Đọc truyện [Vô Xá Hệ Liệt] Tu La Quân Tử – Chương 13
Thái dương ôn hòa chậm chạp đi từ hướng đông đến hướng nam. Lúc thái dương đã đến hướng nam, Thượng Quan Khiêm chậm rãi giải quyết cơm trưa, tiếp tục uống trà, ngắm hoa, xem người khác thống khổ, thế nhưng La Thái y cùng Đỗ Thành thực nuốt không trôi bởi lo lắng cùng xáo động.
Thái dương dù có chậm nhưng vẫn tiếp tục di chuyển, rất nhanh ngã về tây, muốn lạc sơn (xuống núi) . Mà Quân Hành Tuyệt một thân thật khó coi, mồ hôi ngấm ướt cả y phục, từ trong suốt biến thành màu đen. Lúc nhìn thấy những giọt mồ hôi màu đen kia, La Thái y lập tức muốn đến xem là chuyện gì xảy ra, lại bị lãnh diện (mặt lạnh) Diêm La ngăn trở, Thượng Quan Khiêm đối với La Thái y đang vôi vàng liền giải thích, đây là hiện tượng độc tố bị bài trừ, không có việc gì cả.
Từng giọt mồ hôi màu đen lướt qua mặt, lướt qua cổ, theo cánh tay trượt xuống thành một đường làm cho khuôn mặt tuấn mỹ nhìn không ra nguyên hình.
Đương lúc độc tố trong cốt tủy bị bức ra, Quân Hành Tuyệt chỉ chuyện tâm vận công bức độc, cảm giác đối với bên ngoài cũng bị phong bế.
Lúc thái dương đã xuống núi, Quân Hành Tuyệt cả người đau đớn biến mất, thu hồi công lực, mở mắt ra, phát hiện chính mình một thân ô hắc chẳng ra làm sao, tầm mắt vừa chuyển liền nhìn thấy khuôn mặt ôn nhuận của Thượng Quan Khiêm, trong lòng hiện lên lúng túng bối rối, bộ dáng nhếch nhác như vậy bị thấy được, lại không biết vì sao bản thân mình lại có phản ứng như vậy.
“Chủ tử, người không sao chứ?” Đỗ Thành nhìn thấy Quân Hành Tuyệt mở mắt lập tức hỏi.
“Không có việc gì, thuốc của Thượng Quan công tử rất công hiệu.” Quân Hành Tuyệt hồi đáp, quên đi cảm giác vừa lóe lên trong lòng, thần thái khôi phục bình thường. Cho dù có chật vật, hắn cũng vẫn phải kiêu ngạo.
“Phượng công tử.” Thượng Quan Khiêm đứng dậy đi vào phòng, đối với Quân Hành Tuyệt nói, “Hôm nay còn phải uống một lần dược nữa, ta bây giờ đi ngao, thỉnh uống trước khi đi ngủ uống.”
“Làm phiền Thượng Quan công tử.” Chính hắn một bộ dáng cũng không tốt giữ y lại, vậy thật quá mức thất lễ, Quân Hành Tuyệt chỉ có thể khách khí nói.”Ta hiện tại cái dạng này không thể giữ Thượng Quan công tử lại ăn cơm, dược không cần vội, Thượng Quan công tử dùng qua cơm chiều rồi hẵn làm.”
“Đa tạ Phượng công tử quan tâm, ta biết chừng mực.” Thượng Quan Khiêm cười chắp tay, ly khai phòng, La Thái y cũng đi theo.
“Đỗ Thành, kêu Tử Yên chiếu cố tốt Thượng Quan công tử.” Hương vị trên người có chút khó ngửi, hắn không thể chịu đựng được, nhanh chóng phân phó.
“Vâng” Đỗ Thành lập tức đi xuống an bài.
