Vô Ý Vi Chi

Chương 8


Đọc truyện Vô Ý Vi Chi – Chương 8

Một đêm trước người của Lâm gia gần như không ngủ, đêm nay mấy người lớn tuổi vô cùng bi thương nên dùng cơm chiều xong đều lên lầu, chỉ để lại mấy người trẻ tuổi và các trợ thủ tiếp tục xử lý chuyện tang lễ. Vẫn là trong phòng nghỉ trên lầu hai, vẫn là bốn người đều cầm ly rượu đỏ trên tay. Cho dù có mệt gần chết cũng không ai có ý định rời đi trước. Mấy người mệt mỏi, càng nhiều hơn là vì tâm tình nặng nề.

“Anh họ Vu Chu, hôm nay anh và cậu nhỏ nói chuyện trong phòng khách lâu như vậy, nói cái gì thế? Mấy người kia có lai lịch gì?” Thẩm Tiếu Vi chưa quên chuyện này. Ban ngày có rất nhiều chuyện, anh không có cơ hội để hỏi, bất quá anh có nhìn thấy Vu Chu kéo cậu nhỏ vào phòng khách.

Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều nhìn Lâm Vu Chu, chờ anh trả lời. Lâm Vu Chu xoa trán, nói: “Cậu ấy không giới thiệu thân phận năm người kia, nhưng có hai người anh biết. Chính là hai người nước ngoài cao nhất ấy. Người mắt xanh tên là Joseph Deville, người còn lại là Zoe Sanchez.”

“Joseph Deville?” Thẩm Tiếu Vi nhíu mày. “Sao nghe hơi quen tai?”

Lâm Vu Chu nhắc nhở: “Anh ta là siêu mẫu cấp quốc tế.”

“Hóa ra là anh ta! Thảo nảo em thấy quen tai!” Thẩm Tiếu Vi cực kỳ kinh ngạc. “Hình như người này có một công ty thời trang lấy tên của gia đình anh ta, còn là người mẫu chuyên dụng của Chanel nữa. Em thấy anh ta không ít lần trên tạp chí. Hôm nay anh ta để râu, em không nhận ra. Sao cậu nhỏ lại quen Joseph Deville?”

“Sanchez kia có lai lịch gì?”

Lâm Vu Hồng lên tiếng.

Lâm Vu Chu nói: “Anh ta là nhà thiết kế thời trang, rất có danh tiếng trong giới thời trang. Anh ta không thuộc về một công ty thời trang nổi tiếng nào trên thế giới, chỉ có một văn phòng làm việc cá nhân lấy tên là ZOE. Mỗi năm anh ta chỉ thiết kế mười bộ lễ phục, toàn bộ đều được chế tác theo cách thủ công, đem bán với tư cách cá nhân. Cho nên những lễ phục mà anh ta thiết kế có thể nói là thiên kim khó cầu. Sanchez và Deville là bạn tốt, có tin đồn nhà thiết kế cao cấp nhất của công ty Deville chính là Sanchez, bất quá hai người này chưa từng chứng thực. Vô Ý nói lúc cậu ta ở Mỹ thì là hàng xóm với Deville, sau này Deville cùng cha dượng đến định cư ở Pháp, Vô Ý lại sang Pháp du học, hai người vẫn duy trì quan hệ bạn bè, Sanchez là do Deville giới thiệu cho Vô Ý biết. Nhìn qua thì giữa bọn họ có quan hệ rất tốt.”

“Cậu nhỏ đi Pháp là vì Deville?” Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tiếu Vi rất giống với Lâm Vu Chu.

Biểu tình của Lâm Vu Chu lại nặng nề hơn vài phần: “Không phải. Cậu ấy đi Pháp, là vì ông nội.”

“Vì ông ngoại?” Vẻ để ý trên mặt Thẩm Tiếu Vi biến thành kinh ngạc.

