Đọc truyện Vợ Tổng Tài Bá Đạo – Chương 90: Kết
Tôn Quân Ngôn con trai cô là một đứa trẻ cực kỳ hiếu động, thích làm chuyện khác người nên cô chẳng bao giờ coi đó là chuyện lạ.
Mà nhìn sắc mặt Rose đen xì thì cô càng vui hơn.
“Quân Ngôn để chị Tiểu Quân bế nào?” Mia từ bên cạnh Định Tường và Hà Thế Dân bước lại đưa hai tay về phía Tôn Quân Ngôn.
Tôn Quân Ngôn nhìn Mia chớp chớp mắt, cặp mắt vừa có màu hổ phách của Tôn Hạo lại vừa có màu xanh thẳm của Ký Bình trở nên trong suốt nhìn Mia đến ngơ ngác. Sau khi nhận ra người trước mặt mình là ai Tôn Quân Ngôn liền nhe răng cười làm chiếc má bên trái lúm đồng tiền đáng yêu phết, hai tay trắng trẻo mập mạp đưa về phía Mia, đôi chân chập chững bước lại.
Nhưng chưa bước được mấy bước đã bị Thẩm Nhược Hàn kéo lại ồm chầm đưa ánh mắt sắc lạnh về phía Mia như cảnh cáo không được chạm tới Tôn Quân Ngôn.
Một thằng nhóc bốn tuổi ôm thắng nhóc gần hai tuổi khiến cả sân bay chú ý ai cũng mỉm cười nhìn hai nhóc trong khác bụi bặm này.
Hôm nay, Thẩm Nhược Hàn mặc một chiếc quần Jean rách ở đầu gối và chiếc áo thun hình siêu nhân cùng với dây thắt lưng loại dài, mang giày thể thao nike, đội nón lưỡi trai ngược ra sau trong bụi đời phết, đúng chất cá tính. Còn Tôn Quân Ngôn thì một bộ đồ chim cánh cụt bao cả đầu chỉ chừa ra khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai.
Hai đứa nhóc đẹp trai ôm nhau trong sân bay khiến mọi người đi ngang không thể không để ý. Đáng yêu thế cơ mà.
Tôn Quân Ngôn chau mày tỏ ra bực bội tay chân không ngừng giãy giụa, mặt mếu lại như sắp khóc hai tay vẫn đưa về phía trước cầu cứu nhưng càng kháng cự Thẩm Nhược Hàn càng ôm chặt hơn.
Ký Bình thấy con trai cưng của cô bị ức hiếp đến tội như vậy liền liếc Rose một cái từ từ đỡ eo đi lại bế Tôn Quân Ngôn lên.
Tôn Quân Ngôn được mẹ bế liền cọ cọ vào vai Ký Bình rồi òa khóc nức nở nhưng chỉ có Tôn Hạo ở phía sau mới biết con trai anh đang dở trò. Mặt thì khóc vô cùng oan ức còn miệng thì cười te tét thế kia mà. Khóc không có lấy một giọt nước mắt.
Đám vệ sĩ ở phía sau lưng cô nhìn tiểu thiếu gia mà cố nén cười, chưa thấy thằng nhóc nào lắm trò như vậy. Lúc ở lâu đài người mà họ đề phòng nhất chính là tên nhóc nhỏ Tôn Quân Ngôn, từ hồi biết bò liền quậy banh cái lâu đài. Vệ sĩ cùng người hầu bị hành cho chạy toáng loạn khi thì mất bộ đàm, ống loa, khi thì đạn dược trong túi không cánh mà bay. Hầu như đều là cảnh gà bay chó chạy do tên nhóc nhỏ gây ra, vậy chứ bộ mặt luôn vô tội và rất ngây thơ.
Cứ nói đến là lại rút vào trong lòng tiểu thư của họ khóc làm ra vẻ oan ức. Còn tiểu thư thấy con khóc liền đau lòng nên không nở trách móc, bọn họ chỉ đành chịu khổ. Thù trong giặc ngoài bọn họ đều phải đề phòng.
Ký Bình đang dỗ Tôn Quân Ngôn thì ở ngoài có hai người đi tới. Là Đường Mạnh Hùng và vợ. Thật sự lâu quá không gặp xém chút cô còn không nhận ra được hai người chú và thím của mình.
