Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ

Chương 16: Người Đàn Ông Giống Như Thiên Sứ


Đọc truyện Vợ Yêu Có Chút Tâm Cơ – Chương 16: Người Đàn Ông Giống Như Thiên Sứ


Người chung quanh nhao nhao kiến nghị, ánh mắt khinh bỉ như vũ bão, muốn phanh thây xé xác Hoa Hiền Phương ra, xuyên mấy mũi tên vào tim.


“Tôi nói người phụ nữ này là ai chứ, sao chưa từng thấy qua, hóa ra là giả dạng chui vào.”

“Bảo vệ cũng thất trách quá, ngay cả ăn mày cũng mò vào được.”

“Mau đuổi cút cô ta ra ngoài đi, đừng là ô uế bầu không khí trong này, không chừng còn trộm đồ ấy.”

“Mặc đồ second hand còn đòi giả làm phú bà, thật ghê tởm.”

Hoa Hiền Phương cảm thấy lỗ tai mình run lên, những từ ngữ bẩn thỉu kia đập vào màng nhĩ khiến cô đau đớn.


“Tôi được mời tới, không phải lén đi vào.” Cô giải thích.


“Cô có thiệp mời không?” Bảo vệ hỏi.


“… Không có.” Cô lắc đầu, không biết là còn cần phải có thiệp mời, Lục Kiều Sam cũng không đưa cho cô.


“Cô là hội viên à?” Bảo vệ lại hỏi.


“Không phải.” Hoa Hiền Phương xoa hai tay vào nhau, đột nhiên cảm giác mình như là phạm nhân, cũng vì cô không mặc một bộ đồ hàng hiệu, không mang theo dây chuyền kim cương giống trứng chim bồ câu sao?

“Vậy mời cô lập tức rời khỏi nơi này, đây là câu lạc bộ cao cấp chứ không phải quán hàng đêm giá rẻ.” Bảo vệ quát lớn, nếu như một giây sau cô còn không rời đi, anh ta sẽ phải ném cô ra ngoài.


Hoa Hiền Phương muốn nói ra thân phận của mình, nhưng lời đến bên môi lại nuốt lại.


Nếu như cô nói cô là con dâu của nhà họ Lục, có thể nào làm mất thể diện của nhà họ Lục không, đến lúc đó lại phải chịu gia pháp?


Trước mắt cô hiện lên ánh mắt lạnh thấu xương của Lục Kiến Nghi, biểu cảm ghét bỏ giống như nhìn thấy sâu bọ của bà Lục, còn cả ánh mắt đầy giễu cợt của Lục Kiều Sam.


Bọn họ chính là ba ngọn núi lớn, đè chặt lấy cô, muốn ép cô đến thịt nát xương tan.


Nhìn cô không động đậy, bảo vệ tiến lên một bước, muốn tóm lấy cánh tay cô, lại bị cô hất ra: “Đừng đụng vào tôi.”

“Còn không mau cút ra ngoài, đứng lỳ ở chỗ này làm gì?” Vương Viện Du hất ly rượu trong tay vào mặt cô, chất lỏng lạnh lẽo đổ khắp mặt mũi cô, từng giọt rơi xuống, thấm vào váy cô tạo thành từng vệt nâu mờ mờ.


Lửa giận xông lên đỉnh đầu cô, cô vươn tay, liều lĩnh xong tới: “Bốp, bốp” hai tiếng, âm thanh vang vọng chấn động trong sảnh.


Vương Viện Du bị đáng đến đơ người, hai mắt nóng lên.


“Cái đồ nhà quê thấp kém này, cô dám đánh tôi à?” Cô ta muốn vung tay tát lại, một bàn tay khác liền nắm được cổ tay cô ta: “Cô ấy bây giờ là bạn gái tôi.”

Một giọng nói trầm thấp đầy từ tính vang lên.


Hoa Hiền Phương quay đầu, một bóng người cao lớn đập vào mặt.


Cô không biết người đàn ông này, nhưng dường như anh ta tới giúp cô.


Vương Viện Du nghiến răng nghiến lợi: “Cậu Hứa, người phụ nữ này vừa đánh tôi, anh muốn bênh vực cô ta sao?”

“Tất cả mọi người đều thấy, là do cô ra tay trước.” Hứa Nhã Thanh chậm rãi nói.


“Tôi chỉ đang thanh lý rác rưởi cho bữa tiệc mà thôi.” Vương Viện Du tức giận vô cùng.


“Sao cô không thanh lý mình ra ngoài luôn đi?” Lúc Hứa Nhã Thanh nói chuyện, trên mặt còn mang theo ý cười, nhưng ý cười này đủ khiến lòng người kinh sợ.

Hứa Nhã Thanh là cậu cả của gia tộc nhà họ Hứa, nổi danh khẩu phật tâm xà.


Gia tộc nhà họ Hứa là một gia tộc thần bí, đến từ nước ngoài, phạm vi thế lực cũng không ở thành phố Long Minh, mà ở thành Côn Phú gần Long Minh.


Hứa Nhã Thanh vì thường xuyên lui tới Long Minh, cho nên cũng có tiếng tăm ở đây.


Vương Viện Du giống như ăn phải quả mướp đắng, tức gần chết nhưng lại không dám nói ra.


Tiêu Ánh Minh ở cách đó không xa, còn giận hơn cô ta.


Hứa Nhã Thanh đáng chết, xem vào việc của người khác, nếu như không có anh ta, Hoa Hiền Phương nhất định đã bị Vương Viện Du hành hùng một trận, ném ra ngoài rồi.


