Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 162: Lâm Thi Ngữ bị mù


Đọc truyện Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh – Chương 162: Lâm Thi Ngữ bị mù

Vì sao sự thật lại tàn khốc như thế.

Đã có vô số hình ảnh giống nhau được lặp đi lặp lại trong mơ nhưng sao giờ đây tất cả đều rõ ràng như thật vậy?

“A..” Lâm Thi Ngữ kêu tất cả mọi thứ gần như chỉ trong nháy mắt đã trở lại khoảng thời gian vào năm năm trước! Ba độc đoán, mọi người cười nhạo, Trác Minh Liệt lãnh khốc!

“Các người không cần…” Cô vùng vẫy.

“Thiếu chủ nhân cô ấy tỉnh!”

Lâm Thi Ngữ dùng sức mở mắt ra hết cỡ nhưng chỉ thấy mấy cái bóng mờ mờ ảo ảo cô nhìn không rõ là gì.

“Lâm Thi Ngữ!” Chợt có một giọng nam quen thuộc vang vọng vào trong tai, cô cố gắng phân biệt được giọng nói ấy.

“Tôi không nhìn thấy! Tôi không thế nào không nhìn thấy gì cả!” Cô nói với nơi phát ra âm thanh.


” Thi Ngữ đừng vội!” Người đàn ông đưa nắm bàn tay của Lâm Thi Ngữ. Cả người Lâm Thi Ngữ chợt run lên, vô cùng vui mừng kêu một tiếng: ” Anh! “

” Thi Ngữ!” Âm thanh của người đàn ông xen lẫn mấy phần nghẹn ngào “Là anh đây!”

“Anh em là Lâm Thi Ngữ” Lâm Thi Ngữ không tự chủ được chảy nước mắt ra, bất chợt cô nắm tay của đàn ông kia thật chặt lớn tiếng hỏi: ” Anh ba đâu? Bọn họ nói Nhà họ Lâm chúng ta bị phá sản, ba không có chuyện gì chứ ? Tại sao em không thể tìm được mọi người !” Trí nhớ của cô trở lại thời điểm năm năm trước!

“Ngoan, Thi Ngữ ngoan, ba không làm sao cả” Gần như người đàn ông nói không ra lời “Làm sao em lại biến thành hình dáng như thế này nhất định ngay cả ba cũng không nhận ra em !”

“Em biến thành cái gì?” Lâm Thi Ngữ vuốt mặt của mình, trí nhớ của cô đã quay lại nhưng cô chỉ nhớ được những diễn biến của năm năm trước, kí ức về năm năm sau đã hoàn toàn bị quên lãng!

“Em muốn nhìn thấy mình nhưng sao mắt em lại không nhìn thấy gì có phải em vừa bị tai nạn rất nghiêm trọng không!” Lâm Thi Ngữ vội vàng hỏi. . .” Vừa bị tai nạn? Thi Ngữ …em…”

“Thi An, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?”

Không sai, người đàn ông này chính là anh trai của Lâm Thi Ngữ – Lâm Thi An.

“Anh hỏi em năm nay là năm bao nhiêu?” Lâm Thi An hỏi.

“Không phải là năm 2005 sao?”

Lời nói của Lâm Thi Ngữ khiến Lâm Thi An kinh ngạc, trí nhớ cuat Thi Ngữ tại sao lại dừng lại vào năm năm trước, chẳng lẽ phẫu thuật có vấn đề ? Hay là…” Anh, mắt của em sao vậy?” Lâm Thi Ngữ nhắm mở mắt liên tục nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì , lúc mới tỉnh dậy cô còn nhìn thấy mờ mờ nhưng giờ tất cả chỉ còn là một màu đen u tối. . .” Không có việc gì đâu, anh sẽ tìm bác sĩ chữa mắt cho em”Lâm Thi An cố gắng an ủi em gái ” Thi Ngữ ngoan, bây giờ em hãy nghỉ ngơi đi!”

Lâm Thi Ngữ nghe anh nói ngoan ngoãn nằm xuống . Bất chợt cô bật dậy “Anh, Trác Minh Liệt đã hủy bỏ hôn lễ ” Lâm Thi An quay đầu lại chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ đau thương , trong đôi mắt vô hồn đầy là nước mắt.Đã năm năm rồi mà cô còn đau khổ như vậy xem ra Trác Minh Liệt đã tổn thương con bé quá sâu .

