Đọc truyện Vô Ưu! Ta Đói Bụng Rồi! FULL – Chương 93: Biểu Diễn
Vô Ưu nhận mic và bắt đầu chào và giới thiệu về mình, sau đó là trình bày tác phẩm đầu tiên.
Bài hát ” giữa Mạc tư khoa nghe câu hò Nghệ Tĩnh” của tác giả Trần Hoàn.
Cô sẽ dùng giọng miền trung cho giống một chút.
Bài này sẽ không có nhạc đệm đầu, nhưng khi cô vừa cất giọng, tiếng sáo du dương của Tề Cảnh Tuyên cũng cất lên theo, cho đến hết hai câu đầu.
“Giữa Mạc Tư Khoa…tôi nghe câu hò Nghệ Tĩnh…..
Ôi câu hò xứ sở, thấm đượm tình quê…”
Sau đó, tiếng sáo ngưng và tiếng nhạc cũng cất lên, tiếng đàn ghi ta của Vạn Vương cũng nối nhịp.
Cô lại tiếp tục.
“Chiều Mạc Tư Khoa….rừng dương như trầm lặng…
Mà nghe câu dặm…!rằng hết giận rồi thương…
Ôi câu hò quê hương…em hát chiều ni răng mà thương..mà nhớ..
Tiếng hát em vút cao..mây lẳng lặng cúi đầu..
Điệu hò sông nước, xao xuyến tình đất nước…
Nặng nghĩa tình sau trước, với bè bạn năm châu…
Ngày xưa mẹ ru anh..bằng câu hò xứ sở
Điệu ví dặm quê mình…răng mà thương mà nhớ
Anh qua bao miền quê…điệu hò theo chân bước
Chiều ni nghe em hát.ơ ơ ơ hơ hơ hơ hơ ơ mà bồi hồi con tim.”
Đến khúc này thì toàn hội trường vỗ tay cả vì ngân rất hay.
Cô lại tiếp tục.
“Giọng em ngân lên….rằng thương nhau cho trọn..
Rằng qua hoạn nạn…mình mới hiểu lòng nhau
Ôi câu hò hôm nao..em hát chiều ni răng mà thương mà nhớ……
Hát nữa đi hỡi em…cho vọng mãi đất trời….
Điệu hò sông nước…xao xuyến tình đất nước….
Gợi lên hình của Bác…!với bạn bè 5 châu..
Ngày xưa người ra đi..
Vì câu hò ví dặm…..tìm khắp 4 phương trời…
Con đường lên no ấm….hôm nay trên đường quê……
Sáng ngời theo chân Bác
Chiều ni nghe em hát ơ ơ ơ hơ hơ hơ ơ…
Mà bồi hồi con tim.”
Hết bài thì chỉ còn nhạc đệm cho đến kết thúc.
Mọi người lại một lần nữa vỗ tay, ánh mắt của Vạn Vương và Tề Cảnh Tuyên đều sủng nịnh nhìn vào cô.
Vô Ưu vẫn bình thản giới thiệu và trình bày tác phẩm “trích đoạn tiếng trống Mê Linh” mà cô đã nghe Thanh Nga và Thanh Sang hát.
Nhưng ở đây chỉ có mình cô đơn ca, nên cô chỉ trích một vài câu trong đoạn Trưng Trắc tế sống chồng ở Liên Lâu thành và kết thúc bằng Mê Linh biệt khúc thôi.
Đầu tiên, cô sẽ ngâm bốn câu thơ, và tiếng sáo cũng đồng thời nổi lên.
“Sắc son…một dạ đền nợ nước
Muôn dặm quan hà gió ngựa tung.
Gươm báu khắc sâu lời nguyện ước
Quên mình…rửa sạch mối thù chung.”
Rồi cô bắt đầu vào câu lối, tiếng sáo và đàn ghi ta cũng đệm ăn ý theo.
“Hỡi phu tướng…
Cách tường thành phu tướng không thể nào thấy được.
Nhưng tâm linh chàng ắc sẽ cảm thông.
Nay! Thiếp vọng bàn thờ trước ngưỡng cửa Liên Lâu thành
Hương khói nhạt, mong chàng chứng dám…
Nhớ năm xưa, hai chúng ta hiệp cẩn
Đã lạy nhau ba lạy để gầy cuộc trăm năm
Thời gian qua thiếp không lỗi đạo vợ hiền
Chàng cũng vẹn nghĩa tình phu tướng
Chàng với thiếp cùng chung chí hướng
Vai kề vai gánh nặng non sông.”
Cô bắt đầu lên câu vọng cổ.
