Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh

Chương 139: Ấm áp ngắn ngủi


Đọc truyện Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh – Chương 139: Ấm áp ngắn ngủi

Trác Minh Liệt lái xe chậm lại, anh không biết hôm này người phụ nữ này đã bị kích thích gì mà cứ luôn hỏi những vấn để kì quặc này. “Mẹ đẻ của Mộc Mộc đã là chuyện quá khứ, bây giờ anh chỉ quan tâm đến mẹ kế của Mộc Mộc !” Anh tức giận trả lời.

Tiểu Thi biết mình phạm sai lầm vì vậy im lặng.

Không bao lâu sau xe hơi đã tiến vào đường lớn, hai tiểu gia hỏa đều là lần đầu tiên đến nơi này nên vô cùng phấn khích, bám lấy cửa kính xe thét chói tai. Xe gần tới khu biệt thự, và dừng lại tại khu cho người đi bộ.Đường lớn rộng rãi, hai bên đường là những hàng cây xanh rì rập rạp lối liên hoàn với nhau, tạo cảm giác như một con đường không có điểm dừng. Hoa dại tươi nở rộ bên ven đường tỏa ra hương thơm mê người, cái khung cảnh thoáng mát, nhẹ dịu này làm cho lòng người như say, như mê, như quên đi cả thế giờ đầy dãy những cạn bẫy ngoài kia!

“Thiếu gia!” Vừa vào cửa thì lập tức thì có một người đàn ông trung niên và mấy nhân viên xách đồ ra đón bọn họ “Đã thật lâu ngài mới tới nơi này !”

“Đưa hành lý vào bên trong! Chuẩn bị mấy căn phòng!”

“Đã chuẩn bị xong hết rồi ạ, sau khi nhận được điện thoại của thiếu gia tôi đã bắt đầu chuẩn bị!”

“Vị này là Tiểu Thi, Cầu Cầu và Mộc Mộc, con tôi” Trác Minh Liệt đột nhiên giới thiệu như thế làm người làm có chút bất ngờ. .

“Nếu là khách của thiếu gia thì xin mời vào trong!”

Tiểu Thi khẽ vuốt cằm, Cầu Cầu và Mộc Mộc chăm chú nhìn Trác Minh Liệt và Tiểu Thi, hai nhóc bỗng nhiên nhớ đến lời nói của Trác Minh Liệt vì vậy mà tay trong tay đi về phía trước.


( hai em này bỗng hơi jq quá….)

Vừa vào phòng khách, đập vào mắt một bức tường bẳng thủy tinh cực lớn. “Người có tiền quả nhiên là tốt !” Tiểu Thi âm thầm nói.

Mộc Mộc và Cầu Cầu vừa nhìn phòng rộng lớn như vậy, lập tức như chim sẻ cảnh nháo nhác chạy đi chơi.

Trác Minh Liệt lấy một cái điều khiển từ xa màu đen ra, bấm một cái, chốt mở tường thủy tinh mở ra trong nháy mắt thì ra là tường thủy tinh còn có thể mở ra . Phía sau là cây cổ thụ cực lớn.

“Tới đây!” Trác Minh Liệt gọi Tiểu Thi.

“Oa thật là quá đẹp!” Tiểu Thi sợ hãi kêu lên, cậy cổ thụ thấp tè nên có thể vuốt ve nhưng chú sóc con đang ở trên cây tò mò nhìn bọn họ.

“Thích không?” Người của cô thậm chí còn chưa cao tới nách anh. Nhìn Tiểu Thi đứng ở trước mặt, nhiều lúc Trác Minh Liệt có cảm giác mình giống như ba của cô, anh không nhịn được mà vuốt mái tóc đen tuyền của cô, cưng chiều mà hỏi cô có thích nơi này hay không. . . “Ừm!” Tiểu Thi gật đầu, nở nụ cười xán lạn, má lúm đồng tiền giống như hoa tươi đang nở rộ.

“Có phần thưởng hay không?” Trác Minh Liệt cười hỏi.

Ban đầu Tiểu Thi còn cảm thấy khó hiểu sau đó đỏ mặt “Anh muốn phần thưởng gì” Giọng nói của cô nhỏ đến mức ngay cả chính mình cũng không nghe được.

“Em nói xem?”

“Vậy anh nhắm mắt lại” Tiểu Thi xấu hổ .

“Được” Trác Minh Liệt ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Tiểu Thi lén lút nhìn xung quanh sợ bọn nhỏ sẽ thấy. Khi xác định bọn chúng không có ở đây mới nhanh chóng nhón chân lên hôn anh một cái.

