Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng

Chương 26: Bắt Cóc 1


Đọc truyện Vợ Yêu Đừng Hòng Chạy Thoát Cô Dâu Gả Thay Của Lãnh Thiếu Tướng – Chương 26: Bắt Cóc 1


Lãnh Phong Thần nằm trong bồn tắm ngâm mình một lát rồi ra ngoài, anh mặc vào một bộ quần áo ở nhà, rộng rãi và thoải mái nhưng vẫn không mất đi vẻ thu hút ngời ngợi.
Đi vào thư phòng làm việc được một lúc thì Tô Hạ Hạ mở cửa bước vào
“Cạch”
Cô ta mặc một chiếc váy lụa mỏng ngắn cỡn màu đen vòng một lộ liễu căng tròn nhìn thấy cả núm ** hồng hổng vì cô ta không mặc áo ngực vòng ba thì như ẩn như hiện qua lớp vải ren mỏng.

Vậy mà Lãnh Phong Thần lại chả mấy có hứng thú nếu đây mà là Diệu Hàm Nhi thì anh đã không nhịn được mà lao đến như con hổ đói đè cô dưới thân mà không ngừng yêu thương.
“Thần, anh cũng đã đi công tác hai ngày rồi đừng làm việc nữa có được không?” Tô Hạ Hạ chạy đến ngồi lên đùi anh biểu cảm của Lãnh Phong Thần vẫn y như vậy chẳng có gì thay đổi vẫn khuôn mặt lạnh lùng mà không có phản ứng gì.

Chả lẽ cô đã hạ mình như vậy mà anh ta lại không có chút rung động nào sao?
“Sao lại ăn mặc như vậy không thấy lạnh sao em đi ngủ trước đi anh vẫn còn rất nhiều việc phải giải quyết”
“Không chịu đâu có anh em mới ngủ được” Tô Hạ Hạ nũng nịu chả hiểu sao Lãnh Phong Thần lại cảm thấy rất chán ghét nhưng anh vẫn phải nhẹ giọng lại dỗ dành.
“Ngoan nghe lời anh nghỉ ngơi trước đi tí nữa anh sẽ quay về ngủ cùng em”
Tô Hạ Hạ cắn răng nếu không thành công thì cô phải mở miệng xin tiền anh kiểu gì đây

“Có chuyện gì nữa sao?” Lãnh Phong Thần hỏi
“À dạo gần đây em có tham gia một quỹ từ thiện ủng hộ cho cô nhi viện em muốn mượn anh chút tiền” Tô Hạ Hạ cắn răng nói
Lãnh Phong Thần không nghĩ ngợi gì nhiều đưa cho cô một tấm thẻ “Trong đây có hai mươi ngàn vạn mật khẩu là tám số tám em cầm lấy đi”
Tô Hạ Hạ vui mừng cầm lấy tấm thẻ quay trở lại phòng ngủ vậy là cả đêm Lãnh Phong Thần không hề quay trở lại phòng ngủ mà anh nghỉ ngơi luôn tại thư phòng
Sáng hôm sau…
Sau khi Lãnh Phong Thần đi thì Tô Hạ Hạ liền ra ngoài
“Alo anh đang ở chỗ nào”
“Nhìn sang trái tôi đang ngồi ở quán cafe cạnh cửa sổ”
“Tôi nhìn thấy anh rồi” Nói xong Tô Hạ Hạ cúp máy đi đến chỗ Giang Ưng.
“Trong đây có hai mươi vạn anh cầm lấy và giải quyết con nhỏ Diệu Hàm Nhi đấy cho tôi lần này tuyệt đối không có sai xót nào xảy ra”
“Nếu cô dám dở trò gì thì đừng mong sống tốt vận mệnh của cô đang nằm trong tay tôi.

Nếu tôi mà nói tất cả mọi chuyện của cô cho Lãnh Phong Thần biết thì cái mạng này xem ra chết thảm lắm đấy” Nói xong Giang Ưng giật tấm thẻ trên tay Tô Hạ Hạ và ra khỏi quán cafe
Lúc này Tô Hạ Hạ sợ run người tay nắm chặt lại thành nắm đấm ánh mắt cô ta chợt lóe lên tia độc ác, dù sao bây giờ hắn cũng trắng tay, không còn thuộc hạ nữa, chờ hắn giải quyết xong Diệu Hàm Nhi vậy cô sẽ trừ khử hắn.
Tại biệt thự của Lãnh Phong Thần…
“Hàm Nhi cháu định đi đâu vậy” Quản gia Trương hỏi
“Dạ hôm nay cháu phải đến trường nộp bản thảo dự án mới của những loại thuốc vitamin” Nói xong cô quay người bước ra xe được tài xế trở đi.

