Đọc truyện Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen – Chương 74: Chơi với lửa có ngày chết cháy
Triển Thất vừa dứt lời thì Văn Nhân Mạc và Thích Thiên đều cùng nở nụ cười, không khí cũng thả lỏng hơn rất nhiều.
Cốc cốc, cốc cốc cốc, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, là ám hiệu, để phòng ngừa có người mạo danh người của Diễm bang.
“Bang chủ, có mấy huynh đệ trong bang nghĩ ra kế sách muốn trình lên.”
Nghe vậy, Triển Thất và Văn Nhân Mạc nhìn nhau cười, xem ra trong Diễm bang thật đúng là có không ít người tài ba, nhưng cũng không biết có nghĩ ra kế sách gì hữu dụng không.
Ở bên này, Triển Thất đã thương lượng xong, sẽ chờ nghĩ ra đối sách tốt hơn, bằng vào ba người thiếu não bọn họ, nghĩ ra được kế sách thì cũng rất khó toàn vẹn. Cho nên bọn họ muốn xem thử những khác trong bang có kế sách gì tốt hơn không, nhưng không ngờ lại có nhiều người nhiệt tình hiến kế như vậy.
“Ba vị bang chủ, hiện tại đã có khoảng 563 người đưa ra ý tưởng, sẽ mang đến cho ba vị bang chủ xem.”
563 người thì có 563 ý tưởng, Triển Thất khẽ lau mồ hôi, sẽ không có cái Lôi Nhân gì xuất hiện đi.
Bởi vì nội bộ Diễm bang hiện tại còn có nội gián, ngoài ra còn có Thạch Lỗi hết sức khả nghi, cho nên Triển Thất để cho tất cả những người trong bang suy nghĩ ý tưởng rồi trực tiếp giao cho cô, như vậy nếu có sử dụng đối sách của người nào cũng có thể phòng ngừa lộ ra bên ngoài.
Hiện tại ba người ngồi xuống mở từng lá thư ra xem giống như là giáo viên tiểu học kiểm tra bài tập học sinh. Qủa nhiên, trong thư có rất nhiều ý tưởng đều không hữu dụng chút nào, như: trực tiếp đến giết chết, sau đó giết hết tất cả không chừa một mảnh giáp, loại này thuộc về kiểu nhiệt huyết hiếu chiến. Còn có cách là dùng người bao vây Bạch bang lại, để bọn họ chết đói. Còn ý kiến khác là dùng hỏa dược ném, rồi ném đá, đập tường… cách gì cũng đều có. Mặc dù những thứ này đều được xem như là kế sách, nhưng những người này cũng không có kết hợp với tình hình cụ thể của Bạch bang lúc này, cũng không có ai có thể biết vì sao bên trong sân Bạch bang lại không có một bóng người nào, cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.
“Xem ra không có ý tưởng nào hữu dụng hết.”
Thích Thiên nhìn những tờ giấy bày đầy trước mặt đầu đã muốn hôn mê, Văn Nhân Mạc ngồi yên xoa bóp cho Triển Thất, Thích Thiên và Triển Thất tiếp tục nhìn một xấp thư tín vẫn còn rất dày mà ngao ngán. Xem thêm một vài cái nữa vẫn không thấy có bất kỳ thông tin nào hữu dụng, không những vậy mà từ bên ngoài còn có rất nhiều tin đưa vào.
“Đi gọi Tiễn Kỳ đến đây.”
Triển Thất cũng bị những thứ tin tức tạp nham này làm cho đau đầu, bây giờ nếu ai có đối sách tốt, cô cũng chỉ đặt niềm tin vào Tiễn Kỳ thôi.
“Không cần gọi, tôi tới đây. Mọi người xem tôi còn mang ai đến trợ thủ nè.”
Triển Thất vừa mới cho người đi gọi cô, cô đã tới rồi, đồng thời còn có Long Mai nữa. Khi thấy hai người Long Mai và Tiễn Kỳ, ánh mắt Triển Thất lóe ra ánh sáng, tuy nói công phu Long Mai không tốt nhưng đầu óc cô rất hữu dụng, có cô ấy ở đây, hiệu suất công việc có thể tăng cao hơn rất nhiều.
“Nhìn anh vui mừng chưa kìa, anh đúng là tiêu trước tiền hồi môn của cô dâu của chúng tôi rồi, nếu là về sau anh không cưới hai chúng tôi, hai chúng tôi còn biết gả cho ai được đây.”
