Đọc truyện Vô Vi Nhất Niệm – Chương 3
Người nói đây chỉ một cuộc đùa,
Chẳng buồn để ý đã làm sao
“Chớ ngăn cấm tiếng nhạc nơi tôi” —— Miserable Faith
(1) Don’t stop my music: bài hát trong album cùng tên phát hành năm 2008 của Miserable Faith, một trong những nhóm nhạc rock có sức ảnh hưởng nhất Trung Quốc thành lập năm 1999.
https://.youtube.com/watch?v=h84FFzOQVEk
Tần Cửu đã mọc rễ trong ga ra ròng rã mấy nay. Linh cảm hóa thân thứ âm nhạc thác loạn trong hốc tai, hệt sóng biển nối nhau càn quét. Gò được mấy câu chớm thấy không ổn, cậu tiện tay vo tròn tờ giấy ném ra sau đầu, châm một điếu thuốc, chống cằm ngó đăm đăm phím đàn ngẩn ngơ. Dần dà cục giấy trên đất mỗi lúc nhiều hơn, đầu lọc trong gạt tàn dần đầy ụ, ấy thế vẫn chẳng soạn xong nổi một câu.
Ảnh hưởng của nhạc rock với Tần Cửu tới từ mấy đĩa CD còn sót lại trong Space Oddity, của Báo Đen, của Đường Triều, cả của The Beatles và Nirvana. Cậu bé non trẻ bị những nốt nhạc thấm đẫm. Chúng là mầm nổi loạn, tựa câu thần chú mãi ngân dài, mỗi nốt âm bị khuấy đảo, đập tan thành ngàn vạn nốt; cũng là một sợi dây thừng dài, rung rung trong chốn hư vô hất rơi từng hạt bụi trần, dẫn cậu nối kết với bí mật khuất sâu tâm trí.
Sau nữa là sự phổ biến công nghệ nghe nhìn giúp cậu trông tận mắt những ngôi sao rock trên sân khấu, thấy họ sao quá lóa ngầu và dị biệt, tưởng những kẻ tới từ một thế giới khác. Kể từ ấy mỗi lúc cậu một say sưa, đã dâng hiến cả thời thơ bé và tuổi xuân trẻ của bản thân cho nhạc rock.
Tần Cửu biết cảm hứng của mình đã khô kiệt, dẫu ngồi đây cả ngày trời cũng đừng mong nặn ra được gì. Cậu mở loa bật nhạc, nghe được nửa bỗng nhớ Phó Nhất Duy nói ban nhạc thầy thích nhất là Pink Floyd, lại đổi sang bài nhóm này.
Không phải cậu không biết. Về ban nhạc rock ảo giác ấy, về những kẻ tiên phong huyền thoại ấy.
Nhưng cậu thưởng thức không tới, cứ hễ nghe là lại cảm tưởng mình bị dìm sâu trong lòng nước, cơ thể chuyển nặng dần, nơi tay chân chạm tới chỉ có một vùng hư không dịu dàng đăm đắm. Đủ sức nhận rõ sự tồn tại của chúng. Dẻo dai, trĩu nặng nhưng tụ tán trong vô hình. Nắm lấy, chúng sẽ trượt qua kẽ ngón tay, trôi đi mất.
Cảm giác ấy quá hư vô. Cậu không thích.
Nghe hoài nghe mãi, ấy vậy lại hơi buồn ngủ. Chuông điên thoại reo khi mắt lim dim mơ màng, cậu duỗi tay nhận máy, giọng nói nôn nóng của Xuân già vọng từ loa: “A Cửu, Đại Bân bị xe đụng rồi… Anh đang trong giờ làm, không rút thời gian đi được, chú nhanh tới bệnh viện xem thử…”
Tần Cửu giật mình bật dậy, khoác vội tấm áo, cầm chìa khóa chạy đi.
Tần Cửu lao vun vút trên đường, đoán Đại Bân tai nạn khi chạy xe chở hàng, tim bần bật mất kiểm soát. Tới bàn tiếp tân bệnh viện lấy sổ xem sơ, lại hớt hải chạy sang phòng bệnh.
