Đọc truyện Vợ Yêu Của Thiếu Tá – Chương 5: Mạnh An Nhi Rời Đi
Sau khi trò truyện với ba mẹ, cô nằm trên giường lớn tay ôm chặt con gấu bông màu trắng cô yêu thương nhất,
Mạnh An Nhi nhìn con gấu trong lòng mình.
– Bảo Bảo mày cũng nghĩ tao vô dụng lắm phải không?
Mạnh An Nhi ủ rũ nói, cô rất mệt tay chân bủn rủn không còn sức lực vì hai ngày nay cô không ăn gì cả, tuy thân thể kiệt quệ nhưng không tài nào chợp mắt được.
Cô trằn trọc cả đêm trong lòng suy nghĩ về chuyện giữa cô và Lôi Lạc Thần.
Sau một đêm dài đằng đẳng cuối cùng cô đã suy nghĩ thông suốt.
Con đường phía trước còn rất dài, cô không thể ăn không ngồi rồi ỷ lại vào tài sản của ba mẹ.
Cô sẽ khiến mọi người thu về cái suy nghĩ, thiên kim Tiểu thư của Mạnh gia ngoài tiêu tiền ra chẳng làm ra trò trống gì cả, và quan trọng hơn hết cô muốn chứng minh với anh rằng, cô xuất sắc hơn nữ quân nhân Thẩm Thanh bên cạnh anh.
Bắt thình lình cánh cửa phòng ngủ được ai đó đẩy nhẹ ra.
Một cậu thanh niên trên người mặc bộ đồ ngủ thoải mái, thân hình cao lớn tuấn tú, mái tóc ngắn gọn màu rượu đỏ bước vào.
Chiếc bông tai màu đỏ sẫm phản chiếu lại với ánh trăng ngoài khung cửa sổ, phát ra tia sáng lấp lánh càng tôn lên vẻ nguy hiểm trên gương mặt cậu thanh niên.
Mạnh An Phong với vẻ mặt lo lắng bước đi thận trọng đến bên cạnh giường, thuận tay kéo chiếc ghế bằng gỗ tại bàn trang điểm ngồi xuống, giọng nói trầm trầm ấm áp mang theo sự quan tâm vang lên trong không gian tĩnh mịch.
– Chị hai, có phải anh Lạc Thần khiến chị đau lòng không?
Mạnh An Phong nghiêm túc nói, trong lòng cậu chị hai là người quan trọng nhất.
Mặc dù cậu mới mười bốn tuổi, nhưng nếu anh Lạc Thần thật sự khiến chị hai chịu tổn thương, cậu nhất định sẽ đến tìm anh ấy tính sổ.
Mạnh An Nhi nhìn em trai lắc đầu, cô không muốn An Phong phải lo lắng cho cô.
” Không…….không liên quan gì đến anh Lạc Thần cả.”
Mạnh An Nhi nói đến đây chợt dừng lại một chút, cô vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của An Phong.
“An Phong chị đã quyết định, lúc này là lúc chị nên chú trọng vào sự nghiệp của mình.”
Kỳ thực cô là chị nhưng lúc nào An Phong cũng ở bên cạnh bảo về cho cô.
Ánh mắt kiên quyết của chị hai khiến An Phong kinh ngạc trong lòng, từ trước đến giờ chị hai chưa từng nghiêm túc làm bất kỳ chuyện gì.
Thật sự mà nói trong lòng An Phong nghĩ, chị hai chỉ nói vậy thôi chứ tâm không kiên định.
Mạnh An Nhi suy nghĩ một chút nói tiếp.
“Tạm thời chị sẽ gạt chuyện tình cảm sang một bên, chị thấy tình yêu chỉ là vô thực, nhìn không thấy chạm không được nhưng lại khiến người ta đau đến tê tâm phế liệt.
Em nhớ nhe, đừng giống như chị hai đặt hết tình cảm của mình vào một người, rồi cuối cùng người chịu tổn thương sâu sắc chính là mình.”
Cậu không biết tình yêu là gì, nhưng cậu đã nói với lòng, ngoài ba mẹ và chị hai ra trái tim này của cậu không còn chỗ trống dành cho người khác.
Ngày hôm sau cô đợi ba từ công ty trở về, trên tay cầm tách cafe thơm ngát đi vào thư phòng.
Cô đặt tách cafe nóng hổi còn đang bốc khói trên bàn trước mặt ba.
“Ba An Nhi mang cafe đến cho ba dùng.”
Mạnh Hùng đang chăm chú vào tập tài liệu trên tay, trong lòng còn nghĩ người bước vào thư phòng là Kiều Nhi.
Nghe được giọng nói của An Nhi, Mạnh Hùng bất giác ngẩng đầu.
Nhìn thấy vẻ mặt ân cần nịnh nọt của con gái, anh nhíu mày trong vẻ nghi ngờ.
“An Nhi của ba muốn gì?”
Mạnh An Nhi trề môi bày ra vẻ mặt không vui đi vòng qua cái bàn làm việc rộng lớn, cô vươn tay choáng qua cổ ôm chặt ba.
“Con không muốn gì cả, chỉ muốn hiếu thảo với ba thôi.”
Nói xong cô áp gương mặt xinh đẹp của mình vào mặt ba.
Ba là người cô ngưỡng mộ nhất không chỉ ở sự tài ba của ba, còn ở việc ba là một người đàn ông ưu tú, công việc bắt buộc ba phải tiếp xúc với rất nhiều phụ nữ, nhưng trong lòng ba chỉ có mẹ, chưa một lần xa ngã.