Tiễn Kỳ ngồi xuống một bên oán trách nhìn những thứ giấy tờ bày đầy bàn, còn Long Mai không hề nói gì, chỉ an vị ngồi xuống cười cười nhìn Triển Thất và nhíu mày nhìn những tờ giấy trước mặt. Bằng hữu chính là như vậy, khi anh cần tôi nhất thì tôi xuất hiện ở trước mặt anh.
Văn Nhân Mạc biết Long Mai và Tiễn Kỳ đã phát hiện chuyện Triển Thất là nữ nhi, nhưng Thích Thiên thì vẫn chưa biết. Nghe Tiễn Kỳ đùa cợt như vậy, lại chứng kiến vẻ thẹn thùng của Long Mai, còn phát hiện ánh mắt đưa tình của Triển Thất thì đầu óc anh bắt đầu chuyển động. Anh đang nghĩ tới chuyện không biết làm cách nào để khuyên nhủ tam đệ, không những vậy còn phải thủ tiêu ý niệm muốn gả cho Triển Thất của Tiễn Kỳ. Trừ Văn Nhân Mạc, ai cũng không phát hiện sự rối rắm của Thích Thiên, nhưng Văn Nhân Mạc chỉ cười cười, anh hiểu rất rõ về Thích Thiên, đối với chuyện này, anh mặc kệ biết đâu có thể sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Thời gian kéo dài đến nửa đêm nhưng mọi người ở đây vẫn không tìm được ý tưởng nào hữu dụng, đang lúc tính toán buông tha để ngày mai tiếp tục thì Triển Thất phát hiện một phong thư, bên trong chỉ có mấy chữ: “Địa đạo, Hắc Tử.”
Ánh mắt Triển Thất lập tức sáng lên, người này thế nhưng có thể nhìn ra vấn đề rồi, nhìn phong thư này có vẻ là do người này không biết chữ viết, nếu không biết viết chữ cũng không sao, chỉ cần gọi đến hỏi một chút là được.
“Tiễn Kỳ, người của cô có ai tên là Hắc Tử không?’
“Hắc Tử hả? Anh chờ tôi về xem lại thử.”
Tiễn Kỳ biết Triển Thất hỏi người này nhất định là đối sách anh ta nói ra rất hữu dụng nên cô lập tức chạy đi tìm người.
Mặc dù cô là người làm việc tương đối nóng nảy, bốc đồng nhưng không có nghĩa là không có suy nghĩ, cô biết lúc này nếu quá mức rêu rao tìm người thì nhất định sẽ làm cho gian tế trong Diễm bang chú ý nên chỉ lặng lẽ tra xét danh sách, khi phát hiện người tên Hắc Tử mới bí mật gọi đến rồi mang vào mật thất. Lúc này đã rất khuya rồi, hơn nữa, nơi ở của Tiễn bang không có nhiều người chú ý, cho nên không có người nào phát hiện ra.
“Anh là Hắc Tử phải không? Có phải anh là người viết lá thư này?”
Người này cũng như tên, gương mặt chẳng khác gì Bao Công, đen kịt, thân hình thì gầy nhỏ, chỉ cảm giác là rất có tinh thần.
“Đúng vậy, là do tôi viết, chẳng qua là do tôi không biết nhiều chữ lắm, không thể viết hết ra được.”
“Vậy anh nói là địa đạo là sao?”
“Thưa tam bang chủ, tôi sinh ra ở một dãy bình nguyên, khi còn bé trong nhà đào rất nhiều đường hầm, chúng tôi thường chơi trốn tìm trong những đường hầm đó, cũng có khi có người vụng trộm đào thông đường hầm của hai nhà lại với nhau, ở bên ngoài không nhìn ra được cái gì, thật ra thì ở đây giống như hoạt động bí mật mà không có ai biết. Cho nên sau khi từ Bạch bang về tôi cảm thấy rất kì quái, có vẻ cảm giác Bạch bang giống như vậy, bây giờ nghĩ lại, rất có thể bọn họ trốn trong địa đạo rồi.”
“Vậy theo anh phải làm thế nào mới phá giải được tình huống này?”
“Thường người ở trong địa đạo sợ nhất là nước, không chỉ vậy còn có thể hun khói thì người ở trong địa đạo nhất định phải chạy ra ngoài.”
