Đọc truyện Vợ Yêu Của Đại Ca Xã Hội Đen – Chương 48: Bữa tiệc nướng thịt
Editor: White Silk-Hazye
Beta: Thu Lệ
Có lẽ cả hai người họ đã quen với việc đụng chạm này, cho nên vẫn cứ nắm tay nhau cùng đi xuống núi. Trên đường gặp được không ít người, quay lại nhìn chằm chằm hai người nắm tay đi chung với nhau, kinh ngạc rớt cả cằm xuống. Mặc dù vẫn có lời đồn Triển Thất là nam sủng của Văn Nhân Mạc, nhưng lời đồn dù sao cũng là lời đồn, bây giờ hai người công khai nắm tay như thế chính là thừa nhận lời đồn đó rồi, chuyện này quá khủng bố nha.
Nghe thấy mọi người thảo luận với nhau, nhưng có điều là không có một ai dám thảo luận trước mặt hai người, Triển Thất và Văn Nhân Mạc đều nghe được, nhưng hai người không lên tiếng nói câu nào. Triển Thất nghĩ là chỉ cần Văn Nhân Mạc không cảm thấy ngại là được, như thế tốt hơn so với việc buổi tối hàng ngày phải giả bộ ân ái, bây giờ Triển Thất vẫn mặc quần áo của đàn ông, liền có nhiều người đánh chủ ý lên cô, nếu không nhanh chóng cột lại bên người thì chẳng phải tình địch sẽ càng ngày càng nhiều hơn sao. Bây giờ mọi người đều biết cô là người của anh, đối với những tên muốn đánh chủ ý với cô cần phải suy nghĩ thật tốt.
Văn Nhân Mạc suy nghĩ thật tốt, phải biết là trước kia những người công khai theo đuổi Triển Thất chỉ là phụ nữ, bây giờ lại thêm một đám đàn ông nữa.
“Lão đại, buổi tối chúng ta mở tiệc nướng thịt đi, hôm nay săn được rất nhiều dã thú, buổi tối mọi người trong bang tụ tập lại với nhau nha.”
Khi trở lại trong viện Triển Thất cố ý ghé sát vào bên tai Văn Nhân Mạc nói.
“Chỉ cần là em tự tay nướng tôi sẽ đến.”
Nhìn Triển Thất nghịch ngợm, Văn Nhân Mạc cũng cố ý ghé sát vào bên tai cô nói. Môi của anh như cố ý vô tình chạm vào vành tai của cô, chỉ tiếc Triển Thất lại không có phản ứng gì mà là trực tiếp bỏ về phòng.
Triển Thất một mình bỏ đi, bàn tay của anh liền trống trơn, tim cũng cảm giác mất mát. Cho đến khi nhìn thấy cô trở về phòng mới rời đi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, làm cách nào mới có thể đuổi hai tên chướng mắt kia đi.
Đến khi Triển Thất và Văn Nhân Mạc rời đi không lâu, xa xa phía sau cây đại thụ liền lộ ra một đôi mắt độc ác, hung hăng nhìn chằm chằm một lúc mới rời khỏi.
“Thất Thất, hôm nay là anh thua, người thua là phải đi nướng thịt nha, nếu không muốn, có thể cầu xin tôi nha.”
Khi Triển Thất trở lại trong phòng thì phát hiện nhóm bốn người Long Mai đều ở trong phòng, bọn họ cố ý tránh nói đến mối quan hệ giữa Triển Thất và Văn Nhân Mạc, nhìn thấy anh liền tụ tập nhau tránh qua đây để suy nghĩ giúp anh, từ đó đòi luôn chỗ tốt. Triển Thất buồn cười nhìn bọn họ, thật sự xem cô là người ngu sao? Nhớ đến thời gian năm đó ở rừng rậm nguyên sinh thám hiểm vì vậy đã luyện ra một thân đầy công phu này.
Nếu nói nấu đồ ăn có lẽ cô sẽ không biết làm nhưng nói đến việc nướng đồ ăn, cô đây chính là chuyên gia nha.
Triển Thất không tiếp tục để ý đến bọn họ, lấy lý do muốn nghỉ ngơi mà đuổi họ đi. Nằm ở trên giường nhớ lại khi nãy môi của Văn Nhân Mạc chạm phải lỗ tai của cô, trong nháy mắt đó tim của cô thiếu chút nữa đã nhảy ra ngoài. Cô muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút nhưng trong đầu lại toàn là Văn Nhân Mạc, cho nên dứt khoát đứng dậy đi chuẩn bị những đồ dùng cần thiết để buổi tối nướng thịt.
