Vô Trảo Dã Thú - Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú

Chương 26


Đọc truyện Vô Trảo Dã Thú – Không Móng Vuốt Cũng Là Dã Thú – Chương 26

“Bộ tộc bọn ta cũng biết làm muối, còn có thể chế tạo đồ gốm, qua đây chỉ là để đổi chút đường và gừng.” Ngọn lửa liếm miếng thịt nướng, mỡ trên thịt nhỏ xuống lửa thỉnh thoảng bốc lên một đám hoa lửa, Lôi Y nhìn các thú nhân ngồi bên đống lửa, thanh âm vẫn trầm thấp, “Mặc dù bộ tộc bọn ta có y lạp, nhưng cho tới nay đều chưa từng xuất hiện y lạp có thiên phú đặc biệt với dược liệu, chỉ biết một ít trị liệu rất căn bản, mãi cho đến lần này dùng thử thuốc trị thương Tát Phi cho ta, mới phát hiện nó hữu hiệu hơn so với thảo dược trong tộc bọn ta. Bọn ta cần thuốc trị thương, mà các ngươi cần muối, cự ly giữa bộ tộc chúng ta so với bộ tộc các ngươi đi đổi muối còn gần hơn một chút, nếu kết minh, có lẽ sẽ tiện hơn rất nhiều.”

Tuy Lạp Đạt rất động tâm, vẫn khó xử như cũ: “Tuy ta cảm thấy chủ ý của ngươi khong tệ, nhưng chuyện quan trọng như vậy, ta không thể quyết định, vẫn là phải xem ý tứ của tộc trưởng.”

“Cho nên ta và Lôi Y mới cùng các ngươi quay về, cùng tộc trưởng các ngươi gặp mặt nói chuyện là được rồi.” Mễ Nhĩ cầm xuyên thịt ăn đến là vui vẻ, khóe miệng toàn là dầu, giọng hàm hồ nói.

“Các ngươi… Có thể đại biểu ý kiến của bộ tộc?” Lạp Đạt tựa hồ có chút không tin tưởng, tuy Lôi Y thoạt nhìn rất trầm ổn, nhưng Mễ Nhĩ thực sự quá trẻ.

Mễ Nhĩ hai ba miếng nuốt thịt nướng xuống, bất mãn nhăn mặt: “Ta chính là trưởng lão trong tộc đó, thành niên rất lâu rồi, Lôi Y còn chưa lớn bằng ta đâu.”

Kết cấu từng bộ tộc đều không giống nhau, bất quá trưởng lão nghe có vẻ là danh hiệu thật lợi hại, biểu tình Lạp Đạt trở nên kinh ngạc, bất quá ánh mắt vẫn hướng về Lôi Y. Lôi Y không để ý ngón tay đằng sau cứ luôn đâm thắt lưng hắn, biểu tình vẫn bình tĩnh trầm ổn như cũ: “Thọ mệnh thú nhân tộc hồ ly luôn tương đối dài, Mễ Nhĩ quả thật lớn hơn ta, chủ ý cũng nhiều hơn, dưới tình huống đặc biệt có thể tạm thời thay mặt tộc trưởng.”


Ngón tay chọt sau người rốt cuộc ngừng lại, Mễ Nhĩ nhướng nhướng mày rất kiêu ngạo hất mặt, chỉ là khuôn mặt dị thường non nớt thật sự không có sức thuyết phục.

Có thêm hai thú nhân một đường đồng hành, đường trở về so với lúc đến thuận lợi hơn rất nhiều, Lôi Y hung mãnh tự nhiên không cần phải nói, Mễ Nhĩ tuy nói trông có vẻ rối tung mềm mại, móng vuốt lại rất lợi hại, sức mạnh tuy thua hình thú của thú nhân khác, thân thể lại phi thường linh hoạt bén nhạy.

Đối với việc có thật sự cần mang Lôi Y và Mễ Nhĩ về bộ tộc hay không, từ đầu Lạp Đạt xoắn xuýt thật lâu, sau khi liên tục xác định với Tát Phi không có bất kỳ dự cảm nguy hiểm nào, mới hơi yên lòng một chút.

Có nhiều người, ca trực đêm tăng thêm một ca, Mạc Tuy và Khế Gia bận tâm sự tồn tại của Lôi Y và Mễ Nhĩ, dọc đường đi đều phi thường cấm dục, trong thời gian không thể dính dính ôm ôm, Khế Gia vẫn không nhịn được hiếu kỳ, hỏi Mạc Tuy chuyện Tát Phi.

Lúc trước Mạc Tuy mang Tát Phi quay về, cũng không kể quá rõ ràng lai lịch của Tát Phi, xuất phát từ tôn trọng với Tát Phi, các thú nhân bình thường càng để ý nhân phẩm thành viên mới mà không qua lại, cũng không có người đi chủ động tới hỏi thăm chuyện trước kia của Tát Phi.

Khế Gia trực đêm thú hóa làm ổ không xa đống lửa, Mạc Tuy tùy ý quấn da thú được Khế Gia ôm vào lòng, hai người thấp giọng nói chuyện.

Mạc Tuy đơn giản kể lại chuyện trước kia gặp Tát Phi trong rừng, mặt thú lông xù nhìn không ra biểu tình của Khế Gia biến đổi, tức giận trong mắt tăng lên ngùn ngụt, chờ Mạc Tuy nói xong, rất nguy hiểm nhe một miệng đầy răng sắc nhọn, nhìn thoáng qua Tát Phi không biết lúc nào đã bị sư tử bự ôm trong lòng ngủ say, trong lỗ mũi hừ hừ phun khí, hạ giọng rất bất mãn lầm bầm: “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết, nếu lúc trước ta biết bọn họ đối xử Tát Phi như thế, trực tiếp cắt đứt chân bọn họ.”