Lâm Vu Chu trả lời đơn giản: “Ông nội lớn tuổi, không ngủ được. Có một lần cậu ấy phát hiện ông nội nghe tiếng Pháp xong thì ngủ ngay, cho nên mới muốn sang Pháp học tiếng Pháp. Anh nghĩ nguyên nhân bên trong là để thuận tiện tránh mặt chúng ta.”

Thẩm Tiếu Vi uống một hơi hết sạch rượu đỏ trong ly, nói với ba người kia: “Em cảm thấy được, việc cậu nhỏ muốn tránh chúng ta có liên quan đến thái độ chúng ta đối đãi với cậu ấy. Nếu không thì sao cậu ấy lại có ý nghĩ không muốn làm con của ông ngoại? Trước đây, em cũng hoài nghi ông ngoại sẽ sửa đổi di chúc vì cậu ấy trở về. Em nhớ không nhầm thì cậu ấy thuộc chòm sao song ngư mà. Người thuộc chòm sao song ngư là đa sầu đa cảm nhất.”

“Đừng có cái gì cũng liên hệ với mấy chòm sao nữa.” Lâm Vu Hồng rất không thích nghe chuyện này.

Lâm Vu Chi lên tiếng: “Chuyện quá khứ qua rồi, không cần nhắc lại. Cậu ấy về rồi, chúng ta cũng đáp ứng với ông nội, nên làm cái gì thì cứ làm thôi. Vu Chu, em muốn về nhà ngủ không?” Thái độ của Lâm Vu Chi rất rõ ràng, có thể chấm dứt đề tài này.

Lâm Vu Chu bóp trán: “Không đâu, bận bịu mấy ngày nay xong đã rồi nói sau. Không ngủ được em cũng có thể chợp mắt một lát.” Người lạ giường là khốn khổ nhất.

“Cứ để anh đưa em về đi.” Lâm Vu Chi đặt chén rượu xuống, định đứng dậy.

“Không cần đâu.”


‘Cốc cốc cốc!’

Bốn người ngẩn ra, Thẩm Tiếu Vi ít tuổi nhất phải đặt ly rượu xuống ra mở cửa. Vừa mở xong, mi tâm của anh liền nhíu lại: “Cậu nhỏ?” Ba người trong phòng đều đứng lên, không phải người này đã ngủ rồi sao?

Lâm Vô Ý vẫn mặc đồ tang đi lướt qua Thẩm Tiếu Vi vào phòng, nói: “Tôi muốn hỏi xem Vu Chu có về nhà không. Vu Huệ nói cậu ấy lạ giường, buổi tối chắc là có về nhà ngủ.”

“Cần tôi mua cái gì sao?” Lâm Vu Chu đi tới.

Lâm Vô Ý hé miệng, đôi mắt phiếm hồng, nói: “Tôi muốn nhờ cậu tiện đường đưa tôi đến nhà tang lễ.”

“Cậu đến nhà tang lễ làm gì?” Bốn giọng nói cùng lên tiếng hỏi.

Lâm Vô Ý cúi đầu: “Ba chỉ có một mình, ở đó. Tôi muốn đến với ba.”

Trong ánh mắt bốn người đều là biểu tình “Quả là thế”. Thẩm Tiếu Vi cầm cổ tay Lâm Vô Ý kéo cậu vào hẳn trong phòng, đóng cửa lại. Lâm Vô Ý ngẩng đầu, bước đi bị động.

“Tiếu Vi?”

Lâm Vu Chu lên tiếng: “Tôi không về nhà. Ở nhà tang lễ có nhân viên làm việc, ông nội không phải chỉ có một mình.”

Lâm Vô Ý ấp úng: “Không phải cậu lạ giường sao.” Tự động xem nhẹ câu thứ hai.

“Cậu nhỏ, cậu uống rượu không?” Thẩm Tiếu Vi nói chen vào, ấn Lâm Vô Ý ngồi xuống ghế sofa. Lâm Vô Ý mờ mịt ngẩng đầu: “Không nhiều lắm. Chỉ uống một chút rượu ngọt thôi.” Lâm Vu Chu không nói nữa, ngồi trở lại. Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng ngồi xuống.

