Đọc truyện Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh – Chương 170: Gặp phải người xấu
“Dì xinh đẹp” Cầu Cầu đi ra ngoài mê mam nhìn những người đi đường, vì không nhớ đường nên nó phải đi hỏi “Dì ơi, dì có biết đường đi đến nhà trẻ như thế nào không?” Kéo tay một người phụ nữ, Cầu Cầu cười hỏi.
“Nhà trẻ nào?….Người bạn nhỏ.” Cô ta vốn định quát nó nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt dễ thương của Cầu Cầu lập tức hít hơi.
“ Cháu không biết” Cầu Cầu gãi gãi đầu, nó bỗng nhiên không nhớ ra tên nhà trẻ là gì rồi!
“Ha ha không biết là nhà nào thì làm sao tìm được ?” Cô gái cười “Ở nơi này có nhà trẻ Thiên Sứ, nhà trẻ Chim Bồ Câu Trắng và nhà trẻ Người Bạn Nhỏ cháu muốn tìm nhà nào ?” Cô tiếp tục hỏi.
“Không phải, cháu muốn tìm cái nhà kia cơ” Cầu Cầu thất vọng nói “Dù sao cũng cám ơn dì, dì xinh đẹp!” Nó chân thành, cúi khom người chào.
“Trời ạ, đây là con nhà ai, đứa bé thật là đáng yêu!” Cô gái kia gần như muốn thét chói tai “Người bạn nhỏ, ba mẹ cháu đâu?”
“A bọn họ…. bọn họ đang ở nhà trẻ đợi cháu” Cầu Cầu tùy tiện nói .
“Vậy cháu có nhớ số điện thoại của bọn họ không?”
“Không ạ” Cầu Cầu lắc đầu bất đắc dĩ.
“Ai,.. cháu nhỏ, cháu cái gì cũng không biết hay về nhà cùng dì đi!” Nhìn thấy áng mắt tội nghiệp của đứa bé cô thật lòng muốn dẫn nó về nhà. . .”Cháu còn có việc gấp không thể dừng lại lâu! Cháu phải đến nhà trẻ của Mộc Mộc. Dì cũng đừng mất thời gian vì cháu! Cầu Cầu nghiêm trang nói “Có người xấu muốn bắt cậu ấy!”
“A thì ra là như thế !” Cô gái cầm lấy ba lô của Cầu Cầu. “Vậy để dì dẫn cháu đi tìm chú cảnh sát.”
Cầu Cầu lắc đầu một cái, nếu như đi tìm chú cảnh sát thì nhất định nó sẽ bị dẫn về nhà. Cô cảm thấy thật bất đắc dĩ, vì vậy lấy điện thoại di động ra mở hệ thống định giúp nó lần lượt lần lượt tra tìm.
“Có phải nhà trẻ Ngôi Sao Mới hay không?”
“Dạ vâng!” Cầu Cầu vui mừng gật đầu “Chính là nó!”
“Vậy bây giờ cháu muốn đi như thế nào ?” Đối với đứa bé này cô cảm thấy thật tò mò lúc đầu thì nói ba mẹ đang đợi nó ở nhà trẻ lúc sau lại nói ai bị bắt cóc….
“Xe taxi” Cầu Cầu nghiêm túc nói xong, quả nhiên đứng ở ven đường đón xe taxi rồi. Kết quả không có ai nguyện ý chở một đứa bé. Nìn dáng vẻ đáng thương của Cầu Cầu cô không thể mặc kẻ nó vì vậy lại tự mình lai nó đến bên cạnh nhà trẻ. . . Nhưng cô vẫn không yên lòng mãi cho đến khi Cầu Cầu tìm được Mộc Mộc cô mới đành lòng rời đi.
“Cầu Cầu , sao lâu như vậy cậu không đi học?” Mộc Mộc nhìn Cầu Cầu bỗng nhiên cảm thấy có cái gì không đúng hỏi “Mẹ đâu?”
“Mắt mẹ không nhìn thấy” Cầu Cầu đau long, cúi thấp đầu.