“Không ngờ lại gặp con ở đây?” Đường Mạnh Hùng vui vẻ đi lại theo sau là Nhật Lam vợ ông.
“Con cũng không ngờ lại gặp được chú và thím ở đây.”
“Chú đến để đón Hải Yến, ruốt cuộc sau bao nhiêu năm nó cũng chịu về.” Đường Mạnh Hùng không giấu được nổi phấn khích trong giọng nói mang đầy vẻ hào hứng cùng vui sướng.
Bỗng ở bên cửa một đôi nam nữ bước ra. Nam tuy khuôn mặt không phải là hàng cực phẩm nhưng cũng được coi là một mĩ nam, nữ khuôn mặt thanh tú đúng chất mĩ nữ. Hai người họ cũng đẩy một chiếc xe nôi đi tới.
“Hải Yến kìa.” Nhật Lam đang nhìn xung quanh liền lên tiếng chỉ về đôi nam nữ trước mắt.
Theo hướng Nhật Lam chỉ mọi người bắt đầu nhìn theo.
Đường Mạnh Hùng nhanh chóng đi lại chưa kịp nói gì liền ôm chầm lấy con gái. Đường Hải Yến hai năm trước ở nước ngoài đã chửa lành mắt và bây giờ đã thấy được bình thường như người khác.
Thân Ba đẩy chiếc xe nôi về phía cô rồi cúi chào.
“Chủ tử.”
Ký Bình vỗ nhẹ lên vai Thân Ba rồi chú ý đến đứa trẻ nằm trong xe nôi bên cạnh.
Đứa trẻ rất nhỏ khoảng hai ba tháng đang nằm trong xe nôi vừa bú vừa mở to mắt nhìn mọi người.
“Chị Tiểu Bình.” Đường Hải Yến sau khi chào hỏi ba mẹ mình liền đi lại ôm lấy cô nhưng chưa kịp ôm đã bị Tôn Quân Ngôn đẩy ra.
Tôn Quân Ngôn vẻ mặt không hài lòng nhìn Đường Hải Yến. Mẹ chỉ có thể của Tôn Quân Ngôn cậu dù ai cũng không được phép ôm.
Nhìn tên nhóc như chim cánh cụt kia ai cũng bật cười. Ba nó không ghen nó đã ghen trước rồi, bình dấm chua của tương lai đây mà.
Đường Hải Yến che miệng cười rồi véo nhẹ má Tôn Quân Ngôn một cái.
“Nhóc này…?” Tôn Hạo bước lại phía chiếc xe nôi không kiềm được thắc mắc.
“Là con của tôi và Hải Yến.” Thân Ba vui vẻ gát tay lên vai Đường Hải Yến.
Mọi người bắt đầu ồ lên.
“Này Thân Ba chú đi bảo vệ người ta mà như vậy đó hả?” Rose đứng một bên cũng bước lên dở giọng châm chọc.
“Đi bảo vệ hay đi gieo giống vậy?”
“Cả hai.” Thân Ba nhàn nhạt trả lời càng ôm Đường Hải Yến chặt hơn.
Ký Bình vừa vuốt tóc Tôn Quân Ngôn vừa nhìn Thân Ba và Đường Hải Yến. Xem ra ai cũng có hạnh phúc của riêng mình rồi.
“Sau này, tôi phải gọi cậu một tiếng em rễ rồi Cao Hải Âu.” Ký Bình vui vui vẻ vẻ nhìn khuôn mặt Đường Hải Yến càng lúc càng đỏ kia.
Thân Ba mấy năm trước rời khỏi tổ chức nên không thể dùng bí danh mà gọi mãi được. Với lại bây giờ là chồng của em họ mình cô càng không nên để cho Thân Ba gọi mình là:”chủ tử” mãi được.
Cao Hải Âu là tên thật của Thân Ba trước khi gia nhập tổ chức. Một con Hải Âu cùng một con chim yến chắc chắc sẽ xảy cánh trên cùng một bầu trời.
Tôn Quân Ngôn nhìn đang dựa vào vai cô chơi đùa với mấy loạn tóc bất ngờ quay lại nhìn bé con đang nằm trong nôi nở nụ cười thích thú.
“Bé…bé.” Đôi môi đỏ nhỏ xinh không ngừng thốn ra hai từ, bàn tay nhỏ nhắn mập mạp đưa về chiếc xe nôi.
