Đọc truyện Vô Ý Vi Chi – Chương 28
Có hai đầu bếp chuyên nghiệp chỉ đạo, đại tiệc BBQ vào buổi tối cực kỳ phong phú, đương nhiên cũng vô cùng náo nhiệt. Đây không phải lần đầu tiên Lâm Vô Ý ăn đại tiệc đồ nướng với nhiều người, nhưng lần này cảm giác rất chi là đặc biệt. Có cháu trai, cháu gái làm bạn, tuổi tác giữa mọi người cũng không cách biệt quá lớn, lại còn là người một nhà, sự ấm áp này không thể so sánh được với những lúc ở cạnh bạn bè.
Buổi chiều, sau khi bơi được một lát Lâm Vô Ý đã ngủ một giấc ngắn, cho nên buổi tối rất có tinh thần, ăn uống cũng nhiều hơn. Bốn anh trai Lâm Vu Chi, Lâm Vu Hồng, Lâm Vu Chu và Thẩm Tiếu Vi tuyệt đối là mười đầu ngón tay không dính nước, người nướng đồ ăn ngoại trừ là hai đầu bếp chính là Lâm Vu Huệ, Thẩm Như Vi và Lâm Vô Ý. Mà bốn vị không hề động thủ kia lại ăn uống cũng không hề kém ai, thường thường Lâm Vô Ý vừa mới nướng xong đã rất quá phận mà ăn luôn. Lâm Vô Ý không thích gặm xương, chỉ chuyên chú tấn công hải sản, chân gà nướng xong toàn bộ đều vào bụng bốn anh trai kia. Bốn người ai cũng một tay cầm cốc bia, một tay cầm đồ ăn, hóng gió biển, hưởng thu những ngày nghỉ thanh nhàn khó mà có được.
Ăn uống no nê, Lâm Vô Ý không nướng nữa, lấy nước ngọt đi đến cạnh thuyền, tựa vào lan can nhìn về phía xa. Nước biển, toàn là nước biển, biển cả rộng mênh mông vô bờ. Đứng trước đại dương bao la, bao nhiêu phiền muộn, thương tâm, thống khổ có vẻ đều trở nên nhỏ bé. Nhưng dù vậy, Lâm Vô Ý vẫn không khỏi sinh ra chút ít mong chờ, nếu ba ở đây, thật tốt biết bao?
“Chú nhỏ, muốn ăn kem không?”
Lâm Vô Ý quay đầu: “Có chứ. Có vị dâu tây không?”
“Cháu đi xem đã.”
Thẩm Như Vi mặc váy dài đến nhà ăn lấy kem. Đến gần tối, gió trên mặt biển rất lớn, cũng khá lạnh. Lâm Vô Ý mặc chiếc áo sơ mi, quần dài, đi dép xỏ ngón. Ánh mặt trời cực nóng của ban ngày không hề để lại chút dấu vết nào trên người cậu. Đôi con người đen láy được ánh đèn và mặt biển làm nổi bật, tỏa ra ánh sáng mê người, làm cho người ta không khỏi thả lỏng.
Lâm Vu Chu không biết đã cầm cameras từ lúc nào. Lâm Vô Ý phát hiện ra ý đồ của anh, hai mắt cong cong. Cảm giác tĩnh lặng này chỉ trong nháy mắt đã thêm vài phần linh động. Lâm Vu Chu bất mãn: “Đừng nhìn tôi.”
“Hiện tại gió rất lớn, tóc tôi rất loạn.” Lâm Vô Ý rất quan tâm đến dáng vẻ của mình trên ảnh.
“Vô Ý.” Nghe lời.
Tuy rằng Lâm Vu Chu chưa nói ra hai từ cuối, nhưng Lâm Vô Ý sao có thể không hiểu. Được rồi, cậu phối hợp. Nghiêng đầu sang chỗ khác, chăm chú nhìn mặt biển một lần nữa, Lâm Vô Ý ngậm ống hút, uống nước ngọt.
Nhìn một lát, lực chú ý của Lâm Vô Ý đều chuyển sang biển rộng. Đột nhiên cậu nghĩ tới một bài hát, một bài hát khá cổ xưa của Pháp ____ “La Mer”, biển rộng.
