Đọc truyện Vô Trảo Dã Thú – Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú – Chương 3
Sự khôi phục của thú nhân mạnh mẽ dị thường, sau Mạc Tuy cho Khế Gia ăn thịt hai ngày, vết thương dài chừng bốn mươi phân trên người Khế Gia đã tự động khép lại, thuận lợi kết vảy, tuy rằng vẫn không thể đi săn, nhưng đi lại chung quanh đã không thành vấn đề. Căn cứ theo lời Khế Gia, bộ tộc của cậu cách chỗ ở hiện tại của Mạc Tuy không xa, cậu ra ngoài cũng không phải đi săn, chỉ là đi săn Giác thú (thú có sừng) lấy răng để hoàn thành lễ thành niên. Khế Gia một thân cơ bắp còn cao hơn Mạc Tuy nửa cái đầu hoàn toàn nhìn không ra vừa mới thành niên, nguyên bản chỉ cần giết giác thú con là được rồi, Khế Gia lại lựa chọn giác thú trưởng thành, không khỏi khiến Mạc Tuy cảm khái lòng háo thắng của thiếu niên.
Thú nhân mười bốn tuổi đã xem như thành niên rồi, có thể thật sự được thần quan tâm, thú nhân mười bốn tuổi thành niên, phải đến sáu mươi tuổi mới từ từ tiến vào tuổi trung niên, chỉ là thú nhân có thể sống an ổn tới trung niên thật sự quá ít.
Trên người Khế Gia còn mang thương tích không thể đi săn, mỗi ngày chỉ có thể đeo gùi theo sau Mạc Tuy hái rau nhặt nấu, thuận tiện thưởng thức tư thế oai hùng Mạc Tuy đi săn. Sức ăn của thú nhân gấp hai ba lần á chủng, Mạc Tuy cảm thấy nếu đã nhặt người ta về thì không thể để người ta chết đói, chọn con mồi cũng là thể hình lớn chất lượng thịt không tệ, Khế Gia nhìn Mạc Tuy linh hoạt né tránh công kích Dê sừng, ghim dao xương vào cổ dê sừng, rất nhiều lời muốn hỏi lại mắc trong miệng, chỉ có thể mặt đầy xoắn xuýt nhìn Mạc Tuy khiêng con mồi tới bờ sông tẩy rửa.
(tên mấy con thú thật sự rất….. để Hán Việt thì kì, thuần Việt cũng kì =_=)
“Đứng đó làm gì, lại đây.” Mạc Tuy thuần thục lột da lấy máu tách thịt dê sừng, thuận tiện rửa sạch vết máu trên người, quay đầu nhướng nhướng mày với Khế Gia còn đang đứng tại chỗ.
Khế Gia cúi đầu đáp một tiếng, đi tới bờ sông bỏ con mồi Mạc Tuy đã xử lý tốt vào trong gùi, vẫn là không nhịn được nói: “Thịt dê sừng có mùi rất kỳ quái, ngươi thích ăn thứ mùi đó?”
Thịt dê sừng không khác lắm với thịt dê, đều có một cổ mùi hôi, bất kể là thú nhân hay giống cái đều không quá thích thứ mùi này. Mạc Tuy bỏ thịt vào gùi, đưa tay sờ đầu Khế Gia: “Ăn rồi sẽ biết, thật lo ngươi lành vết thương lại luyến tiếc quay về đấy.”
Có Khế Gia ở đây, Mạc Tuy trực tiếp sai Khế Gia bán thú hóa ra móng vuốt tước mấy phiến đá và một nồi đá, sau khi bỏ thịt dê sừng vào trong nồi gốm cho thêm gừng khử hết bọt máu, Mạc Tuy vớt thịt ra bỏ vào nước sôi trong nồi đá tiếp tục nấu, tùy tiện xé ớt và hành trước khi thu nhặt được bỏ vào, chậm rãi nấu, sau đó đem thịt chuẩn bị rán trên phiến đá ướp vị đặt sang bên cạnh.