Thẩm Tiếu Vi ra phía sau quầy bar, lấy từ trong tủ rượu một chai Martell. Vừa thấy nó, Lâm Vô Ý nghi hoặc hỏi: “Đây có phải rượu ngọt trong quán bar không?”

“Không phải.” Không giải thích là rượu gì, Thẩm Tiếu Vi rót nửa ly, mang đến trước mặt Lâm Vô Ý.

“Tôi chỉ uống rượu ngọt thôi.” Lâm Vô Ý không dám nhận. Lớn thế này rồi cậu cũng chỉ uống rượu ngọt sau khi ăn cơm, hơn nữa lần nào cũng chỉ uống một ly nhỏ.

Thẩm Tiếu Vi nói: “Không biết uống mới càng phải uống nhiều. Uống xong rồi ngủ một giấc. Tối mai chúng ta phải đến nhà tang lễ giữ đêm cho ông ngoại, cậu cần phải giữ sức một chút.” Nói xong, anh cầm tay Lâm Vô Ý ép cậu cầm ly rượu.

Bị nhét ly rượu vào tay, Lâm Vô Ý nuốt nước bọt: “Đây là rượu gì?”

“Rượu tây.”

Thẩm Tiếu Vi trả lời cũng như không. Đương nhiên Lâm Vô Ý biết đây là rượu tây, nhưng mà là rượu tây gì? Cậu không biết gì về rượu cả. Nhìn biểu tình của cháu trai ngoại, cậu biết mình không thể trốn được ly rượu này.


“Uống đi. Bọn cháu uống với cậu.”

Thẩm Tiếu Vi cầm ly rượu của mình ngồi xuống cạnh Lâm Vô Ý. Thấy trong tay mỗi người đều có một ly rượu đỏ, lại nhìn sang ly rượu trong tay mình có màu sắc khác hẳn, Lâm Vô Ý hít sâu một hơi, do dự đặt ly rượu đến miệng.

Giống như sắp lên pháp trường, Lâm Vô Ý ngừng thở uống một ngụm. Ngay sau đó, cậu khổ sở nhăn nhó mặt mày, ho khan. Thật khó uống. Nhìn về phía Thẩm Tiếu Vi, trong mắt cậu là sự khẩn cầu: Có thể không uống không?

“Uống thêm hớp nữa, uống chậm thôi.” Hiển nhiên Thẩm Tiếu Vi không định mềm lòng.

Ngũ quan đều nhíu chặt vào nhau, Lâm Vô Ý miễn cưỡng đặt ly rượu đến bên miệng, ngừng thở.

“Khụ khụ khụ… Thật khó uống.” Lâm Vô Ý bỏ ly rượu ra. “Có thể không uống không?”

“Cậu nhỏ, không phải cậu nói sau này phải làm hộ hoa sứ giả cho Như Vi sao? Làm hộ hoa sứ giả thì không thể không biết uống rượu.” Thẩm Tiếu Vi đẩy ly trở về, không thương lượng nhiều.

“…” Bất đắc dĩ thở dài, Lâm Vô Ý biết mình không thể chạy thoát liền đơn giản không nghĩ gì nữa, một hơi uống sạch chỗ rượu còn lại.

“Khụ khụ khụ khụ…”

Vỗ lưng cho Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi cầm ly rượu không trong tay cậu đến quầy bar, dưới ánh mắt chăm chú hoảng sợ của cậu, rót thêm một ly.

“Còn phải uống à?” Lâm Vô Ý muốn chạy trốn.

“Đêm nay cậu cần ngủ một giấc say.” Trong khi Lâm Vô Ý rõ ràng co rụt người lại, Thẩm Tiếu Vi cầm ly rượu đến trước mặt cậu, đưa ra.

“Đầu tôi hơi váng rồi.” Lâm Vô Ý không nhận.