Đến trường sau khi nộp bản thảo và thuyết trình xong thì cô quay lại xe
Tự nhiên hôm nay cô thấy thời tiết rất đẹp ánh nắng buổi chiều chiều xuống những hành cây xanh tốt không khí trong lành
Một chiếc xe hơi xa hoa đang đi đến ngã tư…..
“Dừng xe!”
Kỳ Hinh nhìn khung cảnh mỹ lệ nơi đây, trong lòng không khỏi rung động, cô vội vàng nói với lái xe.

Cô nhẹ nhàng xuống xe.

Hít sâu một hơi, quả thật đã lâu lắm rồi cô không được đi dạo xe cộ chạy qua ồn ào náo nhiệt, ngay cả trong không khí cũng chứa đựng sự lãng mạn không đâu có được.
Kỳ Hinh vui vẻ cúi người nhìn lái xe nói:
“Anh lái xe về biệt thự trước đi, tôi muốn đi một mình!”
Lái xe vừa nghe, trên mặt lập tức lộ ra vẻ lo lắng:
“Thiếu phu nhân, như vậy không được đâu, lỡ như cô xảy ra chuyện gì thì tôi phải ăn nói làm sao với cậu chủ…”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu ở đây cũng đông người qua lại làm gì có người muốn bắt cóc tôi chứ, tôi thật sự muốn đi dạo phố một chút!”Hàm Nhi ngắt lời lái xe nói.
“Vậy được rồi, thiếu phu nhân, cô cẩn thận một chút, nếu muốn dùng xe thì gọi điện thoại cho tôi!”
Hàm Nhi gật đầu.
Hàm Nhi bước xuống xe đi trên đường dành riêng cho người đi bộ, cô hoa cả mắt, kỳ thực bình thường cô rất ít khi đi bộ.
Con đường dành riêng cho người đi bộ này được ánh mặt trời chiếu sáng, ở đây được thiết kế rất nghệ thuật, hai bên phòng ốc, quán bar, nơi nào cũng có hình dạng độc đáo.
Bao quát xã hội văn minh hiện đại, ở đây mọi thứ đều hài hòa, yên tĩnh tốt đẹp.
Cô quên cả thời gian, nhìn ngắm lung tung, cứ đi một chút lại dừng lại một chút.
Mà cô không hề biết, vẻ đẹp của mình đang thu hút ánh nhìn của mọi người bên đường.
Ánh nắng mặt trời giữa buổi chiều càng làm nổi bật dáng người hoàn mỹ của Hàm Nhi.

Cô đang chú ý nhìn một vật nhỏ đặc sắc, ba gã đàn ông cao lớn chăm chú nhìn cô, thân hình nhỏ nhắn của Hàm Nhi được họ thu hết vào trong tầm mắt.
Sau khi Hàm Nhi thanh toán tiền, mới phát hiện ba gã đang ở ngay sau lưng mình.
“Các người…” Cô hơi giật mình.
Ngay sau đó, ba gã tiến lên kéo cô đi.
Trong một cái ngõ nhỏ hẻo lánh, Hàm Nhi hoảng sợ nhìn ba gã đàn ông cao lớn đang đứng ở trước mắt, nhìn những ánh mắt mê đắm kia, cô có thể đoán ra ý đồ của bọn chúng.
Nơi này là một chỗ sắp bị phá bỏ và hầu hết mọi người đã rời đi nơi khác ở, cho nên ở đây cũng giống như một bãi đất hoang.
“ Mỹ nữ xinh đẹp, nhìn cô ta đi.

Đúng là một con mồi tươi non mà nhìn cũng không tệ, không biết ở trên giường sẽ như thế nào!” Một trong ba gã đàn ông lên tiếng hắn cười dâm đãng
Hai gã khác cũng cười dâm đãng, bọn chúng nhìn về phía Hàm Nhi từ từ tiến đến, một gã kéo thân thể mềm mại của cô ôm vào trong ngực.
“ Các người – – – các người muốn làm gì?”
Hàm Nhi dùng sức giãy dụa, kinh hoàng hô to..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.