“Mạc.” Khế Gia ngồi một bên không biết làm gì mới tốt nhìn thân ảnh Mạc Tuy bận tới bận lui, rốt cuộc vẫn nhịn không được mở miệng kêu hắn một tiếng.
Mạc Tuy đang rửa rau dại hôm nay hái về, nghe thấy Khế Gia gọi, không quay đầu đáp lại một tiếng: “Ừ?”
“Ngươi…” Khế Gia do dự hồi lâu rốt cuộc vẫn không nhịn được, “Sao ngươi phải rời bộ tộc lúc trước? Rõ ràng…” Rõ ràng ngươi mạnh như vậy.
“Bởi vì sống không vui vẻ a.” Á chủng bị cho là vô năng, bị mọi người thương hại và không để ý tới, khiến Mạc Tuy phi thường khó chịu, quay đầu thấy biểu tình xoắn xuýt của Khế Gia, không khỏi trêu chọc cậu một chút, “Người bộ tộc đều không thích ta, bọn họ cảm thấy ta đi săn không cần hình thú rất kỳ quái, dùng mấy thứ không thể ăn no bụng làm thức ăn rất kì quái.”
“Vậy ngươi muốn tới bộ tộc ta sống không?” Khế Gia tựa hồ đã nảy ra cái ý niệm này rất lâu rồi, ánh mắt chăm chú lại mong đợi phát ra ánh sáng, “Bộ tộc ta là thú nhân lưu lạc tạo thành, sẽ không cho ngươi quá nhiều ràng buộc, hơn nữa mọi người thích thú nhân cường đại, chỉ cần có thể đi săn là có thể được mọi người tôn kính, giống cái trong bộ tộc cũng không ít, Mạc nếu có giống cái ngươi thích, có thể kết thành bạn đời, cứ sống trong bộ tộc thôi.”
Cuộc sống Khế Gia thiết tưởng cho hắn quả đúng là một trạng thái sinh hoạt thú nhân lưu lạc đều hướng tới, nhưng Mạc Tuy rất không khéo chính là thuần gay, hắn không thích giống cái, ngược lại càng thích thú nhân, bất quá trải qua mùa đông một mình xác thật không phải chuyện tốt. “Chờ vết thương của ngươi lành, ta với ngươi đến bộ tộc ngươi.” Mạc Tuy vươn tay xoa xoa đầu Khế Gia ngẩng lên nhìn hắn, tuy rằng đã rất cao to, nhưng vẫn là tâm tính thiếu niên a, tuy rằng nghĩ vậy, vẫn không khỏi lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.
Từ Khế Gia Mạc Tuy mới biết được, bộ tộc thú nhân có hai loại, một loại là toàn bộ bộ tộc đều là một chủng tộc thú nhân sinh sôi, giống bộ tộc trước của Mạc Tuy, hình thú của thú nhân đều là sinh vật giống báo, mà một loại khác chính là giống bộ tộc Khế Gia, ban đầu do thú nhân cùng giống cái lưu lạc hợp thành, sinh ra thú nhân hậu đại cũng không giống nhau, tính bao dung cũng lớn hơn.
Canh thịt dê đã tản ra hương vị mê người, Mạc Tuy cầm thìa và chén tước từ gỗ, múc cho Khế Gia một chén, ném một khối thịt mỡ lên phiến đá chiên dầu, chiên mấy khối thịt, ném phần lớn thịt vào chén Khế Gia, dầu còn dư lại để xào rau dại. Thịt dê sừng hầm mùi vị rất mê người, Mạc Tuy nếm một miếng, mặc dù không có đầy đủ gia vị, thế nhưng vị thịt thuần khiết thật sự làm người ta thấy thỏa mãn.