Bé Tiên đã đến sẵn. Cô bé mới chạy tới từ trường, còn chưa cởi bộ đồng phục của trung học Cầu Cảng 1, trông non nớt khác hẳn vẻ kiêu sa thường ngày.
Bé Tiên nhún vai bảo: “Nay trường em thi, bố bắt em đi đấy.”
Tần Cửu gật đầu, nhìn sang Đại Bân nằm trên giường, hỏi: “Thế nào rồi?”
Y tá cướp lời: “Gãy cổ tay trái với cổ chân phải… không vấn đề gì, tĩnh dưỡng vài tháng là khỏe.”
Trên giường bệnh, Đại Bân với cái đầu quấn băng trắng trưng vẻ bó tay ngao ngán.
Tần Cửu đã yên tâm, nói: “Không việc gì, người không sao là tốt…”
“À mà, cô cậu là người nhà bệnh nhân? Ra quầy nộp tiền thuốc men với phí nằm viện đi nhé.”
Bé Tiên đứng phắt dậy: “Để em đi!”
Tần Cửu nắm cổ tay cô kéo lại, nói: “Em đi làm gì? Ở đây không có việc của em… Mau về trường đi!”
Bé Tiên trưng khuôn mặt tội nghiệp, “Tháng nào chả được bố cho nhiều tiền như thế, đằng nào em cũng không dùng hết!”
“Đừng quấy nữa!” Tần Cửu nhíu mày, “Đấy là tiền của bố em. Việc này không cần em lo, mau về đi…”
Đại Bân cũng nói: “Bé Tiên về trường đi, đâu phải anh không kiếm được tiền. Nghe lời nào.”
Điện thoại bé Tiên reo chuông. Cô nhận máy, nói liền mấy câu “về ngay đây” rồi cầm ví tiền, lấy thẻ dúi vào tay Tần Cửu: “Mấy anh cứ bướng thôi! Mật mã là sinh nhật em. Em đi đây.”
Tần Cửu ngó bóng lưng cô tất tả chạy đi, bím đuôi ngựa tung tẩy sau gáy. Lại ngó tấm thẻ trong tay, bỏ nó vào túi.
——
“Rốt cuộc cậu có nộp không?”
Tần Cửu ngó con số lẻ tẻ trong thẻ mình, tay như tự ý thức mò vào tấm thẻ ngân hàng bé Tiên đưa. Đoạn mím môi, bước khỏi dãy xếp hàng đóng tiền.
Khỉ thật, cái thời buổi đến đóng tiền cũng phải xếp hàng!
Dạ cấm cảu, lại bỗng muốn hút thuốc, cậu bước ra ngoài tìm một mái đình nghỉ mát vắng bóng người, dựa vào lưng ghế rít một hơi sâu.
Cậu đánh giá bệnh viện này. Từ thời xưa để củng cố phạm vi thế lực của mình, người Nhật Bản đã xây dựng bệnh viện công ty đường sắt Nam Mãn Châu tại Cầu Cảng, bệnh viện có diện tích lớn nhất châu Á thời bấy giờ. Do đó đến nay nơi đây vẫn lưu giữ nét phong cách kiến trúc Nhật Bản thời ấy. Những khu nhà thấp độc lập và vườn hoa bọc quanh khiến nó trông nhã nhặn không giống một nơi hẳn nên nhiều niềm đau.
Hút hết điếu thuốc, cậu ngẩng đầu. Trên tòa kiến trúc đằng trước đề dòng “Khu phòng bệnh vip”. Cậu xệ môi. Con người, dẫu sinh bệnh vẫn phải phân ba bảy loại.
Nghiền tắt đầu thuốc, y tá đã đẩy mở cánh cổng, mấy bóng dáng trông như một nhà ba người đi ra. Phó Nhất Duy chạm mắt Tần Cửu khi tay ôm đứa bé.
Điếu thuốc trong tay Tần Cửu rơi rụng.
Thầy đã có con?
Mà cô gái kia, còn ai ngoài chính cô gái ngồi với thầy trong Space Oddity hôm ấy!
Phó Nhất Duy gật đầu với cậu, coi như lời chào. Đoạn đặt đứa bé vào ghế trẻ em trên xe hơi. Do gầm xe cao, lại đỡ cô gái đi giày cao gót nọ lên xe.
