Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen

Chương 64: Triển Thất trúng đạn


Đọc truyện Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen – Chương 64: Triển Thất trúng đạn

“Triển Thất.”

“Thất Thất.”

Ngay khi Bạch đường chủ Chu Tước môn vừa nói xong, liền có người nổ súng về phía Văn Nhân Mạc và Lôi Liệt. Văn Nhân Mạc nhanh chóng tránh một viên đạn, nhưng khi tránh một viên khác mới phát hiện, chỉ cần anh tránh ra, viên đạn này sẽ bắn trúng Triển Thất. Anh tình nguyện để bản thân trúng đạn, nhưng Triển Thất cũng có suy nghĩ như vậy, ngay lúc viên đạn sắp trúng người anh, Triển Thất liền chạy tới trước đỡ đạn thay anh.

Viên đạn bắn trúng ngay dưới tim của Triển Thất, sau khi dứt tiếng súng, Triển Thất cũng ngã nhào vào trong lòng Văn Nhân Mạc.

“Triển Thất.”

Nhìn Triển Thất nằm trong ngực mình, Văn Nhân Mạc cảm thấy thế giới của mình như sụp đỗ một lần nữa, huynh đệ trước kia vì cứu anh, chết ở trong ngực anh, chẳng lẽ lần này cũng như vậy sao? Anh liên tục bắt mạch cho cô, nhưng mạch đập mạnh mẽ ngày thường giờ đây một chút dấu hiệu đập cũng không có.

“Không.”

Văn Nhân Mạc gào lên một tiếng tê tâm phế liệt, ai nói đàn ông không rơi lệ, hiện giờ đối với Văn Nhân Mạc mà nói tất cả chỉ là đánh rắm, mới vừa rồi còn đứng bên cạnh anh mà giờ phút này lại nằm đây không một chút sức sống, mặc kệ thế nào cũng không thể tiếp nhận nổi.

“Tôi muốn các người toàn bộ chôn cùng.”

Văn Nhân Mạc nhẹ nhàng ôm lấy Triển Thất đặt sang một bên, đứng dậy đi về phía Chu Tước môn, cả người anh như ác ma đi ra từ địa ngục, hai mắt đã nhiễm đỏ như máu.

“Nhanh lên mau nổ súng.”

Cho tới bây giờ bọn họ chưa từng thấy ai đáng sợ như vậy, Bạch đường chủ lập tức sai người bắn về phía Văn Nhân Mạc, nhưng tất cả đều chậm một bước, Văn Nhận Mạc không cho bọn họ bất cứ cơ hội nào trực tiếp bắn chết.

Chưa ai thấy qua Văn Nhân Mạc dùng súng, anh bình thường rất ít khi sử dụng vũ khí, cho dù là giết người cũng chưa dùng qua, cho nên người ngoài mới không biết, anh giỏi nhất chính là bắn súng.

Người Chu Tước môn chỉ mới vươn tay đã bị bắn chết, Thanh Long bang và Huyền Vũ môn cùng các tiểu bang phái khác thấy tình huống như vậy lập tức chạy về phía mật đạo, cho dù trong mật đạo có cơ quan, nhưng có khả năng còn một con đường sống, nếu đứng ở chỗ này chỉ có một con đường chết.


“Chúng ta cũng lên, báo thù choTriển Thất.”

“Đúng, báo thù cho Nhị bang chủ.”

……..

Toàn bộ Diễm bang còn có Lục Hiên, Lôi Liệt cũng điên rồi, hận không thể đem mấy người hại Triển Thất trong Chu Tước môn ra băm thành vạn mảnh.

“Bạch đường chủ, chúng tôi tới trễ.”

Ngay lúc người của Chu Tước môn đều chết hết, phía sau mật đạo bỗng xuất hiện một nhóm người, đông đúc đi từ mật đạo qua đây.

“Bạch đường chủ đồ tiểu nhân xảo trá, thì ra ông đã sắp đặt người vào từ trước, ông muốn độc chiếm bảo vật sao.”

Lôi Liệt nhìn nhóm người không ngừng từ trong mật đạo đi ra nhìn sang Bạch đường chủ nói.

Làn này tiến vào bảo tàng trước trận đấu là vì phòng ngừa quá nhiều người cùng lúc đi vào dẫn đến các bang phái chém giết lẫn nhau. Ở bên ngoài bảo tàng, đã có nhiều thế lực đã bắt tay với nhau, để đạt được mục đích chung. Bây giờ người Chu Tước môn lại tiến vào không ngừng, nói như vậy, những người bên ngoài đã xảy ra bất trắc.

“Hừ, chỉ cần ta giết hết tất cả các ngươi, như vậy sẽ không ai biết được chuyện ngày hôm nay.”

Nhìn thấy viện binh đến Bạch đường chủ đắc chí nói.

“Đến rất tốt, mặc kệ hôm nay các ngươi đến bao nhiêu người, tất cả đều phải chết.”

“Đại ca.”

“Bang chủ.”


Theo đám người không ngừng tiến vào, huyết sắc trên mặt Văn Nhân Mạc ngày càng dày đặc, sắc mặt ngày càng âm trầm.

