Đọc truyện Vợ Trước Của Tổng Giám Đốc Máu Lạnh – Chương 125: Chân tướng đến chậm
Hắn tự tay lấy cái núm cao su đó xuống, miệng Thẩm Tử Quân vừa được tự do lập tức mắng to.Nhưng vì lưỡi bị đau nên nói không rõ tiếng.
Phùng Thiếu Diễm giận quá hóa cười, cười không ngừng làm Thẩm Tử Quân dựng cả tóc gáy. Hắn từ từ gần sát khuôn mặt của cô dùng miệng linh xảo ngậm đôi môi đang lảm nhảm của cô.
“Ưmh ưmh” Thẩm Tử Quân liều chết giãy giụa nhưng như thế nào cũng là không có tác dụng, nụ hôn của hắn quá bá đạo. Cái lưỡi dùng sức mà khuấy đều trong miệng của cô, cố gắng sâm nhập cả linh hồn của cô.
“Cầu xin anh….” Khi hắn thõa mãn buông cô ra, Thẩm Tử Quân bật khóc lên “Cầu xin anh, đừng làm tổn thương ba tôi” mặc dù còn chưa rõ tất cả kế hoạch của hắn nhưng Thẩm Tử Quân có thể hiểu hắn bắt Thẩm thị đầu tư vào Trác thị tuyệt đối không phải là chuyện tốt!
“Tôi… tiểu nô lệ vậy em làm sao để báo đáp tôi đây?” Hắn nâng cằm cô lên, trầm giọng hỏi.
Thẩm Tử Quân khóc như hoa lê đẫm mưa nghẹn ngào nói: ” Chỉ cần anh bỏ qua cho Thẩm thị, bỏ qua cho ba tôi, muốn tôi làm cái gì tôi đều có thể!”
“Bao gồm làm nô lệ âm giường cho tôi?” Hắn tà ác nhìn cô đợi câu trả lời của cô.
“Phùng Thiếu Diễm anh là đồ khốn khiếp! Nếu như cha của tôi xảy ra chuyện gì dù có thành ma tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh!” Thẩm Tử Quân không thể nhịn được nữa rốt cuộc tức miệng mắng to lần nữa. . .” Trầm đại tiểu thư cao quý cô muốn cứu Thẩm thị nhưng ngay cả một chút thành ý cũng không có ! Mới có một chút thất bại nho nhỏ mà đã không chịu được rồi sao ?” Hắn cắn răng lôi tóc của cô hung tợn hỏi.
“Cô cho rằng ai cũng có thể làm nô lệ của tôi? Hình như cô còn chưa xứng!” Phùng Thiếu Diễm chợt đẩy cô sang một bên, vùng vằng đi ra ngoài, thần kinh Thẩm Tử Quân đang căng thẳng nhất thời buông lỏng vô lực nằm vật xuống.
Lần này hợp tác cùng Trác Thị, Phùng Thiếu Diễm cũng biết nêu lấp tức bắt tay vào kế hoạch ăn mọn Trác Thị thì Trác Minh Liệt nhất định sẽ trực tiếp phá vỡ Dịch Thành, cho nên mọi kế hoạch đều phải bắt đầu từ từ.Phải đời cho đến khi Trác Minh Liệt phát hiện ra tất cả nhưng muốn trở tay cũng không kịp nữa.
Khi buổi hợp tác kết thúc hoàn toàn Trác Minh Liệt có cảm giác giống như buông đước cả một tảng đá lớn xuống, trong lòng nhất thời dễ chịu hơn rất nhiều. Thời gian cuộc họp vừa kết thúc, anh lập tức chuẩn bị đi tìm người năm đó đưa Mộc Mộc đến cô nhi viện. Trước khi đi, anh gọi điện thoại cho Tiểu Thi nói cho cô biết Mộc Mộc đã được ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt và chuyển đến phòng viện thường cho nên cô đã có thể đến thăm nó. Tiểu Thi đồng ý.
Theo địa chỉ trên tờ giấy Trác Minh Liệt đi tới Thiển Xuyên, nơi này thuần nhất mang không khí trong lành của nông thôn nhưng Trác Minh Liệt chẳng có tâm tình thưởng thức, anh chỉ hận không được lập tức tìm ra người kia hỏi rõ ràng chuyện năm đó!
“Xin chào ông, ông khỏe chứ, xin hỏi gia đình này ở nơi nào?” Trác Minh Liệt đi vào trong trấn nhỏ, do không tìm được đường nên chỉ có thể hỏi người. . . Ông cụ kia tiện tay chỉ theo một hướng cho anh, người kia ở trong một ngôi nhà tốt nhất của thị trấn.
Trác Minh Liệt theo hướng dẫn của ông cụ kia quả thật tìm được căn nhà đó, nơi này xem ra cũng không phải là rất giàu có gì nhưng lại có thể có một căn nhà lớn và đắt giá như vậy điều này khiến cho người khác không thể không hoài nghi.