– Ha….ha…ha…
Mạnh Hùng cười một cách sản khoái, lúc nào đứa con gái cũng biết cách dỗ ngọt anh.
Mạnh Hùng vươn tay cầm tách cafe, đưa đến mép môi hớp một ngụm.
“An Nhi của ba ngoan lắm.”
Nhìn thấy ba vui vẻ, cô thuận nước đẩy thuyền nói ra nguyên nhân thật sự cô đến tìm ba.
“Ba con muốn đến tổng bộ của bang Bạch Hổ bên Paris, để am hiểu thêm về các loại vũ khí bang Bạch Hổ phát minh và sản xuất.”
Từ lúc năm tuổi khi ba đưa cô đến tổng bộ bang Bạch Hổ chơi, nhìn thấy những loại vũ khí tối tân nhất trong lòng cô rất hiếu kỳ.
Về lại Thành Phố S chú Trần thường xuyên đưa cô đến trường đấu súng chơi.
Nhưng những khẩu súng bình thường tại trường tập luyện, không hề khơi dậy sự hứng thú trong lòng cô.
Tay Mạnh Hùng đang nâng tách cafe lên đột nhiên khựng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn đứa con gái.
“An Nhi con thật sự nghĩ vậy?”
Mạnh Hùng chưa từng nghĩ qua An Nhi lại thích vũ khí, anh còn nghĩ đứa con gái chỉ thích dạo phố mua sấm.
Mạnh An Nhi nhìn ba gật đầu đầy quả quyết, cô muốn rời khỏi Thành Phố S càng sớm càng tốt.
Một là vì tương lai của mình, hai là vì tránh xa Lôi Lạc Thần.
Anh đã nói thẳng rằng mình không yêu cô, cô cũng không còn lý do gì để ở lại bên cạnh anh.
Trong lòng Mạnh Hùng sung sướng vô cùng, không ngờ chiêu kích tướng của anh lại có công dụng như vậy.
“Được, vậy để ba cho chú Trần sắp xếp cho con.”
Mạnh An Nhi vui vẻ đặt trên má ba một nụ hôn.
“Cảm Ơn ba.”
Kỳ thực đáng lẽ ra khi ba đồng ý với cô, cô nên vui mới phải, nhưng không biết vì sao trong lòng lại hiện lên cảm giác lưu luyến không nỡ rời đi.
Một tuần sau, Lôi Lạc Thần từ Syria trở về.
Vừa xuống máy bay anh lập tức đến trình diện với cấp trên, sau khi báo cáo sự việc bên Syria xong, anh gấp gáp rời khỏi quân trường Hùng Tâm lái xe thẳng đến biệt thự Mạnh Viên tìm An Nhi ngay.
Lôi Lạc Thần với phong thái nghiêm nghị, trên người anh là bộ quân phục vì vội đến tìm cô nên chưa kịp thay ra, trên vai mang quân hàm thiếu Uý.
Anh đứng một tay đút vào trong túi quần tây, tay còn lại cầm cái mũi lính.
Mạnh Hùng đang ở trong thư phòng bàn việc với Trần Siêu.
Được người giúp việc thông báo Lôi Lạc Thần đến, Mạnh Hùng và Trần Siêu mới từ thư phòng đi xuống.
Từ trên tầng hai, Mạnh Hùng nhìn thấy Lôi Lạc Thần đứng quay lưng về phía anh.
Dáng người Lôi Lạc Thần cao lớn, bóng lưng oai nghiêm bờ vai vững chãi quả thật xuất sắc hơn người.
Trong lòng Mạnh Hùng mong sao Lôi Lạc Thần và An Nhi có thể thành đôi, anh và Lôi Lạc Thiên mà trở thành thông gia thì còn gì bằng.
Nhưng Mạnh Hùng cũng hiểu tình cảm không thể nào ép buộc được, chỉ có thể ở ngoài cuộc giúp đỡ đương sự nhận ra tình cảm của bản thân mình.
“Lạc Thần, cậu đã về?”
Lời nói của Mạnh Hùng khiến Lôi Lạc Thần quay đầu ngước mắt nhìn anh.
Nhìn thấy Mạnh Hùng, Lôi Lạc Thần thầm quan sát, bác Mạnh lúc nao cũng phong độ như vậy.
Lôi Lạc Thần gật đầu cung kính đáp.
“Sáng nay con mới từ Syria trở về Thành Phố S.”
Lôi Lạc Thần lịch sự nói, anh không phải là loại người biết ăn nói nên đi thẳng vào vấn đề.
“Hôm nay con đến để tìm An Nhi.”
Mạnh Hùng không hề kinh ngạc mọi chuyện diễn ra đều nằm trong kế hoạch của anh, anh tao nhã ngồi xuống chiếc ghế sofa trước mặt Lôi Lạc Thần.
Mạnh Hùng ngồi với tư thế hết sức nhàn nhã, chân này bắt chéo chân kia.
Tay theo thói quen rút ra một điếu cigar cuba.
Trần Siêu ngay lập tức khom tới mồi lên điếu cigar cho anh.
Mạnh Hùng chậm rãi hít vào một hơi thật sâu, từ từ phun ra làn khói đen dầy đặt cất giọng trầm khàn.
“Tuần trước An Nhi ra nước ngoài du học.
Chắc một thời gian dài sẽ không trở về Thành Phố S.”