Trong đầu vang lên giai điệu của bài hát này, khóe miệng Lâm Vô Ý chậm rãi cong lên, cậu nhớ rõ lần đầu tiên cậu hát bài này cho ba nghe là lúc cậu mới học tiếng Pháp. Hôm đó ba cũng dẫn cậu ra biển. Sau khi cậu hát cho ba xong, ba cười vô cùng thoải mái, sau đó còn để người ta thu âm vào đĩa, vẫn được cất trong “hộp bảo bối” của ba.
Khóe miệng Lâm Vô Ý luôn cong lên khi nhớ đến những vui vẻ, hạnh phúc khi ở cùng ba, nhưng trong mắt đã bắt đầu có nước. Ba ba, đi rồi. Không thể nghe cậu hát nữa.
“La mer quon voit danser le long des golfes clairs; A des reflects dargent, la mer; Des reflects changeants sous la pluie…”
____ Biển rộng uốn lượn quanh bờ cát dài, bọt sóng màu bạc đáp lại tiếng hát nhẹ nhàng, biển rộng trong mưa lại biến đổi thất thường…
Tất cả mọi người đều ngừng động tác, toàn bộ đều nhìn Lâm Vô Ý. Tiếng hát khe khẽ của Lâm Vô Ý truyền đến đây, cậu nhìn biển rộng, hát lên giai điệu mà họ không biết đã từng nghe nơi nào. Gió biển thổi mạnh làm rối tóc cậu, trong ánh mắt cậu đều là nỗi bi thương vì nhớ nhung, nơi khóe miệng đọng một nụ cười hoài niệm.
Lâm Vu Chu cầm cameras một lần nữa, bấm máy không ngừng. Anh biết bài hát tiếng Pháp này, cũng biết hài hát này nói về điều gì. Lâm Vô Ý không hát bài ca này từ đầu đến cuối, chỉ như nhất thời tâm huyết dâng trào nên mới ngâm nga. Cậu chỉ muốn đưa bài bát này đến với một người, đưa cho người quan trọng nhất trong lòng cậu, bởi vì người kia muốn chỉ là nghe được tiếng hát của cậu, không quan tâm đến âm điệu của bài hát.
Không ai đến gần quấy rầy Lâm Vô Ý, không phải là họ không muốn đến, mà là Lâm Vô Ý của lúc này cho người ta một loại cảm giác khiến họ không bước chân đi được. Quanh thân cậu như có một bức tường vô hình, ngăn cách tất cả mọi thứ, đó là vị trí chỉ có cậu và người trong lòng cậu.
Bài hát này hát về tình yêu, hát về sự lưu luyến, còn Lâm Vô Ý thì không cần biết ca từ của nó biểu đạt ý tứ gì, cậu chỉ đơn giản là muốn hát thật dễ nghe, hát bài hát mà ba thích nhất cho ba nghe trên bầu trời.
“La mer au ciel dété confound ses blancs moutons, Avec les anges si purs, la mer…”
____ Biển rộng mùa hè có những con sóng màu trắng trôi nổi, như thiên sứ thuần khiết đang bay lượn… Biển rộng nhẹ nhàng vỗ bờ cát, đó là khi đang kể ra những tâm sự về tình yêu…
Ba, ba có thể nghe thấy không? Nghe thấy tiếng hát của con, nghe thấy nỗi thương tâm của con? Ba, con nhớ ba, ngày nào cũng rất nhớ ba… Con hy vọng biết bao ba có thể đi trên bờ cát cùng con một lần nữa, có thể lại dắt tay con và nói“Tiểu tinh nghịch, chậm thôi, đừng để bị ngã.”, có thể thổi phao cấp cứu cho con một lần nữa… Nếu, cái giá của việc con lớn lên là ba phải rời đi, vậy thì con vĩnh viễn cũng không muốn lớn, vĩnh viễn chỉ làm tiểu tinh nghịch của ba, ba… con nhớ ba…
Lâm Vu Huệ khóc, Thẩm Như Vi vừa đi lấy kem về cũng không dám lên tiếng, Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đi đến bên cạnh Lâm Vô Ý ôm vai cậu. Lâm Vô Ý vẫn hát khe khẽ, nước mắt lăn dài trên hai gò má. Ba đi rồi, không bao giờ trở về nữa… Rốt cuộc, không thể nữa…
Lâm Vu Chi cầm cốc nước ngọt trên tay Lâm Vô Ý. Lâm Vô Ý ngừng hát, cậu nhìn Lâm Vu Chi, bi thương nói: “Ba không thể… trở về nữa…”
Lâm Vu Chi lau lệ cho cậu, thật tâm nói: “Cậu còn chúng tôi.” Hóa ra, nước mắt cũng có thể nóng như vậy.