Trong khi đó cũng có người không nhàn rỗi chính là Văn Nhân Mạc, anh nghĩ tới nghĩ lui, rốt cuộc nghĩ đế làm sao để đuổi Diêm Xuyên và Nam Cung Ngọc đi.
“Bây giờ hai người các cậu đã chấp nhận Triển Thất là chủ, như vậy thì đi làm một chút chuyện cho cô ấy đi. Tôi nghe được là ở Tùng thành có tin tức của ngọc bội Chu Tước, ngày mai hai người các cậu liền đi đến Tùng thành đi.”
Văn Nhân Mạc biết hai người này không phải là người bình thường, cũng sẽ không nghe theo mệnh lệnh của Diễm bang, nhưng nếu như là có chuyện liên quan đến Triển Thất, hai người bọn họ nhất định sẽ trở về. Về chuyện của ngọc bội Chu Tước là có thật, anh vốn định là sẽ phái những người khác đi, nhưng bây giờ xem ra hai người bọn họ là người thích hợp nhất. Một người có thể biết trước tương lai, một người có khinh công tuyệt đỉnh, quả thật là tuyệt phối — —– tuyệt phối để đi trộm đồ.
Diêm Xuyên biết Triển Thất đang tìm ngọc bội Chu Tước, cho nên vừa nghe là có liên quan với chuyện này lập tức đồng ý, Nam Cung Ngọc thấy Diêm Xuyên đồng ý, liền hiểu được khối ngọc bội này đối với Triển Thất mà nói chắc chắn rất quan trọng. Có điều là anh cũng đoán ra được đây là Văn Nhân Mạc đang cố ý úp mở lấy cớ với hai người bọn họ, nếu như không đáp trả, anh sẽ không gọi là Nam Cung Ngọc rồi.
“Bang chủ để cho người ta đến một nơi xa như vậy làm nhiệm vụ sẽ không nhớ người ta sao?”
Nam Cung Ngọc bày ra một bộ dáng tiểu thụ, đáng thương nhìn Văn Nhân Mạc, vành mắt ẩn chứa nước mắt, dáng vẻ đó muốn bao nhiêu động lòng người thì có bấy nhiêu động lòng người, hơn nữa còn vừa nói vừa dùng chân cọ xát vào chân của Văn Nhân Mạc.
Văn Nhân Mạc rất ghét người khác đụng chạ, trong lòng biết rõ Nam Cung Ngọc chính là cố ý, nhưng vẫn nghĩ muốn một quyền đánh chết cậu ta. Có điều là định lực của anh vô cùng tốt, trong lòng mặc dù chán ghét kinh khủng, nhưng ngoài mặt lại giả vờ làm ra vẻ tiếc nuối, cũng thâm tình nói: “Trong lòng của tôi chỉ có một mình Triển Thất, cậu nên đi tìm phu quân khác đi.”
Khi anh nói đến trong lòng anh chỉ có một mình Triển Thất thì cả người đều trở nên nghiêm túc, như là nói cho Nam Cung Ngọc nghe, cũng như là đang tự nói cho chính mình nghe.
Nam Cung Ngọc sau khi nghe trong lòng cũng có chút kích động, chẳng qua trên mặt vẫn là một bộ dáng không đứng đứng: “Anh thật sự không lo lắng cho người ta chút nào sao? Người ta tuyệt sắc hơn so với cơ ấy mà, hơn nữa, buổi tối người ta nhất định sẽ hầu hạ để cho anh phiêu như tiên.”
“Cút.”
Sau khi Nam Cung Ngọc nói xong câu này Văn Nhân Mạc cuối cùng không chịu đựng được nữa, lại lần nữa một cước đá bay Nam Cung Ngọc.
Diêm Xuyên vừa vặn ở bên cạnh thấy toàn bộ, nhìn đến Nam Cung Ngọc giống như một cơn gió mà bay đi. Mẹ ruột a, cái này cũng quá biến thái rồi, sau này cần phải cách anh ta ra xa một chút.
Cùng thấy một màn này không chỉ có một mình Diêm Xuyên, còn có Triển Thất. Cô đến đây là muốn bàn bạc với Văn Nhân Mạc về chuyện của Như Mộng, không ngờ lại nhìn thấy một màn kình bạo như thế. Một người đàn ông anh tuấn tràn đầy khí phách, một tiểu thụ tuyệt sắc dịu dàng như nước, cả hai dựa vào nhau khiến cho cô cao hứng muốn thét chói tai.