“Em ấy là Cao Hải Phong.” Đường Hải Yến nhìn Tôn Quân Ngôn liền nở nụ cười, vuốt nhẹ sau gáy Tôn Quân Ngôn rồi giới thiệu.
Sau một màn chào hỏi vui đùa ở sân bay một người cũng trở về.
Hôm nay, có lẽ là một ngày vui nhất. Tất cả đều trở về bên cạnh nhau, tuy còn rất nhiều bạn bè chưa về kịp nhưng chắc chắn sẽ có một ngày họ cũng sẽ về. Hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ mất đi nếu mọi người cùng nhau biết trân trọng.
Ký Bình tựa người trên ghế sofa bộ dạng mệt mỏi ra thấy rõ. Một chiến bay lâu như vậy thêm cái bụng phệ nệ này làm cô vô cùng mệt mỏi.
Tôn Hạo đặt Tôn Quân Ngôn xuống ghế rồi ngồi xuống gần cô. Không cần cô nói nhiều anh cũng tự chủ xoa bóp giúp cô.
“Uống nước đi,bà xã.” Anh cằm ly nước đi cho cô.
Ký Bình nhận lấy ly nước từ tay anh uống một ngụm rồi đặt lên bàn. Quay qua bên trái của anh bế Tôn Quân Ngôn về phía mình.
Tôn Quân Ngôn từ lúc sinh ra đây là lần đầu tiên trở về nhà ông bà nội nên rất chăm chú nhìn xung quanh cả cô bế để lên đùi cô ngồi cũng không biết.
“Mẹ, nhà…”
Ký Bình xoa nhẹ đầu Tôn Quân Ngôn rồi gỡ cái nón có hình chim cánh cụt xuống khỏi đầu Tôn Quân Ngôn, làm lộ ra màu tóc hạt dẻ của cậu bé.
Từ lúc mới sinh ra Tôn Quân Ngôn đã có một nét đẹp thần thánh đến nổi vị bác sĩ hộ lý sinh phải mê mẫn. Sự kết hợp giữ cô và anh lại cho ra một đứa trẻ mang nét đẹp cả hai. Tóc cô hơi vàng cùng với màu tóc đen bóng của anh lại có thể cho ra một đứa trẻ với màu tóc hạt dẻ. Con ngươi màu xanh thẩm của cô cùng với màu hổ phách của anh lại có thể ra được màu của cả hai. Nói chung là một nét đẹp khó cưỡng cũng khó cầu.
“Tiểu Ngôn có thích không?” Thụy Miên từ bên ngoài đi vào ngồi xuống nhìn đứa cháu cưng.
“Thích…đẹp.” Tôn Quân Ngôn đưa ngón tay lên miệng làm điệu bộ suy nghĩ một lúc liền trả lời.
Mọi người đang ở bên ngoài đi vào nghe giọng non nớt của Tôn Quân Ngôn không khỏi phát ra cười thích thú.
“Cô ẩm Tiểu Ngôn đi chơi nào?” Thụy Miên đưa tay ra bế Tôn Quân Ngôn từ tay cô.
Tôn Quân Ngôn nghe đi chơi liền tỏ ra thích thú, tên nhóc chả biết sợ là gì.
“Chị dâu, chị đi nghỉ đi em giữ Tiểu Ngôn cho.” Vừa nói xong Thụy Miên liền bế Tôn Quân Ngôn đi ra ngoài vườn.
Ngày 28 tháng 10
Hôm nay là ngày sinh nhật của Tôn Quân Ngôn còn một tuần nữa là ngày sinh theo dự tính của Ký Bình.
Biệt thự Tôn gia càng lúc càng náo nhiệt người dự tấp nập, quà tặng được gửi đến và tặng để cao như núi.
Đèn điện được mở sáng cả một khu biệt thự.
Tôn Quân Ngôn hôm nay mặc một bộ vest trẻ em màu trắng cùng với áo thun in chữ bên trong, mang giầy thể thao chạy khắp nơi trong căn biệt thự cùng với Thẩm Nhược Hàn và Mia.