Nhìn thấy Văn Nhân Mạc như vậy Thích Thiên lo lắng kêu lên, mấy năm trước anh ấy cũng từng như vậy, lúc đó anh như tử thần bước ra từ địa ngục, giết rất nhiều người, không khác gì một cỗ máy giết chóc.

Vừa mới tiến vào chưa rõ tình hình những người này vẫn còn vẻ mặt đắc ý, bây giờ nhìn thấy Văn Nhân Mạc bước đến, một đám người chân đều mềm nhũn, muốn chạy nhưng cứ đứng nguyên tại chỗ.

“Bang bang phanh.”

Tiếng súng không ngừng vang lên, nhìn thấy nhiều người Chu Tước môn ở cửa vào như vậy, Văn Nhân Mạc, người Diễm bang, Lục Hiên, Lôi Liệt, Bạch Hổ môn, Tiễn Kỳ, Long Mai, còn thêm những thế lực sau lưng bọn họ đều như phát điên nhắm vào người Chu Tước môn giết.

Nhìn thấy một đám người điên cuồng như thế, Bạch đường chủ Chu Tước môn mới nhận thấy tình hình đã không còn nằm trong kiểm soát của bọn hắn nữa.

Bởi vì lần này đi tầm bảo mỗi người mang theo đạn dược đều có hạn, về sau mọi người đều rút vũ khí ra chém giết.

Mật thất vốn trống trải, đã bị thi thế chất đầy, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi.

Người Chu Tước môn đã không còn sức phản kháng, tất cả đều chen lấn nhau chạy ra ngoài, song phương đã biến thành đơn phương chém giết.

Màn chém giết này kéo dài khoảng 1 giờ, người Chu Tước môn từ bên ngoài vào, đều đã chết sạch, chỉ còn lại một mình Bạch đường chủ.

“Tôi muốn lột da ông, sau đó cắt tay chân của ông, bỏ ông vào thùng ngâm trong dịch độc, để ông từ từ cảm nhận cái chết của chính mình.”

Văn Nhân Mạc không có giết Bạch đường chủ, chết như vậy quá tiện nghi cho ông ta rồi, anh muốn dùng mọi biện pháp tra tấn ông ta.

“Triển Thất.”


Người Chu Tước môn toàn quân đều bị giết sạch, Thanh Long bang, Huyền Vũ môn cũng đã chạy hết đi, hiện tại chỉ còn lại người cùng phe, Văn Nhân Mạc lại ôm Triển Thất vào ngực mình, nhẹ nhàng vén tóc rớt trên tai cô. Một lần lại một lần gọi tên cô, bây giờ trông cô như đang ngủ say, anh phải đánh thức cô dậy, giống như mỗi sáng vẫn thường hay làm.

“Đại ca, em có cảm giác Triển Thất vừa cử động.”

Ngay tại lúc mọi người đều cho rằng Triển Thất đã chết, Thích Thiên lại thấy ngón tay cô cử động.

Văn Nhân Mạc lập tức bắt mạnh cho Triển Thất, khi tay anh chạm vào mạch chủ của cô tâm tình khẩn trương vô cùng. Lúc nãy bắt mạch cho cô một chút dấu hiệu sống cũng không còn, có phải Thích Thiên nhìn lầm hay không. Mang tâm tình thấp thỏm đưa tay lên mạch của Triển Thất, cảm nhận được mạnh đập của cô anh liền có cảm giác mừng như điên lan toả toàn thân.

Tuy rằng mạch đập rất yếu, những vẫn đập đều, nói như vậy, Triển Thất chưa chết.

“Nhanh, chúng ta lập tức rời khỏi nơi này.”

Văn Nhân Mạc nhanh chóng tiến hành một loạt sơ cứu, sau đó lập tức tìm đường ra ngoài. Tình hình hiện tại của Triển Thất rất nguy hiểm, nhất định phải phẫu thuật lấy đạn ra mới được, nhưng nơi này không có công cụ để phẫu thuật, nhất định phải rời đi, càng nhanh cơ hội sống của Triển Thất càng cao.

Lẽ ra phải ba ngày sau mới có thể ra khỏi bảo tàng, cũng may tìm được tấm bản đồ khác, có thể dựa vào đó tìm đường ra ngoài.

Có Nam Cung Ngọc dẫn đường, một đường ra ngoài vô cùng thuận lợi. Trong lúc này, Văn Nhân Mạc vẫn ôm Triển Thất, nhiều người tới muốn tiếp thay anh đều bị anh cự tuyệt.

Đường ra lại ở trên một ngọn núi khác của Thanh Phong trại, nói cách khác, con đường này nằm trên địa bàn của Thanh Phong trại. Vì sao lại ở chỗ này, đều không có thời gian lo lắng tới việc người Thanh phong có trại phát hiện hay không, trước mắt quan trọng nhất là phải cứu sống Triển Thất.

“Người nào xông vào cấm địa Thanh Phong trại, dám tự tiện xông vào giết không tha.”