“Uống xong ly này sẽ không để cậu uống nữa.” Thẩm Tiếu Vi trực tiếp đưa ly rượu đến bên miệng Lâm Vô Ý.

Sớm biết vậy sẽ không đến hỏi Vu Chu có về nhà hay không, nếu không phải cậu không biết lái xe, cậu sẽ không rơi vào tình cảnh “đáng sợ” thế này. Lâm Vô Ý thưc hối hận khi mình tự chui đầu vào lưới. Quá rõ ràng, cháu trai và cháu ngoại của cậu không dễ nói chuyện như trong tưởng tượng.

Tại sao lại có người thích uống rượu chứ? Cậu tình nguyện uống café chứ tuyệt đối không muốn uống cái thứ này. Bốn ánh mắt ở bốn phía trái phải đều nhìn cậu chằm chằm, không ai tính toán đứng ra “xin tha” cho cậu. Lâm Vô Ý khóc không ra nước mắt, cầm ly rượu: “Một ly cuối cùng?”

“Một ly cuối cùng.”

Thở dài, Lâm Vô Ý chấp nhận. Ngừng thở, cầm ly lên, cậu uống ừng ực một hơi hết sạch rượu. Uống xong, cậu nhét ly rượu vào tay Thẩm Tiếu Vi, che miệng ho khan khổ sở, thoạt nhìn muốn chật vật bao nhiêu thì có chật vật bấy nhiêu. Thẩm Tiếu Vi đặt ly rỗng lên bàn trà, ngồi xuống cạnh cậu vỗ lưng giúp.


“Khụ khụ khụ… Khó uống quá… Khụ khụ khụ…”

Lâm Vô Ý vẫn ho, nước mắt cũng phải chảy ra. Có người đưa cốc nước cho cậu, Lâm Vô Ý vội vàng nhận lấy uống hết thật nhanh, hòa tan vị rượu trong miệng. Sau khi cậu uống xong cốc nước, Lâm Vu Chu lấy chiếc cốc rỗng lại, hỏi: “Đỡ hơn chưa?”

“Ừm.”

Không ngừng thở hổn hển, Lâm Vô Ý đứng lên: “Tôi về đây.” Nào biết, cậu bị một người ấn ngồi xuống, là Lâm Vu Chu.

Lâm Vô Ý ngẩng đầu, trong mắt là hoảng sợ, không phải là bắt cậu uống tiếp chứ? Lâm Vu Chu ngồi xuống phía còn lại cậu, thản nhiên nói: “Chờ cậu khỏe hơn rồi hẵng đi.”

“Tôi không đến nhà tang lễ. Tôi về phòng ngủ.”

Lâm Vu Chu liếc cậu một cái, rõ ràng là không tin, hơn nữa còn quá phận đến nỗi ở ngay trước mặt Lâm Vô Ý làm ra một động tác tiêu sái là nhấp một ngụm rượu đỏ của mình, vẻ mặt khó chịu dù chỉ một chút cũng không có.

“Muốn uống thêm rượu đỏ nữa không?” Thẩm Tiếu Vi hỏi. Nếu không phải hoàn cảnh và thời gian không cho phép, nhất định anh sẽ cười ra tiếng.

“Không muốn!” Lâm Vô Ý tránh Thẩm Tiếu Vi như tránh rắn, lại nhắc lại: “Tôi không muốn uống nữa. Đây đã là cực…” Cậu chưa nói xong đã im bặt. Dưới ánh mắt kinh ngạc của bốn người, thân thể Lâm Vô Ý từ từ đổ về phía trước. Thẩm Tiếu Vi và Lâm Vu Chu vội vàng đỡ cậu, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng lập tức đặt ly rượu xuống, đến gần.

“Cậu nhỏ?”

“Vô Ý!”

Lâm Vu Chu nâng Lâm Vô Ý dậy. Đối phương nhắm mắt, không động đậy.

“Vô Ý?” Lâm Vu Chu sờ mặt Lâm Vô Ý, lại thăm dò hơi thở của cậu, rồi mới dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn ba người còn lại, không xác định hỏi: “Chẳng lẽ, say?”