Ở phía sau phòng Quân Hành Tuyệt có một dục thất (phòng tắm), bước qua hành lang vào bên trong, nhấc sa liêm (mành) lên, dục trì làm bằng cẩm thạch trắng xuất hiện ở trước mắt, vòi nước trạm khắc tinh xảo uốn lượn không ngừng cung cấp nước ấm, sương mù lượn lờ, Quân Hành Tuyệt cởi xuống y phục vốn đã nhìn không ra gì, ở bên cạnh ao tẩy đi ô hắn trên cơ thể, bước xuống bể, cho tỳ nữ hầu hạ lui ra, trong dục thất chỉ có một mình Quân Hành Tuyệt, hắn nhớ rõ phân phó của Thượng Quan Khiêm, một phân phó làm cho hắn thực xấu hổ
Dòng nước ấm áp phủ quanh thân thể, ô hắc trên người đã được tẩy đi, hiển lộ ra màu da nhẵn bóng, bạc thần khêu gợi không ý cười, nhắm mắt lại, đã không còn cặp mắt phượng sắc bén kia, khuôn mặt tuấn mỹ nhu hòa đi vài phần, tuyệt mỹ tựa như vị Phượng hậu diễm quan thiên hạ (xinh đẹp nhất thiên hạ) kia, dưới sương mù mông lung thực dễ khiến cho người ta tưởng lầm đó là nữ tử, nhưng một khi đã thấy rõ sẽ biết đó không phải nữ tử, bởi vì khuôn mặt cứng rắn khiến cho người ta không thể nhận sai, còn có thân thể hoàn mỹ của người tập võ đủ để khiến cho nam nhân ghen tị, nữ nhân điên cuồng. Quân Hành Tuyệt ngồi ở trong bể, nghĩ đến Thượng Quan Khiêm.
Thượng Quan Khiêm y thuật cao minh, chỉ mới dùng một lần dược mà thôi, hắn đã rõ ràng cảm giác được độc tố bị thanh trừ đi rất nhiều, tuy rằng dược kia thực khó uống, khó ngửi, thế nhưng hiệu quả phi phàm, y thuật như vậy mà bế môn tạo xa là tuyệt đối không có khả năng, dùng dược chuẩn xác, tính toán thời gian thực chuẩn; lúc đang vận công, hắn nghe được Thượng Quan Khiêm nói buổi chiều lại đến, đối với dược của chính mình, Thượng Quan Khiêm rất chắc chắn, cũng rất tự tin, tuyệt đối không phải là tân thủ sơ xuất mao lư (người mới ra nghề còn non tay). Y thuật như vậy trước kia không có khả năng chưa nghe nói qua, thế nhưng thật sự là không có lấy một tin tức nào, thầy thuốc trên giang hồ hay có danh tiếng trong thiên hạ hắn đều biết hết, tuyệt đối không có người nào như Thượng Quan Khiêm. Như vậy y là như thế nào có thể học tập y thuật cao mình đến mức đó. Thật quá ngoài dự đoán của hắn.
[“bế môn tạo xa” : đóng cửa làm xe không quan sát đường sá (ví với chỉ theo ý chủ quan của mình mà làm việc, không cần biết đến thực tế khách quan)]
Thượng Quan Khiêm ngươi làm cho trẫm cảm thấy rất hiếu kì, trẫm thật sự muốn biết một chút ngươi đến tột cùng là người như thế nào, bề ngoài ôn nhuận, y thuật cao minh, lạnh lùng không chút che dấu, còn có chút gì đó làm cho trẫm bất an, trẫm niên kỉ (tuổi) không lớn, nhưng trẫm có cách nhìn người không tồi, cho dù là người dạng gì thì ở lần gặp đầu tiên trẫm đều có thể thấy được bảy phần, sau đó biết đối ứng như thế nào. Thế nhưng ngươi không phải như vậy, lần đầu gặp, trẫm nhìn không ra ngươi là chân chính quân tử hay là ngụy quân tử, sau đó phát hiện ngươi lạnh lùng không giống với vẻ bề ngoài, vửa mâu thuẫn lại không mâu thuẫn. Còn có hôm nay, ngươi nhìn ta uống dược trong mắt hiện lên ý trêu tức, trẫm thật sự muốn biết ngươi đến tột cùng là một người như thế nào. Rất có tính khiêu chiến. Thượng Quan Khiêm, là ngươi khơi mào sự hiếu kì của trẫm, vậy không nên trách trẫm không từ thủ đoạn mà tiếp cận ngươi, tham minh (dò xét rõ ràng) ngươi. Trước khi thỏa mãn sự hiếu kì của trẫm, trẫm sẽ để ngươi làm bằng hữu, về phần sau đó còn phải xem ngươi đối với trẫm có bao nhiêu phần chân tâm.