“Nhưng hỡi ơi! Chí tang bồng nay chưa kiệp thỏa…thì đường âm dương cách trở lành lạnh án mây….sầu….Thiếp xin được quấn vành khăn tang trắng lên đầu.
Lạy thứ nhất, thiếp xin tạ tội, vì không đủ tài để cứu nổi phu quân.
Lạy thứ hai, thiếp xin được thứ tha, vì đau lòng tế sống người bạn trăm năm chăn gối.
Ôi trời Liên Lâu chưa tan hồi trống trận, mà đất Mê Linh hoa lá vội thương sầu….!
Thi tướng quân! Thi tướng quân…”
Cô định vào khúc Mê linh biệt khúc nhưng đột nhiên có tiếng hát như nghệ sĩ Thanh Sang cất lên.
“Phu nhân…”
Đó là của thầy hiệu trưởng, thảo nào khi cô bước lên ông lại nhìn cô lạ như vậy.
Thì ra là trúng ý.
Nhưng Vô Ưu vẫn không mất bình tĩnh, cô vẫn giữ dáng vẽ biểu diễn như một nghệ sĩ thực thụ.
Thầy hiệu trưởng lại hát tiếp đoạn tiếp theo, mà đúng lý Vô Ưu sẽ bỏ qua.
“Phu nhân ơi! Khăn trắng đêm nay sẽ làm trắng khăn tâm sự thì ba lạy tạ từ của phu nhân cũng đã trọn tình vẹn nghĩa….đứng trên dàn hỏa ta nguyện làm mồi cho lửa đỏ để bao người chiến sĩ hiên ngang không chậm bước oai….hùng….”
Mọi người đều vỗ tay.
Có người còn nói đùa nghệ sĩ Thanh Sang ghé thăm trường.
Ông lại tiếp tục.
“Lần gặp nhau đây là lần gặp gỡ sau cùng.
Ta cảm ơn tất cả đã đình binh để bảo toàn mạng sống cho ta, dù chỉ trong phút giây ngắn ngủi.
Nhưng phu nhân ơi! Nàng hãy ra lệnh cho nghĩa binh nổi trống đồng lên.
Hãy nổi trống tấn công đi…hãy tấn công trong tiếng cười ngạo nghễ để đưa tiễn hồn ta theo nhịp trống oai hùng.
Kìa! Tại sao phu nhân còn do dự? Ạ…hay là nàng đã quên câu nói trong đêm tiễn biệt?
Lúc này Vô Ưu sẽ ngâm lên hai câu thơ, nếu như là người khác chắc sẽ quên mất lời rồi, nhưng Vô Ưu thì không.
Một khi hát lên là cô rất tôn trọng tác giả nha!
“Gươm báu khắc sâu lời nguyện ước
Quên mình rửa sạch mối thù chung”
Thầy hiệu trưởng lại cất lên,
“Hay lắm! Quên mình rửa sach mối thù chung.
Phu nhân ơi! Đó là lời vợ chồng ta thường hay nói.
Vậy nàng còn chần chờ gì mà không nêu tấm gương sáng đó cho ngàn năm sau hậu thế soi cùng.
Sống thác là chuyện đi về, hợp tan là trò dâu bể, tấc cả đều không đáng kể.
Mà chỉ đáng lo là…sự trường tồn của dòng dõi Hùng Vương….”
Vô Ưu lại tiếp lời.
“Phu quân…
Trong giây phút chia tay, tim nguyện ghi lời thề.
Tuy xa nhau muôn dậm dài nhưng có nhau kề,
Vai trong chinh chiến dẫu muôn đắng cay chi sờn.
Bầu trời nam u tối, quân thù gieo bạo tàn
Ta vui riêng đâu đành lòng, đem máu xương cùng
Muôn dân no ấm, nhớ nhau chớ quên câu thề.
Hôm nay có chia tay, cho ngày mai ta lại gần
Ôi trăng sao trên bầu trời như sáng soi đường
Ra nơi biên ải, có em dõi theo chân chàng.
Kìa hồn thiên sông nước, nghe từ xa vọng về.
Ta chung lo ngăn giặc thù, mai mốt đây nhìn
Non sông tươi sáng, ngày về…vinh quang….”
Câu cuối là Vô Ưu cùng thầy hiệu trưởng hát chung luôn.
Kết thúc, mọi người vỗ tay xong, ông cũng sẽ hỏi cô như những thì sinh khác, nhưng có điều nghe tri kỷ hơn nhiều.
Ông nay cũng đã 50 tuổi rồi nhưng vẫn còn sức sống lắm.
Ông hỏi.
– Ai dạy con hát vậy?