“Cậu nhỏ? Cậu nhỏ?”

Thẩm Tiếu Vi lắc nhẹ Lâm Vô Ý, đối phương dựa vào ngực Lâm Vu Chu, hơi thở ổn định. Thẩm Tiếu Vi ngẩng đầu, chớp mắt mấy cái: “Không phải là say thật chứ?”

“Chắc là say rồi.” Lâm Vu Chi nói. “Vậy cũng tốt, đưa cậu ấy về phòng, để cậu ấy ngủ một giấc. Còn tiếp tục như vậy thì cậu ấy là người suy sụp đầu tiên.”

Người khởi xướng Thẩm Tiếu Vi ho khan vài tiếng, áp chế ý cười, vào lúc này mà cười anh sẽ bị linh hồn ông ngoại đánh chết mất. Lâm Vu Chu trực tiếp bế ngang Lâm Vô Ý lên: “Mở cửa.” Thẩm Tiếu Vi đi mở cửa, Lâm Vu Chu bước nhanh ra phòng nghỉ, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng cũng đi theo.

Lâm Vô Ý luôn ở trong phòng ngủ của ba, cũng ở ngay lầu hai. Thẩm Tiếu Vi mở cửa phòng ngủ của ông ngoại, bật đèn. Lâm Vu Chu ôm người đi đến giường, Lâm Vu Hồng kéo chăn trên giường ra.

Đặt người xuống giường, cởi giày cho cậu. Lâm Vu Chu thở ra một hơi, thật là một người làm cho người khác không thể yên tâm. Lâm Vu Chi lên tiếng: “Đêm nay phải có người trông coi cậu ấy.” Ngụ ý, vạn nhất lát nữa người này say khướt thì phải làm sao?

Lâm Vu Chu nhận mệnh, nói: “Để em trông cho, dù sao em cũng không ngủ được.”

“Để em trông cho, là em làm cậu ấy quá chén.” Thẩm Tiếu Vi nói.

Lâm Vu Chu nói: “Em đi nghỉ đi. Anh cũng chỉ ngủ được cùng lắm là hai giờ.” Anh lạ giường, không còn cách nào khác.


Nhớ đến sự “cổ quái” của Lâm Vu Chu, Thẩm Tiếu Vi cũng không tranh với anh. Bốn người đợi mười mấy phút trong phòng, thấy Lâm Vô Ý nằm ngủ say ở đó, tạm thời không có dấu hiệu say khướt, Lâm Vu Chi dặn hai người kia rời đi trước, để Lâm Vu Chu ở trong này trông coi. Lâm Vu Chu ngồi xuống ghế nằm ở cạnh giường, tiện tay cầm một tập thơ hiện đại bằng tiếng Pháp đặt trên tủ ở đầu giường. Liếc người đang nằm ngủ trên giường một cái, anh ho khan vài tiếng, lúc này mà cười sẽ bị linh hồn ông nội đánh chết mất.

Lật vài trang thơ, Lâm Vu Chu thấy không có hứng thú liền đặt trở lại. Chỉ sợ có một mình Lâm Vô Ý mới xem nổi. Người khác xem mấy thứ nhàm chán thế này chỉ có một cảm giác là buồn ngủ, nhưng Lâm Vu Chu là người lạ giường thì không hề bị ảnh hưởng chút nào. Đứng lên tắt đèn lớn đi, bật đèn bàn lên, anh nằm xuống ghế nằm nhắm mắt nghỉ ngơi, một tay không ngừng ấn ấn vào vùng thái dương. Là nhiếp ảnh gia hay đi du đãng khắp nơi như anh mà có tật xấu lạ giường thì đúng là khổ muốn chết. Nếu không phải từ nhỏ đã thích chụp ảnh, căn bản anh sẽ không rời khỏi nhà sau 18 tuổi, có trời mới biết mấy năm đó anh phải sống thế nào.

