Đọc truyện Võ Tướng Cướp Cô Dâu – Chương 18
Sáng sớm rời giường, Uất Trì Tú ngay cả xem cũng chưa xem vị khách che mặt tối hôm qua đã rời đi chưa, sau bữa điểm tâm, hắn liền mang theo Lâu Đậu đi kiếm người.
Trên đường không có nhiều dân qua lại cho lắm, tuy rằng đa số các cửa tiệm đều đã mở cửa buôn bán, nhưng khách nhân vẫn tốp năm tốp ba như cũ, về điểm này rất khác biệt so với thành Trường An. Nếu không phải bởi vì luật pháp quy định nghiêm cấm, bằng không thành Trường An cũng sẽ là ngôi thành không ngủ, thâu đêm suốt sáng.
Đầu tiên Uất Trì Tú là mang nàng đến một hộ trấn, tìm được một vị Lâm Lan Lan, sau xác định nàng cũng không phải là ngừơi mà Trầm Lâu Đậu muốn tìm, lại đi đến nơi nông thôn ngoài thành trấn.
Hai người sóng vai mà đi, dọc theo đường đi, tay hắn cũng chưa từng buông nàng ra, bàn tay lớn vẫn gắt gao nắm chặt tay nhỏ bé non mềm của nàng.
Trầm Lâu Đậu cười khanh khách cảm nhận độ ấm bàn tay, cảm thấy trong lòng thoảng qua một làn nước ấm, không khí xung quanh thật tươi mát, tâm tình nàng tốt đến nỗi miệng cũng không thể ngừng cười.
Đôi mắt Uất Trì đẹp làm quyến luyến động lòng người, chỉ lẳng lặng bồi ở bên cạnh nàng như vậy, nhìn nàng vui vẻ nói chuyện, trong lòng hắn liền nhộn nhạo nhu tình cùng thỏa mãn.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cảnh sắc bên đường dần dần thay đổi thành những khoảnh đất nông thôn trồng rau, nhà ở san sát cũng không có, xuất hiện là dân cư rải rác, bốn phía tùy ý có thể thấy được chim gà, heo bò, vài người nông phu tốp năm tốp ba tụ tập ở dưới gốc cây đại thụ ngồi uống trà nói chuyện phiếm, thập phần nhàn nhã.
“Những người này thực thanh nhàn, về sau về già nếu chọn cuộc sống ẩn cư như thế này cũng không sai.” Cảm nhận được ấm áp giản dị bốn phía, Trầm Lâu Đậu không khỏi nói như vậy.
“Nàng thích loại cuộc sống này?” Hắn không nghĩ tới một cô nương như nàng, cũng nghĩ muốn ở lại nơi địa phương này.
“Như vậy cũng không sai, thực đơn thuần, không có một chút tâm tư phức tạp.” Nàng từ nhỏ đã sống ở một nơi luôn lấy ích lợi đặt hàng đầu, trong khoảng thời gian vào Trường An này, kỳ thật đây chính là thời điểm nàng vui vẻ nhất.
Uất Trì Tú gật gật đầu,“Đi thôi.” Ánh mắt về phía trước nơi vừa thấy.
Theo tầm mắt hắn nhìn đi qua, là một gian nhà gỗ nhỏ, trước nhà có một mảnh đất nhỏ , phía trên phủ kín hạt thóc óng ánh vàng, có một nữ nhân đã lớn tuổi đưa lưng về phía bọn họ, ngồi xổm sửa sang lại hạt thóc đang phơi nắng.
Trầm Lâu Đậu ngực căng thẳng, có chút bối rối quay đầu nhìn hắn,“Là…… Bà ấy sao?” Sẽ là cô cô sao? Ông trời có thể tốt với nàng như vậy, để cho nàng dễ dàng tìm thấy cô cô sao? Cô cô có nguyện ý đi theo nàng cùng nhau trở về sao?
“Đi thôi.” Uất Trì Tú mỉm cười, mang theo nàng cùng nhau đến gần phía sau người đàn bà đó.
Hai người dưới chân đạp lên những rơm rạ, phát ra tiếng vang rốt cục cũng khiến cho người phụ nữ đó chú ý, chỉ thấy dáng người của bà giật giật, chậm rãi đứng lên, thuận tay đem đấu lạp trên đầu xuống.