Tần Cửu quyết định đi tới, cất tiếng gọi “thầy Phó” khi Phó Nhất Duy nắm tay vịn để lên xe.
Phó Nhất Duy ngoảnh nhìn, mày díu lại. Đấy là cử động thầy thường làm, thoắt đã dựng một bức tường ngăn kẻ không phận sự.
“Có việc gì à?”
Trái cổ Tần Cửu xuống rồi lên, mắt đăm đăm chiếc nhẫn thầy vẫn đeo trên ngón út: “Em có thể… mượn thầy ít tiền không?”
Mày Phó Nhất Duy díu chặt hơn.
“Bạn em gặp tai nạn xe phải nằm viện… Giờ em không xoay ngay được từng ấy tiền… Em có thể viết giấy nợ!” Tần Cửu giành lời, mắt không nhìn Phó Nhất Duy.
Phó Nhất Duy hỏi nhẹ tênh: “Bao nhiêu?”
“Năm ngàn…”
“Thẻ căn cước.”
“Dạ?” Tần Cửu ngẩng đầu, va ngay vào mắt Phó Nhất Duy. Hôm nay thầy không đeo mắt kính, đuôi mắt xênh xếch vẫn một vẻ hờ hững xưa giờ.
“Thẻ căn cước.” Thầy lặp lại, giọng nói như vô cảm.
“Em đi vội quá, không mang…”
Cả hai chìm trong khoảng thinh lặng. Tần Cửu đủ sức nhận rõ đôi ngươi giá lạnh của Phó Nhất Duy đang đánh giá mình. Mặc cho chiều cao không hơn mấy, thầy vẫn gây cho cậu một cảm giác áp lực.
“Thầy… có thể tới Space Oddity để lấy.”
Phó Nhất Duy im lặng. Cửa xe hạ xuống, cô gái với hình dung tẻ ngắt hỏi nhẹ: “Erwin?”
Phó Nhất Duy cười khi trả lời: “Không có gì, vô tình gặp người bạn.” Đoạn quay đầu, ánh mắt về như cũ, “Tối nay tôi có việc, tối mai đi. Tôi chuyển qua wechat cho cậu.”
Rồi chưa đợi Tần Cửu kịp cảm ơn đã giật mở cửa xe. Chiếc xe rẽ khỏi chỗ đỗ, ngóc đầu chạy xa.
Điện thoại Tần Cửu rung rung, là tin nhắn duy nhất giữa họ: Phó Nhất Duy gửi tặng bạn 5000 tệ.
——
Phó Nhất Duy tập trung lái xe. Nam Khương Tử đeo kính râm, hỏi: “Cậu quen một cậu chàng punk thế này ở đâu vậy?”
Phó Nhất Duy cười xòa, đáp: “Quán bar dẫn cậu đi lần trước… Giọng ca chính của một ban nhạc nhỏ. À, còn là học sinh cấp ba… Tên ban nhạc của cậu ấy là Bạn lữ hành số 2… Con tàu lên Mặt trăng của Liên Xô(1), nghe ý nghĩa lắm đúng không…”
(1) Ý chỉ Sputnik 2 (tiếng Nga: Спутник 2), phi thuyền thứ hai Liên Xô phóng vào quỹ đạo Trái Đất, cũng là phi thuyền đầu tiên mang theo một sinh vật sống là chú chó tên Laika. Sputnik trong tiếng Nga nghĩa là bạn lữ hành, người đồng hành hoặc vệ tinh.
Nam Khương Tử quay sang nhìn thầy, hồi lâu sau bỗng cất tiếng: “Erwin, lần đầu cậu nói về một người tường tận thế đấy.”
Cảm nhận ánh mắt Nam Khương Tử sau tròng kính, Phó Nhất Duy nhếch mày, hỏi ngược: “Thế hả?”
Nam Khương Tử nhìn thầy chăm chú thêm một lúc. May sao Phó Nhất Duy đã quen. Cô nói: “Cậu thích kiểu con trai như thế.” Đây là một câu trần thuật. Nam Khương Tử đang đưa ra phán đoán của mình.
