Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 182: Cơn ác mộng sợ


Đọc truyện Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh – Chương 182: Cơn ác mộng sợ

″ Nhưng bây giờ Lâm Thi An đang muốn tìm tôi, anh có thể bảo đảm người thân của tôi an toàn sao?”

“Lâm Thi An không biết dung mạo của cô và em gái anh ta giống nhau sao?”

“Dĩ nhiên không biết, trước kia có lẽ bí mật này chỉ có một mình Lý Triết Vũ biết, sau khi trốn ra từ chỗ của hắn tôi đều đeo mặt nạ!”

Trác Minh Liệt nhịn được đau, từ từ bước đi thong thả ra ngoài phòng. Ánh mặt trời sáng lạn làm cho người ta cảm thấy thật là thoải mái.

Ngoài cửa lớn đã có mấy chiếc xe hơi đỗ ở đó từ trước vừa nhìn thấy Trác Minh Liệt ra ngoài, lập tức có một nhóm người từ bên trong đi ra .

“Tổng tài!” Vương Trợ lý khom người “Thì ra là ngài ở bệnh viện này, tại sao không nói sớm một chút !”

Trác Minh Liệt im lặng không lên tiếng , một lúc sau anh mới hỏi: ” Tôi muốn cậu tìm cho tôi một đội thợ lặn cậu đã tìm được chưa?”

“Tìm xong rồi, nhưng không biết tổng tài muốn tìm thứ gì? Là đồ dung hay là người nào rơi xuống biển? Nếu như là người thì có lẽ đến bây giờ ngay cả xương cũng không còn, trong biển nhiều cá như vậy ngài cho rằng bọn nó ăn chay sao “Trợ lý hời hợt nói xong hoàn toàn không để mắt đến Tử Đồ Mi ở sau lưng Trác Minh Liệt, cô vẫn cố gắng nháy mắt với anh ta.


“Cút! ! !” Trác Minh Liệt gào thét, con ngươi đó au gần như muốn nhỏ ra máu, dáng vẻ hung ác như muốn ăn thịt người. . .

” Tổng.. tổng ..tổng tài” Trợ lý bị dọa sợ đến mức nói không rõ ràng, anh không biết là đã nói sai chỗ nào “A bây giờ tôi lập tức báo bọn họ lên đường! Đúng rồi Lão Thái Gia muốn tôi báo với anh là anh nên xem xét và theo dõi tình hình của công ty hiện nay, và còn có tình hình của Mộc Mộc rất tốt ạ” Trợ lý vội vàng nói hy vọng có thể đánh lạc hướng của Trác Minh Liệt.

Anh nhấc cái chân bị thương lên mặt không thay đổi lên xe. Còn Tử Đồ Mi thì đi theo trợ lý lên một chiếc xe khác.

” Tiểu thư Thi Ngữ cô có khỏe không?” Trợ lý căn bản không nhận ra Tử Đồ Mi không phải là Lâm Thi Ngữ.

Tử Tử Đồ Mi mở cửa sổ xe ra rút một điếu thuốc.

Trợ lý kinh ngạc nhìn cô, nghĩ thầm sao có mấy ngày không mà tiểu thư Thi Ngữ dịu dàng lại trở nên phong trần như vậy.

“Thế nào, nhìn khác sao? Cái vị tiểu thư Lâm Thi Ngữ kia có lẽ đã như anh vừa nói bị cá ăn hết rồi !”

“…. “Trợ lý toát mồ hôi lạnh, chảy ròng ròng nhất thời sợ đến mức nói không ra lời tiểu thư Thi Ngữ sao lại có thể bị như vậy? Khó trách vừa rồi tổng tài lại giận dữ.

Tại du thuyền của Trác lão gia,

” Mới qua một ngày mà chúng ta đã có thể đến cảng khẩu rồi !”

“Ừ” Trác lão gia nhắm mắt dưỡng thần, toàn tâm toàn thân hưởng thụ ánh nắng tốt đẹp. . .” Vị tiểu thư kia đã tỉnh nhưng mà chúng tôi phát hiện hình như cô ấy bị mù rồi”

“Mù rồi còn hơn là chết cô ấy có nói cô ấy ở đâu không?”

“Hình như cô ấy đã bị kích thích gì đó rất lớn, không chịu nói một câu, cũng không chịu ăn chúng tôi còn phát hiện ở trên người cô một loại kim loại hãn hữu cũng bởi vì thế mà cô mới có thể sống sót lại!”