Trầm Lâu Đậu mở to mắt, một tay lén lút nắm chặt thành quyền, nhìn đối phương từ từ nâng lên khuôn mặt, rồi sau đó —
“Không phải bà ấy.” Nàng thở hắt ra, thất vọng nhìn hắn lắc đầu.
Không cần nàng nói, Uất Trì Tú cũng nhìn ra được, người phụ nữ trước mắt này tuy rằng tuổi tương tự, nhưng dung mạo cùng nàng kém nhiều lắm…… Dung mạo?
Trong nháy mắt, có chút cái gì hiện lên trong óc hắn, nhưng hắn còn không kịp nghĩ lại, người phụ nữ trước mắt đã mở miệng nói:“Các ngươi là ai? Tới nơi này làm gì?” Bà mở miệng, giọng phương bắc nồng hậu vang lên.
“Quấy rầy bà rồi, xin hỏi gần nơi này có vị phu nhân nào tên Lan không?” Uất Trì Tú cười hỏi.
Khí chất chính là nổi bật, chỉ dựa vào khuôn mặt tuấn tú của hắn, tâm cảnh giới của phụ nữ liền bay biến hết, lại thấy cử chỉ hắn nhã nhặn, bà lập tức đỏ mặt.
“Đó chẳng phải là ta sao! Ta gọi là Trần Lan Lan, vị tiểu huynh đệ này, ngươi tìm ta có việc gì?”
Hai người chắc chắn xác nhận, nàng không phải Trầm Lan mà bọn họ muốn tìm.
“Không có, chúng ta tìm lầm người, Lan thẩm thật sự là thật có lỗi, đã quấy rầy bà.” Mắt thấy vị phụ nhân này càng ngày càng kề Uất Trì Tú, Trầm Lâu Đậu cả kinh, vội vàng đưa hắn kéo lại,“Thực cám ơn bà, Lan thẩm, chúng tôi đi trước.” Nàng đối với mấy vị phu nhân khá là để ý.
Hắn thở dài cười,“ Hai vị ở trấn trên cũng không phải, sáng ngày mai chúng ta liền lên đường rời đi…… Đừng thất vọng, trong thành Trường An có thể có một cơ hội khác mà.” Hắn nhấc tay khẽ vuốt mái tóc dài của nàng, mang theo ý tứ trấn an.
“Ừm.” Nàng gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn hắn, hai người nhìn nhau cười, chậm rãi đi trở về khách sạn ở tạm.
Hôm sau, Uất Trì Tú nhận dây cương từ tên tiểu nhị, cùng Trầm Lâu Đậu ra khỏi khách sạn chuẩn bị lên ngựa, có một người đàn bà đột nhiên chạy tới.
Bà vỗ vỗ lưng Trầm Lâu Đậu từ phía sau,“Cô nương à.”
Thình lình xảy ra đụng chạm làm cho nàng hoảng sợ, vừa quay đầu lại, thấy là người phụ nữ hôm qua vừa gặp, giọng nói cũng mang theo phần nóng tính,“Lan thẩm, có việc sao?”
Lan thẩm hơi thở còn hổn hển, hít sâu mấy hơi thở sau, mới nói:“Tiểu cô nương, người mà cô nương nói muốn tìm cùng ta hôm qua thân nhân phải không?”
Trầm Lâu Đậu liếc mắt nhìn Uất Trì Tú, rồi sau đó quay đầu nhìn Lan thẩm,“Đúng vậy, có vấn đề gì sao?” Nàng không hiểu Lan thẩm vì sao đột nhiên chạy tới tìm nàng?
“Tiểu cô nương, ngày hôm qua ta thấy cô, liền cảm thấy cô có điểm quen mặt, ngày hôm qua ta cùng ông nhà ta đã suy nghĩ thật lâu, sau lại nghĩ đến, ta thật lâu trước kia từng gặp qua một phu nhân bộ dạng rất giống cô nương.” Chính là nghĩ tới chuyện này, bà mới sáng sớm bỏ chạy đến đây.
“Thật vậy chăng? Lan thẩm, bà nhìn thấy ở đâu?” Vừa nghe tin tức tốt, Trầm Lâu Đậu vội vàng truy hỏi.
“Nhưng ngươi hôm qua không phải nói, tên của thân nhân cô nương có một chữ Lan sao?”
Nàng gật đầu rất nhanh,“Đúng vậy.” tên Trầm Lan này, bà sẽ không có khả năng nhớ lầm chứ?