“Ba… Ba…”

Lâm Vu Chu mở mắt, lập tức ngồi dậy.

“Ba… Ba…”

Đi đến giường, Lâm Vu Chu nhíu mi, người trên giường luôn miệng gọi “Ba”, khóe mắt còn có lệ rơi. Lâm Vu Chu rất chi là bất đắc dĩ, cũng thấy khó khăn. Rút khăn tay ra, anh lau nước mắt cho đối phương. Rõ ràng người này đã ba mươi tuổi, nhưng cho dù là ngoại hình hay tính cách cũng không giống một người đàn ông thành thục. Ít nhất thì lớn thế này vẫn không muốn rời khỏi ba, cậu chỉ như một đứa trẻ vậy. Lâm Vu Chu nhớ rõ bản thân anh sau 12 tuổi không còn bám dính vào ba mẹ nữa.

Là tình cảm giữa cậu ta và ông nội quả thực rất sâu đậm, hay căn bản là một người không muốn rời xa ba mẹ? Lâm Vu Chu chỉ cảm thấy trên người một chàng trai có sự hòa trộn của cả đàn ông trưởng thành và bé trai chưa lớn thật là tràn đầy những mâu thuẫn và thần bí. Nếu thực sự không muốn rời khỏi ba mẹ, tại sao lại rời đi sớm như vậy? Nếu đã rời xa ba mẹ, tại sao lại thương tâm đến thế? Hay là nói, vì hối hận? Nghĩ đến chuyện Lâm Vô Ý đặc biệt chạy sang Pháp để học tiếng Pháp vì ông nội, Lâm Vu Chu tin rằng tình cảm cha con của hai người thực sự rất sâu đậm. Nhưng lại nhớ đến hai người đàn ông người Pháp vô cùng thân mật với Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chu lại không xác định, chẳng lẽ thực sự không phải là vì người đàn ông bên Pháp kia sao?

“Ba… Ba…” Lâm Vô Ý mở mắt, hai mắt đẫm lệ nhìn Lâm Vu Chu, lại giống như không nhìn anh.

Lâm Vu Chu do dự, anh nên làm gì đây?

“Ba…” Lâm Vô Ý rút hai tay ra khỏi chăn, ôm cổ Lâm Vu Chu, ánh mắt đối phương trừng lớn. Lâm Vô Ý dùng thêm sức, ôm chặt người trước mặt, đầu cậu cọ cọ vào ***g ngực đối phương, thương tâm nói: “Ba, con nghe lời, con không bao giờ… làm ba tức giận nữa. Con về Hongkong… Ba đừng đi được không?”

Hai tay Lâm Vu Chu đỡ lấy hai bên đầu Lâm Vô Ý, không biết nên phản ứng làm sao. Cảm giác bị người ta coi là “ba”, thật không xong.

“Ba, vừa rồi con, gặp ác mộng.”

“… Là gì?”

Lâm Vu Chu nói xong mới phát hiện ra mình đáp lại. Ôi, chết tiệt!

“Con mơ thấy mấy người Vu Chi gọi con làchú nhỏ.”

“… Đó là ác mộng?”

Anh còn đáp lại? Lâm Vu Chu cảm thấy nhất định là do mình mệt mỏi quá thôi.

“Ba, sao ba không sinh con, sớm hơn? Bị người lớn tuổi hơn mình, gọi là chú, rất, quỷ dị.”

“…”

Tôi gọi cậu là chú nhỏ cũng rất quỷ dị.

‘Két!’

Cửa mở. Lâm Vu Chu quay đầu, ngay sau đó, đến cả một lòng muốn chết anh cũng có. Ba người đứng ở cửa, biểu tình của Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng chỉ hơi thay đổi một chút, còn Thẩm Tiếu Vi thì rõ ràng là mắt trừng lớn miệng há to. Lâm Vu Chu quay đầu vào trong, tại sao loại tình tiết cẩu huyết này lại xảy ra với anh?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.