Phó Nhất Duy không đáp. Tức không phủ nhận. Thầy quay đầu xe một cách tỉ mẩn, giọng rầm rì như tự nhủ thầm: “Cậu nói liệu có thể cậu ấy cũng thích đàn ông?”
Nam Khương Tử gỡ kính râm, nhìn thầy với vẻ lấy làm lạ. Kiểu biểu cảm hi hữu hiếm khi xuất hiện trên mặt cô. Phó Nhất Duy nhìn sang cô, cười khoe hàm răng đều tăm tắp.
Nam Khương Tử nhìn về cậu con trai. Thằng bé đang chơi xe lửa trong yên lặng. Cô nói: “Alex, chú Erwin của con điên rồi.”
——
Tần Cửu về phòng bệnh. Đại Bân vẫn mãi nhíu mày, hỏi tiền hết bao nhiêu. Tần Cửu ngậm miệng im thít. Cuối cùng Đại Bân thở thượt, đành thôi.
Tần Cửu chủ động nhận làm việc thay Đại Bân trong thời gian tới, vậy Đại Bân sẽ không mất công việc này. Còn tiền công, cậu lấy tất coi như trừ nợ.
Đại Bân cảm động nói quýnh cả lên. Tần Cửu vỗ vai cậu, bảo cậu để ý nghỉ ngơi, nói ban nhạc còn cần cậu.
Sau đấy Tần Cửu đến trường cấp ba Cầu Cảng 1. Đây là nơi cậu theo học khi xưa, song cũng đã thôi học từ sớm.
Cậu đưa tấm thẻ ngân hàng cho bé Tiên qua hàng rào, nói việc đã giải quyết đâu đấy.
Đám con gái đi cùng bé Tiên thậm thụt soi liếc Tần Cửu. Mấy cậu trai dị biệt đi bốt da áo da thế này là kiểu khiến đám con gái đương tuổi xuân xanh bị cuốn hút nhất. Tần Cửu mới rời chân, đã có cô nàng hỏi bé Tiên đấy phải bạn trai cô bé không.
Nhận được nụ cười không lời đáp, đám con gái nở điệu cười “đã hiểu”.
Bé Tiên ngày thường không sợ trời không sợ đất hiếm khi mặt đỏ bừng: “Gì thế hả… Anh ấy là ca sĩ hát chính trong ban nhạc bọn mình…”
Lại một chuỗi tiếng cười tỏ lòng không nói.
Tấm thẻ trong tay hãy còn nguyên độ ấm từ Tần Cửu. Bé Tiên siết chặt nó, nở nụ cười e thẹn.
——
Hai hôm nay Tần Cửu không tài nào yên trí nổi, cứ rỗi ra hình ảnh Phó Nhất Duy và cô gái kia lại ngập trong óc. Tất nhiên còn cả thằng bé nọ. Đêm qua đi ngủ, cậu mơ thấy Phó Nhất Duy bảo mình bế đứa bé. Thằng bé mở to mắt nhìn cậu, đôi mắt mới đầu khá đáng yêu mỗi lúc trợn to dần, cặp đồng tử chiếm trọn nhãn cầu mắt. Rồi sắc mặt nó chuyển xanh xao, nhếch mép hé cặp răng nanh lởm chởm, miệng toét rộng… Tần Cửu choàng tỉnh.
Cậu quờ lấy chai nước đầu giường nốc ừng ực từng ngụm, quệt mồ hôi mướt trán, đờ đẫn trông ô cửa sổ nhỏ của ga ra.
Mẹ kiếp, trúng bùa mê thuốc lú của thầy thật rồi.
Bởi do Đại Bân vừa tai nạn, ban nhạc không thể tiếp tục tập luyện và biểu diễn. Tần Cửu chỉ đành giảm tiết tấu của “Spaceman” thành một bản ballad, lên sân khấu diễn một lần.
Khi đổi người đi xuống, cậu nhìn thấy Phó Nhất Duy đang ngồi yên lặng tại góc ghế quen thuộc trong lúc nhấm nháp cốc bia.
Tần Cửu luồn lách qua đám đông tới đó, kéo ghế ngồi xuống bên thầy, đoạn móc thẻ căn cước trong túi ra đẩy tới.