Lan thẩm nghi hoặc nhìn chằm chằm nàng, một tay vuốt cằm,“Chậc, thật là rất giống, nhưng phu nhân kia, tên bà ấy không có chữ Lan.”
Trầm Lâu Đậu sửng sốt một chút,“Không có chữ Lan?”
“Lan thẩm, ngươi nói người là vị ấy?” Uất Trì Tú vừa nghe bà nói như vậy sau, ý niệm ngày hôm qua chợt lóe rồi biến mất trong đầu lại hiện lên , đồng thời trong lòng đã muốn nắm chắc.
“Rất nhiều năm trước, ta từng trong phủ tướng quân Uất Trì gặp qua vị phu nhân này, bà ở Viễn Tòng quân phủ, tên gì ta đã muốn quên, nhưng có thể xác định không có chữ Lan.” Lan thẩm nói.
Uất Trì tướng quân phủ?
Trầm Lâu Đậu chấn động, ánh mắt thong thả nhìn vào mắt Uất Trì Tú, từ trong mắt hắn, nàng có thể thấy, hắn biết người mà Lan thẩm nói là ngừơi nào rồi.
Mày kiếm nhíu lại, hắn gật gật đầu, ngữ khí trầm trọng nói:“Bà ấy không gọi là Trầm Lan, bà ấy tên là…… Vương Vân.”
Trên đường trở về Trường An, một bầu không khí nặng nề lan tràn giữa hai người.
Hồi lâu sau, Uất Trì Tú lại mở miệng,“Ta không hề lừa nàng.” Hắn biết hiện tại đáy lòng nàng sẽ có ý tưởng này.
Cùng hắn trên một con ngựa, Trầm Lâu Đậu ngồi ở trước người hắn, hé ra gương mặt gượng gạo, thân mình cũng không giống như hôm kia khi hai người cùng cưỡi, vô cùng thân thiết tựa vào trên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cười ngọt ngào cũng chưa, vừa thấy đã biết nàng đang tức giận.
“Vậy vì sao ngươi không nói cho ta biết, cô cô ở ngay trong phủ ngươi?” Trầm Lâu Đậu nổi giận hỏi, hắn không mở miệng thì thôi, một khi hắn giải thích, nàng liền nhịn không được đầy ngập lửa giận ngập trời.
Uất Trì Tú thở dài, thật là thực vô tội,“Ta cũng không biết bà ấy là cô cô của nàng. Đúng vậy, lúcmới gặp mặt, trong đầu ta cũng hiện ra ý nghĩ này, nhưng sau đối chiếu với tên cùng tuổi theo như lời nàng thấy cũng không giống, ta mới tưởng, có lẽ các ngươi chỉ là dung mạo vừa vặn có điểm giống nhau mà thôi.”
Kỳ thật hắn phải sớm nên phát giác, dung mạo hai người giống như vậy, là hắn không có lo lắng đến một sự kiện, chính là tâm tình lúc Trầm Lan rời khỏi Trầm gia.
Suy nghĩ một chút, tình huống năm đó khi đi khỏi Giang Ninh, thậm chí từ bỏ tay nghề duy nhất có thể nuôi sống chính mình, Trầm Lan đối với Trầm gia không cần giải thích, nhất định rất sâu.
Xét theo loại tâm tình này, bà đương nhiên là có khả năng mai danh ẩn tích, từ nay về sau quên mất họ Trầm, không bao giờ làm ngừơi của Trầm gia, mặc dù có phần khả năng e ngại Trầm lão gia vẫn chưa từ bỏ ý định đuổi theo, nhưng không nghĩ tới Trầm lão gia cũng là tính tình cứng rắn, mãi cho đến khi bệnh nặng, mới muốn gặp mặt nữ nhi lần cuối cùng.
Về phần năm tháng cùng Trầm Lâu Đậu nói cũng không hợp, một khi đã làm, sửa lại danh, thay đổi họ, tuổi đương nhiên cũng liền tăng giảm một ít, do vậy mới không dễ tìm người.
“Cô cô…… Bà sống có tốt không?” Trầm Lâu Đậu kỳ thật cũng biết mình có điểm cố tình gây sự. Cô cô thay đổi tên họ cũng không phải trách nhiệmcủa Uất Trì tướng quân phủ, bà nhất định là vì muốn tránh né Trầm gia mới làm như vậy.
