Đọc truyện Vợ Yêu Chuyên Sủng Của Đại Bang Chủ – Chương 23: Anh Dạy Hư Em Đấy!
______Buổi tối – Biệt thự Aless____
(Biệt thự Aless này là một biệt thự của nhà Ranniel tại Bắc Kinh nha!!)
Từ giờ chiều khi đi chơi xong, Ranniel đã vào phòng sửa văn kiện.
Cho đến khi màn đêm đã buông xuống, sương cũng bắt đầu bao phủ, cô muốn vào phòng nghỉ ngơi. Khi đi qua phòng làm việc của Ranniel, thấy vẫn còn sáng đèn, còn anh thì đang chăm chú phê duyệt văn kiện. Đèn bàn chiếu vào khuôn mặt anh, khuôn mặt ấy, lúc nào cũng ấm áp như vậy, ấm áp như tâm hồn anh. . .Và…đã sưởi ấm trái tim cô.
Do dự mãi cô cũng quyết định đẩy cửa bước vào: “Vẫn còn đang bận sao?”
– Ừ.- Anh vẫn không ngẩng đầu lên, tiếp tục phê duyệt văn kiện, nói thêm: “Hoàn Cầu lần này hợp tác với Vương thị, đây là một hợp đồng quan trọng.”
Anh nhìn kỹ văn kiện một lúc, đột nhiên vươn tay, nắm lấy bàn tay cô, vuốt ve ngón tay cô.
Cô có chút căng thẳng, sửng sốt. Vì từ bốn năm nay, anh cùng lắm cũng chỉ là hôn, chưa bao giờ làm tới quá chuyện đó. Cô đôi lúc lo lắng cho anh, lại hỏi thì anh chỉ bảo: “Người tình tay phải”
(_ _”)
Anh vẫn chăm chú xem văn kiện, tay dùng sức kéo cô qua bàn làm việc, nhẹ nhàng đặt cô lên đùi anh, vòng tay qua ôm eo cô, tiếp tục phê duyệt văn kiện.
Cô có chút sửng sốt, lại ngửi thấy mùi nước hoa bạc hà trên người anh. Cái mùi nước hoa này, dù có thấy của ai đi nữa, cô cũng không thấy đặc biệt bằng nước hoa của anh. Dựa vào lồng ngực anh, hình ảnh này nhìn có vẻ rất mập mờ, nhưng không biết làm gì cho phải.
Người ta bảo: “Yêu nhau đi cả đường đi”, có lẽ đúng. Cô yêu anh, mọi thứ của anh, dù chỉ là một đêm vắng anh ở nhà, là cô lại phải mở tủ của anh, đặt mấy chiếc áo bên cạnh, ngửi thấy mùi hương trên áo mới bắt đầu an tâm chìm vào giấc ngủ. . .
Ranniel đột nhiên cảm thấy cô có chút miễn cưỡng, vừa duyệt văn kiện, vừa dịu dàng hỏi:
– Căng thẳng sao? Có nghĩ đến một ngày như vậy không?
Vừa nói anh vừa cúi xuống, hôn vào trán cô.
Cô không biết trả lời ra sao, chỉ lặng lẽ cúi đầu.
Rốt cuộc Ranniel xử lí xong văn kiện, buông bút máy xuống, chậm rãi quay đầu nhìn qua, lại thấy Lệ nhi ngồi ngại ngùng trong lồng ngực mình, giống như thiếu nữ, không tự chủ cười nhẹ một tiếng, ôm eo cô, xoay người cô lại đối mặt với mình, để cô nhìn mình, sau đó chậm rãi hỏi: “Đã gặp cha của hai đứa bé chưa?”
Trong lòng cô không tránh khỏi căng thẳng, sau đó lại nhìn anh, thừa nhận nói: “Đúng vậy, em đã gặp cha hai đứa bé. . .” Giọng cô cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi nhạt nhòa vào không khí. . . Nhưng ở khoảng cách gần như thế này, anh có thể nghe thấy, đó là đương nhiên. . .
Anh chớp mắt, sau đó lại lặng yên nhìn cô. . .Sợ anh hiểu lầm, suy nghĩ trong cô rối loạn, vội vàng giải thích: “Không phải em cố ý không nói với anh, anh là người đáng được biết những chuyện về Min và Vic hơn ai trên thế giới này, nhưng em. . . .”
Cô dừng lại, nhìn ánh mắt ôn nhu của anh, những lời định nói trong đầu, lập tức tan biến, anh lại nói:
– Anh tin em.- Giọng anh chắc nịch, chỉ cần một câu nói như vậy thôi nhưng cho cô thêm bao nhiêu sức mạnh. Nhưng lại thấy anh âm thầm chịu đựng thay mình, nhìn anh với ánh mắt lo lắng, anh lại bảo:
– Không sao, anh cũng không muốn tò mò nhiều về cha đứa bé, anh chỉ cần, anh, em, tiểu Kì và tiểu Phương ở chung một chỗ, dưới một mái nhà, như vậy là quá đủ. Nếu như chuyện cha của hai đứa bé em không muốn nói thì anh cũng không can dự vào, ai cũng cần có những tâm tư riêng, cũng cần không gian riêng cho đối phương thở. . .
Cô nghe anh nói xong, hốc mắt ửng đỏ lên, tay đấm lên lồng ngực rộng lớn của anh: “Anh dạy hư em đấy, anh dạy hư em rồi. Nếu cô gái mà quá được nuông chiều, sẽ coi thường những người khác.”
Thấy mắt cô bắt đầu lã chã nước mắt rơi, anh lại hôn lên đôi mắt ửng đỏ của cô: “Thôi nào, không được khóc, anh không thích em khóc, như vậy sẽ rất xấu, anh muốn nhìn thấy một Lệ nhi hay vui vẻ và thường xuyên nở nụ cười. . .”
Nghe lời anh nói, cô có chút nản lòng:
– Em buồn ngủ quá, đi ngủ trước đây.
Cô vừa bước đi được ba bước, thì vòng eo bị ai đó giữ chặt lại. . .