“Trác Minh Liệt, tên khốn đó vốn không xứng với em!” Lâm Thi An trầm giọng nói “Nếu như em muốn báo thù , anh có thể bắt hắn giúp em !”


Lâm Thi Ngữ vô lực lắc đầu một cái “Anh em rất nhớ anh!”

Thi An mỉm cười, sờ mái tóc dài của cô, sau đó anh lập tức đi ra ngoài. Anh vừa đi ra khỏi phòng của Tiểu Thi, lập tức gọi điện thoại cho bệnh viện: ” Bác sĩ Vương sao trí nhớ của Thi Ngữ lại xuất hiện lỗ hổng, trí nhớ về năm năm này lại bị biến mất?”

“Thiếu chủ nhân là như vậy.Bởi vì đột nhiên lấy đi khối máu tụ ở trong não nên mới tạo ra phân trống. Trong vòng 3-nửa tháng nhất định sẽ hồi phục!”

Lâm Thi An thở dài, anh thật sự không muốn em gái bị mất trí nhớ nữa. Cúp điện thoại anh lại gọi đến một số nữa.

“Phùng Thiếu Diễm!”

“Chuyện gì?” Thì ra là gọi cho Phùng Thiếu Diễm.

“Tại sao chuyện của Thi Ngữ cậu không nói với tôi?”

“Tôi cũng chỉ mới biết! Hình dáng của Lâm Thi Ngữ hiện nay ngay cả Trác Minh Liệt cũng không nhận ra được thì làm sao tôi có thể, huống chi anh cũng có biết đâu?” Phùng Thiếu Diễm đè nén nói.

“Tôi…” Lâm Thi An cứng họng “Bất kể cậu có hận ba như thể nào nhưng cậu phải luôn nhớ Thi Ngữ là em gái quý giá nhất của chúng ta !Bất cứ lúc nào cậu cũng phải bảo vệ em ấy! Em ấy bị Bạch Diệu lấy làm con cờ, thù này tôi nhất định phải trả!”


“Cho đến bây giờ tôi chưa hề quên!” Phùng Thiếu Diễm cắn răng nghiến lợi nói “Nhưng ở trong mắt cô ấy, cô ấy còn chưa từng biết đến người anh này! Được rồi chuyện này tôi không muốn nói nữa, Trác thị còn có rất nhiều vấn để chờ tôi đi giải quyết, tôi cúp trước!”

Phùng Thiếu Diễm vừa cúp điện thoại xong, Lâm Thi An tức giận ném văng điện thoại di động đi.

Tại Đồ Long Bang, Trác Minh Liệt mặc bộ quần áo kiểu Trung Quốc ngồi trên ghế gỗ khắc hình, uy nghiêm mà cao nhã. Hai mắt anh khép hờ, hai tay buông thõng để trên đùi.

“Thiếu gia!” Bỗng nhiên có người báo ” Chúng tôi đã kiểm tra hết các sân bay trên toàn quốc và điều tra được là thiếu phu nhân không hề bay ra nước ngoài!”

Trác Minh Liệt chợt mở mắt “Vậy thì tốt! Tiếp tục tìm kiếm, phải tìm ra cô ấy trước Lý Triết Vũ!”

Khi Trác Minh Liệt vì tìm kiếm Lâm Thi Ngữ huy động tất cả Đồ Long Bang thì Lý Triết Vũ lại trốn ở nơi ở của Lâm Thi Ngữ. Cũng là bất đắc dĩ bác của anh chính là Bạch Diệu muốn tìm người nhất định sẽ lại khua chiêng gỗ trống mà đi tìm mà anh lại không thích điều đó.

“Tiên sinh bây giờ chúng ta nên làm thế nào? Sớm muộn gì lão gia cũng sẽ tìm ra chúng ta!”

“Bây giờ chuyện gì cũng không còn quan trọng, Lâm Thi Ngữ đã biết thân thế của mình, có lẽ cô ấy sẽ không thể tha thứ cho việc tôi làm trước kia, tôi không còn nhiều thời gian, không thể để thua Trác Minh Liệt! Lâm Thi Ngữ sẽ mãi mãi là Tiểu Thi của tôi! Người khác không thể đoạt cô ấy đi được!” Anh vừa nói vừa nắm chắt bàn tay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.