“Trừng trị rồi thì thôi, nếu ngươi thật sự đánh què người ta, nháo lớn cũng không tiện dọn dẹp.” Toàn thân Mạc Tuy thả lỏng nằm trên người Khế Gia, đưa tay xoa xoa đầu cậu, cười nói, “Cũng không biết ban đầu là ai thấy ta mang Tát Phi về bộ tộc còn lo lắng ta muốn cùng cậu ta kết thành bạn đời đây.”

Khế Gia ủi đầu vào trong lòng Mạc Tuy, lầm bầm hai tiếng, không nói lời nào.

“Kỳ thật như vậy cũng tốt, hai bộc tộc liên minh so với mỗi năm một lần đi trao đổi mà nói càng thêm ổn định, Tát Phi cũng không cần bị chặn ở nơi không biết nào đó bị châm chọc.” Mạc Tuy vừa không nhanh không chậm vỗ về chơi đùa cằm Khế Gia, vừa có chút cảm khái thấp giọng nói, “Chúng ta không thể mỗi lần đều đi, không có người thân bảo vệ, Tát Phi quả thật rất nguy hiểm.”

“Cho nên mới nói những tên kia đáng ghét a.” Khế Gia chôn trong lòng Mạc Tuy giọng buồn bực, tựa hồ là nghẹn khó chịu, mới lộ đầu ra, “Mặc cũng là ta gặp được trong rừng, tuy khi đó thoạt nhìn rất thoải mái, kỳ thật mới bắt đầu cũng rất khổ cực đi?”


“Ta chuẩn bị thật lâu mới trốn đi.” Mạc Tuy búng búng đầu Khế Gia, nhìn mắt thú tròn vo, tinh thần hoảng hốt một chút, ký ức lúc hai người mới gặp gỡ rõ ràng vô cùng, trầm mặc chốc lát, đột nhiên nói, “Có một việc, hình như ta đã giấu diếm ngươi thật lâu.”

Đầu lớn của Khế Gia ngẩng lên, trong mắt có khẩn trương hiếm thấy: “Chuyện gì?”

“Cũng không phải chuyện gì đáng ngại.” Mạc Tuy cười cười, chỉ là nắm tay phủ trong da thú không tự chủ được nắm chặt.

Ánh mắt Khế Gia híp lại, ngữ khí rất vi diệu: “Ngươi cũng giống Tát Phi bị sắp xếp bạn đời hơn nữa hắn còn chưa chết?”

“…Lúc chúng ta mới quen ta còn chưa trưởng thành.” Khóe mắt Mạc Tuy không khống chế nổi giật giật, tâm tình vốn có chút bị đè nén lại bất ngờ tán đi không ít, nhéo nhéo nắm tay, nỗ lực khiến mặt mình vân đạm phong khinh, “Ta không phải thú nhân.”

“Ừm.” Đầu gật một cái, Khế Gia nghiêng đầu nhìn về phía Mạc Tuy.

“Ban đầu đã không nói thật với ngươi, xin lỗi.” Mặt Mạc Tuy nhếch nhếch môi, mặt thú của Khế Gia nhìn không ra biểu tình, khiến Mạc Tuy có chút chột dạ.


Chân trước gẩy gẩy Mạc Tuy, Khế Gia ghé vào người Mạc Tuy ngửi ngửi: “Mặc thoạt nhìn cũng không phải y lạp, cho nên kỳ thật Mạc là á chủng?”

“Đúng vậy.”

“Thật ra… Ừm nói như thế nào đây, lúc trước đã hơi hơi đoán được.” Khế Gia nhìn Mạc Tuy mặc dù nỗ lực duy trì trầm ổn nhưng mắt vẫn khẩn trương, không khỏi nở nụ cười, đầu lưỡi hơi thô ráp liếm một cái lên mặt Mạc Tuy, “Ta và Mạc sống chung lâu như vậy chưa từng thấy hình thú của Mạc lần nào, hơn nữa thủ pháp ngươi dạy Tác Nhĩ đi săn phi thường thành thạo, bất quá á chủng trong nhiều bộ tộc đều sống rất không tốc, Mạc gạt ta, cũng không có gì.”

Xúc cảm lông xù chậm rãi thối lui, thân thể ấm áp dán qua, gỡ nắm tay nắm chặt của Mạc Tuy ra, cằm Khế Gia dựa trên vai Mạc Tuy, đưa tay lấy thảm da thú quấn hai người vào, hai tay ở trước ngực Mạc Tuy sờ loạn, chỉ là chưa ăn được mấy miếng đậu hủ đã bị nắm chặt mười ngón giao nhau.

“Thật ra Mạc còn để ý hơn ta a.” Lòng bàn tay bị nắm chặt ẩm ướt, Khế Gia nhìn sườn mặt hơi mím môi của Mạc Tuy, tim mềm mại không thôi, “Cho dù không có hình thú, Mạc cũng rất lợi hại a, đi săn không ít hơn ta, hơn nữa biết rất nhiều thứ ta không biết, ngoại trừ không thể sinh nhóc con, không có gì khác y lạp đâu… A sai rồi, Tát Phi cũng không biết đi săn. Mạc không cần lo lắng, ngươi là thú nhân cũng tốt, á chủng cũng được, đều là Mạc a, đều là bạn đời duy nhất ta chọn.”



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.