Phó Nhất Duy liếc nhìn, lại tiếp tục về với cốc bia.
Thẻ căn cước của Tần Cửu dùng hình hồi cấp hai. Hồi ấy cậu chưa nong tai và xăm mình, tóc dài mới tập tành nuôi, bị buộc vén gọn sau tai để lộ cả khuôn mặt trông hao gầy và non nớt, trong mắt dồn chứa cái ngông nghênh bất cần, tuổi còn bé đã sặc mùi ngược ngạo.
Hôm nay Phó Nhất Duy lại đeo cặp kính gọng tròn phối với áo ghi lê len, đậm chất Anh mà vô cùng nho nhã. Đôi mắt bị lồng dưới ánh cam đỏ trôi về chốn xa xăm. Bấy giờ Tần Cửu mới phát giác mắt thầy có hai mí song là mí lót ẩn hiện vô chừng, chỉ duy mỗi lúc chớp mắt mới nhờ cử động của hàng mi mảnh dài mà lộ diện.
“Em thấy lần trước thầy có xem ban nhạc của bọn em diễn.” Tần Cửu mào lời.
Phó Nhất Duy gật đầu.
“Thầy không xem hết nhỉ…”
Câu này nghe chừng như hết hơi, đã là câu trần thuật và cũng là câu nghi vấn.
“Con của bạn tôi trở bệnh.”
Có chớp sáng lướt vụt trong mắt Tần Cửu.
Con của…
Bạn…
Tức cô gái kia và thầy chẳng có quan hệ gì!
Cậu cúi đầu, giấu khuất bên mép đã nhếch cong không thể kìm nén. Một ô cửa nhỏ hẹp dần nứt rộng trong tim, bao cảm xúc bị đè nén chồm lên, rộn ràng, bứt mình qua ô cửa rạn ấy. Vết nứt cứ được đà lan rộng, mặc sức phá bỏ lớp tường chắn bọc quanh.
Cậu cười khi ngẩng đầu, hỏi: “Thầy thấy thế nào?”
Phó Nhất Duy díu hàng mày, “Gì cơ?”
Nhưng chẳng làm chùng nổi tâm trạng hân hoan của Tần Cửu lúc này. Cậu tiếp: “Bài hát của bọn em.”
Phó Nhất Duy nhấp thêm ngụm nữa, đoạn móc bao thuốc ra. Malboro Ice Boost(1). Tần Cửu chê loại thuốc này đàn bà, song khi Phó Nhất Duy đưa tới lại không từ chối, rút một điếu.
(1) Một dòng thuốc lá vị bạc hà, mùi nhẹ và nồng độ nicotin thấp của Malboro. Dòng Ice Boost có một nút bấm (gọi là iceball) ở đầu điếu, khi mới hút có mùi bạc hà nhẹ, bấm (bóp vỡ) nút vị bạc hà tăng lên khiến cơ thể tỉnh táo và hưng phấn hơn. Ban đầu đối tượng khách hướng tới của Malboro là nữ giới nên mọi thứ, từ cả quảng cáo đã được làm nhẹ nhàng và tinh tế để thu hút mảng khách này, với khẩu hiệu nổi tiếng là “nhẹ như tháng Năm”.
Vẫn kiểu cầm điếu thuốc như cầm bút, Phó Nhất Duy phà một hơi khói, hỏi: “Lời ca là do cậu viết?”
Tần Cửu gật đầu.
“Biết I am coming có nghĩa gì không?”
Tần Cửu thộn mặt: “Tôi tới rồi ạ…”
Phó Nhất Duy búng rơi tàn thuốc, nói: “Trong tiếng Anh, I am coming thường được dùng với nghĩa liên quan tới tình dục. Khi yêu, nó có nghĩa em sắp lên đỉnh.”
“…”
Phó Nhất Duy vẫn vẻ nhẹ tênh như gió hiu hiu thổi mây trôi lững lờ. Mà quả vậy, thầy chỉ đang kể về một sự thật.
“Phát âm của cậu có hơi kiểu tiếng bồi. Ví dụ từ wherever, khi hát phần chữ r cần cong lưỡi bị nuốt mất âm.”