Lâm Vô Ý cúi đầu, hai tay lau mặt. Lâm Vu Hồng đưa khăn cho cậu, ghé sát vào tai cậu nói: “Muốn khóc thì khóc đi, không nên giấu trong lòng.”
“Sẽ bị các cậu cười.” Lâm Vô Ý lấy khăn tay, lau mặt.
“Lần này không cười cậu.”
“Vậy lần sau thì sao?”
“Không thể đảm bảo.”
Lâm Vô Ý ngẩng đầu, trên mặt khôi phục lại nụ cười như bình thường: “Sao cậu có thể cười tôi chứ, tôi là trưởng bối.”
“Tôi nhớ rõ cậu đã từng nói không nhắc đến bối phận, tôi lớn tuổi hơn cậu.”
“Á…” Không dám nhìn Lâm Vu Hồng đang lạnh mặt, Lâm Vô Ý đang bị bao quanh trái phải đang nghĩ phải rời đi thế nào. Có người đúng lúc lên tiếng cứu cậu: “Cậu nhỏ, kem của cậu, có vị dâu tây cậu muốn.”
“Tôi muốn ăn.”
Nhanh chóng đẩy Lâm Vu Hồng ra, cũng không quan tâm vừa rồi mình mất mặt thế nào, Lâm Vô Ý chạy đến chỗ Thẩm Tiếu Vi. Thẩm Tiếu Vi đưa kem cho cậu, cười tủm tỉm nói: “Như Vi nói trong tủ lạnh có rất nhiều vị, có muốn thử những cái khác không?”
“Ăn kem đương nhiên phải ăn vị dâu tây rồi.” Lâm Vô Ý liếm một quả dâu tây, thỏa mãn thở ra một hơi.
Lâm Vu Huệ huých nhẹ tay Thẩm Như Vi. Thẩm Như Vi nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, rồi nói: “Cậu nhỏ, vị vani cũng không tồi, có muốn thử không?”
“Cậu thích vị dâu tây hơn.”
“Cháu nhìn cũng muốn ăn. Anh, các anh có ăn không?” Lâm Vu Huệ hỏi.
Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng đều mang dáng vẻ xin miễn cho kẻ bất tài. Lâm Vu Chu vẫn đang chụp ảnh, hiển nhiên là không muốn ăn. Thẩm Tiếu Vi nói: “Cho em vị ban đầu là được rồi, cám ơn chị họ.”
“Chị đi lấy.” Lâm Vu Huệ đi rồi, Thẩm Như Vi cũng vội vàng theo sau: “Chị họ, em lấy giúp chị.” Rõ ràng hai người đang muốn tránh đi để bình tĩnh lại.
Giả bộ không thấy Vu Huệ và Như Vi khác thường, Lâm Vô Ý chuyên tâm ăn kem, vẻ thương tâm vừa rồi hình như chỉ là ảo giác của mọi người. Chẳng qua đôi mắt hồng hồng kia đã nhắc nhở mấy người chuyện vừa rồi là có thật.
Lâm Vu Chi mở một lon bia, chạm với Lâm Vu Hồng một cái. Lâm Vô Ý cảm khái: “Tửu lượng của các cậu thật tốt.”
“Có muốn thử một chút không?” Lâm Vu Chi lấy một lon bia khác. Do dự một hồi, Lâm Vô Ý vươn tay nhận lấy: “Thử xem.” Còn rất nghiêm chỉnh mà “cạn ly” với Lâm Vu Chi và Lâm Vu Hồng.
“Cậu nhỏ, bia cũng dễ say lắm. Cậu uống ít thôi.”
“Có các cậu ở đây, không sợ. Say đã có Vu Chi đưa tôi về.” Lâm Vô Ý trực tiếp uống một ngụm. Rồi mới khổ sở nhăn nhó mặt mày: “Tại sao hương vị của bia cũng quái lạ như thế?”
“Uống vài lần là quen.” Lâm Vu Hồng chủ động chạm lon với cậu, hài lòng uống tiếp.
“So sánh với rượu tây thì cũng dễ uống hơn chút.” Lâm Vô Ý nhẫn nại, uống thêm một hớp. “Vẫn là rượu ngọt tốt nhất.”
