Đọc truyện Vợ Xấu Thành Vợ Hiền – Chương 7: Nguyên nhân
Edit: Tuyết Khanh
Lâm Vĩnh Mặc dùng một loại ánh mắt xa lạ nhìn cô, trong lòng cô bỗng nhiên có cảm giác thật khó chịu, ánh mắt trước kia anh nhìn cô bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đều mang theo bao dung, cái loại ánh mắt cưng chìu đó, đều biến mất, đối mặt cô là gương mặt quen thuộc, nưng lại mang theo ánh mắt xa lạ, anh đối với Hoàng Hân Nguyệt bây giờ mà nói, cô chính là người xa lạ.
Cô liều mạng nhịn xuống nước mắt đang trào lên lần nữa, chỉ là nhìn chăm chú vào cái nút áo anh đang nắm trong tay, chìm vào trong ký ức.
Kiếp trước, Lâm Vĩnh Mặc nguyện ý cưới cô nguyên nhân lớn nhất là vì thích cô, còn nhớ rõ bọn họ lần đầu tiên chân chính gặp mặt là ở trong công ty của anh trai cô, mặc dù khi đó cô không có lấy được bằng tốt nghiệp, phải học lại một năm, chỉ là cô không muốn trở về đối mặt với những ánh mắt kia nữa, cho nên vẫn lựa chọn cùng Vương Tiếu Vân tiến vào làm việc trong công ty của anh trai cô, mà Vương Tiếu Vân có thể tiến vào làm việc tại công ty của anh trai cô, hoàn toàn dựa vào quan hệ của cô, kể từ khi Vương Tiếu Vân tiến vào công ty anh trai cô, chuyện phiền phức cũng đến không ít.
Đầu tiên là rất nhiều hàng xóm tìm đến ba mẹ cô, nờ vả giới thiệu đến làm việc tại công ty của anh cô, thậm chí còn có một số người cực phẩm hơn, nhờ vả người ta còn mang theo uy hiếp, sau đó ba mẹ cô lại nhiều lần bị quấy rầy, không thể không dọn nhà, cũng bởi vì lần này dọn nhà này, nhà cô bị hàng xóm nói nhà cô thành người giàu có mà làm kiêu, ở nơi đó danh tiếng nhà cô cũng chả tốt đẹp gì nữa.
Sau đó cô mới biết, là Vương Tiếu Vân đi khắp nơi nói nhà họ Hoàng phát đạt, không chỉ có thu nhập một tháng vài chục vạn, hơn nữa rất giàu có, ngay cả công ty cũng mở ra rất nhiều chi nhánh, những thứ này đều là về sau cô mới dần dần biết.
Lúc ấy cô biết công ty Lâm Vĩnh Mặc là một công ty thiết kế lâu năm, vừa lúc đó cùng Lâm thị có một hạng mục muốn hợp tác, tiếp xúc nhiều với Lâm Vĩnh Mặc, hai người từ từ quen thuộc*( thân nhau, hiểu rõ nhau).
Đợi đến có một ngày, khi anh lấy ra một cái nút áo, cô lại bị hù dọa, sau đó anh biết cô từng có một đứa bé, khi đó Vương Tiếu Vân chỉ nói với anh là anh có một dứa con mà thôi, cũng không có nói qua là cô đã bỏ đứa bé đi, khi anh nghe được đứa bé không còn nữa, cả người anh cùng vẻ mặt ấy cô làm sao quên được chứ.
Sau đó bọn họ kết hôn, cô đã không thể sanh con được nữa, nghĩ đến đây, cô cũng rất hận Vương Tiếu Vân, nếu không phải cô ta lòng dạ hiểm độc dẫn cô vào phòng khám phá thai, thì bây giờ cô cũng sẽ vĩnh viễn không thể sanh con sao?
Nghĩ tới đây, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Vĩnh Mặc, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn nói: “Tôi ngày đó bị bạn thân bán, bọn họ hợp lại chuốc say tôi, chuyện kế tiếp, anh đều biết rõ.”
Hoàng Hân Nguyệt còn nhớ rõ ngày đó là tiệc sinh nhật của Lý Hồng Vũ, những nữ sinh khác liều mạng chuốc rượu cô ta, mà cô còn không biết, còn ngây ngốc thay cô ta uống rượu, mà cái cớ Vương Tiếu Vân dùng cũng thật hoang đường, còn cô lại còn lựa chọn tin tưởng, nói gì cô ta không thể uống rượu, lại không có cách nào đưa cô về nhà, hừ, đêm hôm đó cô uống đến bất tỉnh nhân sự, hôm sau vừa tỉnh lại liền phát hiện bên cạnh mình có một gương mặt xa lạ, mà mình lại nằm trên một cái giường xa lạ.