“Kim loại? Kim loại gì ? Trong cơ thể con người mà có thể kim loại sao?” Ông cụ không hiểu hỏi.

“Đúng vậy phần lớn bộ xương của vị tiểu thư này đều là kim loại hãn hữu , lão gia chúng tôi hoài nghi loại kim loại này liệu có phải là loại chúng ta muốn tìm X62, cũng chính là loại kim loại quan trọng Hardware trong kế hoạch A, ngài còn nhớ rõ không? Năm năm trước Bang Bạch Hổ đã từng phái người tới Đại lục đấu thầu kế hoạch A nhưng sau đólại tơi tả mà về đồng thời tài liệu về kim loại này cũng thần bí mà biến mất, phải biết chúng ta nghiên cứu kế hoạch A chỉ là bộ phận Software nếu như chúng ta có thể tìm được Hardware thì quân đội bên kia…”

“Không phải cậu đang nằm mơ chứ? Vị tiểu thư này cũng là do chúng ta vô tình cứu được sao có thể lien quan đến kế hoạch A lại còn có thể kiên quan đến Hardware đã thất chuyền năm năm? Tôi nghĩ cậu đã điên rồi!”

“Có phải điên rồi hay không một ngày sau là chúng ta có thể biết , tôi đã lấy mẫu đơn đi xét nghiệm rồi!”

Ông cụ nhìn anh ta một cái rồi đi vào.

Trong căn phòng trên du thuyền của Lâm Thi Ngữ,

Lâm Thi Ngữ núp ở trong góc đầu óc của cô hiện đang ở trạng thái bất động. Sau khi ngâm mình trong nước biển hai ngày cô mới được cứu, vui mừng, bi thương, sợ hãi còn cả vết thương cũ chưa lành cũng tấn công vào đại não làm cho cô cảm thấy cả cơ thể như hỏng mất, trong đầu chỉ còn vang vọng tiếng khóc của đứa trẻ kia và anh mắt, bàn tay ấm nóng của người đàn ông. Cô không dám nghĩ cũng không muốn nghĩ đến ngày hôm đó nếu như có thể lựa chọn lại cô vẫn tình nguyện gieo mình xuống biển. Bỗng chốc có một ộng cụ tóc bạc đến gọi cô.

“Cô ở đâu, chúng tôi có thể đưa cô về nhà!”

Cô hờ hững lắc đầu một cái.


Ông cụ thở dài, lắc đầu một cái đi ra ngoài.

“Nha đầu này vừa nhìn cũng biết là người bình thường nào có gioongd là người lien quan đến kế hoạch A. Các cậu vẫn không nên điều tra cô ấy! Đúng rồi thông báo cho Minh Liệt bảo nó đến cảng Thánh nữ đón tôi!”

Thuộc hạ nói vâng một tiếng rồi lui xuống.

Vừa xuất viện ra Trác Minh Liệt lập tức chạy đến bờ biển nơi Lâm Thi Ngữ gặp nạn, đối mặt với trời lam biển biếc rốc cuộc tâm tình bị đè nén của Trác Minh Liệt cũng mất khống chế anh quỳ rạp xuống bờ biển thất thanh khóc rống.

Hiện lên ở trước mặt anh chính là dáng vẻ bất lực của cô khi bị đuổi xuống xe, là hiện trường tai nạn đẫm máu, gọng mắt kính đen vỡ vụn, áo cưới trắng tinh khiến nhuộm máu đỏ, khi Lâm Thi Ngữ tròn hai mươi hai tuổi nụ cười tinh khiết của cô, ánh mắt bi thương của cô, khi Lâm Thi Ngữ bị mù ánh mắt cô trống rỗng nhưng lại vẫn cố gắng cứu anh, Lâm Thi Ngữ…!

“Tại sao! Tại sao em không phải cho tôi cơ hội!” Trác Minh Liệt bi thương hét to “Lâm Thi Ngữ, Thi Ngữ tại sao không cho tôi cơ hội!”

Tử Đồ Mi xoay mặt đi lặng lẽ lau nước mắt trên khóe mắt. Nếu như có một người yêu cô như vậy thì nếu như phải chết cô cũng cam lòng. Nhưng từ lâu cô đã biết không bao giờ có giá như bởi cô không phải là thượng đế! Lâm Thi Ngữ ra đi để lại Trác Minh Liệt đau đến phế tâm phế liệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.