“Dùng khói?”
“Bởi vì ở trong địa đạo phần lớn không thể thông gió, cho nên khi lấy khói hun thì người ở bên trong sẽ không chịu nổi.”
“Tốt lắm, anh trở về trước đi, chuyện hôm nay không nên nói với bất kì ai, trở về học thêm nhiều chữ hơn nữa nhé.”
Hắc Tử vừa nghe Triển Thất nói anh cần biết nhiều chữ hơn thì sắc mặt thoáng qua vẻ hưng phấn, anh biết, tam chủ của Diễm bang đã biết đến anh ta rồi, sau này nhất định phải cố gắng hơn mới được.
“Có thể trước dùng khói để hun, sau đó ở mỗi cửa địa đạo đốt lửa, cứ như vậy bọn hắn có muốn chạy cũng không chạy được.”
Sau khi Hắc Tử rời đi, Tiễn Kỳ hưng phấn nói thêm, Hắc Tử là do cô mang đến, bây giờ lập được công, dĩ nhiên cô rất vui mừng.
Triển Thất không thể không nghĩ tới việc đốt lửa hun khói, chỉ là cô cũng biết, có địa đạo thời chiến tồn tại nghịch thiên không thể thấm nước, còn có thể phòng cháy, phòng độc. Cho nên cô cảm thấy không thể dùng lửa được, nhưng bây giờ dù sao người ở thời này chưa hiện đại đến mức xây dựng được địa đạo chống cháy, chống độc, chống nước, hơn nữa có thể địa đạo là Bạch bang vừa đào xong, khẳng định không thể chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, lại thêm địa hình ở quan ngoại cũng không thích hợp để đào địa đạo, như vậy thì phương pháp này rất có thể có tác dụng.
Đối sách cũng có rồi, lúc này chỉ cần thảo luận phải dùng cách nào cho tốt nhất. Vì không thể để tin tức này lộ ra ngoài, vì vậy lần này tấn công Bạch bang chia làm nhiều tổ, để che giấu gian tế ở Diễm bang, tránh bọn họ mật báo cho bên ngoài. Đã quá khuya rồi nhưng Triển Thất cũng không có nghỉ ngơi, mà cả đêm cô cùng Văn Nhân Mạc nghiên cứu ra đạn khói và bom cay. Những thứ này trước đây hai người bọn cũng đã thí nghiệm qua, lúc này mặc dù không cần chế tạo nhiều, chỉ một ít cũng đủ dùng rồi. Vốn là Triển Thất chỉ nói qua với Văn Nhân Mạc một lần, cũng chưa biết sử dụng trong trường hợp nào, cho nên mới không có sản xuất với quy mô lớn hơn.
Trong một đêm này xảy ra rất nhiều việc, cũng bí mật mưu đồ đưa ra nhiều quyết sách. Ngày thứ hai, theo thường lệ Diễm bang dẫn người đi tấn công Bạch bang, lần tấn công này không giống với ngày hôm qua, tinh thần mọi người trong Diễm bang nâng lên rất cao, hận không thể lập tức diệt Diễm bang để lập công lớn.
“Lần này chúng ta không cần nhiều người đánh Bạch bang, chỉ cần một phần ba số người ở đây cũng có thể tiêu diệt bọn hắn, những người còn lại chỉ cần ở nhà chuẩn bị rượu chúc mừng thắng lợi là được.”
“Được! Được! Được!”
Mấy ngàn người nghe vậy thì cùng nhau phất cờ reo hò thật hào hứng, Triển Thất chỉ dẫn chừng một ngàn người đi công thành, phần còn lại thì ở lại Diễm bang.
Lần này Bạch bang cũng vẫn dùng cách như hôm qua, không có một chút động tĩnh nào, cũng không có ai ra ngoài ứng chiến.
“Tam bang chủ, Bạch bang không dám ra ứng chiến, chúng ta dẫn người tấn công vào đi.”
Thạch Lỗi nói chuyện, hắn thấy Triển Thất dẫn người đợi ở bên ngoài Bạch bang rất lâu không có ý tứ tấn công thì rất nóng nảy, lập tức khuyên Triển Thất tấn công.
“Tam bang chủ, để cho chúng tôi trực tiếp tấn công vào đi.”
“Đúng, đánh chết bọn cầm tinh con rùa đen rụt đầu đi.”