Cô lập tức hoảng sợ, phải biết cô sống đến hai mươi mấy tuổi, vẫn luôn là đứa con ngoan ngoãn của cha mẹ, tại sao lại như vậy chứ, lúc đó trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, đó chính là rời khỏi nơi này, chỉ có rời khỏi nơi này, sẽ không có người nào phát hiện ra.
Ngay lúc đó mình là ngây thơ cùng đơn thuần như thế nào, mà cái nút ở áo trên người của Lâm Vĩnh Mặc kia là ngày bọn họ xxoo rơi vào trong túi xách của cô, cô cũng là sau khi về nhà mới phát hiện, nhưng cô không biết người đàn ông kia chính là Lâm Vĩnh Mặc, nếu không phải cô trở về lần nữa, có lẽ cũng sẽ không biết.
Cho nên, tại sao kiếp trước Vương Tiếu Vân biết được chuyện này, có thể nhìn ra được cô ta là người thiết kế ra chuyện này, sau đó chờ đợi cô ngây ngốc nhảy xuống, kiếp trước cô là một nữ sinh ngu ngốc, bị người khác tính kế, bị người khác lợi dụng, bị người khác bắt nạt.
Cho nên sau này lúc Lâm Vĩnh Mặc rời đi, trong lòng cô cảm xúc kiềm nén rất lâu cũng rốt cuộc bộc phát, khi đó Vương Tiếu Vân đã hoàn thành tâm nguyện gả cho Lý Hồng Vũ, mà Lý Hồng Vũ cũng trở về bên cạnh người cha giàu có, cô cũng là trong lúc vô tình biết được.
Thì ra là Lý Hồng Vũ là con riêng, vốn là không thể nhận tổ quy tông, nhưng mà, hắn cướp đi buôn bán của Lâm Vĩnh Mặc, cướp hợp đồng hợp tác của Hoàng Tân Duy, mà đứng lên, cho nên mới được người trong nhà nhận trở về, có thể thấy được Lý Hồng Vũ cùng Vương Tiếu Vân đến gần cô đều có mục đích, những chuyện xảy ra với cô đều là do bọn họ gây ra.
Sau đo, cô thực sự hiểu rõ được bộ mặt thật của Vương Tiếu Vân cũng là lúc nhà họ Hoàng đã sắp phá sản, khi đó bộ mặt Vương Tiếu Vân thật đáng ghét, ở trước mặt cô cũng không che giấu, có lẽ Vương Tiếu Vân vẫn cảm thấy cô ta mọi thứ đều không bằng cô, tại sao cô ta vẫn muốn ở trước mặt cô diễn trò, cô cảm thấy chính cô ta cuối cùng cũng lật người một lần làm người đứng ở trên cao nhìn xuống, dĩ nhiên càng thêm đắc ý cùng hả hê rồi.
Lập tức lộ ra diện mạo thật của mình, nói ra từng chuyện từng chuyện cô ta tính toán cô mấy năm nay, dùng những chuyện đó để cười nhạo cô, giễu cợt cô, châm chọc cô.
Có lẽ một người vẫn luôn vượt qua không như ý nguyện, mà lại có một người lại luôn vượt qua thuận buồm xuôi nước, chợt có một ngày thân phận đổi thay, cái loại người đang nói đó, dĩ nhiên là giống như Vương Tiếu Vân vậy.
Hoàng Hân Nguyệt đến lúc đó mới hiểu được, mấy năm này cô sống ngu ngốc cỡ nào, ngu xuẩn như thế nào, nhất định chính là không biết cái gì, cộng thêm sau đó Lâm Vĩnh Mặc cũng rời khỏi cô, vành mắt cô lập tức hồng hồng, xúc động tức giận trước đó mình chư người mù, đó là đoạn thời gian tối tăm nhất cô từng trải qua.
Vừa áy náy, vừa hối hận, lại vừa tràn đầy thù hận, vừa hận mình ngu ngốc, ngây thơ, ở dưới loại tâm lý này, cô bị giày vò một ngày so một ngày càng trở nên gầy yếu, vẫn có một ngày anh trai tới nói cho cô biết, công ty bọn họ không có phá sản, mà là toàn bộ sản nghiệp phát đến nước ngoài triển.