Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh

Chương 69: Xin đừng rời xa anh...


Đọc truyện Vợ! Xin Đừng Rời Xa Anh – Chương 69: Xin đừng rời xa anh…

Ngày hôm nay, trời nổi cơn giông bão, gió mạnh làm lung lay mọi thứ, rất mạnh, rất mạnh… 

Dương Thế Minh sau khi tỉnh dậy liền muốn trở về nhà, không ai ngăn cản được anh nên đành miễn cưỡng đồng ý. 

Đứng trên ban công ngắm nhìn về nơi xa, cả khuôn mặt anh cơ hồ đều hiện lên những nét mệt mỏi. 

Cô bây giờ đang làm gì? Liệu có ngu ngốc mà tìm kiếm trong hồ nước lạnh như vậy không? Hay đang oán trách anh vì đã đối xử với cô quá tàn nhẫn? Cô, liệu có hận anh như trước đây anh đã từng hận cô?

“Minh, anh đang nghĩ gì vậy? Bữa tối em đã chuẩn bị xong, sao anh còn không chịu xuống ăn? Bắt mẹ con em phải chờ anh thật là lâu”

Nguyệt Ánh Phương từ phía sau vòng tay qua ôm lấy anh, dựa đầu vào tấm lưng vững chắc mà nũng nịu. Anh đang ở bên cô, cô không cho phép anh nghĩ về ai khác! 

Dương Thế Minh xoay người lại nhìn về phía Nguyệt Ánh Phương, yên lặng ngắm nhìn cô không nói gì. Anh hiểu nỗi lo sợ trong lòng cô, nhưng lí trí anh lúc này thật sự đã bị rơi vào u mê, chìm trong bóng tối, khiến trước mắt anh mờ mịt. Anh phải thừa nhận, anh có một chút nhớ Thiên Thiên. 

Không, không phải một chút, mà là rất nhớ, rất nhớ… Hình bóng cô cứ lấp đầy trí óc anh, cả khuôn mặt đầm đìa nước mắt của cô khắc sâu vào tim anh, anh muốn xoá bỏ, nhưng hình ảnh cô vẫn cứng đầu không chịu rời đi, anh biết phải làm sao? 

Đôi khi, lí trí không làm chủ được bản thân mình, mà cứ một mực nghe theo lời kêu gào của con tim. Giữ được lí trí, nhưng trái tim lại luôn bất an, bắt ép anh không được đưa cô vào quên lãng, bắt ép anh nhớ đến sự nhẫn tâm đến tột cùng mà anh đã đối xử với cô… 

“Anh sao vậy? “

Nguyệt Ánh Phương có chút hụt hẫng mà buông tay anh ra, trong giọng nói lộ rõ sự bất mãn. 

Từ khi trở về nhà, anh không giống như lúc trước. Anh hờ hững với cô rất nhiều, cũng không nói chuyện với bất kì ai. Liệu có phải là do Triệu Thiên Thiên mà ra không? 

“Không có gì, em xuống trước đi, anh sẽ xuống ngay”

Dương Thế Minh khép hờ đôi mắt, sau đó cũng không để ý đến Nguyệt Ánh Phương. Anh xoay người về phía ban công, cảm nhận làn gió lạnh buốt quật thẳng vào mặt mình, hi vọng gió có thể thổi bay đi những nỗi mất mát đang chôn sâu trong lòng anh. Có như vậy, anh mới không cảm thấy bứt, mới có thể gạt đi nỗi nhớ nhung về cô. 

Nghe tiếng bước chân ngày một xa dần, anh khẽ mở mắt, đồng thời cũng lặng lẽ thở dài. Giá như Nguyệt Ánh Phương trở về sớm hơn, giá như cô có thể ngăn cản anh việc trả thù, mọi chuyện đã không đi xa như vậy, anh cũng có thể toàn tâm toàn ý mà yêu thương cô. Nhưng…thời gian đã chầm chậm quay rồi, đâu ai có thể quay trở lại thời điểm lúc ban đầu? 

__________________

__________

Thiên Thiên lặng lẽ nhìn vào trong phòng bệnh đã khép chặt, tâm không khỏi trùng xuống. Anh đã xuất viện rồi! Anh đã không đợi cô! 