Cô lễ phép đáp.
– Dạ thưa thầy là cha con!
– Cha con làm nghề gì?
– Dạ cha con làm nông dân ạ!
Ông gật đầu, rồi nói như thật như đùa.
– Vậy bửa nào thầy ra gặp cha con uống nước trà, song ca nha.
Được hông?
Cả hội trường đều cười rộ lên, Vô Ưu cũng ngây thơ tươi cười đáp.
– Dạ được ạ!
Rồi đi xuống chổ ngồi, tiếp tục xem biểu diễn.
Mấy thầy cô biểu diễn thì khỏi phải nói rồi đều hay không.
Buổi sơ tuyển kết thúc, tuyển được 20 tác phẩm xuất sắc nhất để đến đêm đó biểu diễn.
Năm nay nghe nói có thanh tra gì xuống nữa, nên được chọn rất kỹ càng, không như mọi năm tổ chức cho vui.
Cuối cùng, là thầy tổng phụ trách lên tuyên bố buổi dự thi kết thúc, bảo các bạn về nhà luyện tập thêm cho đêm thứ bảy tuần sau biểu diễn.
Thầy hiệu trưởng mời tất cả ở lại, xuống căn tin ăn tiệc nhưng đa phần là thầy cô, học sinh chỉ có số ít ở lại.
Vô Ưu cũng muốn về nhưng bị thầy hiệu trưởng giữ lại hỏi thăm đủ thứ chuyện.
Khó có được một người nào hát ưng ý với ông như vậy, đương nhiên là thích rồi.
Ông cũng là một cây mê cải lương mà, đặc biệt giọng của ông khẳng định là mê Thanh Sang nhất.
Vô Ưu cũng tươi cười đáp trôi chảy, thái độ lễ phép, không kiêu ngạo không siểm nịnh, khiến ông vô cùng hài lòng.
Đến 2 giờ chiều, buổi tiệc kết thúc, mọi người đều ra về.
Cô tìm xung quanh cũng không thấy Tề Cảnh Tuyên, nghĩ chắc hắn đang ở cổng trường chờ cô, nên cô vội chạy ra ngoài đó.
Xa xa đã thấy bóng hắn rồi, nhưng lại có thêm một người nữa đó là Vạn Vương.
Trong có vẽ họ đang nói chuyện gì đó, không biết là gì nhưng trong họ có vẽ vui vẽ.
Thấy cô ra, Tề Cảnh Tuyên tươi cười đón, cô cũng cười lại nhưng với Vạn Vương cô lại lạnh lùng xa cách.
Cô rất ghét hắn, dù hắn có tốt với cô thế nào đi nữa thì cô vẫn không thể ưa được hắn.
Cô cũng không biết vì sao mình lại như vậy? Chắc là những gì hắn làm với cô đi.
Lúc là Lâm Hàn Ngôn thì hắn cưỡng bức cô, đến lúc là Vạn Vương lại cho cô uống Dương Xuân đan.
Chắc là vậy nên cô ghét hắn rồi.
Nghĩ như vậy nên tâm trạng cô cũng thoải mái hơn, để tiếp tục ghét hắn.
Đi một đoạn cô hỏi Tề Cảnh Tuyên, hắn và Vạn Vương đã nói gì? Tề Cảnh Tuyên chỉ nói là ôn lại chuyện cũ.
Chuyện cũ của họ chắc là 10 vạn kiếp trước đi.
Vậy là họ đã biết nhau từ muôn kiếp trước.
Cô lại tò mò hỏi kiếp đó họ là gì? Hắn không đáp mà chỉ âu yếm nhìn cô.
Vô Ưu chớp chớp mắt chấm hỏi đầy đầu.
Hắn kề sát vào tai cô nói nhỏ.
– Là chồng nàng!
Vô Ưu nổi giận đạp hắn một cái, hắn là đang trêu chọc cô đi.
Sau đó cứ rượt đuổi mà đánh hắn, hắn cũng tươi cười cho cô đuổi đánh.
Mọi hành động, cử chỉ của hai người đều bị một đôi mắt ngồi trong một chiếc xe sang trọng gần đó thu vào.
Vạn Vương trong theo bóng hai người rượt đuổi nhau trên đường mà đau xót.
Hắn thì thầm tự nói với chính mình.
– Đã từng là người duy nhất trong trái tim nàng, mà giờ đây lại chẳng còn vị trí nào cả.
Vô Ưu! Không lẽ nàng không thể cho ta một vị trí dù chỉ nhỏ nhoi thôi sao? Nhưng ta sẽ không bỏ cuộc.
Mãi mãi cũng sẽ không..