Nhưng Trác Minh Liệt làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy, anh bắt lấy hai tay cô, bế cô lên trên mặt bàn bên kia. Cô bị dọa nên chỉ có thể ôm lấy anh thật chặt, hai chân co lên kẹp lấy hông của anh.

“Mau thả em xuống, em sợ độ cao!” Tiểu Thi kêu lên.

“Độ cao này và tư thế này là sự kết hợ tuyệt hảo nhất cho một nụ hôn say đắm” Trác Minh Liệt hài lòng đặt lên môi cô một nụ hôn dài.


“Cậu nhìn cái này xem…” Đây chính là Cầu Cầu và Mộc Mộc đang cùng nhau đứng ở rèm cửa sổ phía sau say sưa nhìn bọn họ. “Có phải miệng của mẹ rất ngọt hay không, mà ba cứ thích ăn như vậy?” Mộc Mộc không hiểu hỏi.

“Mẹ miệng rất thơi tớ ăn rồi!” Cầu Cầu hả hê nói. “Mộc Mộc cũng muốn được như vậy, mau đi thôi!”

Cầu Cầu kéo nó lại. “ Anh bạn quên lời ba cậu nói rồi sao??!” Mộc Mộc nghe Cầu Cầu nói như vậy lại ủ rũ cúi đầu ngồi xổm xuống.

“Trác Minh Liệt mau buông em ra” Bàn tay ấm áp mà mềm mại của Trác Minh Liệt di chuyển tới vùng mẫn cảm của Tiểu Thi, dưới sự trêu chọc của anh cô quả thật muốn bộc phát.

“Sợ cái gì, nơi này không có người” Anh vừa nói vừa lột áo lót của cô xuống, tóc mai rối loạn, hô hấp cũng rối loạn theo, Tiểu Thi ôm Trác Minh Liệt thật chặt, trong đầu trống rỗng.

“Mau buông ra… á!” Cô nũng nịu.

Thế nhưng anh lại không hề để ý đến, đôi tay cứ đi về phía trước.

“Ba cậu ăn ngực mẹ tớ…”Cầu Cầu nói với Mộc Mộc nhưng khi quay đầu lại thì lại chẳng thấy Mộc Mộc đâu.

“Ba, sao ba có thể bắt nạt mẹ” Mộc Mộc không nhìn nổi nữa tự mình chạy đến nói. Trác Minh Liệt cả kinh khẽ run rẩy thiếu chút nữa buông tay đang đỡ Tiểu Thi. Tiểu Thi càng thêm quẫn vội vàng sắp xếp lại quần áo, mặt lúng túng nhìn Mộc Mộc, sau đó giận trách Trác Minh Liệt: “Đều là anh !”

( bé MM này phá cảnh H mọi người mong đời rồi hi hi…)


Trác Minh Liệt gãi gãi đầu không biết nên giải thích cho Mộc Mộc thế nào.

“Mộc Mộc, ba không bắt nạt mẹ, chúng tôi chỉ là đang chơi một ‘ trò chơi ’!” Trác Minh Liệt xấu hổ cười.

“Đúng nha Mộc Mộc. Sao con không chơi cùng với Cầu Cầu?” Tiểu Thi mau chóng ổn định lại tâm tình, kéo Mộc Mộc đến bên cạnh “Mẹ dẫn con đi chơi, đừng để ý đến ba con !”

“Mẹ” Cầu Cầu chạy tới “Chú Minh Liệt vừa rồi chúng cháu không nhìn thấy cái gì cả!”

Mặt Trác Minh Liệt xạm lại, Tiểu Thi lại hoảng sợ, chẳng lẽ hai đứa bé này vẫn luôn trộm nhìn sao?

Mẹ Mộc kéo gấu áo của Tiểu Thi “Con cũng muốn được mẹ hôn, mọi người được hết rồi!”

Tiểu Thi quả thật rất muốn nổi điên, bây giờ cô chỉ muốn giết Trác Minh Liệt! Cô đứng bên cạnh Mộc Mộc hôn lên cái miệng nhỏ của nó một cái: “Xong chưa?”

“Thơm quá! Cầu Cầu nói thật a! Ba, miệng của mẹ có phải rất thơm hay không?”

Tiểu Thi vô cùng muốn khóc, cô hất mặt lên nhìn Trác Minh Liệt, trong mắt đều là uất ức, chuyện này …..về sau làm sao cô có thể xuất hiện trước mặt đứa bé được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.