“Lão tử nhất định phải giết hết bọn hắn không chừa một mảnh giáp, lập công lớn cho Diễm bang.”
Sau khi nghe Thạch Lỗi nói vậy thì mấy người ở phía sau phấn khởi phụ họa theo, mà trong đám người cũng có mấy người hò hét muốn dẫn đầu tấn công. Hoàn cảnh này bắt đầu dần mất khống chế, người phía dưới muốn lập công, vội vã muốn xông vào bên trong, chỉ cần đợi Triển Thất ra lệnh tất cả sẽ đồng loạt tấn công ngay lập tức.
“Các huynh đệ, lần này chúng ta đổi lại chiến lược tấn công, nếu bọn hắn không ra, chúng ta liền dùng hỏa tiễn đốt cháy bọn hắn, xem bọn hắn còn dám ra vẻ gì nữa không?”
Triển Thất nói xong thì trên đầu Thạch Lỗi toát ra mồ hôi lạnh, đây là kiểu tấn công gì thế? Sao anh ta không biết chứ?
Không phải bình thường khi đánh nhau đều phái người bất ngờ tấn công, đánh thẳng vào cửa chính, khi vào đến trung tâm trại mới tính là chiến thắng, cho nên Bạch bang lập mưu kế lúc Diễm bang tấn công, đi vào sẽ không có ai, như vậy Bạch bang họ sẽ phái binh trú núp bao vây đánh tập hậu, như vậy có thể phóng hóa bắt rùa trong hũ dễ như trở bàn tay.
Sau khi Triển Thất nói xong, mấy người phía dưới lập tức mang đến mấy rương hỏa tiễn, những thứ này chuẩn bị lúc bàn bạc để tấn công trại, cho nên không có người nào hoài nghi, chỉ khi quyết định tấn công sẽ dùng hỏa tiễn nhất định gian tế sẽ bất ngờ.
“Tam bang chủ, vòng ngoài Bạch bang tường cao như vậy, căn bản hỏa tiễn bắn không được, nên nếu dùng hỏa tiễn thì sẽ rất uổng phí hơi sức, hãy để tôi dẫn người tấn công vào đi.”
Thạch Lỗi tiếp tục có ý kiến với Triển Thất, với ý đồ khiến cô thay đổi chủ ý.
“Bắn vào không được? Vậy thì hãy để cho bổn bang chủ bắn thử trước một mũi tên này cho mọi người xem một chút, nói không chừng chỉ một mũi tên là có thể đốt cả Bạch bang đấy.”
Triển Thất vừa nói vừa bắn một mũi tên bay vèo ra ngoài, những hỏa tiễn này đã được cải tạo lại, xạ trình bay xa hơn. Chỉ thấy một mũi tên Triển Thất bắn lao thẳng trên không trung tạo thành một đường cong hoàn mỹ rơi vào bên trong Bạch bang. Không bao lâu thì bên trong Bạch bang liền phát ra ánh lửa cháy hừng hực, bùng sáng cả một khoảng trời.
“Ha ha ha, xem ra ông trời cũng giúp Diễm bang ta, chỉ một mũi tên của Diễm bang cũng đốt cháy được Bạch bang, các huynh đê, chờ người Bạch bang xuất hiện thì ra tay, thấy một người giết một người, thấy một đôi giết cả đôi.”
Mọi người thấy cảnh tượng này cũng ngu luôn, tất cả đều cho rằng là trời cao cho Diễm bang bọn họ cơ hội diệt Bạch bang nên đỏ mắt nhìn.
Thời gian từng giờ trôi qua, thế lửa càng lúc càng lớn, cả Bạch bang bắt đầu cháy rừng rực. Sắc mặt Thạch Lỗi cũng tối đi, kế hoạch lần này của Bạch bang bị phá hủy trong chớp mắt.
“A…”
“Cứu mạng a…”
“”Mau dập lửa…”
Khi thế lửa càng lúc càng bốc cao không cách nào dập tắt vẫn không có một bóng người Bạch bang xuất hiện nhưng đột nhiên có âm thanh truyền đến đó là tiếng khóc, tiếng quát tháo, tiếng kêu cứu mạng liên tiếp vang lên rối loạn.
Ở cửa chính Bạch bang, lúc phóng hỏa Triển Thất đã cho người chặn lại, hiện tại có những người đó lao ra cũng chỉ có thể bị thiêu sống hoặc bị giết hết.