“…”
Phó Nhất Duy nhả một cuộn khói. Tần Cửu trông thấy con mắt tranh sáng tranh tối của thầy sau khói trắng. Chẳng một tình cảm gì.
“Tay trống và keyboard của ban nhạc đều rất ổn, có thể thử vài đột phá về mặt kĩ thuật. Solo ghi-ta chỉ ở mức nhập môn, chẳng bằng đổi thành keyboard.”
“…”
“Vả lại, ca từ… giống nhạc nhi đồng lắm, không phải sao?”
Giọng thầy khi nói mấy chữ “không phải sao” nghe nhẹ bẫng, có vẻ thờ ơ và rẻ rúng giá lạnh.
Đôi mắt Tần Cửu mất dần độ sáng, niềm hân hoan trong chớp mắt mới rồi tan về cát bụi. Cậu phà nhẹ một vòng khói, hỏi: “Vậy thầy cảm thấy phải ca từ thế nào mới là hay?”
“Chí ít phải khiến người ta suy nghĩ.”
“Sao thầy biết ca từ của em không khiến người ta suy nghĩ?”
Bàn tay thầy cầm cốc dừng khựng, mắt xoáy sâu vào mắt Tần Cửu, vào vệt sáng tội nghiệp như con thú non. Cúi đầu lắc cục đá trong ly dập dềnh, thầy nói: “Chí ít chưa khiến tôi phải suy nghĩ.”
Tần Cửu chậm chạp nghiền tắt đầu thuốc, nghiền luôn cả mầm lửa chớm nhen nhóm trong tim. Cậu nói: “Phó Nhất Duy, thầy cho rằng thầy là ai thế?”
Phó Nhất Duy díu hàng mày.
“Giáo sư đại học? Giảng viên Triết học? Nên có thể mặc nhiên phủ nhận thành quả của người khác?”
Mới ngẩng đầu định phân bua, Phó Nhất Duy đã chạm ngay con mắt mướt lạnh của Tần Cửu. Thầy chưa từng nhìn thấy cậu như thế.
Thầy đặt ly rượu xuống bàn, cất tiếng: “Tôi không phủ nhận cậu…”
“Không phải mọi âm nhạc đều phải giống kiểu thầy thích, soạn ra những ca khúc rối rắm, viết vài ba câu trừu tượng tối nghĩa là đã thành công. Cũng không phải mọi âm nhạc đều phải viết về tình yêu và hòa bình. Thầy đừng có hòng dùng tiêu chuẩn của cá nhân để phán xét người khác.”
Tần Cửu cướp lời. Phó Nhất Duy nhận rõ cơn cục cằn đeo đầy phẫn nộ của cậu.
Lập tức nét mặt thầy trở lại bình thường, buông tiếng cười khẽ và bảo: “Vậy cậu cũng không thể tước đoạt quyền đánh giá của tôi.”
Nụ cười của thầy không lây sang Tần Cửu nổi. Cậu cười gằn, bật người dậy khi hai tay thọc vào túi: “Thầy Phó, tiền, tôi sẽ trả cho thầy sớm nhất.” Dứt lời đã khuất bóng trong đám đông.
Phó Nhất Duy lặng nhìn tấm thẻ căn cước cậu còn đặt trên bàn, tâm trí như bị nó hút sâu, tận khi điếu thuốc nơi đầu ngón cháy rụi.
——
Tần Cửu về phòng nghỉ trong cơn cáu tiết, chỉ kịp giật nắp lon bia đã ngã bẹp dí ra sô pha, tai nghe mỗi tiếng Phó Nhất Duy lởn vởn.
“Biết I am coming có nghĩa gì không?”
“Phát âm của cậu có hơi kiểu tiếng bồi. Ví dụ từ wherever, khi hát phần chữ r cần cong lưỡi bị nuốt mất âm.”
“Ca từ… giống nhạc nhi đồng lắm, không phải sao?”
“Chí ít phải khiến người ta suy nghĩ.”
“Vậy cậu cũng không thể tước đoạt quyền đánh giá của tôi.”
…
Mải nghĩ, tay đã bóp chặt lon bia từ lúc nào. Vỏ lon thoắt chốc dúm lại, móp méo.