“Tống thúc đối với bà ấy tốt lắm, bọn họ có một cặp con gái, Diệu Văn…… Cũng chính là biểu ca của nàng, hắn là hàn lâm học sĩ, cấp bậc ngũ phẩm. Vân Di tuy rằng có khổ một chút, nhưng hiện tại lại rất khá.” Uất Trì Tú dưới đáy lòng hơi hơi cười khổ.
Hắn thật không nghĩ tới, Diệu Văn luôn luôn cẩu thả, cư nhiên so với hắn thời điểm còn sâu sắc hơn.
Ngẫm lại, lúc trước ở quán rượu , lúc bọn họ lần đầu thấy nàng, Diệu Văn đã cảm nhận được phần huyết thống ràng buộc, mới có thể nói thẳng bộ dạng nàng rất giống một người.
Lúc trước là hắn không đem lời nói của Diệu Văn để ở trong lòng, nếu cẩn thận một chút, bọn họ sẽ không đi một vòng lớn lẩn quẫn, còn chạy đến các trấn tìm người, thì ra người bọn họ muốn tìm, vẫn luôn ngụ ở Viễn Tòng quân phủ cách Uất Trì phủ không mấy cái phố, mà thôi.
“Chờ sau khi ta hồi phủ, ta sẽ mang nàng đến gặp bà ấy.”
Trầm Lâu Đậu gật gật đầu, sâu kín thở dài. Phần khúc mắc rối rắm này đã mấy mươi năm, rốt cuộc có thể sẽ chuyển biến tốt hay không? Nàng thật sự không nắm chắc có thể khuyên một người đã muốn vứt bỏ mối quan hệ với người thân, lại mang dĩ vãng trở về đối mặt.
Phần tình thân, đối với cô cô mà nói, thật là rất đau đi? Cho nên cô cô mới có thể vứt bỏ tất cả, lựa chọn ra đi…… vậy bà sẽ quyết định như thế nào đây?
Nghĩ đến những người tham lợi trong gia đình mình, lòng của nàng càng trầm, liếc mắt nhìn Uất Trì Tú.
Vạn nhất, Tú ca biết được nhà nàng có một đống người đáng ghét như vậy như vậy, hắn có còn muốn ở cùng nàng cả đời không?
Uất Trì Tú sau một lúc vừa đến Trường An, đã bị gọi tiến cung.
Trầm Lâu Đậu lúc đầu dự định hỏi hắn một chút sự tình, nhưng Tiểu Lục lại nói, có bằng hữu từ Giang Ninh tới gặp nàng.
Vì thế, trong phòng khách, hiện tại ngoại trừ nàng ra, còn có một đôi nam nữ, nữ chính là Vạn Ti Ti bạn tốt hồi ở Giang Ninh, mà người theo bạn thân đến, chính là một gã võ sư Võ Quân Nhạc ở Vạn Gia tiêu cục.
“Cái gì?” Trầm Lâu Đậu giật mình ngạc nhiên nhìn người trước mắt.
Tiểu Lục lẳng lặng đứng ở một bên, đối với tin tức bọn họ mang đến, cũng là vẻ mặt khiếp sợ.
Ba người cùng nhau ngồi ở phòng khách bàn chuyện, nói vài câu, nàng chợt nghe đến tin tức không muốn nghe nhất.
Sắc mặt hai người đều thập phần ngưng trọng.
“Ngươi nói ca ta cưới ai?” Trầm Lâu Đậu kinh ngạc nhìn nàng, vẻ mặt không thể tin, nhất thời không thể nào chấp nhận được.
Mắt hạnh nàng ấy nhíu lại,“ Nữ nhi Trần gia.” Sự tình đã muốn phát triển đến mức nàng cũng không thể giúp được gì.
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Đáy lòng chợt lạnh lẽo, một ý tưởng dần dần ở trong đầu thành hình, Thân mình Trầm Lâu Đậu run rẩy, nghĩ đến một khả năng, nàng liền không thể ức chế sợ hãi trong lòng.
Vạn Ti Ti khẽ thở dài, chậm rãi nói ra tình hình Trầm gia sau khi nàng rời Giang Ninh đi đã phát sinh chuyện gì.