Bàn tay khẽ nắm chặt lại thứ mình đang cầm trong tay, cô nâng niu nó như báu vật quý giá. Nó nhỏ bé, nhưng là tất cả những gì cô có thể giữ lại… 

Mở ra dãy số quen thuộc, cô lại chần chừ không dám nhấn nút gọi, vì cô sợ. Cô sợ cảm giác chính mình phải dập tắt đi niềm hy vọng mong manh mà tự tay cô đã vun đắp, sợ cảm giác bị anh bỏ rơi giữa tiết trời lạnh lẽo, sợ anh sẽ nói một tiếng không cần cô. Cô sợ, cô rất sợ, rất sợ! 

Nhưng, cô muốn gặp anh, muốn anh thực hiện lời hứa mà anh đã nói, muốn cùng anh bắt đầu một cuộc sống mới. 

Cô áp điện thoại trên tai, bàn tay đã đổ không biết bao nhiêu là mồ hôi lạnh. Từng tiếng tút tút ngân dài phía bên kia khiến trái tim cô cũng theo đó mà hồi hộp. Cô ghét cảm giác này! Cô ghét phải chờ anh bắt máy lâu như vậy. 

“A lô, Thiên Thiên? “

Cuối cùng Dương Thế Minh cũng bắt máy, giọng anh sao lại mệt mỏi như vậy? Cô nhớ anh, nhớ lắm, nhớ lắm… 

“Thiên Thiên, sao em không trả lời? Thiên Thiên? “

Anh gọi tên cô, sau lại rơi vào sự yên lặng. Cô đang khóc! Anh có thể cảm nhận được, tiếng nức nở mà cô đang cố gắng che giấu, rất nghẹn ngào… Từng giọt nước mắt ấy quấn chặt lấy trái tim anh, như muốn trách anh sao quá vô tình, sao lại khiến cô đau đớn như vậy? 

“Minh, em muốn gặp anh, anh có thể để ra chút thời gian bên em có được không? “

Cô hỏi anh, nhưng lại là lời cầu xin hèn mọn. Cô nhớ anh, nhớ đến phát điên dại, nhớ đến từng cử chỉ ánh mắt của anh. Trái tim cô đau lắm, nhưng cô không thể nào thôi thúc nó ngừng nghĩ về anh… Cô muốn chính mình ngu ngốc một lần cuối, muốn một lần nữa được nghe theo nhịp đập của con tim! 

Dương Thế Minh nắm thật chặt chiếc điện thoại, cố gắng kìm nén nỗi nhớ nhung đang dâng trào trong lồng ngực, lí trí cố gắng ép chính mình phải thật tàn nhẫn, không được mềm lòng trước sự nghẹn ngào của cô:

“Thiên Thiên, tôi đã nói rồi, chúng ta hãy kết thúc đi. Em đừng tự làm khổ mình như vậy nữa, sẽ không ai thương hại em như em mong muốn đâu! “

Thương hại… 


Là lòng thương hại…

Thật sự chỉ có thể là như vậy… 

Thương hại thì sao? Anh muốn anh thương hại cô lần này, chỉ một lần này mà thôi! 

“Minh, đây là lần cuối cùng, em cầu xin anh, cho em được gặp anh lần cuối, sau này, em sẽ không bao giờ làm phiền đến anh nữa… “

Cô vội vã gọi tên anh trong những giọt nước mắt, toàn thân mệt mỏi như muốn ngã khụy xuống, đôi mắt nhoè dần không nhìn được phía trước. 

Sau đêm nay, cô có lẽ sẽ chẳng bao giờ được ngắm nhìn vẻ đẹp hoàn mĩ của anh… 

Sau đêm nay, cô có lẽ sẽ mãi mãi biến mất khỏi cuộc sống của anh… 

Sau đêm nay, cô sẽ cố gắng gạt bỏ hình bóng anh ra khỏi những trang kí ức… 

Sau đêm nay, chỉ sau đêm nay mà thôi… 

Lần cuối cùng? Cô thật sự sẽ rời khỏi anh sao? Cô sẽ mang những kỉ niệm của chôn sâu vĩnh viễn sao? Tại sao trái tim anh lại khó chịu như vậy? Cồn cào lắm, khó thở lắm! Anh không muốn nghe cô nói như vậy, lí trí anh đang điên loạn gào thét, đang cố gắng xoá đi lời từ biệt đó, anh không muốn mất cô…