“Đó là cho trẻ con uống.”
Á, mình lại để Vu Hồng xem thường. Lâm Vô Ý quyết tâm trong lòng, ăn một miếng kem, rồi uống một ngụm bia lớn.
“Hóa ra bia còn có thể uống như vậy.” Lâm Vu Chi học tập.
…
Lâm Vô Ý uống hết sạch cả một lon bia, kết quả thế nào có thể nghĩ ngay được. Bất quá so với lần uống hai ly rượu tây với số cồn cực lớn, lần này cậu không hôn mê ngay. Nhưng dù sao cũng có chút giả bộ chống đỡ, cậu uống vài hớp đã hết lon bia, kết quả càng thêm không xong.
“Vu Chu… Cậu nên ngủ…”
Lâm Vô Ý đưa đôi mắt lờ mờ mông lung sang Lâm Vu Chu vẫy vẫy tay mấy cái, vẫn nhớ rõ. “Mau đưa, mật mã chi phiếu của cậu, ra đây!”
Cướp bóc!
Lâm Vu Huệ và Thẩm Như Vi đều đồng tình mà nhìn Lâm Vu Chu vẻ mặt không chút thay đổi, hình như các cô thấy được gân xanh trên trán đối phương. Thẩm Tiếu Vi đứng một bên cười ha ha, cậu nhỏ uống rượu vào thật hài hước!
“Nhanh lên! Đưa ra đây!” Lâm Vô Ý rất mong chờ mà vươn hai tay ra. Lâm Vu Chu không thể không đặt cameras xuống đi đến trước mặt cậu, khom người: “Cậu say.”
“Uhm, say…” Lâm Vô Ý lắc lắc đầu, muốn đứng lên. Lâm Vu Chu đưa cameras cho Lâm Vu Huệ, hai tay đỡ Lâm Vô Ý: “Cậu say, nên đi ngủ.”
“Uhm… Nào, để chú nhỏ, kể chuyện cho cháu.”
“Phốc!”
Lâm Vu Chu trừng đôi mắt lạnh lùng sang Thẩm Tiếu Vi. Thẩm Tiếu Vi giơ tay nhận lỗi, nhưng thực sự rất khó nén xuống đó.
“Đưa Vô Ý về phòng đi.” Lâm Vu Chi phải chấp nhận mà đặt rượu xuống, đứng lên. Lâm Vu Hồng cũng đứng lên.
“Kể chuyện… Vu Chu, ngoan, chú nhỏ kể chuyện, cho cháu… Kể chuyện, công chúa Bạch Tuyết và, bảy chú lùn…”
“Phốc, ha ha ha…”
“Anh họ Vu Chu, anh nghe lời cậu nhỏ đi.”
Hai anh em họ Thẩm rất quá phận mà bỏ đá xuống giếng.
“Tiếu Vi…” Lâm Vô Ý chú ý đến một người khác, vẫy tay. “Đến đây, cậu nhỏ kể chuyện, cho cháu…”
“Ha ha ha…” Lâm Vu Huệ phì cười, Thẩm Tiếu Vi ai oán.
“Kể chuyện, cô bé lọ lem nha.”
“Phốc!”
Lần này người không nhịn được chính là Lâm Vu Chu. Hừ, cho chú mày cười anh!
“Vu Chu.” Lâm Vu Chi lên tiếng, Lâm Vu Chu đỡ Lâm Vô Ý xuống boong tàu. Lâm Vô Ý vẫn còn vẫy tay: “Tiếu Vi, Tiếu Vi… mau đi ngủ… ngoan…”
“Cậu nhỏ, cháu có thể không nghe chuyện cô bé Lọ Lem không?” Thẩm Tiếu Vi đi theo phía sau, đầu hàng.
“Vậy, hoàng tử ếch?”
“Không muốn.”
“Cô bé bán diêm?”
“No.”
“Vậy, muốn nghe cái gì?”
“Chuyện của cậu nhỏ ở Mỹ.”
“Uhm… Của tôi hả…”
Cả người Lâm Vô Ý mềm nhũn tựa vào ngực Lâm Vu Chu, không còn sức để đi. Lâm Vu Chi đi nhanh về phía trước đến mở cửa, Lâm Vu Chu cố gắng đưa Lâm Vô Ý vào phòng. Cuối cùng cũng đặt được người say mèm xuống giường, Lâm Vu Chu thở nhẹ một hơi.