Khế Gia làm thú nhân thuần chủng, nhiệt tình đối với thịt vượt xa rau dại, lang thôn hổ yết ăn thịt chiên và thịt hầm, cho dù sức ăn thú nhân lớn hơn á chủng, vẫn ăn đủ no.
Sờ sờ cái bụng đã nhô ra ngoài của mình, Khế Gia tuy rằng no quá có hơi khó chịu nhưng cảm thấy đặc biệt thỏa mãn, nhìn Mạc Tuy còn đang không nhanh không chậm ăn tiếp, không khỏi hâm mộ: “Bộ tộc ban đầu của Mạc nhất định rất sung túc, có thể ăn được đồ ngon như vậy.”
“Không phải, bọn họ cũng không thích ăn thế này, chỉ có ta thích lấy mấy thứ này nấu chung.” Mạc Tuy ăn thịt thuần vị muối mười ba năm, tuy không thể nói là khó ăn, nhưng quả thật đã chán ngấy, hắn không quá rành phương pháp nấu ăn tinh tế, nhưng tùy tiện nấu thì không thành vấn đề.
Nếu đã quyết định theo Khế Gia quay về bộ tộc, Mạc Tuy lúc nhàn rỗi liền bắt đầu thu dọn một ít gia vị hoặc thảo dược phơi nắng mang đi. Thân thể thú nhân thật sự là tốt nghịch thiên, thân thể Khế Gia qua mười ngày đã tốt lên không ít, vảy bắt đầu tróc ra, bỏ một vài thứ rất thường thấy trong sơn động, dùng đá vụn và cỏ dại chặn cửa động, Mạc Tuy đeo gùi sau lưng, nói với Khế Gia: “Ngươi dẫn đường, chúng ta đi thôi.”
Khế Gia lộ ra một nụ cười rất rực rỡ gật gật đầu, trực tiếp hóa thành hình thú. Lần đầu tiên Mạc Tuy thấy hình thú của Khế Gia, hình thể giống sư tử lại giống hổ, còn lớn hơn sư tử một vòng, chỉ có điều da lông là màu đen, một thân cơ bắp rắn chắc tràn đầy sức bật, thoạt nhìn uy vũ lại khí phách, mắt thú lóe ra ánh sáng lạnh vô cùng nguy hiểm. Khế Gia đứng hồi lâu, thấy Mạc Tuy chỉ sờ sờ mình, phản ứng gì cũng không có, mặt đầy lông lộ ra biểu tình nghi ngờ: “Mạc, ngươi không biến thành hình thú sao?”
Lúc này Mạc Tuy mới phản ứng được, biểu tình cứng ngắc trong chốc lát, sau đó mới rất tùy ý cười cười: “Hình thú của ta rất xấu xí, bình thường căn bản không đổi thành hình thú, ngươi đi trước dẫn đường đi, ta theo kịp ngươi.”
Khế Gia rất khiếp sợ nhìn Mạc Tuy, thú nhân thông thường đều dùng hình thú để biểu diễn sức mạnh của mình, thú nhân không sử dụng hình thú trong bộ tộc quả thật rất xấu hổ. Mạc Tuy thoạt nhìn còn nhỏ hơn cậu, khẳng định còn chưa thành niên, nhỏ như vậy lại lưu lạc bên ngoài, cuộc sống trong bộ lạc nhất định không tốt. Khế Gia đã não bổ ra cuộc sống bi thảm trong bộ lạc của Mạc Tuy bình tĩnh nhìn Mạc Tuy, mặt đầy lông lại gần cọ cọ Mạc Tuy: “Ngươi lên đi, ta mang ngươi đi sẽ nhanh hơn.”
Tốc độ hình thú của thú nhân xác thực nhanh hơn nhiều, Mạc Tuy không từ chối, lưu loát xoay người ngồi trên lưng Khế Gia, vỗ vỗ lưng cậu ý bảo mình đã ngồi tốt. Thú nhân dưới thân cơ thể căng cứng, mau chóng lao đi.