“Được”

Được… 

Chỉ như vậy thôi, cô đã cảm thấy thật mãn nguyện rồi! Khẽ mỉm cười, một nụ cười nhợt nhạt không có sức sống, ánh mắt cô u buồn chất chứa những nỗi tâm sự, mang trong mình sự cô đơn thiếu vắng:

“Em sẽ đợi anh! “

Dập máy, Dương Thế Minh vội vã chạy xuống lầu, ánh mắt chưa từng rời khỏi chiếc điện thoại đang nắm chặt trong tay. 

“Minh, anh đi đâu vậy? “

Lâm Nguyệt Lan từ phòng bếp đi ra, trên tay bưng tô canh đang bốc khói nghi ngút, ánh mắt sắc bén đảo qua bàn tay to lớn của anh, tâm không khỏi trùng xuống. 

“Minh, anh định đi gặp Triệu Thiên Thiên sao? “

Bước chân Dương Thế Minh khựng lại một giây, sau đó lại vẫn đều đều tiến về phía trước, giọng nói nhàn nhạt “ừ” nhẹ. 

Anh biết, như vậy có lẽ đối với Nguyệt Ánh Phương là không công bằng, nhưng lúc này anh không suy nghĩ được gì nữa, anh chỉ muốn được gặp Thiên Thiên, được nhìn thấy nụ cười xinh đẹp như thiên thần của cô. Anh có lỗi với Nguyệt Ánh Phương, nhưng anh lại càng có lỗi với Thiên Thiên nhiều hơn, anh thật đúng là một kẻ tội đồ! 

Choang… 

Tô canh trên tay Nguyệt Ánh Phương rơi xuống, dội hết vào chân cô bỏng rát, trong ánh mắt loé qua tia thâm độc. 

“A… “

“Nguyệt nhi, em có sao không? “

Dương Thế Minh vội vàng chạy lại đỡ cô, sai người điện cho bác sĩ tư nhân, bản thân mình lại vẫn một mực muốn đi tìm gặp Thiên Thiên. Anh đã hứa sẽ gặp cô rồi, anh không muốn thất hứa với cô như vậy! 

“Minh, anh đừng đi có được không? “

Nguyệt Ánh Phương níu lấy bàn tay anh, nức nở. Anh muốn đến bên Triệu Thiên Thiên, cô tuyệt đối không cho phép! Cô ta đã cướp đi từ cô quá nhiều thứ, đến bây giờ, cô cần phải đòi lại tất cả mọi thứ vốn dĩ đã thuộc về cô! 

“Nguyệt nhi, nghe anh nói”

“Không, em không muốn nghe! Em không cho anh đi, em không cho cô ta cướp đi người em yêu”

Cô ta giãy dụa không ngừng, mặc kệ vết bỏng vẫn chưa được rửa sạch, một mực ôm thật chặt lấy cánh tay anh, nước mắt ướt át lăn trên gương mặt xinh đẹp yêu mị. 


Dương Thế Minh thở dài nhìn cô, mạnh mẽ gỡ đôi tay mà anh đã từng lưu luyến:

“Nguyệt nhi, anh đã từ bỏ cô ấy để trở lại bên em. Anh nhẫn tâm bóp nát trái tim cô ấy để bảo vệ em. Anh hủy hoại cả cuộc đời cô ấy, mang đến cho cô ấy toàn là những nỗi đau thương, anh bỏ mặc cô ấy chỉ vì em. Em biết không? Cô ấy đã cầu xin anh thương hại cô ấy. Cô ấy muốn một lần cuối cùng được gặp anh. Lẽ nào như vậy cũng không được sao? “

Anh đau lòng hỏi cô, mỗi một câu nói ra lại như lăng trì trái tim anh, đau đớn, tê tái, còn chứa đựng cả những nỗi xót xa. Anh, từ trước đến giờ, chưa lần nào làm Thiên Thiên được cảm nhận hạnh phúc trọn vẹn, chưa lần nào anh khiến cô mỉm cười, anh lúc nào cũng mang cho cô sự đau khổ tột cùng, khiến cô chìm đắm trong vô vọng… 

Anh đã từng hứa với cô, anh sẽ bù đắp cho cô, sẽ không bao giờ khiến cô phải rơi nước mắt một lần nào nữa, nhưng anh đã không làm được. Anh đã thất hứa với cô, anh đã làm người con gái yêu mình hơn cả sinh mạng phải chịu những nỗi giày vò không có hồi kết. Anh không xứng đáng với cô, anh không xứng đáng để nhận được tình yêu to lớn của cô. Anh là một thằng tồi! 