Đứng dậy mặc quần áo, đi ra khỏi dục thất, trên bàn trong phòng đã đặt sẵn một chén cháo trắng cùng mấy món ăn sáng. Cho dù chỉ là một chén cháo trắng, thì chén cháo này của hắn cũng đã trải qua sự chuẩn bị tỉ mỉ của ngự trù, hương vị ngọt ngào trắng mịn, gần gũi lưu hương.
Tao nhã dùng xong cơm chiều, bưng lên đạm trà mà người hầu chuẩn bị, lúc để ở bên môi lại nhíu mi, sau đó buông, phân phó lấy chén nước trong, trà này mùi rất tục, không có thanh dật thanh nhã như Địch Trần, thời điểm hắn cùng độc tố đối kháng, chính là mùi kia làm cho hắn có chút thư thái. Ai, ngửi qua loại trà như vậy, cho dù hắn không thích trà, cũng uống không trôi những loại trà khác. Xem ra cùng Thượng Quan Khiêm trở thành bằng hữu là rất cần thiết, trà tốt như vậy có thể nào không quan trọng, không biết có thể hay không theo học được phương pháp pha chế của Thượng Quan Khiêm, phải yêu cầu làm thật nhiều. Thế nhưng trước tiên phải trở thành bằng hữu của Thượng Quan Khiêm a, một người nhìn không rõ chân tướng, không biết nguồn gốc như thế nào. Vậy phải sao mới có thể trở thành bằng hữu của y đây, thật là phi thường có tính khiêu chiến, hắn thích chuyện có tính khiêu chiến.
Đêm lạnh như nước, khí trời rất tốt để ngủ, thế nhưng một vị thuốc đông y khó ngửi đã đủ để khiến cho tâm tình tốt như vậy biến mất. Trong đầu Quân Hành Tuyệt hiện lên vài phần ý niệm muốn chạy trốn, chỉ cần tưởng tượng đến cổ hương vị hôm nay mới uống xong, loại ý tưởng này lại càng mạnh liệt. Nhưng bóng người đang tiến vào khiến hắn không thể làm như vậy.
Vầng trăng sáng vằng vặc, nam nhân kia chậm rãi đi tới, từng bước thật tao nhã, ống tay áo theo từng bước của y mà nhẹ bay, giống như trích tiên lâm phàm (tiên giáng trần), làm cho Quân Hành Tuyệt hắn thấy có điểm si mê. Sau đó rất nhanh bừng tỉnh, hắn lại nhìn đến ngây người, rõ ràng là một nam nhân vì sao lại đẹp đến như vậy, khiến hắn thực dễ nhìn đến ngây ngốc, không được, Quân Hành Tuyệt, người kia cho dù đẹp hơn nữa thì cũng vẫn là nam nhân, không phải nữ nhân. Quân Hành Tuyệt lại kiến thiết tâm tư, lần này giải xong độc, nhất định phải thường đi đến hậu cung, như vậy sẽ không vì một người nam nhân mà mất hồn.
“Phượng công tử.” Thượng Quan Khiêm lên tiếng trước, Diêm La đem dược đặt lên bàn, “Đây là lần dược cuối cùng của hôm nay.” Màu sắc cùng hương vị vẫn quỷ dị như trước, lại có bọt khí kì lạ nổi lên.
“Làm phiền Thượng Quan công tử.” Cứng ngắc che dấu khóe miệng mình đang run rẩy. Bưng chén thuốc lên, một ngụm uống hết, vẫn là vị đắng đến mức không thể hình dung như trước.
“Thuốc này sẽ đem dư độc trên ngươi Phượng công tử thanh trừ sạch sẽ, ngày mai Phượng công tử sẽ không cần uống thuốc.” Thượng Quan Khiêm nói một tin tức thật tốt đối với Quân Hành Tuyệt.
“Thuốc này đã giải xong độc? Ngày mai không cần uống dược?” Người có y thuật cao siêu, có tinh thần học tập như La Thái y đã mau mồm mau miệng đưa ra nghi vấn.