“Vu Chu, Tiếu Vi, lại đây…” Lâm Vô Ý vẫn còn vẫy tay. “Kể chuyện nào.”
“Mau ngủ đi.” Lâm Vu Chu đắp chăn cho Lâm Vô Ý, đầu đầy mồ hôi.
“Vẫn chưa, đánh răng mà…” Lâm Vô Ý liếm miệng, vùng vẫy muốn đứng lên. Lâm Vu Chu không còn cách nào khác, vén chăn lên, đỡ người nào đó xuống dưới.
“Anh họ cả, cái nào là bàn chải đánh răng của cậu nhỏ?” Thẩm Tiếu Vi vào phòng tắm, hỏi. Lâm Vu Chi lấy bàn chải đánh răng cho Lâm Vô Ý, Thẩm Tiếu Vi lấy kem đánh răng cho cậu. Lâm Vô Ý lại không đi đánh răng ngay, mà là lẩm bẩm với hai mắt mông lung: “Vu Hồng, áo ngủ của tôi.”
Lâm Vu Hồng nhẫn nhịn đứng dậy lấy quần ngủ áo ngủ cho Lâm Vô Ý. Thân thể Lâm Vô Ý lắc lư, đặt mông ngồi xuống giường. Lâm Vu Hồng đưa áo ngủ cho Lâm Vô Ý, vươn tay đỡ cậu, anh biết tính tình Lâm Vô Ý, lúc có người khác ở đây nhất định phải vào phòng tắm thay đồ. Nhưng ngay sau đó, ánh mắt anh tối lại.
Lâm Vô Ý bắt đầu cởi nút áo sơ mi. Thẩm Tiếu Vi vẫn đang đứng trong phòng tắm chờ Lâm Vô Ý đến đánh răng, Lâm Vu Chu đang đứng trước mặt Lâm Vô Ý, Lâm Vu Hồng đang đứng cạnh Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi đứng cạnh giường, tất cả đều nhìn Lâm Vô Ý cởi từng nút áo sơ mi một ngay trước mặt họ. Không khí lập tức im lặng đi nhiều, Lâm Vu Hồng giữ tay Lâm Vô Ý thật mạnh, mắt Lâm Vô Ý nửa nhắm nửa mở. Mờ mịt.
“Đánh răng xong rồi thay áo ngủ.” Lâm Vu Hồng cũng không biết tại sao mình muốn ngăn cản Lâm Vô Ý.
“Thay áo ngủ, rồi đánh răng.” Lâm Vô Ý chớp mắt mấy cái, tay kia không bị cầm tiếp tục cởi nút áo. Chỉ có mấy cái nút, rất nhanh đã cởi xong.
Lâm Vu Hồng vẫn cầm tay Lâm Vô Ý không nhúc nhích, những người khác cũng không nhúc nhích. Lâm Vô Ý rút cánh tay đang bị cầm ra, cởi áo sơ mi, bả vai gầy đến không ngờ lại trắng như tuyết lộ ra từng chút một, tiếp sau đó, thân trên trắng nõn lại tiếp tục lộ ra. Mặc áo ngủ xong, cậu lại lắc lắc lư lư đứng dậy, cởi quần. Không khí trong phòng càng thêm nóng hơn, lại yên tĩnh đến độ không bình thường. Dây thắt lưng của quần dài rất nhanh đã tháo ra, quần rơi xuống, Lâm Vô Ý nhấc chân bước ra, cầm quần ngủ.
Cúi người, thân thể lảo đảo, lập tức được một người ôm lấy. Lâm Vô Ý lắc lắc cái đầu choáng váng, tiếp tục mặc quần ngủ. Một cái chân trắng nõn giơ lên, lại đặt xuống; một chân khác cũng nâng lên, hạ xuống; lúc cậu cúi người, phần bên dưới chỉ mặc vẻn vẹn mỗi chiếc quần lót hoàn toàn bại lộ trước mặt bốn người. Lâm Vô Ý mặc quần ngủ, không hề cảm giác được gì với tất cả mọi chuyện, lẩm bẩm: “Đánh răng.”
Cổ họng Lâm Vu Hồng chuyển động, đỡ Lâm Vô Ý vào phòng tắm, nhắc nhở: “Xỏ dép lê.”