“Minh… “

“Đừng nói nữa! Anh không muốn nghe. Anh phải đi gặp cô ấy! “

Dương Thế Minh đứng dậy đi khởi động xe, để lại một mình Nguyệt Anh Phương đang ngồi bệt trên nền đất. 

“Mẹ, đừng ép ba như vậy! “

Bảo Khánh đứng dựa lưng vào tường nhìn cô ta, cũng không có ý địng chạy lại đỡ. Tâm trạng cậu lúc này cũng đang rất rối bời. Nó khiến đầu óc cậu như muốn rơi vào u mê. Cậu cũng giống ba mình, đều cảm thấy có lỗi với Thiên Thiên. Có lẽ, đây là lần cuối cùng cậu có thể giúp cho cô. 

Nguyệt Ánh Phương tức giận nhìn cậu, nước mắt rơi ra như mưa, trong giọng nói khàn khàn mang đầy sự đau đớn:

“Bảo Khánh, con là con của mẹ, ba con là chồng của mẹ! Nếu là con, con có thể đồng ý để người ngoài xen vào phá hoại hạnh phúc sao? “

“Mẹ, Thiên Thiên không phải người ngoài! Từ lâu rồi, chị ấy cũng đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống của con. Là chị ấy làm cuộc sống của con trở nên đa màu sắc, là chị ấy bên cạnh con giúp cho con bớt cô đơn, con…”

“Đủ rồi! “

Nguyệt Ánh Phương gào ầm lên, không quản bàn chân mình đang đau đớn bao nhiêu, vội vã lao ra ngoài chắn trước đầu xe của anh. 

Dương Thế Minh phanh gấp, tiếng ma sát của bánh xe khiến người ta sợ hãi. Đôi mắt anh đỏ au nhìn người con gái đang liều mình ngăn cản anh. 

“Nguyệt Ánh Phương, em đang làm cái gì vậy? Mau tránh ra! “

Nguyệt Ánh Phương vẫn kiên trì dang rộng cánh tay, lắc đầu nguầy nguậy nhìn anh:

“Minh, xin anh, đừng đi có được không? Nếu bây giờ anh đến gặp Thiên Thiên, khác gì cho cô ấy một cơ hội? Cô ấy nhất định sẽ không buông tay anh, em không muốn mất anh. Anh đừng đi… “

Dương Thế Minh bóp chặt lấy vô lăng, môi mỏng mím chặt lại với nhau, trong đôi mắt băng lãnh mơ hồ hiện lên tia sát khí. Từ trước đến giờ, chưa có ai dám ngăn cảnh anh trực tiếp như vậy! 

Đèn xe nhấp nháy tia sáng, anh đạp mạnh chân ga, cứ như vậy lao thẳng ra cổng lớn. 

______________________

_______________

Thiên Thiên lặng lẽ đứng trước cổng công viên chờ anh, hai bàn tay lạnh buốt chà xát vào nhau để giữ lấy hơi ấm còn sót lại. 

Cô đã đứng đây đợi anh suốt ba tiếng rồi. Bây giờ cũng đã là hơn mười giờ tối, anh tại sao vẫn còn chưa tới? 

Mưa cũng đã bắt đầu rơi xuống rồi, những giọt mưa nặng hạt cứ thế rơi lên khuôn mặt xinh đẹp đang dần dần tái nhợt. 

Cô vẫn đứng đó đợi anh, đắm chìm trong sự vô vọng. Nước mắt không tự chủ được nhanh chóng lăn xuống, hoà quyện với những hạt mưa đang rơi ngày một dày đặc kia. 

Anh, lẽ nào không tới? Anh thất hứa với cô? Anh thật sự đã chán ghét cô rồi? 

