Đọc truyện Vợ Tổng Tài Bá Đạo – Chương 41: Sự Trùng Hợp
“Tôn tổng, máy bay đã hạ cánh.” Một nam tiếp viên bước lại đánh thức Tôn Hạo.
“Tôi biết rồi.” Tôn Hạo vừa nói vừa ngồi dậy khỏi hàng ghế Vip. Hai tên vệ sĩ đi theo sau thấy Tôn Hạo đứng lên cũng đứng lên chuẩn bị mang hành lý. Thật ra chỉ có một ít quần áo, vì đồ quần áo của anh rất khó chọn lựa và mua nên toàn phải đặt riêng, nếu mua sẵn thế nào cũng vừa chỗ này mà lại ngắn hoặc chật chỗ kia, nên anh đi đâu đều phải mang theo quần áo nếu không lại phải làm phiền mấy nhà thiết kế.
Hôm qua anh đã làm mọi cách hâm dọa, năn nỉ, thẳm chí là xuống nước Dương Khải Sâm mới cho anh địa chỉ của cô, vừa biết được địa chỉ anh đã sai trợ lý gọi cho sân bay mở một đường bay gần và nhanh nhất đến Mỹ.
“Tôn tổng, chúng ta đi đâu?” Tên vệ sĩ đang ngồi trên ghế lái hỏi.
” Cung gia ” Tôn Hạo nhàn nhạt trả lời. Ánh mắt nhìn xa xăm trên đường phố của thủ đô Oasinhton.
Chiếc BMW bắt đầu lăng bánh. Sau hơn 30 phút xe của Tôn Hạo cũng đến được cổng của biệt thự Cung gia. Ngôi biệt thư một trắng mang đậm chất Châu Á. Tôn Hạo có nghe nói Cung lão gia là người rất yêu quê hương, yêu tiếng nói mẹ đẻ nên chưa hề sống theo phong cách phương Tây. Tuy là một ông trùm của thế giới đêm nhưng lại là một người sống quan minh chính đại, đúng sai luôn biết phân biệt rõ ràng nên những băng nhóm, bang phái trên thế giới phải nể mặt ông 7 phần.
Tôn Hạo bắt đầu mở cửa bước xuống xe. Tên vệ sĩ người Mỹ đang đứng ở cổng lại bước lại.
“Xin hỏi ngài tìm ai?” Tên vệ sĩ người Mỹ sửa dụng tiếng Trung thành thạo hỏi.
“Tôi đến tìm Trình Ký Bình.” Tôn Hạo nhanh chóng trả lời. Vì Cung lão rất yêu tiếng nói mẹ để nên trong biệt thự chưa bao giờ sử dụng tiếng Mỹ cả tên cũng không.
“Trình tiểu thư đang ở bên trong để tôi vào thông báo.” Vệ sĩ nhanh chóng chạy vào thông báo, còn tên vệ sĩ còn lại liền đưa anh vào ngồi chờ ở phòng khách.
Khoảng 15 phút Ký Bình mới bước vào.
Nói thật thì khi nghe có người đến tìm cô cũng ngạc nhiên lắm, nhưng bây giờ thấy người đó là Tôn Hạo cô càng ngạc nhiên hơn.
Lúc nãy bị Cung lão đuổi về phòng nghĩ ngơi cô cũng chỉ nghĩ ngơi được khoảng 2 tiếng đồng hồ sau đó lại lôi máy tính ra làm việc đến khoảng 4 giờ thấy trời đã dịu mát nên cô mới đưa Cung lão ra ngoài vườn hóng gió dù sao nằm ngoài ở trên giường cũng không phải là cách. Vừa ra ngoài vườn chưa được bao lâu đã nghe vệ sĩ báo có người đến tìm. Nên cô với Cung lão mới đi vào xem ai.
“Bình nhi, đây là?” Thấy cô đứng như trời trồng Cung lão ngồi trên xe lăn liền hỏi.