Thì ra, Giang Ninh sau khi nàng rời đi sau đó không lâu, Trần gia cũng hiểu được Trầm gia có bao nhiêu không muốn đáp ứng việc hôn nhân, liền đổi phương pháp cùng Trầm gia bàn điều kiện, phải cho hai nhà làm đám hỏi, cho chắc chắn đối phương.
Sau đám hỏi, tất cả công việc đều thuộc Trầm gia bảo quản, nhưng sinh ý hai nhà hợp tác, chẳng khác nào là tự tiện đem nàng bán đi ra ngoài, vốn dĩ nàng hẳn là đã sớm bị áp tải đến Giang Ninh thành hôn, nhưng là không nghĩ tới nửa đường xuất hiện Trình Giảo Kim Uất Trì Tú, phá hủy kế hoạch hai nhà.
“Lâu Đậu, ngươi trăm ngàn lần phải nhớ, đừngmột mình một người về Giang Ninh.” Vạn Ti Ti trầm giọng. Cha nàng ban đầu không vui khi thấy nàng can thiệp chuyện tình hai nhà Trầm, Trần, nhưng nàng sao có thể trơ mắt nhìn bạn tốt gả cho loại cặn bã như Trần Hùng chứ? Vì thế cắn răng, nàng mang theo võ sư Võ Quân Nhạc, hai người một đường từ Giang Ninh ra roi thúc ngựa tới đây.
Chuyện Lâu Đậu ở nhờ trong phủ Trường An Uất Trì, tại Giang Ninh mỗi người đều biết, nàng lo lắng Trần gia ra ám chiêu bất lợi cho Lâu Đậu.
“Gia gia đâu?” Ngay cả thương tâm cũng không biết nên thương tâm như thế nào, Trầm Lâu Đậu nhẹ giọng hỏi.
Vạn Ti Ti lắc đầu,“Tình trạng Trầm lão gia rất kém . Lâu Đậu, có nghe được tin tức cô cô của ngươi không?”
Nàng thật sự không đành lòng nói thật, tình huống hiện tại của Trầm lão gia, quả thực chính là ngàn cân treo sợi tóc, chống chờ nữ nhi rời nhà đã lâu trở về mà thôi.
Đột nhiên, một trận chóng mặt hoa mắt, Trầm Lâu Đậu kinh hoảng một chút.
Vạn Ti Ti chạy nhanh đến vươn tay đỡ lấy nàng,“Lâu Đậu!”
Nàng thấy Lâu Đậu, hốc mắt hơi hơi phiếm hồng,“Là có chút tin tức, nhưng còn phải chờ hai ngày, Tú ca trở về mới có thể mang ta đến gặp cô cô.” Không cần bạn tốt phải nói rõ, nhìn thấy đáy mắt nàng ẩn chứa ưu thương, nàng cũng có thể đoán được thân thể gia gia…… Chỉ sợ là thật sự chống đỡ không được.
Võ Quân Nhạc liếc mắt nhìn Trầm Lâu Đậu. Mới vừa rồi hắn nghe được Lâu Đậu gọi Uất Trì đại nhân là “Tú ca”, hai người sớm chiều ở chung, nàng đúng là đã động lòng?
“Vậy cô cô ngươi hiện tại ở đâu?” Tìm được người rồi, vậy thật sự là quá tốt.
Trầm Lâu Đậu nhẹ nhàng thở dài,“Cô cô…… Chỉ sợ oán niệm đối với nhà rất sâu. Tú ca nói, cô cô cũng không phải dùng tên Trầm Lan, mà đã cải danh đổi họ.” Ngay cả tên cũng có thể bỏ qua, có thể thấy được quyết tâm của bà khi thoát ly Trầm gia có bao nhiêu kiên định.
“Ừm.” Vạn Ti Ti gật đầu, cũng không có quá mức kinh ngạc cô cô của nàng phải làm như vậy. Năm đó chuyện Trầm Lan bỏ trốn, nàng cũng từ trong miệng cha mẹ hiểu biết nguyên nhân hậu quả, cho nên thực có thể thông cảm tình cảnh của Trầm Lan, nếu nàng là Trầm Lan, nàng cũng sẽ bỏ chạy.
“Lâu Đậu, chúng ta có thể ở lại Uất Trì phủ không?” Võ Quân Nhạc đột nhiên lên tiếng nói.
Vạn Ti Ti khó hiểu nhìn về phía hắn, đang muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng dưới bàn, tay hắn kéo ống tay áo nàng một chút.