Mia bây giờ đã lớn nên cũng hiểu chuyện, đã trở thành một cô bé hiếu động và rất xinh đẹp. Từ khi vào lớp ba cô bé bắt đầu không thích mọi người kêu mình là Mia nữa mà thích kêu bằng tên thật: Hà Tiểu Quân. Đơn giản vì cảm thấy mình bị lạc loài.
Ký Bình cùng Tôn Hạo tay trong tay nhìn bọn trẻ vui đùa lòng cũng vui lây.
Buổi tối này còn có cả gia đình nhỏ của Dương Khải Sâm nữa. Con gái Dương Khải Sâm-Dương Tụê Vân cũng có mặt đang cùng bọn trẻ vui đùa.
Cô dựa vào người Tôn Hạo nhìn bọn trẻ mà thấy vui lây.
“Hai người hạnh phúc quá nhỉ?” Rose đang tiếp khách thì đi lại buông lời trêu chọc.
Ký Bình đưa cho Rose một ánh nhìn khinh khỉnh.
“Cậu với Thẩm Thiếu Bạch cũng đâu khác vợ chồng tớ.”
Cô vừa dứt lời Thẩm Thiếu Bạch ở phía sau đã ôm chầm lấy Rose.
Rose bị chọc lại liền thúc vào bụng Thẩm Thiếu Bạch một cái.
“Hai người sao không kiếm thêm một hai đứa nữa để chơi với Tiểu Hàn.” Tôn Hạo cười cười nhìn hai vợ chồng của em họ mình.
“Từ từ đã, em đâu thể như anh. Đánh nhanh thắng nhanh.” Thẩm Thiếu Bạch nhìn Tôn Hạo phán một câu làm Ký Bình bên cạnh Tôn Hạo liền đỏ mặt.
“Như tôi là được nhất, kiếp này vẫn là người đàn ông hoàng kim.” Sở Minh Triệt cằm một ly rượu vang vừa nhâm nhi vừa đi lại.
Mọi người bắt đầu che miệng cười. Người đàn ông hoàng kim, haha, mà đúng thật gần bốn mươi mà vẫn chưa một lần chạm vào đàn bà.
Sở Minh Triệt bị mọi người cười liền đen mặt, bỏ đi tiếp khách.
Đang cười nói vui vẻ bỗng Ký Bình chau mày lại, người đang dựa vào người Tôn Hạo bất giác run rẩy, tay đang khoác tay Tôn Hạo thì rút lại rồi ôm chầm lấy bụng.
Tôn Hạo nhanh chóng phát hiện được sự khác lạ của cô, quay người lại ôm chầm lấy cô.
“Bình nhi, em sao vậy?” Nhìn trán cô đầy mồ hôi, mặt nhăn nhó Tôn Hạo tay chân bắt đầu luống cuống.
Ký Bình được Tôn Hạo đỡ liền nắm chặt tay Tôn Hạo, bụng cô đau âm ỉ như muốn nổ tung, khó khăn nói:
“Đau…bụng em…đau quá.”
Sắc mặt Tôn Hạo trắng bệch. Còn một tuần nữa mới sinh mà.
“Người đâu, chuẩn bị xe mau.” Tôn Hạo vội bế cô lên, mọi người đang dự tiệc liền quýnh quán cả lên. Một buổi tiệc bắt đầu trở nên loạn chỉ vì cô đau bụng trước ngày dự sinh.
Sở Minh Triệt nhanh chóng buông bỏ hết mọi việc chạy lại còn Thẩm Thiếu Bạch thì nhanh chóng đi lấy xe.
Bệnh viện S do Sở Minh Triệt làm viện trưởng.
Trong phòng phụ sản các bác sĩ đi qua đi lại, Tôn Hạo ngồi trên ghế nắm chặt lấy tay cô. Nhìn sắc mặt cô trắng bệch mà đau lòng.
Tôn Quân Ngôn ngồi trên giừơng khuôn mặt nhỏ nhắn mếu máo như sắp khóc xoa xoa cái bụng to của cô như muốn an ủi. Lúc nãy Tôn Hạo đã đưa Tôn Quân Ngôn cho Thụy Miên nhưng cuối cùng Tôn Quân Ngôn cũng chạy vào còn bò lên giừơng sanh của cô.
“Mẹ, không đau, không đau.” Tôn Quân Ngôn giọng non nớt không ngừng vuốt bụng cô ủy khuất nói.
