Đọc truyện Vợ Yêu, Đừng Chạy Trốn – Chương 47: Tình cảm
Tiểu Vy giật mình, lá gan bỗng lớn hơn, hai tay quơ loạn xạ tránh không cho hắn đụng vào mình.Hành động này làm hắn có chút bực bội. Nàng lẽ nào chán ghét hắn? Nhất quyết phải cự tuyệt như vậy sao? Hắn không hơn Khải Bình ư?(Kelly: Vớ vẩn!… Cơ mà em cũng thấy anh Khải Bình tốt đấy chớ?! Lãnh Phong: *Lườm* Kelly: Dạ anh ơi hôm nay mùng 1 =))))- Còn không mau buông? Anh nặng chết đi! – Tiểu Vy nhân cơ hội hắn không để ý liền đẩy hắn ra, vùng dậy chạy ra phía cửa.- Quái, sao cửa lại không mở? – Từ bên ngoài, giọng nói của Đường Hi vang lên kèm theo tiếng lách cách của ổ khóa.- Để anh! – Lục Quân ở ngoài thấy vợ mình xoay ổ khóa bốn phương tám hướng cũng không có động tĩnh liền tiến lên đẩy nhẹ cô ra.Tiểu Vy rất nhanh chạy ra núp sau người Lãnh Phong, tiện tay lấy chiếc chăn lớn che người mình.- Chuyện gì? – Lãnh Phong vốn đã bực bội, nay có người cản trở công việc của mình càng bực bội hơn. Một thân quần áo xộc xệch kích tình cùng khuôn mặt khó chịu ra mở cửa.- A! Thật xin lỗi! Bọn em đến để đưa cho Tiểu Vy… – Đường Hi cố gắng nhướn người nhìn vào trong, ánh mắt tìm thân ảnh của nàng.Nhưng khổ nỗi, cô cứ nhìn đi đâu là Lãnh Phong lại đứng chắn ở đó.- Có thứ gì?- À.. Là thiệp.. – Cô tìm trong túi lấy ra một tấm thiệp màu hồng đưa cho hắn.- Rồi! Sẽ đến! – Hắn nói bâng quơ, nhanh lập tức đóng cửa lại.Hai người đứng ngoài với vẻ mặt không hề thoải mái. Hắn coi nữ nhân của mình quan trọng hơn bạn bè ư?! Thật quá đáng mà! Còn không mời một ly nước đã đóng sầm cửa như vậy.- Thứ gì vậy? – Vừa đóng cửa, Tiểu Vy đã giựt ngay tấm thiệp hồng trên tay hắn.- Oa! Phong! Nhìn nè! Họ sắp kết hôn đó! – Nàng để mặc hắn bế bổng người lên, ánh mắt to tròn vẫn chăm chú nhìn vào tấm thiệp.- Xem nào! Em được làm phù dâu nè Phong! – Nàng cười rạng rỡ, giơ tấm thiệp ra trước mặt hắn.- Phải rồi! Lẽ ra họ lên làm phù dâu và phù rể của chúng ta mới đúng! – Hắn mỉm cười. Nếu không phải nàng gặp tai nạn, hai người họ sớm đã kết hôn cùng nhau sinh quý tử rồi.- Hừm… Nó vào tuần sau… – Tiểu Vy giơ bàn tay lẩm bẩm đếm, không để ý mình đã bị hắn áp trên giường.(E hèm!! 1 2 3 *vỗ mic* Ta đây thân chưa có tốt nghiệp trung học, vẫn còn “chong xáng” lên là chương này phải tổ hợp cùng các sắc nữ, ta lấy ý tưởng, các sắc nữ thân cứ thế miêu tả chi tiết còn ta cứ thế mà… viết =)). Ta tạm thời đã cắt vài phần vì nó… *rùng mình*@@. Lỗi gì cứ trách ta xử lý. Hiện tại ta xin hết. *dập đầu, tắt mic, xuống cánh gà* )- Vy.. tạm thởi bỏ nó đi! – Lãnh Phong lấy tấm thiệp để trên bàn.- A! Anh làm gì? – Nàng thần trí quay lại, hai tay lập tức bảo thủ giữ chặt lấy chiếc chăn.- Còn làm gì? Đoán! – Hắn một tay khóa trụ hai tay nàng ở trên đỉnh đầu, tay còn lại giật tung chiếc chăn ném ra phía góc phòng.- Em cần nó phải không? Vậy đi lấy đi! – Ánh mắt chứa đầy khiêu khích, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng.- A.. – Tiểu Vy giật mình. Hắn muốn làm gì? Chiếc khăn ở góc phòng, nếu nàng đi ra ắt sẽ bị người ta nhìn được.- Không muốn? Vậy ở đây cùng anh! – Nụ cười đầy ác ý, hắn ánh mắt thâm hiểm nhìn nàng.- Không! Em đi lấy! – Nàng đỏ mặt. Sẽ rất nhanh, nàng sẽ không sao.- Vy… Em đi lấy, quay trở lại, anh vẫn vậy. Em ở đây, anh vẫn vậy. – Lãnh Phong ánh mắt toát ra sự nguy hiểm nhìn nàng.- Anh sao có thể như vậy! – Thật bá đạo. Hắn hành động luôn không có đạo lý nha!- Tôi chính là như vậy! Vy, tôi muốn, em sẽ không thể ngăn cản tôi! – Bàn tay to lớn vuốt ve thân thể nhỏ bé của nàng.- Đủ! Ưm…Lãnh Phong ép môi nàng, đem lời nói của nàng nuốt hết vào trong bụng.- Ưm… Ưm… – Nàng bị hắn hôn đến không thở được, chỉ biết đỏ mặt đánh nhẹ vào lồng ngực rắn chắc của hắn.- Cho là thích đi? – Lãnh Phong cười.Tiểu Vy có chút hờn dỗi khó chịu trong lòng. Vẫn cố gắng lắc đầu mặc dù mình cũng không phải là ghét.- Thật quật cường! – Lãnh Phong nhíu mày, dùng sức hôn vào cái cổ trắng nõn của nàng.- A! Anh làm gì? – Nàng chu môi, vội đẩy hắn ra.Nhìn vào gương, phản chiếu lại là hình ảnh chiếc cổ trắng nõn của nàng hiện lên một dấu hôn đỏ hồng mê hoặc.- Bảo bối! Coi như là dấu hiệu của anh đi?! – Vòng tay ôm nàng, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên, hơi thở nóng rực phả vào vành tai mẫn cảm.- Không muốn! Buông! – Nàng vô lực giãy giụa.- Vẫn như vậy sao? – Hắn nhíu mày, lấy chiếc cà vạt buộc chặt hai tay nàng lại.- Oa! Thật đáng ghét! Anh là đồ đại sắc lang! – Giọng nàng chứa đầy ủy khuất cùng hờn dỗi nói hắn. Nhưng thế nào vào tai hắn thì lại thành nũng nịu.Căn phòng bệnh yên tĩnh, hai thân thể dính sát vào nhau, tạo thành bức tranh kích tình không khỏi khiến người xem đỏ mặt (Ta thề… Ngàn vạn lần ta thề… không phải ta >”