“Xin hỏi ngài tìm ai?” Một thiếu nữ tướng mạo thanh tú nữ nhìn thấy Trác Minh Liệt giống như đang tìm người liền đi tới hỏi.
“Tôi tìm Vương bà bà” Trác Minh Liệt chỉ vào trên địa chỉ tờ giấy “Đây là địa chỉ của bà ấy!”
“Bác?” Thiếu nữ kia hình như nhận ra chữ viết vì vậy chạy về phía trong sân, gọi to tên bác. Không bao lâu sau có một người phụ nữ trung niên đi ra, khi bà nhìn thấy Trác Minh Liệt hình như có chút kinh ngạc “Ngài là?”
“Tôi chính là người muốn tìm bà!”
“A, xin hỏi, ngài có quan hệ thế nào với cô nhi đó?” Bà ta có chút phòng bị.
“Vấn đề này bà không phải hỏi nhiều, bà chỉ cần nói hết tất cả mọi thứ bà biết cho tôi là được!” Từ trong lòng ngực Trác Minh Liệt lấy ra một tờ chi phiếu. Bà ta vừa nhìn thấy chi phiếu nhất thời khách khí “Tiên sinh mời vào bên trong!”
“Thật ra thì nói đến cô nhi đó, nó thật đúng là đáng thương! Tôi nhớ vào năm năm trước hôm đó là ngày trực đêm của tôi và một nữ y tá tên là Mary, khi tám giờ tối có một ca tai nạn giao thông nghiêm trọng được đưa vào” nghe đến tai nạn nghiêm trọng Trác Minh Liệt lập tức nghĩ tới Lâm Thi Ngữ.
“Người phụ nữ ấy để lại cho chúng tôi ấn tượng rất sâu đậm vì bộ đồ cô ấy mặc là một bộ váy cưới! Cô ấy được trở đến từ một bệnh viện khác, lúc ấy bệnh viện chúng tôi có một bác sĩ người Canada tên là Jess, người này y thuật tương đối cao nên người đàn ông đưa cô ấy vào lập tức chỉ định anh ta khám, hình như bọn họ cũng quen biết nhau trước! Nhưng cô gái kia bị thương thật sự quá nặng, khi đưa vào cả khuôn mặt hầu như bị hủy hết, xương sườn cũng bị vỡ nát, gãy nghiêm trọng, ngay cả sọ cũng bị tổn thương, cơ hội sống sót gần như bằng không! Người người đàn ông đưa cô ấy bắt ép chúng tôi phải đem toàn lực cấp cứu, Jess không có cách nào chỉ có thể là cố gắng hết sức bình sinh, chúng tôi cứu chữa suốt ba ngày ba đêm mới đòi được mạng của cô ấy từ Quỷ Môn quan đòi về, nhưng lúc này chúng tôi lại phát hiện cô ấy đã có thai được hơn hai tuần, chúng tôi liền báo với người đàn ông kia, và anh ta cũng có vẻ rất ngạc nhiên! Cô ấy nằm trong bệnh viện suốt bảy tháng trong trạng thái hôn mê, người đàn ông kia vốn muốn mang cô ấy đi đến Bắc Mĩ nhưng bởi vì thai nhi lớn lên quá nhanh cho nên chỉ có thể tạm hoãn, cho đến khi vào một ngày trong suốt bảy tháng đó cô ấy bất ngờ tỉnh lại, chúng tôi mới phát hiện đứa bé ra đời nhưng bởi vì không đủ tháng nên bé bị khó thở bắt buộc phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt! Và cô gái ấy sau khi sinh đưa bé ra cũng ngay lập tức bị đưa đến Bắc Mĩ,còn đứa bé vì sao lại bị bỏ rơi thì chúng tôi cũng không biết, suốt cả quá trình ngay cả họ và tên của họ chúng tôi cũng không rõ! Ban đầu chúng tôi còn cho là bọn họ là vợ chồng nhưng lại không giống vì người đàn ông ấy luôn dăn dọ chúng tôi không thể nói cho ai biết về việc này” Bà ta có chút hồi hộp nói.
“Xem ra anh ta cũng cho bà không ít tiền!” Trác Minh Liệt châm chọc hỏi thông qua cuốc nói chuyện với người phụ nữ nàym rốt cuộc anh cũng biết mẹ của Mộc Mộc là Lâm Thi Ngữ! Lại là Lâm Thi Ngữ! Như vậy người phụ nữ năm năm trước ở tại quán bar Ngày Chín nhất định là cô! Tại sao lại là cô ấy! Cái kết quả này đối với Trác Minh Liệt mà nói quả thật là khó, cô gặp tất cả bất hạnh này đều là do anh” Lâm Thi Ngữ tôi nợ cô thật sự quá nhiều!” đọc thêm nhiều truyện hay tại .