“Độc tính giải, thế nhưng thân thể của Phượng công tử, xương cốt đều bị độc thương tổn rất nặng, cần điều trị một chút.” Thượng Quan Khiêm ôn hòa nói.
“Vậy quá nhanh?” La Thái y không thể tin, mới hai lần dược mà thôi a.
“Phượng công tử nói phải nhanh, ba ngày vậy là đủ rồi, cho nên ta dùng dược hiệu quả đều rất mạnh. Phượng công tử đêm nay còn phải khó chịu một đêm.” Thượng Quan Khiêm giải thích nói, thế nhưng trong giọng nói có trêu tức, Quân Hành Tuyệt hiển nhiên nghe ra được.
Nguyên lai là hắn tự chuốc lấy a. Nghe được lời của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt đã hiểu, nguyên lai là bởi vì mình nói phải nhanh giải độc, Thượng Quan Khiêm mới dùng dược công hiệu mạnh như vậy, mà Thượng Quan Khiêm rất rõ ràng hiệu quả của dược liệu, khi đó y nói qua sẽ có chút thống khổ, mà hắn lại không hiểu được, cho nên thời điểm hắn uống dược, Thượng Quan Khiêm mới có ý trêu tức như vậy, nguyên lai đều là do mình không hỏi rõ ràng a. Thân là Hoàng Đế, hắn lại phạm loại sai lầm này. Quả nhiên là bị bề ngoài lừa gạt, cái câu “có chút thống khổ” kia hắn căn bản không có suy nghĩ đến cùng. Nhưng nếu cho chọn lại một lần, hắn vẫn sẽ như cũ chọn phương pháp nhanh chóng, Bởi vì hắn là vua của một nước, không thể ở nơi này trì hoãn lâu, cũng không thể đem Thượng Quan Khiêm lai lịch còn không rõ tiến cung. Lần sau đối với từ hình dung của Thượng Quan Khiêm phải nghe kĩ vài lần mới đươc – đây là kết luận sau cùng của Quân Hành Tuyệt.
Đang suy nghĩ thì dược hiệu đã bắt đầu phát tác, Quân Hành Tuyệt vội vàng ngồi xếp bằng ở trên giường vận công.
“Ngày mai vẫn là chuẩn bị cháo trắng cùng đồ chay cho Phượng công tử, tối mai sẽ bắt đầu trị liệu.” Phân phó vài câu với Đỗ Thành, Thượng Quan Khiêm rời đi, trở lại tiểu viện, về phần phản ứng của Quân Hành Tuyệt hiện tại, y đã xem qua một lần, xem lại một lần sẽ rất nhàm chán. Bất quá, tâm trạng xao động trong lòng cũng bình phục chút. Quân Hành Tuyệt đây là trách nhiệm của vua một nước nga, đây là hiến tế vì cái quốc gia này, phải vui mừng a. Hắc ám của y mới bắt đầu xao động, bằng không sẽ không thể dễ dàng bình phục như vậy. Y đang kỳ vọng xem hắn dùng phương pháp gì lôi kéo y đây? Chỉ cần không quá mức nhàm chán là được, Quân Hành Tuyệt cũng sẽ không làm cho y nhàm chán đâu.
Đối với suy nghĩ của Thượng Quan Khiêm, Quân Hành Tuyệt sẽ không biết, hắn bây giờ còn đang dụng tâm giải độc, nghĩ như thế nào kết giao với Thượng Quan Khiêm, lại không biết đó là một nhân vật như thế nào. Quân Hành Tuyệt là Hoàng Đế, nhưng hắn còn chưa đủ kinh nghiệm, cho nên hắn chưa thể phát hiện được hắc ám giấu tở đáy mắt Thượng Quan Khiêm. Nếu hắn có thể sớm một chút phát hiện, như vậy đối với Thượng Quan Khiêm sẽ không là lôi kéo mà là hủy diệt, bởi vì hắc ám kia rất khinh khủng, nhưng đã muộn rồi. Khi hắn nhìn thấy hắc ám của Thượng Quan Khiêm thì đã quá muộn, bị hãm ở trong lưới của người tên Thượng Quan Khiêm, trốn không thoát.