Vợ Tổng Tài Bá Đạo

Chương 101: Ngoại truyện 11 End


Đọc truyện Vợ Tổng Tài Bá Đạo – Chương 101: Ngoại truyện 11 End

Mọi người trong lễ đường ai muốn xem kịch thì ở lại xem, còn không thì mọi người cũng tản dần đi.

Việc này là của Tôn gia và Hạ gia, họ không nên ở lại thì hơn. Bên nào cũng lớn lỡ đụng vào thì chết như chơi.

“Tôn tổng, xin ngài cẩn thận cho chính hành động nông nỗi của mình hôm nay.” Ba Hạ bước lên, giọng đầy nghiêm nghị mà cảnh cáo anh.

Tôn Thần Hy nhếch môi cười nhạt càng ôm chặt lấy cô hơn.

Hạ Ân Khanh trợn to mắt. Ôi không! Cô sợ nhất là khi ba cô nổi giận. Nhưng hôm nay cô phải bỏ đi nổi sợ đó rồi. Cô không thể lấy người mà mình không yêu được.

“Hy thiếu, anh bỏ tôi xuống đi.”

“Không.” Tôn Thần Hy lạnh lùng trả lời cô. Có chết anh cũng không buông xuống đâu.

Ba Hạ nhìn Tôn Thần Hy tức giận đến nổi cả gân xanh trên mặt.

“Bác Hạ, cháu tác thành cho họ, mong bác chúc phúc cho hai người họ.” Cao Hải Phong lúc này mới lên tiếng.

Sự thật thì trong vụ đám cưới này Cao Hải Phong anh và Hạ Ân Khanh cô đã chơi một trò chơi mang tính cá cược.

Khi lên máy bay về Thụy Sĩ cô đã cùng anh cá cược một ván. Đó là Tôn Thần Hy có đến cướp dâu hay không? 

Sự việc hôm nay là rõ ràng nhất. Tôn Thần Hy đã tới đưa cô đi mà không màng đến thể diện gia đình, chứng tỏ anh thật sự yêu cô.

Hạ Ân Khanh nở nụ cười nhẹ ôm lấy cổ anh.

Cao Hải Phong từ tốn kể lại cuộc cá cược của hai người. Nhưng cuộc cá cược này, Tôn Thần Hy đã tới, tức là Cao Hải Phong anh đã thắng. Và người thua sẽ làm thú cưng cho người kia một tuần.

Cao Hải Phong đảo mắt qua cô bằng nụ cười hả hê. Anh sắp có thú cưng để chơi rồi.

Ba Hạ trợn to mắt nhìn Cao Hải Phong. Ông hiện tại đang rất sốc.

Làm sao có thể như vậy chứ? Mấy ngày qua hai người diễn trò ân ái cuối cùng cũng chỉ là giả.

Tôn Thần Hy cau mày nhìn cô gái đang chớp chớp mắt tỏ ra ngây thơ vô tội đang ở trong lòng ngực mình. Cô gái chết tiệt, dám đem anh ra cá cược. Để xem khi về lại nhà anh sẽ phạt cô ra sao.

“Về nhà, tôi chắc chắn sẽ phạt em, đồ tiểu yê…” 

“Ba, ba sao vậy?” Tôn Thần Hy chưa nói hết câu đã bị tiếng hét của Hạ Ân Khanh làm im bật.

Anh liếc nhìn về phía ba Hạ. Mặt ông ấy trắng bệch, miệng không ngừng thở một cách khó nhọc, tay nắm chặt lấy ngực.

“Mình, mình à.” Mẹ Hạ ôm lấy người ba Hạ đang dần dần ngụy xuống. Ông ấy đang mất dần ý thức.

“Các người còn ở đó làm gì, gọi xe mau.” Tôn Quân Ngôn nhanh chóng chạy lại hét lên ra lệnh cho vệ sĩ.

“Thần Hy, Hải Phong…hai đứa giúp anh đứa bác ấy ra ngoài. Nhanh lên.”

“Dạ” Tôn Thần Hy và Cao Hải Phong nhanh chóng chạy lại mang ba Hạ ra ngoài.

Mọi người bắt đầu đi đi lại lại bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện. 

Hạ Ân Khanh dựa vào vai Tôn Thần Hy không ngừng khóc.

Cô đang hối hận, rất hối hận. Biết ba như vậy cô sẽ không dám cá cược đâu.

Tôn Thần Hy ôm chầm lấy cô, tay vỗ nhẹ lên tay cô an ủi.

Mẹ Hạ đi qua đi lại cứ chốc chốc lại nhìn vào cửa phòng cấp cứu. Miệng không ngừng lẩm bẩm cầu nguyện.

Nhạc Linh cùng Tôn Quân Ngôn và Cao Hải Phong chỉ yên lặng nhìn vào trong.

Thời gian bây đầu trôi qua như lấy cạn sức lực của mọi người. Ai náy đều theo đuổi một nổi sợ hãi của riêng mình.

Cánh cửa phòng cấp cứu rốt cuộc cũng mở ra.

“Bác sĩ, chồng tôi sao rồi?” Mẹ Hạ nắm chặt lấy vị bác sĩ vừa bước ra hỏi, nước mắt trên khuôn mặt của bà vẫn rơi trên má.

“Bác sĩ, ba tôi ông ấy sao rồi?” Vị bác sĩ chưa kịp trả lời đã bị cô hỏi dồn thêm một câu nữa.

“Bệnh nhân không sao. Lát nữa sẽ chuyển đến phòng hồi sức. Mọi người đừng để ông ấy kích động quá là được.”

Đợi vị bác sĩ đi mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Ân Khanh đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn vào.

Ba Hạ đã tỉnh nhưng cô thật sự không dám vào. Cô sợ ông ấy lại kích động thêm một lần nữa thì khổ.

“Ân Ân, con vào đây.” Ba Hạ đột nhiên lên tiếng, giọng ông rất nhