Đọc truyện Vợ Yêu Của Thiếu Tá – Chương 97: Đình Chức
Một tên quân nhân dáng người gày gò cặp mắt gian xảo đứng lấp ló bên ngoài phòng luyện tập, để quan sát nhất cử nhất động của Lôi Lạc Thần.
Nhìn thấy phản ứng thất thường của anh, hắn lặng lẽ xoay người rời khỏi nơi luyện tập như muốn đi báo cáo với người nào đó một bí mật động trời mà hắn vừa mới phát hiện ra.
Lôi Lạc Thần liếc nhanh qua tên quân nhân kia, nhìn thấy hắn lén lút rời khỏi trong con ngươi đen tuyền kia lộ rõ tia đắc ý, gương mặt băng lãnh hiện lên ý cười.
Từ lúc anh bước chân vào trong phòng luyện bắn, anh đã biết có người giám sát anh.
Hắn đi không bao lâu thì bên ngoài truyền đến bước chân dồn dập, theo phản ứng tự nhiên ba người nhìn ra cửa.
Nhìn thấy một tên quân nhân chạy hối hả vào, hắn vừa chạy vừa lớn tiếng nói.
– Thiếu Tá, Thiếu Tá chuyện lớn rồi!
Đến khi hắn dừng lại trước mặt của Lôi Lạc Thần hắn đã không còn hơi sức để nói gì cả, chỉ lặp đi lặp lại hai chữ.
– Chuyện lớn…..chuyện lớn…….
Lôi Lạc Thần nhìn hắn thần sắc không hề thay đổi, không nôn nóng vẫn lạnh lùng thanh thản như bao giờ.
Kỳ Sơn thì khác, anh tức giận nhíu mày nhìn tên quân nhân hỏi.
– Có chuyện gì mà cậu gấp gáp đến như vậy?
Tên quân nhân với vẻ mặt hết sức cẩn trọng, hắn thở hổn hển nuốt một ngụm nước bọt nhìn Lôi Lạc Thần báo cáo.
– Sáng hôm nay trên mạng xã hội rò rỉ thông tin……..
Hắn nói đến đây chợt dừng lại ánh mắt có phần e dè nhìn Lôi Lạc Thần.
Trong lòng thầm nghĩ, không biết có khi nào Thiếu Tá quá phẫn nộ rồi dùng hắn làm bia trút giận hay không?
Nhìn thấy tên quân nhân ngập ngừng không nói tiếp, Kỳ Sơn giận dữ quát.
– Sao cậu còn ấp a ấp úng, mau nói nhanh lên!
Tên quân nhân gật đầu, cố ổn định lại hơi thở gấp gáp của mình rồi chặm rãi tuần thuật lại mọi chuyện.
– Trên mạng xã hội đăng tin về thân thế của Thiếu Tá.
Ngược lại với suy nghĩ của hắn ta, Lôi Lạc Thần không hề lo lắng, anh ung dung bước tới cái ghế bên cạnh ngồi xuống.
Phản ứng điềm nhiên của anh khiến tên quân nhân khó hiểu vô cùng, chẳng lẽ Thiếu Tá đã biết trước sư việc này rồi sao?
Lôi Lạc Thần trầm tĩnh bao nhiêu thì Nhất Minh lo lắng bấy nhiêu.
Nhất Minh thiếu khiên nhẫn hỏi tiếp.
– Còn gì nữa?
Theo phản ứng tự nhiên tên quân nhân gật đầu báo cáo.
– Còn có tin Thiếu Tá là con trai độc nhất của ông trùm hắc bang thời bấy giờ ở Thành Phố S này,
một tay che trời không xem phát luật ra gì.
Còn nữa……..
Hắn ngừng một chút quan sát sắc mặt của Lôi Lạc Thần, nhìn thấy anh vẫn nhìn hắn như đang chờ hắn nói tiếp hắn lấy hết can đảm tiếp tục báo cáo.
– Thông tin trên mạng còn đề cập đến chuyện của bộ Trưởng Bộ Ngoại Giao bị bắt cóc lần trước, cũng do một tay Thiếu Tá an bày.
Đại tướng biết được vô cùng phẫn nộ, nên mới ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm Thiếu Tá đến gặp mặt đại tướng ngay lập tức.
Lôi Lạc Thần nghe xong sắc mặt không hề biến sắc, anh không nói lời nào chỉ lặng lẽ đứng lên bước ra khỏi phòng luyện bắn.
Mặc dù Lôi Lạc Thần không hề tỏ ra tức giận nhưng không hiểu vì sao toàn thân tên quân nhân không tự chủ rung lẩy bẩy.
Nhìn thấy Lôi Lạc Thần rời đi tên quân nhân mới thở phào nhẹ nhõm.
Kỳ Sơn và Nhất Minh nhìn tên quân nhân, như muốn chứng thực lời hắn vừa nói ra là sự thật.
Tên quân nhân gật đầu thay cho câu trả lời, nhìn thấy vậy Kỳ Sơn nhìn Nhất Minh nói.
– Đi!
Kỳ Sơn nói xong anh cùng Nhất Minh bước nhanh theo sau Lôi Lạc Thần.
Lôi Lạc Thần vừa đến phòng làm việc của Đại Tướng, cánh tay đắc lực của đại tướng đã đứng trước cửa phòng chờ anh.
Vừa nhìn thấy Lôi Lạc Thần, tên quân nhân nghiêm túc hành lễ.
– Thiếu Tá Lôi,!
Đại Tướng đang chờ anh bên trong.
Lôi Lạc Thần không nói gì, anh nhìn hắn gật đầu một cái rồi bước vào bên trong phòng.
Tên quân nhân thận trọng khép cửa phòng lại rồi đứng chặn trước cửa như không muốn người khác vào.
Kỳ Sơn và Nhất Minh vừa đến phòng của đại tướng, nhìn thấy tình hình coi bộ khá căn, hai người không hỏi tên quân nhân chuyện gì đã xảy ra, vì cả hai đều hiểu rất rõ có hỏi cũng vô dụng, hắn tuyệt đối không nói gì.
Hai người đành đứng trước cửa phòng làm việc của đại Tướng, trong lòng của Kỳ Sơn và Nhất Minh hồi hộp vô cùng.
Trong lúc hai người nôn nóng đi đi lại lại từ cuối hành lang Storm và Trần Sở Sở bước nhanh về phía hai người.
Trong lúc Storm và Trần Sở Sở đi tìm Lôi Lạc Thần hai người nghe được tin tức liền đến đây ngay.
Chuyện lớn đến như vậy, Storm tin chắc đại tướng nhất định sẽ cho người gọi anh đến gặp mặt.
Từ xa Storm nhìn thấy Kỳ Sơn và Nhất Minh, cô bước một bước thành hai đến trước mặt của Kỳ Sơn và Nhất Minh.
– Kỳ Sơn, Lạc Thần ra sao rồi?
Kỳ Sơn nhìn Storm lắc đầu đầy vẻ bắt lực.
– Tôi cũng không biết, Lạc Thần đã vào phòng hơn nửa canh giờ rồi vẫn chưa ra.
Nhìn thấy sắc mặt lo lắng của Storm và Kỳ Sơn, Trần Sở Sở biết chuyện lần này rất nghiêm trọng.
Cô nhìn Nhất Minh muốn hỏi anh có biết chuyện gì đã xảy ra không?
Nhất Minh nhìn cô lắc đầu nhún vai, anh cũng muốn biết chuyện gì đang diễn ra, tự dưng đang yên đang lành tại sao lại xuất hiện những thông tin này.
Trong lúc mọi người đang căn thẳng, cánh cửa phòng trước mặt đột nhiên được mở ra.
Lôi Lạc Thần bước ra ngoài, sắc mặt của anh vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như lúc mới vừa bước vào trong phòng.
Storm không nói gì chỉ lặng lẽ quan sát anh, nhìn thấy khẩu súng tuỳ thân anh luôn mang theo bên mình không cánh mà bay, Storm biết ngay chuyện gì đã xảy ra.
Cô bước tới bàn tay mềm mại cầm lấy cánh tay của anh nói.
– Lạc Thần sao đại tướng có thể làm như vậy, trong khi chuyện còn chưa được sáng tỏ?
Kỳ Sơn, Nhất Minh và Trần Sở Sở không hiểu Storm đang nói gì, ba người nhìn Lôi Lạc Thần.
Lôi Lạc Thần nhìn Storm trầm giọng trấn an cô.
– Không sao, xem như đại tướng cho anh thời gian để nghỉ ngơi.
Nói cho dễ nghe là cho anh thời gian để nghỉ ngơi nhưng trên thực tế là anh bị đình chức chờ điều tra.
Storm biết những lời này là để an ủi cô không muốn cô lo lắng, đối với một quân nhân bị thu hồi súng không phải là chuyện nhỏ có thể ảnh hưởng đến tương lai sau này.
Lúc này ba người mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Kỳ Sơn tức giận lên tiếng.
– Lạc Thần, đại tướng làm như vậy là không công bằng, còn chưa điều tra rõ ràng sao đại tướng có thể đình chức của em.
Để anh vào trong nói chuyện với đại tướng.
Nhất Minh đứng bên cạnh cũng nói xen vào.
– Phải!
Tôi cũng đi.
Kỳ Sơn và Nhất Minh vừa bước một bước, giọng nói trầm trầm của Lôi Lạc Thần vang lên ngăn hành động của hai người lại.
– Không cần!
Lôi Lạc Thần nói xong anh nhìn Storm bằng ánh mắt yêu thương.
– Em đừng quá lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Kỳ thực tuy Storm không biết trong lòng Lôi Lạc Thần đang nghĩ gì, nhưng cô tin.
Cô tin chắc mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của anh.