Trong làn nước mắt, cô đã bao lần nhận nhầm anh, bao lần vô thức gọi tên anh, chính cô cũng không nhớ nổi nữa. Cô mệt lắm, thật sự cô rất mệt mỏi, đầu óc cũng đã bắt đầu choáng váng, trái tim cũng ngày càng đau đớn hơn. 

“Thiên nhi”


Thiên Kỳ lo lắng chạy đến bên cô, nhìn cô như vậy, ruột gan anh cũng thắt lại với nhau. 

“Thiên nhi, anh ta sẽ không tới đâu. Em mau theo anh về nhà, nếu không sẽ cảm lạnh”

Anh một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại che dù cho cô, mặc mình bị nước mưa làm cho ướt sũng. Anh bị như vậy có là gì so với cô hiện tại? Thà chịu ướt một chút, còn hơn phải đau lòng nhìn đến dáng vẻ tội nghiệp như đứa bé bị bỏ rơi của cô. Anh ốm, sẽ không ai vì anh mà thương cảm. Nhưng cô đau, chính anh cũng không tránh được sự tổn thương. Cảm xúc của cô từ khi nào đã chi phối toàn bộ lí trí của anh? 

Thiên Thiên khóc nấc lên thành tiếng, đôi môi vốn hồng nhuận ướt át nay lại trở nên khô khốc nhợt nhạt khiến anh đau lòng. Cô vùng ra khỏi bàn tay to lớn của anh, mặc anh đang đau đớn với một trái tim rỉ máu. 

“Thiên Kỳ ca ca, anh về đi, em nhất định phải đợi anh ấy! “

Cô đã hứa sẽ đứng đây đợi anh, cô không muốn anh coi cô là một kẻ thất hứa. Cô không muốn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy nỗi thất vọng của anh. 

“Thiên Thiên, em đừng tự làm khổ bản thân mình nữa! “

Thiên Kỳ gắt lên với cô. Đây cũng là lần đầu tiên anh gọi thẳng tên cô như vậy. 

Từ lúc bé cho đến khi khôn lớn, anh luôn luôn cưng chiều cô, nâng niu cô như một trân bảo quý giá, bởi lẽ, cô là mạng sống, là hơi thở của anh. Cô là nhịp đập của trái tim anh, là đôi mắt giúp anh cảm nhận được vẻ đẹp của thế giới đơn điệu này. Cô mang đến cho anh niềm vui, nụ cười hạnh phúc, cũng là người dạy anh khái niệm của tình yêu. Nhưng bây giờ, chỉ vì Dương Thế Minh mà chính cô biến mình trở thành một linh hồn đã chết, khoá mình chìm trong bóng tối vô vọng, đồng thời cũng giam cầm luôn cả anh vào trong đó. Anh muốn thoát ra ngoài, nhưng lại không nỡ rời xa cô. Bởi lẽ, cô rất yếu đuối, anh cũng rất cần cô… 

“Em nhìn lại mình đi, hiện tại em có khác nào một xác sống, chỉ biết khóc và giày vò bản thân mình không? Dương Thế Minh không cần em, nhưng những người khác cần, anh cũng cần. Tại sao lúc nào em cũng nghĩ đến anh ta mà bỏ qua anh? Anh có chỗ nào không tốt? Anh có chỗ nào không bằng anh ta? Tại sao em không thể mang đến cho anh một chút hi vọng? Tại sao em lại tàn nhẫn với anh như vậy? Em biết anh yêu em mà,đúng không? Anh yêu em ngay từ khi hai chúng ta vẫn coi nhau như anh em ruột, mặc dù là sai trái,nhưng anh không thể tự lừa dối bản thân mình, em cũng biết mà. Tại sao em không thể bố thí cho anh một chút tình yêu mà em dành cho Dương Thế Minh?”

Anh lay mạnh cánh tay cô, ép cô tỉnh táo đối mặt với sự thật. Ngày ngày phải nhìn cô đắm chìm trong đau khổ, anh đã không thể nào kiên nhẫn chờ đợi thêm được nữa. Anh muốn thấy cô gái tinh nghịch nhưng đáng yêu của trước kia, không phải cô gái trước mặt anh bây giờ! 

