Bạn đang đọc Vợ Tổng Tài Em Ngoan Cho Anh! – Chương 972
Kể từ lần trước, cô ta đã giúp ông nội Tùy có được bộ câu đối mừng thọ đó.
Hai ông lão cũng không tranh giành đấu đá lần nhau, không có việc gì bèn mang ra khoe khoang, cuối cùng cũng không biết là ai đã nói lỡ miệng.
Chính vì vậy, mà hai ngày qua thường xuyên có người đến tìm Đường Bảo Khiết nhờ đi cửa sau.
Hơn nữa, họ đều là chú, bác ruột thịt trong nhà, cô ta không tiện thẳng thừng từ chối.
Chẳng qua lần trước Triệu Nam Thiên nói rằng trong bộ sưu tập ở nhà anh ta chỉ còn lại hai món đồ đó, cô ta chỉ có thể cắn răng lịch sự từ chối tất cả.
Kết quả lại khen ngược, chân trước cô ta vừa mới từ chối người ta, chân sau Triệu Nam Thiên lại nói với cô rằng anh đã tìm được một đôi khác?
Đường Bảo Khiết đã từng bí mật điều tra gia cảnh của Triệu Nam Thiên, cũng không phải vì mục đích gì khác, chủ yếu là vì tò mò về thân thế của Đại sư Đạp Tuyết mà thôi.
Kết quả điều tra cuối cùng đương nhiên không có gì bất thường cả, nếu không cô ta đã tìm anh hỏi cho rõ ràng từ lâu rồi.
Triệu Nam Thiên không biết những chuyện bên trong này, anh thẳng thừng hỏi: ‘Lần trước cô nói… Tác phẩm của Đại sư Đạp Tuyết rất nổi tiếng trong giới sưu tâm đúng không?”
“Họ Triệu, ý của anh là gì?”
“Không có gì.
Tác phẩm này tôi muốn nhờ cô bán giúp, tôi chỉ cần ba tỷ, số còn lại coi như tôi trả nợ cho cô!”
Giọng nói của Đường Bảo Khiết không dấu được sự chán ghét: “Triệu Nam Thiên, tôi vốn tưởng rằng anh cũng là người có khí chất cơ đấy nhưng không ngờ chỉ là một kẻ hám tiền mà thôi!”
Triệu Nam Thiên không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, liền hỏi: “Cô có vấn đề gì à?”
Đường Bảo Khiết chế nhạo: ‘Không có, chẳng qua là tôi nhìn nhầm người!”
Cô ta càng nói càng tức giận: “Đại sư Đạp Tuyết đem đồ tặng cho cha mẹ anh đó là đại biểu cho lễ nghĩa thâm giao của bọn họ, không ngờ anh lại bán đi kiếm tiền? Thật là bị anh làm cho vấy bẩn!”
Triệu Nam Thiên tức giận, anh bật cười nói: ‘Đừng nói nhảm nữa, nếu cô không nhận việc này thì thôi vậy, tôi sẽ tự mình mang đi đấu giá.
”
“Anh dám làm vậy hả! Để đó, tối nay tôi qua lấy…”
“Có cần phải gấp gáp như vậy không?”
“Là tại tôi lo lắng thôi, tác phẩm của Đại sư Đạp Tuyết còn ở trong tay anh ngày nào thì nó sẽ còn bị anh làm cho ô uế ngày đó!”
Triệu Nam Thiên lười phản bác lại bèn nói: “Được rồi, buổi tối đi qua lấy, khoảng chín giờ nhé!”
Đường Bảo Khiết trêu ghẹo: “Nói trước, tôi chỉ hỏi giúp anh một chút, còn bán được bao nhiêu tiền tôi cũng không dám hứa trước đâu!”
Vẻ mặt Triệu Nam Thiên bình thản không cảm xúc: “Tôi chỉ cần ba tỷ, bán nhiều hay ít tùy vào bản lãnh của cô đi!”
Đường Bảo Khiết kinh ngạc: “Triệu Nam Thiên anh tin tưởng tôi như vậy sao? Chẳng may tôi bán được giá cao ngất thì anh cũng đừng hối hận nhé!”
Triệu Nam Thiên đùa lại cô ta: “Không hối hận, tình nghĩa giữa chúng ta không thể nào đo đếm được bằng tiền!”
Đường Bảo Khiết trợn mắt lên, châm chọc nói: ‘Xùy, ai có tình nghĩa gì với anh? Câm cái miệng thối của anh lại!”
Triệu Nam Thiên đã quen với việc gây gổ ầm ï với cô ta, nếu hai người mà nói chuyện bình thường, anh ngược lại cảm thấy không thoải mái.