“Lau đi.” Hứa Nhã Thanh lấy trong túi một chiếc khăn tay, đưa cho Hoa Hiền Phương.


“Cảm ơn anh.” Hoa Hiền Phương cảm kích nhận lấy, sau khi lau xong, nói: “Bẩn rồi, về tôi rửa sạch xong sẽ trả lại cho anh.”

“Cô giữ lấy mà dùng, không cần trả lại, bây giờ cô là bạn gái của tôi, không ai dám bắt nạt cô đâu.” Anh ta dịu dàng cười một tiếng, cứ như một tia nắng ấm rải vào trong sảnh lớn lạnh lẽo vậy.


Hoa Hiền Phương cảm nhận được một tia nắng ấm áp.


Anh ta trông tuấn mỹ mà ôn hòa.
Hai lông mày rậm có gợn sóng mềm mại, giống như vầng trăng khuyết sáng treo trên bầu trời đêm, cong cong, dường như lúc nào cũng cười.

Làn da trắng và mịn, bên dưới chiếc mũi cao kiểu Hy Lạp của anh ta là đôi môi màu hồng đào nhạt, cánh môi cũng mang nét cười trời sinh.


Nói tóm lại, đây là một người cực kỳ đẹp trai, khuôn mặt luôn tươi cười, chỉ là tâm tư ẩn sau nụ cười, không ai có thể phát hiện ra.


“Anh không sợ tôi thật sự là người nghèo trà trộn vào sao?”

“Cô thật vậy à?” Hứa Nhã Thanh cười hỏi.


“Tôi được mời tới, không phải lén trà trộn vào, nhưng mà tôi nghèo thật, không phải là một người cùng thế giới với mấy người.” Hoa Hiền Phương thản nhiên nói.


Hứa Nhã Thanh cười ha ha, cô gái này thẳng thắn quá, làm dấy lên lòng hiếu kỳ và hứng thú của anh ta: “Người sinh ra đều là bình đẳng, đều giẫm lên một vùng đất, đội chung một vùng trời, hít thở chung một bầu không khí, nào có phân chia thế giới gì đâu?”

Trong lòng Hoa Hiền Phương chợt rung động, so với Lục Kiến Nghi lạnh lùng kiêu ngạo, người đàn ông này đơn giả có thể dùng từ thiên sứ để hình dung.


“Không có nhiều người giống như anh.”

“Tôi chính là thích làm thiểu số.” Môi mỏng của Hứa Nhã Thanh nở một nụ cười mê người: “Cô tên gì?”

“Hoa Hiền Phương, còn anh?”

Tên của tôi rất phức tạp, đưa di động đây, tôi viết cho cô.” Hứa Nhã Thanh cười gian xảo một tiếng.


Hoa Hiền Phương lại không biết dụng ý của anh ta, ngay thẳng lấy di động ra, Hứa Nhã Thanh nhập tên và số điện thoại của mình vào, lại bấm gị một chút: “Được rồi, đều lưu vào trong sổ liên lạc của cô rồi.”

Hoa Hiền Phương nhìn mà cười khúc khích: “Tôi bị anh lừa rồi.”

Ở một góc kín đáo trên lầu hai, một đôi mắt không ngừng nhìn chằm chằm xuống, nhìn rõ từng cử động của cô.


Tiện nhân, nhanh như vậy đã dụ dỗ đàn ông khác, không biết xấu hổ!

“Loại dân nghèo đê tiện như vậy, cho ít tiền là có được rồi.
Em phải coi chừng, em trai ạ, đừng để nó cắm sừng em.” Lục Kiều Sam vỗ vai em trai, trong lòng đầy khinh miệt nói.


Khóe môi của Lục Kiến Nghi run lên.

Lần đầu tiên mà cô đã tùy tiện như vậy rồi.


Dưới lầu, trưởng đội bảo vệ kéo người bảo vệ kia ra cửa, tùy tiện cho người đi vào, là thất trách nghiêm trọng thế nào, anh ta đương nhiên biết rõ.


“Cô ta nói cô ta là người của nhà họ Lục, tôi còn chứng kiến một chiếc Roll-Royce đưa cô ta đến, cảm thấy cô ta không nói láo, cho nên mới cho cô ta vào.” Bảo vệ thành thật nói.


Hoa Hiền Phương không giống người bình thường, nhìn một cái là anh ta có thể nhớ rõ rồi.


Một câu kích ngàn cơn sóng.


Đám người hai mặt nhìn nhau.


Nhà họ Lục là gia tộc đứng đầu thành phố Long Minh, không ai dám đắc tội với nhà họ Lục hết.


“Cô ta sao có thể là người nhà họ Lục, người nhà họ Lục không mặc đồ lỗi mốt.
Cô ta chỉ là một trợ lý nhỏ, là đồ nhà quê.” Vương Viện Du tức đến thở hổn hển, đáng chết cũng không tin Hoa Hiền Phương là người của nhà họ Lục.


“Đúng vậy, nếu là người nhà họ Lục, nhất định phải tới cùng cô cả nhà họ Lục, sao lại một mình vào chứ, còn không có cả thiệp mời.”

“Nhất định là kẻ giả mạo, Roll-Royce cũng là thuê.”

Đám người tranh cãi ầm ĩ, trong bọn họ có không ít người ái mộ Hứa Nhã Thanh, nhìn thấy Hứa Nhã Thanh che chở cho Hoa Hiền Phương như vậy thì ghen ghét dữ dội.


Cơ thịt trên mặt Hoa Hiền Phương giật giật, thì ra người nhà họ Lục đều ở đây, nhưng bọn họ không ra mặt, có lẽ là cảm thấy xấu hổ vì cô rồi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.