“Anh thôi đi! “

Thiên Thiên đẩy anh ra, đôi chân đang run rẩy vì lạnh vô thức lùi lại phía sau, nước mắt lại cứ thế rơi xuống. Trong đêm tối, nước mắt chìm lẫn trong những giọt mưa, đâu ai biết cô đã rơi bao nhiêu lệ? Chỉ biết rằng, cô đang thực sự rất đau khổ, chỉ muốn buông bỏ sự thật, nhưng lại ngang bướng quay lại nhìn về quá khứ. Cô không đành lòng quên đi những kí ức có vui, có buồn của ngày xưa. 

Quá khứ với cô là một mảnh tăm tối, nhưng hiện tại cô lại rơi vào thế giới u mê. Anh yêu cô, sao cô có thể không biết? Nhưng đến khi nhận ra sự thật đó thì cũng đã quá muộn, trái tim cô đã không còn là của cô, ngay cả chính cô cũng không còn quyền quyết định nữa rồi! 

“Thiên Kỳ ca ca, trong lòng em, anh mãi mãi chỉ là một người anh trai mà em yêu quý, em sẽ không bao giờ trao trái tim mình cho anh. Anh đi đi, đi tìm một nửa trái tim bị thất lạc của anh. Xin lỗi, em không thể cùng anh đi tới Mỹ được, em không nhẫn tâm rời bỏ nơi này. Anh hãy quên em đi! “

Nói ra những lời này, cô thấy đau, nhưng đồng thời cũng thật nhẹ nhõm. Cô không phải tự mình gồng mình trong nỗi áy náy đối với anh. Nếu như biết được sự thật sớm hơn, chắc chắn người cô yêu sẽ là anh. Nhưng đó chỉ xuất phát từ một chữ “nếu”, còn hiện tại lại kết thúc bằng hai từ “sự thật”, cô đã trao trái tim cho người đàn ông khác rồi! 

Cô chạy, chạy khỏi Thiên Kỳ, để lại mình anh thẫn thờ nhìn theo bước chân đang dần xa của cô. 

Anh… Có lẽ đã mất cô thật rồi! Cô… Có khi nào sẽ biến mất mãi mãi khỏi cuộc đời của anh không? 

Thiên nhi… 

Em là cơn gió thổi mát trái tim anh… 

Em là ánh nắng sưởi ấm nụ cười anh… 

Em, cũng là lưỡi dao xé nát hi vọng sống của anh… 

Mỗi người đều chỉ sống được một lần duy nhất, nhưng lại phải chịu đựng vô số những tổn thương và cảm nhận được mùi vị của hạnh phúc. Cuộc đời, mấy ai có thể tìm thấy người một lòng một dạ yêu mình? Thời gian thay đổi, nhưng trái tim vẫn trọn vẹn một chữ “tình”, đó mới thực sự là đáng trân trọng. 

__________________

____________

“Minh, đừng đi có được không? “

Nguyệt Ánh Phương khóc nức nở dựa vào lồng ngực vững chãi của anh, bàn tay trắng muốt ôm chặt lấy tấm lưng rộng lớn, nhưng bên khoé môi lại khẽ cong lên thành một nụ cười tà ác. 

Không phải là cô đã thắng rồi sao? Chỉ cần đe doạ là muốn tự sát, anh đã bỏ mặc tất cả để vòng xe quay trở lại. Đây không phải đã chứng minh, anh vẫn yêu cô hơn Thiên Thiên sao? 

Đôi khi trong cuộc sống, không thể nào để lòng mình mềm yếu, mà phải cố gắng sử dụng những thủ đoạn để giành chiến thắng, đó mới là quy luật của vòng xoáy số phận này. Người hiền lành luôn là kẻ thua cuộc, người xảo quyệt mới có thể có cơ hội được bay lên làm phượng hoàng. Tranh giành đàn ông, có khác nào là tranh giành chức sủng phi của hoàng đế? Nội cung thâm hiểm, cũng như chính lòng người hiểm ác, có mấy ai không bị cuồng vọng che mờ? Nguyệt Ánh Phương cô tuyệt đối sẽ không là một kẻ vô dụng! 

Dương Thế Minh khẽ thở dài nhìn người phụ nữ đang dựa vào mình, trong lòng xẹt qua một cảm giác lạ thường. 

