Đọc truyện Vợ Yêu Được Cưng Chiều Đến Tận Trời Của Chủ Tịch Mộ – Chương 17: Phung phí của trời, đạo trời không tha
Cố Vi Vi nhớ lại, hình như hai người bọn họ học cùng ban dương cầm với Chu Lâm Na thì phải.
Nghe những gì bọn họ vừa nói thì có vẻ như là do lúc nãy trông thấy hành động Cố Vi Vi tát thẳng vào giải quán quân của Chu Lâm Na nên mới tìm tới cô.
Vì thế cô cũng đưa tay ra bắt tay hai người bọn họ rồi hỏi, “Nói đi, có chuyện gì?”
Kỷ Trình nắm chặt tay cô không buông, nắm được rồi còn không kìm lòng được mà bắt đầu sờ tới sờ lui.
“Cha à, người để con nắm lâu một chút, có thể hưởng ké một chút tiên khí của người, biết đâu kỹ năng của con liền lập tức tăng lên, sau đó có thể thi qua môn rồi.”
Lạc Thiên Thiên trực tiếp nói ra mục đích của mình, “Chúng tôi muốn học đàn với cô.”
Kỹ thuật chơi đàn của Cố Vi Vi không chỉ cao hơn giáo viên âm nhạc của bọn họ, sợ là đến cả giáo viên của Đế Âm cũng không thể so sánh với cô được, hai người bọn họ chính là cần một giáo viên có thực lực như vậy.
Cố Vi Vi suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Có tính học phí không?”
Bây giờ cô hoàn toàn sống dựa vào số tiền mà Phó lão phu nhân để lại, nếu không muốn sau này lại phải tiếp tục dựa vào tiền sinh hoạt mà Phó gia tiếp tế thì cô buộc phải tìm biện pháp tự đi kiếm tiền thôi.
Lạc Thiên Thiên vừa nghe xong chẳng cần suy nghĩ nhiều đã dứt khoát đáp ứng ngay, “Được thôi, cứ tính theo học phí ở mấy phòng học dương cầm đi.”
“Chỉ là…” Kỷ Trình tỏ vẻ tội nghiệp tròn mắt nhìn Cố Vi Vi, hỏi “Tháng sau là chúng tôi phải thi rồi, chúng ta có thể bắt đầu lên lớp từ hôm nay luôn không? Con rất cần sự cứu vớt của cha!”
Khóe miệng Cố Vi Vi lại lần nữa co giật, “Cô có thể thay đổi cách xưng hô đi được không?”
“Vậy thì gọi là đại thần đi.” Kỷ Trình vỗ vỗ ngực mình, hào sảng nói tiếp, “Cứ gọi tôi là Bé Cam, gọi cô ấy là Thiên Thiên là được rồi.”
“Đi nào, tới nhà tôi đi. Cha mẹ tôi đều xuất ngoại cả rồi, không có ở nhà.”
Lạc Thiên Thiên vừa nói xong liền quay đầu đi trước dẫn đường.
Cố Vi Vi theo hai người bọn họ đi tới nhà của Lạc Thiên Thiên. Bố của Lạc Thiên Thiên là một nhạc sĩ cho nên trong nhà các loại nhạc cụ đều đủ cả, rất thuận tiện để bọn học lên lớp.
Kỷ Trình đàn thử hai lần, nghe Cố Vi Vi chỉ ra sai lầm của mình liền một mực ôm lấy cây đàn dương cầm mà tuyệt vọng than thở.
“Chu Lâm Na giành được giải quán quân rồi lại còn muốn cướp cả cơ hội thi vào Đế Âm, nhận đủ loại phỏng vấn, đến cả công ty sản xuất đĩa nhạc cũng muốn nâng đỡ cô ta, tại sao đến lượt tôi chỉ là thi lên cấp thôi mà cũng khó như thế cơ chứ?”
Lạc Thiên Thiên đem nước hoa quả tới đưa cho mỗi người một cốc.
“Đế Âm và công ty sản xuất đĩa nhạc, còn cả mấy cuộc phỏng vấn đó đều là muốn cho tập đoàn Long Thăng chút mặt mũi mà thôi. Ai bảo cô cô của người ta là phu nhân chủ tịch, đã thế lại còn thêm một cô chị họ là tiểu hoa đán Lê Hinh Nhi gần đây đang nổi tiếng cơ chứ”.
Cố Vi Vi mặt không đổi sắc, thản nhiên uống một ngụm nước ép hoa quả. Trước đây cô không học ở trường trung học Anh Thành, sau khi xảy ra tai nạn giao thông mới chuyển trường.
Vì thế, cũng chẳng có ai biết chuyện thực ra cô mới là đại tiểu thư chân chính của tập đoàn Long Thăng.
Trái lại, sau khi Lê Gia Thành tái hôn với Chu Mỹ Cầm, tất cả học sinh ở Anh Thành đều biết Lê Tương Tương là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Long Lăng, Chu Lâm Na là cháu gái ruột của phu nhân chủ tịch tập đoàn Long Thăng, ai nấy đều có phần chiếu cố bọn họ.
Thế nhưng lại không có lấy một người biết rằng tập đoàn Long Thăng là do ông ngoại của Mộ Vi Vi, Mộ Long Thăng sáng lập chứ chẳng hề liên quan gì đến Lê Gia Thành và Chu Mỹ Cầm cả.
Kỷ Trình tay chống má, chuyển sang ngồi xếp bằng rồi tò mò hỏi Cố Vi Vi.
“Đại thần này, cô chuẩn bị thi trường gì vậy? Cũng là thi vào Đế Âm sao?”
Cố Vi Vi lắc đầu phủ nhận, “Tôi muốn thi vào Học viện Điện Ảnh.”
Hôm nay cô đến trường lấy lại đồ đạc của Mộ Vi Vi cũng là muốn tìm lại giấy chứng nhận nộp cho Học viện Điện Ảnh để báo danh.
“Học viện Điện ảnh sao?” Lạc Thiên Thiên không hiểu rõ lắm, lại hỏi tiếp, “Dựa vào thực lực của cô, nếu học ở Đế Âm không đến mấy năm nữa liền có thể thẳng một đường trở thành nghệ sĩ dương cầm trình độ quốc gia rồi, sao lại muốn đi học điện ảnh chứ?”
“Đúng vậy đấy, cô có thiên phú âm nhạc tốt như vậy mà lại chạy đi học điện ảnh làm gì chứ, phung phí của trời, đạo trời không tha!” Kỷ Trình dùng khẩu khí chỉ tiếc không thể mài sắt thành kim mà than.
“Chỉ là muốn học mấy thứ thú vị một chút mà thôi.” Cố Vi Vi mỉm cười.
Trước đây Lăng Nghiên từng tham gia một bộ phim do Cố thị đầu tư, số lượng vé bán ra trên toàn thế giới lên tới gần trăm triệu, thu về vô số giải thưởng lớn, một đường bạo hồng thành diễn viên quốc tế.
Cố Vi Vi muốn thành công kéo cô ta xuống thì nhất định phải hoạt động trong cùng một lĩnh vực với cô ta.
Hơn nữa, cũng chỉ có cách gia nhập làng giải trí mới có thể giúp cô đạt được mục đích của mình trong thời gian ngắn nhất mà thôi.