Mơ mơ màng màng mà xỏ dép lê, Lâm Vô Ý vào phòng tắm, lấy bàn chải đánh răng trên tay Thẩm Tiếu Vi. Nhắm mắt, tựa vào người Lâm Vu Hồng, Lâm Vô Ý đánh răng thật cẩn thận.
Lâm Vu Chu cúi xuống nhặt quần áo cho Lâm Vô Ý, treo vào tủ quần áo. Lâm Vu Chi rót bốn cốc nước, bỏ thêm chút đá vào cốc của mình, dường như vừa rồi anh uống hơi nhiều rượu.
“Hai phút rồi.” Lâm Vu Hồng nhắc nhở. Lâm Vô Ý mở mắt, lấy cốc nước súc miệng trên tay Thẩm Tiếu Vi.
Đanh răng xong, Lâm Vô Ý được Lâm Vu Hồng đỡ đi ra. Nằm trên chiếc giường mềm mại, cậu vẫn chưa quên một chuyện: “Vu Chu, Tiếu Vi…”
“Cậu nhỏ, cậu ngủ đi, đêm nay cậu không cần kể chuyện cho cháu, cháu ngủ được.”
“Không được… Vu Chu, lạ giường…”
Lâm Vu Chu nằm xuống phía bên kia: “Được rồi, cậu thôi miên đi.”
Lâm Vô Ý nằm nghiêng đối mặt với Lâm Vu Chu, vỗ nhẹ anh, nhắm mắt lại rồi hát. Huyệt thái dương của Lâm Vu Chu giật giật, Lâm Vô Ý đang hát bài hát ru. Bất quá, vì để người này mau ngủ, anh nhẫn nại. Thẩm Tiếu Vi âm thầm thấy may mắn vì mình thoát được một kiếp.
Ngâm nga khe khẽ, Lâm Vô Ý không vỗ nữa, cũng không hát nữa. Mấy người đi qua, chỉ thấy cậu nhắm mắt, hơi thở ổn định. Lâm Vu Chu thở hắt ra một hơi, nhẹ nhàng đặt cánh tay Lâm Vô Ý đang khoát lên người mình sang một bên, rồi mời từ từ xuống giường.
“Cho cậu ta uống rượu là phải chấp nhận nguy hiểm.” Lâm Vu Chu tổng kết.
“Cậu nhỏ đánh răng nhất định phải mất hai phút, không phải cũng là ông ngoại dặn đấy chứ?” Thẩm Tiếu Vi uống vài hớp nước đá, hỏi.
“Rất có thể.” Ba giọng nói.
Lâm Vô Ý ngủ, bốn người ngồi trong phòng một lát. Lâm Vu Chu lên tiếng: “Chúng ta cũng đi nghỉ thôi.” Ba người khác đều không có dị nghị. Thẩm Tiếu Vi nhìn về phía Lâm Vu Chu: “Cậu nhỏ say rồi, đêm nay anh phải làm sao?”
“Không sao cả.” Lâm Vu Chu nhìn Lâm Vô Ý, nói: “Em đi ngủ đây.”
Thẩm Tiếu Vi cũng duỗi hai tay: “Em cũng đi. Anh họ cả, anh họ Vu Hồng, ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Lâm Vu Hồng cũng không ở lại, nhìn người đang ngủ say một cái, đứng dậy rời đi, Lâm Vu Chi tiễn họ ra ngoài. Đóng cửa, Lâm Vu Chi lắc đầu, quay về giường. Nhìn người đang ngủ, anh ngồi xuống giường. Một “trưởng bối” còn nhỏ hơn anh ba tuổi, có một khuôn mặt tuấn mỹ trẻ trung đến quá mức, có tính cách thường xuyên biến hóa, có khí chất làm người ta không thể rời tầm mắt. Càng tiếp xúc với Lâm Vô Ý, Lâm Vu Chi càng cảm thấy bất khả tư nghị. Một người như thế, vậy mà lại là người của Lâm gia. Trong suốt ba mươi ba năm sinh mệnh của mình, anh không hề biết Lâm gia còn có người đặc biệt đến vậy. Một người của Lâm gia mà có tính cách hoàn toàn khác biệt với bậc cha chú của họ, anh em của họ… Lâm Vu Chi đứng dậy, bật điều hòa trong phòng cao thêm hai độ.