Dì vào phòng, gương mặt đang tươi cười ngay khi thấy dáng vẻ cậu bỗng vụt biến. Dì ngồi xuống bên cạnh, tay vuốt trên má cậu khi hỏi: “Bé cưng, cháu sao thế?”
Tần Cửu ngẩng nhìn nền trần, thở dài đầy tâm sự: “Không có văn hóa là cái tội hả dì?”
Dì nhìn vào con mắt mất sáng của Tần Cửu, đáp: “Không thể nói thế được… Kiểu như mỗi người lại theo đuổi một mục tiêu riêng vậy. Có vài người, không văn hóa vẫn đủ khả năng tìm kiếm ý nghĩa của sinh mệnh.” Rồi vuốt nhẹ tóc cậu khi tiếp: “Ví dụ như dì này, cả đời không ràng buộc gì, vui vẻ tự tại vẫn ổn vậy.”
“Nhưng, nhưng khi học được nhiều rồi, lựa chọn mới nhiều lên. Bất kể tốt xấu, cuộc sống sẽ phong phú sắc màu hơn…”
Tần Cửu nhìn dì: “Nên là, vì cuộc sống sắc màu hơn, mẹ cháu mới chọn bỏ đi?”
Dì cụp mắt, nụ cười không hơn mếu là bao. Đặt lá thư đang cầm lên bàn, dì nói: “Thư tháng này cũng tới rồi, nếu cháu mệt thì đừng về nữa, cứ nghỉ lại đây một đêm…”
Tần Cửu gật đầu. Dì đi ra, khép cửa thật khẽ.
Tần Cửu bò dậy ngó lá thư trên bàn, không động tới. Lá thư màu trắng này cứ đều đặn mỗi tháng lại xuất hiện trong đời cậu. Mặc nơi gửi hầu như chưa từng trùng lặp, dòng kí tên vẫn luôn một cụm “Người mẹ yêu con”. Thời bé cậu hãy còn tí vụn mong chờ, kiểu mong chờ mỗi lần ngắm sao đêm mà mãi sau mới biết sao nào lại chả như thế, cứ xa xôi làm cậu giá lạnh. Cậu chẳng ham đọc mấy lời chúc phúc giả tạo và kể lể cuộc đời bà hiện giờ. Có gì hơn kẻ lạ mười năm không gặp đâu.
Điện thoại trong túi rung rung. Cậu mở máy. Có tin nhắn wechat. Tin từ Phó Nhất Duy.
“Chào cậu, Tần Cửu. Lời tôi nói tối nay có hơi quá trớn, mong cậu đừng để trong lòng.”
Tần Cửu ngó hình đại diện của Phó Nhất Duy. Một tấm hình trừu tượng. Cậu bấm vào dòng thời gian trên tường thầy, chỉ thấy mỗi một bài chia sẻ tin học thuật. Cố lướt xuống nữa nhưng vẫn trống trơn, chẳng thấy một bóng chim tăm cá.
Trái tim trĩu sâu của cậu dợm rục rịch, lật úp điện thoại xuống bàn, xé thư mở ra xem.
“Con trai yêu quý…” Mở đầu rập khuôn khiến cậu phát ngấy. Chữ viết bên dưới hệt mớ mật mã rườm rà chồng đống lên nhau chẳng biết đường lần. Con mắt tuy dừng trên thư đấy, nhưng thần trí lại đã dồn hết vào điện thoại.
Cậu đang chờ đợi.
Ma sát giữa điện thoại và mặt bàn khiến âm rung thêm vang vọng.
Cậu mở máy.
“Thật sự rất xin lỗi. Không biết khi nào cậu rỗi rảnh, liệu có thể cùng ăn một bữa cơm, để tôi tỏ lòng hối lỗi?”
Giọng điệu chiều như rất trịnh trọng. Bất giác Tần Cửu lia mắt sang mấy dòng “Con trai yêu quý… Người mẹ yêu con…” ngay cạnh. Hai con người vốn dĩ cách nhau xa lắc tưởng chừng phút chốc gần lại, cảm giác hời hợt ấy vậy giống nhau đến thế. Cậu quẳng cả điện thoại và lá thư đi rồi ườn người ra sô pha, lim dim ngủ thiếp.