Ra bên ngoài mọi người đều nhẹ thở ra một hơi đột nhiên lại xuất hiện việc ngoài ý muốn, bỗng nhiên từ đâu nhảy ra một đám người cầm súng, vây quanh bọn họ. Xem ra lối đi nay là cấm địa của người ta, chẳng lẽ đã có người phát hiện ra?

“Làm phiền các người thông báo với Trần đại chủ một tiếng, nói Bạch thành Diễm bang Văn Nhân Mạc nợ anh ta một món nợ ân tình, chúng tôi lập tức rời đi.”

Lôi Liệt đối với các mối quan hệ thế lực bên ngoài không qúa hiểu biết, nhưng Văn Nhân Mạc đều rất rõ ràng.

“Văn Nhân Bang chủ, mau đi theo ta, cứu người quan trọng hơn.”

Ngay lúc Văn Nhân Mạc vừa nói xong câu kia lại thêm một đám người nữa chạy tới, dẫn đầu chính là những người tham gia tầm bảo lần này của Thanh Phong trại.


Tuy rằng Văn Nhân Mạc không biết trại chủ hiện tạ của Thanh Phong trại, nhưng anh cũng biết Thanh Phong trại không phải người xấu, bây giờ nếu bọn họ cố tình nhắm về phía anh, trước hết nợ bọn họ một lần. Hiện giờ Triển Thất cần phẫu thuật gấp, không thể kéo dài nữa.

Người kia mang theo đám người Văn Nhân Mạc đi vài vòng đến trước một ngôi nhà gỗ, xem ra trong núi an bài rất nhiều trận pháp phòng bị, địa bàn cũng được giấu đi.

Bên trong phòng đã chuẩn bị tốt tất cả dụng cụ phẫu thuật, xem ra bọn họ ở trong sơn động đều thấy được.

Văn Nhân Mạc không chỉ biết Đông y, mà Tây y cũng học qua, cho nên anh mới tự mình giả phẫu cho Triển Thất, gắp đạn ra. Bây giờ chỉ thiếu một trợ lí, thận phận Triển Thất hiện tại không thể để cho người cho tâm biết được.

“Cô tới đây làm trợ lí cho tôi.”

Văn Nhân Mạc nhìn thoáng qua thấy Long Mai là thích hợp nhất, Long Mai vì cơ thể trúng độc, cho nên có ra nước ngoài du học, có học qua Tây y. Hơn nữa cô cũng là bằng hữu của Triển Thất, có thể tin tưởng được.

Long Mai thật sự lo lắng cho Triển Thất, bây giờ lại có cơ hội trợ giúp cảm thấy rất vui mừng, lần đầu tiên cô cảm thấy học mấy thứ đó ở nước ngoài thật không lãng phí, Văn Nhân Mạc sau khi nói xong lập tức đi vào.

“Không có lệnh của tôi, không ai được phép tiến vào.”

Hiện giờ đang ở trên địa bàn của Thanh Phong trại, Văn Nhân Mạc sợ có người tới quấy nhiễu, lập tức ra lệnh. Cho dù anh không nói Lục Hiên, Lôi Liệt cũng nhất định không cho ai đi vào, người của bọn tuy không nhiều lắm, nhưng cho dù là liều mạng cũng phải bảo vệ Triển Thất.

Sắp xếp xong mọi thứ Văn Nhân Mạc bắt đầu giải phẫu cho Triển Thất, tuy rằng anh y thuật của anh rất tốt, nhưng người nằm trên giường bây giờ lại là người mà anh yêu nhất, một chút bất trắc cũng không được xảy ra.

“Tiêm thuốc mê cho cậu ấy trước.”

Người Thanh Phong trại chuẩn bị dụng cụ rất đầy đủ, dao giải phẫu, thuốc khử trùng, thuốc mê, đồ cầm máu…dù sao những thứ giải phẫu cần đều có hết, giống như một phòng giải phẫu thu nhỏ vậy. Văn Nhân Mạc cẩn thận kiếm tra vài thứ cần thiết, xác định không có vấn đề gì mới chuẩn bị mổ.

Lần này có thể cứu được Triển Thất cho dù Thanh Phong trại có yêu cầu gì anh đều đồng ý, nếu có sự cố phát sinh, anh nhất định sẽ diệt Chu Tước môn. Chỉ là, không được phát sinh chuyện gì, nhất định không được.

“Cởi quần áo của cậu ấy ra, lát nữa tôi tiến hành phẫu thuật cô đứng đó đưa cho tôi đồ dùng cần thiết, chúng ta thể để sai lầm gì xảy ra.”

Long Mai hít một hơi thật sâu, âm thầm động viên bản thân, mặc dù cô không có học ngoại khoa nhưng giải phẫu cũng đã thấy qua, cũng từng làm trợ lí cho thầy giáo, chỉ cần làm như trước kia là được.

Điều chỉnh tốt tâm tình Long Mai bắt đầu làm theo yêu cầu của Văn Nhân Mạc, nhưng thời điểm cởi quần áo của Triển Thất ra cô liền ngẩn người, Triển Thất lại là nữ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.