“Anh ấy là Tôn Hạo…” Ký Bình nhất thời bối rối không biết giới thiệu như thế nào.
“Con là chồng của cô ấy.” Tôn Hạo thấy cô bối rối liền cắt ngang lời giới thiệu của cô đối với mình.
“Haha…tốt lắm…rất được.” Ngược với suy nghĩ của Ký Bình, Cung lão rất thoải mái cười vui vẻ, chúc phúc cho cô. Mấy năm nay ông đã duy nghĩ rất nhiều và cũng chấp nhận việc Cung Huân đã chết nên ông rất thoải mái chấp nhận Tôn Hạo.
“Vậy ở chơi lâu lâu rồi hãy về.” Cung lão nói tiếp,lúc nghe cô nói chỉ ở chơi khoảng 10 ngày ông còn sợ việc nhà chồng cô, còn bây giờ Tôn Hạo đã đến đây ông nên níu kéo hai người ở chơi thêm nữa.
“Vâng ạ.” Tôn Hạo nhìn thấy khuôn mặt ôn hòa này của Cung lão thì không thể nào từ chối được.
“Lão gia, đã đến lúc người nên nghĩ ngơi rồi.” Quản gia lo cho sức khỏe của Cung lão liền bước lại nhắc nhở.
Tối đó, trong một căn phòng rộng lớn, có một bóng người đang ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài ban công, bộ dáng cực kỳ cô đơn và lạc lõng.
“Lão gia, người không ngủ được sao?” Bỗng cánh cửa phòng mở ra, lão quản gia mang một ly sữa bước vào.
Cung lão vẫn ngồi im nhìn ra ngoài, không nói gì.
“Người không ngủ được là vì Tôn Hạo sao?” Ánh mắt của lão quản gia có chút buồn bã, chuyện mà ông tưởng chừng như đã đi vào dĩ vãng, một lần nữa lại tái diễn.
“Tôn Hạo đó là con trai của Tôn Kim Toàn và Lâm Uyên đúng không?” Lão quản gia bước lại phía Cung lão, nhìn ông có chút ưu sầu.
“Ông biết từ bao giờ?” Cung lão đến bây giờ mới lên tiếng. Trong giọng nói rất ảm đạm, dường như quá khứ lại một lần nữa tái diễn trong con người đầy sương gió của ông.
“Lần đầu gặp tôi đã nhận ra, rất giống Tôn Kim Toàn năm xưa, ánh mắt đó cũng rất giống Lâm Uyên.” Lão quản gia nói ra những gì mà mình quan sát được.
“…”
“A Huân và Tôn Hạo đều có ánh mắt rất giống nhau, màu hổ phách lạnh lùng và xa cách nhưng đâu đó luôn có nét ấm áp.” Lão quản gia bước lại cầm tấm ảnh ở trên bàn lên vừa lao chùi vừa nói.
“Đúng…rất giống nhau…giống đến nổi kỳ lạ.” Cung lão tự nở một nụ cười giễu cợt cho chính bản thân mình.
“Nếu Tôn Hạo biết người cùng Lâm Uyên mẹ cậu ta đã từng là…”
“Tuyệt đối không để nó biết, cả Bình nhi cùng không cho nó biết. Không thể để cho nó biết chuyện nó yêu em của người yêu cũ được.” Cung lão cắt ngang lời của quản gia, ông quá rõ tính khí Ký Bình, khi biết được chuyện này cô chắc chắn sẽ cảm thấy có lỗi với Cung Huân mà ép mình không thể yêu Tôn Hạo. Dù đám cưới này là ép hôn nhưng qua ánh mắt của người từng trải ông có thể khẳng định hai người đó đã nảy sinh tình cảm. Nên ông dẽ không cho phép chuyện này được xảy ra.
Còn Tôn Hạo sẽ nghỉ gì khi vợ mình sắp chút nữa trở thành chị dâu của mình. Ông thật sự không biết chuyện này rồi sẽ ra sao? Có phải chăm ông trời đang đùa giỡn với tình cảm của ba người.