“Được, em ngủ cho an giấc. Anh sẽ bên cạnh em! “

Thời gian lặng lẽ trôi qua từng giây, tiếng thở đều đều đưa Nguyệt Ánh Phương vào giấc ngủ, lúc này Dương Thế Minh mới lật mình rời giường, đắp chăn ấm cho cô, sau đó nhẹ nhàng bước ra cửa phòng, làm khoé môi của ai đó cong lên đầy ẩn ý. 

Nguyệt Ánh Phương ngồi dậy nhìn xuống chiếc xe ô tô đang lăn bánh ngày một xa dần, trong con ngươi nồng đậm sát khí làm nổi bật lên sự hận thù đang bộc phát. 

Muốn rời đi? Tốt thôi! Tôi sẽ cho hai người gặp mặt nhau lần cuối coi như là lời trăn trối! 

Cô ta cười, bấm một dãy số lạ, không nhanh không chậm giao phó nhiệm vụ cho người ở đầu dây bên kia. Thông minh đến mấy đi chăng nữa, nhưng đứng trước cô chỉ có thể nhận lấy hai từ thất bại mà thôi! 

___________________


___________

Thiên Thiên thẫn thờ nhìn những hạt mưa đang rào rào rơi xuống đường, cô không khỏi cảm thấy nực cười cho chính mình. Cô hiện tại, khác nào những giọt nước mưa kia? Mưa rơi xuống đường, tan nát, cũng như cõi lòng cô bây giờ nát tan. Hạt mưa kia rồi sẽ đi về đâu? Nó có thể trở lại như ban đầu được không? Còn cô, cô đang làm điều gì ngu ngốc, có ai hiểu thấu cho nỗi lòng của cô không? 

Minh, em đã đợi anh trong vô vọng, nhưng anh cứ một lần rồi lại một lần thất hứa. Anh khiến em lo sợ, không dám tin vào một tương lai mờ mịt đang đợi ở phía trước. Vốn dĩ, em làm gì có tương lai? Cuộc sống của em gửi gắm vào anh hết rồi, nhưng anh lại để mình em cô độc trong nỗi thiếu vắng anh. 

Anh đã từng hứa sẽ đem lại hạnh phúc cho em. Anh đã hứa sẽ không làm em phải rơi lệ thêm một lần nào nữa. Anh cũng đã từng hứa sẽ không bao giờ bỏ rơi em. Vậy…nỗi cô đơn hiện tại, anh giải thích với em như thế nào? Em không muốn tin vào lời hứa của anh, nhưng lại không cách nào có thể phủ nhận em đang mong ngóng anh thực hiện nó. Anh không làm được rồi! Em đã khóc, khóc rất nhiều. Em đã tự nhủ bản thân mình không được khóc, nhưng em không làm được. 

Anh chọn một ngày mưa lớn bỏ rơi em, để em phải cô đơn giữa đất trời. Làm ơn đừng như thế, làm ơn hãy đến bên em, em lạnh lắm! Anh có nghe thấy tiếng gào thét của con tim em không? Nó đang trách anh vô tình, anh có đang cảm nhận được không? 

Anh, có phải anh sẽ không tới? Nếu đã không thể thực hiện, vậy anh hứa để làm gì? Em trở thành một trò hề trong mắt mọi người, anh vui lắm sao? 

Em không thể tin ai được nữa, vì người em thực sự tin tưởng cũng đã quay lưng lại với em rồi! Anh có trách bản thân mình quá tàn nhẫn với em hay không? 

Thiên Thiên rũ xuống mi mắt, đưa tay lên lén gạt đi những dòng lệ. Cô khóc làm gì? Có còn ai thương hại cô sao? Nếu anh đã không muốn gặp cô nữa, vậy cô cũng không nên làm phiền anh. 

Lững thững bước đi trên đường lớn, vô tình nhớ tới nụ cười hiếm hoi của anh, cô lại không kìm được những giọt nước mắt. Mưa vẫn rơi, cô vẫn khóc. Có lẽ, chỉ có ông trời mới đồng cảm cho số phận của cô mà thôi. 