“Mắt mẹ không nhìn thấy?” Mộc Mộc còn chưa hiểu rõ đây là ý gì.
“Thì là bị mù đó. Lần này tớ đặc biệt trốn ra ngoài để bảo cho cậu, bác đáng định tìm người để bắt cậu và chú Minh Liệt cho lên cậu phải trốn thật kĩ đừng để họ bắt được!”
“Bác là ai ? Sao lại muốn bắt tớ và ba?” Mộc Mộc không hiểu hỏi.
“Tớ không biết!” Cầu Cầu lắc đầu một cái “Cho nên bây giờ chúng ta phải nhanh chóng về nhà tìm mẹ !”
“Về nhà tìm mẹ?” Mộc Mộc nghe không hiểu ý của Cầu Cầu “Người xấu muốn bắt chúng ta, chúng ta phải trốn, vây sao đến được chỗ mẹ đây?”
“Ừ” Cầu Cầu gật đầu sau đó bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đúng lúc này người chịu trách nhiệm bắt cóc Mộc Mộc của Bang Bạch Hổ cũng đến. Bọn họ nâng mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào của nhà trẻ tìm kiếm bóng dáng của Mộc Mộc.
“Vật nhỏ kia đâu?” Hai người quan sát nửa ngày cũng không nhìn thấy Mộc Mộc đâu họ không biết rằng Cầu Cầu đã dẫn Mộc Mộc chạy ra ngoài trước đó.
“Cậu nhìn xem, hai người kia chính là người xấu” Cầu Cầu và Mộc Mộc giấu mình ở trong bụi rậm nhìn hai người ở bên ngoài.
“Làm sao cậu biết bọn họ là người xấu?” Mộc Mộc hỏi.
“Bởi vì dáng vẻ của họ thật xấu xí. Cậu xem chú Minh Liệt, chú Triết Vũ, dì Tử Quân và cả mẹ nữa họ đều rất xinh đẹp cho nên bọn họ đều là người tốt!” Cầu Cầu dùng Logic của mình mà nói mặc dù cái logic này chẳng có tính đảm bảo. Thế những Mộc Mộc lại thật sự có mấy phần tin phục.
“ Vậy bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Mộc Mộc hỏi.
“Tớ dẫn cậu đi tìm mẹ…” Cầu Cầu xung phong nhận nhiệm vụ.
“Nhìn thấy bé gái, cô, dì thì phải nói là cô xinh đẹp hoặc dì xinh đẹp như vậy họ mới thích, phụ nữ họ luôn muốn được khen là xinh đẹp!” Mộc Mộc cướp lời “ Ba đã từng nói như vậy!”
“ Khi nhờ một dì đưa đến đây tớ cũng dùng phương pháp này, và thế là dì ấy đưa tớ đến tận nơi, rất hiệu quả đấy!” Cầu Cầu tràn đầy tự tin, những chỉ trong ít giây nụ cười của nó tắt ngúm.
“Sao thế?” Mộc Mộc nhìn thấy Cầu Cầu bỗng nhiên đứng ngẩn người.
“Tớ quên mất chỗ mẹ ở là chỗ nào rồi!”
Hai cậu bạn nhỏ đang hứng phấn lập tức ủi xìu như trái bóng xì hơn.
“Hay là chúng ta về chỗ ba đi, nhất định là ba sẽ biết mẹ ở nơi nào sau đó chũng ta sẽ đi cứu mẹ!” Mộc Mộc đề nghị.
“Được, vậy cậu hãy dẫn đường!” Cầu Cầu hưng phấn, bước đi.
“ Nhưng tớ cũng không nhớ rõ đường về , vì ba đều đến đón tớ bằng ô tô mà” Mộc Mộc cúi đầu nhỏ xuống.
Đang hai cậu bé chần chừ thì bỗng có một người xa lạ đi đến gần “Hai bạn nhỏ có phải hai cháu bị lạc đường hay không ?” Hắn rất thân thiết hỏi.