Ký Bình đang đau cũng phải mỉm cười nhìn đứa con trai vừa tròn hai tuổi của mình bằng ánh mắt yêu thương.
Cô nằm trên giừơng bụng đau đến mức sắp vỡ ra, từng giờ từng giờ trôi qua nhưng vẫn không hề có dấu hiệu sắp sinh. Làm bác sĩ và người nhà đều rối đầu bứt tóc. Đau đến một đêm nhưng cuối cùng đến sáng bụng lại hết đau, cô chỉ có thể đoán được tên nhóc trong bụng cô muốn quậy là chứ thật ra chả hề bị gì cả, đứa bé trong bụng cũng rất khỏe mạnh.
Ký Bình được Tôn Hạo dìu từ phòng sinh ra ngoài. Vì tên nhóc trong bụng mà cô phải dã lả cười trừ với mọi người.
Đến cả tuần sau thậm chí qua ngày dự sinh cô vẫn không đau bụng, Tôn Hạo và mọi người trong nhà vẫn tiếp tục vò đầu bứt tóc với tên nhóc trong bụng cô. 10 tháng 10 ngày đứa bé đã ở trong bụng cô hơn 10 tháng, mọi người trong nhà đều lo lắng mặc dù biết đứa trẻ vẫn khỏe mạnh nhưng ở trong đó lâu quá cũng không tốt vì vậy mà Tôn Hạo đã liên lạc với bác sĩ chuẩn bị sinh mổ.
Ký Bình nằm trên giừơng vuốt ve cái bụng cô chỉ đánh thở dài bất lực với đứa con siêu nghịch ngợm này.
Chiếc giường cô nằm bất đầu được y tá đẩy vào phòng mổ Tôn Quân Ngôn được cô giao cho Thụy Miên thì mếu máo nhìn cô bằng vẻ mặt đáng thương.
Tôn Hạo mặc đồ bảo hộ nắm chặt tay cô cùng nhau bước vào. Vì khi mổ bệnh nhân không có bất tĩnh ngược lại có ý thức nên anh muốn vào làm bạn với cô.
Cửa phòng mổ vừa được mở ra khuôn mặt đang yên ổn của Ký Bình bất giác chau lại, phía dưới ga giường bắt đầu xuất hiện một khoản ẩm ướt, cô bị bất ngờ mà rên rỉ.
Vị bác sĩ đang đẩy cô thấy vậy liền dở chăn lên kiểm tra. Ruốt cuộc cũng có dấu hiệu sanh. Vậy là mọi người phải đưa cô trở về phòng sanh thường. Ai cũng bó tay với tên nhóc không biết trai hay gái trong bụng cô.
Suốt gần một ngày cuối cùng cô cũng sinh ra một tên nhóc. Tên nhóc vừa chào đời chỉ khóc một hai tiếng rồi im như tờ mở mắt nhìn mọi người trong phòng.
Tôn Hạo và Ký Bình một lần nữa bó cả tay lẫn chân. Không biết tên nhóc này giống ai, nhũ quan thì đẹp như thiên sứ giống cả anh và cô nhưng tính tình chắc giống hàng xóm.
Vì tên nhóc này quá sức kỳ cục lên ông Tôn đặt là Tôn Thần Hy. Nhũ quan như thiên sứ dễ dàng hút hồn người khác, lại có chút lạnh lùng cao ngạo, khí thế nên gọi là Tôn Thần Hy: Vị thần của Hy Lạp.
Ánh ban mai một lần nữa hé mở chào đón ngày mới, Ký Bình bước xuống giừơng kéo rèm qua một bên, ánh mắt chiếu vào làng da trắng hồng của cô. Cô mở nụ cười nhẹ nhìn ba cha con Tôn Hạo, Tôn Quân Ngôn và Tôn Thần Hy đang ôm nhau ngủ say sưa trên giừơng. Có lẽ đây chính là hạnh phúc của đời cô.
Dù sau này có ra sau, chỉ cần cô có gia đình nhỏ bên cạnh là đủ. Hạnh phúc của cô như vầy cô đã mãn nguyện rồi.
-Một tính yêu không phải là tình yêu đầu tiên nhưng là tình yêu cuối cùng.
-Một hạnh phúc bắt đầu ở kiếp này và kết thúc ở kiếp sau.
________The End______