Cô đạp lên những hạt mưa trên đường, lặng lẽ một mình chịu đựng sự tổn thương, một mình rơi nước mắt. Nhưng cô không biết, người phía sau cô cũng đang đau như bị bóp nghẹn. 

“Tiểu Thiên “

Dương Thế Minh nhẹ nhàng gọi tên cô qua cơn mưa lớn, nhưng cô vẫn nghe rõ từng lời của anh. Cách anh gọi cô vẫn vậy, thật ấm áp, thật khiến người ta nhung nhớ. Nhưng…có lẽ đây chỉ là ảo giác mà thôi…

Ngẩng mặt lên nhìn trời, cô cắn chặt môi kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào. Anh đã không tới… Anh đã không tới… 

Thẫn thờ nhìn đèn xe đang lao nhanh về phía mình như muốn đòi mạng, chân cô vẫn vô lực đứng đó, nhìn xe cách mình mỗi lúc một gần. 

Rầm… 

Ngay khi Dương Thế Minh hét lên tên cô, cũng là lúc cô nằm sõng soài trên đất. 

Máu… Hoà cùng với nước mưa… Một khung cảnh thê lương đến đau lòng. 

Thiên Thiên nằm đó, nước mắt vẫn rơi không ngừng. Cô nghe thấy anh gọi cô, giọng anh sao mà bi thương quá! Anh đâu rồi? Cô muốn nhìn thấy anh một lần cuối…

Dương Thế Minh vội vàng chạy đến ôm chặt lấy cô vào lòng, bàn tay run run chạm lên vết máu loang lổ đang thấm dần vào mái tóc ướt sũng của cô, nước mắt vô thức rơi xuống. 

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, anh mới khóc vì một người con gái, người mà anh đã không biết bao lần làm tổn thương cô. Anh nhìn thấy sự đau đớn ẩn giấu trên khuôn mặt tái nhợt, cảm nhận được hơi thở của cô đang ngày một yếu ớt. 

“Thiên Thiên, đợi anh, một chút nữa thôi, xe cấp cứu sẽ đến ngay thôi”

Anh gọi cô, những giọt nước mắt lạnh buốt rơi trên mái tóc thơm mịn mà anh luôn mong nhớ, trái tim đau đớn đến điên dại. 

Thiên Thiên không nói gì, chỉ yên lặng ngắm nhìn anh. Là anh, thật sự anh đã tới! Anh không thất hứa với cô! 

Run rẩy đưa bàn tay đầy máu của mình lên lau đi những giọt nước mắt của anh, cô muốn nói biết bao điều, nhưng đáng tiếc đều không thể cất lên thành tiếng. Cô khó thở, cô mệt lắm! 

Mở ra bàn tay đang nắm chặt, cô cố hết sức đưa lên đến trước mặt anh. Xoè ra, bên trong là chiếc nhẫn mà anh đã ném đi. Giọt lệ trên khoé mắt cô lại ướt nhoè. Anh đã hứa, nếu cô tìm được nó, anh sẽ về bên cô, nhưng cô không đợi được nữa rồi! Cô có thể nghe thấy tiếng gọi của Tử thần đang ngày một gần, tiếng gọi vang vọng trong đêm tối như muốn nuốt chửng linh hồn cô. 

“Minh… Em… Yêu… Anh… “

Cô cười, một nụ cười yếu ớt, nhợt nhạt như đoá hoa đang dần phai sắc sau một đêm giông bão. Được chết trong vòng tay anh, cô đã thấy mãn nguyện lắm rồi! 

Đôi mắt khẽ khéo hờ rồi nhắm chặt, để lại tiếng gọi trong vô vọng của Dương Thế Minh. 

Xin đừng rời xa anh… 

Lần đầu tiên anh biết rơi nước mắt, cũng là lần đầu tiên anh khóc đến thê lương như vậy. 

Em mang đến cho anh hi vọng rồi dập tắt nó trong niềm đau da diết. 

Vợ hãy trở lại bên anh, để anh bù đắp cho em, để anh có thể khiến em cười. 

Em đã ngâm mình trong dòng nước lạnh để đổi lấy tia hi vọng mong manh, sao bây giờ lại từ bỏ nó? Lại rời xa anh? 

Vợ, anh còn chưa dám thổ lộ với em, anh yêu em, yêu em rất nhiều… 

My love… 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.