Trong lòng vừa mới có một chút xíu rung động đối với Văn Nhân Mạc cũng đã biến mất vô tung vô ảnh (không thấy dấu vết). Nếu để cho Văn Nhân Mạc biết, anh nhất định sẽ hối hận đến hộc máu, làm sao lúc Nam Cung Ngọc đến gần không một quyền đánh chết cậu ta.
Triển Thất thấy Văn Nhân Mạc bọn họ đều bỏ đi cũng không còn vội vã đi tìm anh nữa, tiếp tục đi chuẩn bị đồ gia vị, trong lòng còn nghĩ, làm sao để nói với tiểu thụ Nam Cung Ngọc là cô và lão đại không có quan hệ gì đây, nếu như để cho cậu ta hiểu lầm thì phải làm sao bây giờ.
Buổi tối rất nhanh đã đến, bây giờ ở khu đất trống trước cửa của Diễm bang đã dấy lên mấy đống lửa rồi. Đã lâu chưa từng được thả lỏng như vậy, tất cả mọi người uống ngụm rượu lớn, hưng phấn vung quyền, tỷ võ rất náo nhiệt.d.đ.l.q.đ
Triển Thất, Văn Nhân Mạc và mấy người Tiễn Kì bọn họ ngồi quanh một đống lửa, mấy người họ ở đây ăn thịt do Triển Thất nướng là chính.
“Thất Thất, khi nào mới có thể ăn được, tôi đói muốn chết rồi đây.”
“Chủ tử, phương pháp nướng này của ngài gọi là gì thế, nghe mùi thơm thôi cũng khiến người ta chảy nước miếng a.”
…….
Triển Thất cầm con sơn dương mà Diêm Xuyên bắt được đi nướng, dưới đất còn chôn mấy con gà rừng. Cách nướng nguyên con sơn dương và gà rừng Triển Thất đã từng tìm hiểu qua, thu thập tinh hoa khắp nơi, hơn nữa cô còn cải thiện lại, bây giờ mùi thơm toả ra ngào ngạt, những tên thần trù kia cũng chưa chắc so sánh được. Theo thời gian trôi qua, mùi thơm càng ngày càng đậm, làm hại người của Diễm bang đồng loạt chảy nước miếng, nhưng bọn họ một chút cũng không muốn chia ra, chỉ cần ngửi thấy mùi thơm cũng đã rất thỏa mãn rồi.
“Thì ra là Triển gia tự mình nướng thịt nha, tôi còn nói là làm sao có thể thơm như vậy được, tôi muốn tới nếm thử một chút, gia sẽ không từ chối chứ.”
Trong khi tất cả mọi người đang chờ được ăn sơn dương nướng nguyên con thì Như Mộng ăn mặc tỉ mỉ lại xuất hiện, tối hôm nay cô ta mặc một bộ váy mỏng màu hồng nhạt, hoa văn trước ngực được miêu tả mềm mại sống động. Cô ta đi qua nơi nào thì lại có mùi hoa nhàn nhạt tỏa ra trong không khí, thị giác và khứu giác đồng thời bị hấp dẫn, những người đàn ông của Diễm bang từng người một đều cảm thấy cả người hừng hực lửa nóng, chỗ nào đó đã không thể khống chế nổi.
Như Mộng hưởng thụ những ánh mắt của những người đàn ông kia, không e ngại chút nào để cho bọn họ nhìn, sau đó gia nhập vào với nhóm người Triển Thất.
Đối với việc Như Mộng đột nhiên xuất hiện, nơi này không có một ai hoan nghênh, mới vừa rồi mấy người họ còn vui vẻ ra mặt thì bây giờ sắc mặt liền trở nên âm trầm.
Triển Thất lạnh lùng nhìn Như Mộng, lại có thể sử dụng thủ đoạn hạ lưu như vậy, thật sự cho rằng Văn Nhân Mạc sẽ giống với những người đàn ông bình thường khác sao?
Hai người Long Mai và Tiễn Kì từ lúc Như Mộng chen vào giữa Triển Thất và Văn Nhân Mạc đã trao đổi một cái, đang lo lắng nên tìm lý do gì để dạy dỗ cô ta một trận, cô ta cư nhiên tự mình tìm đến cửa.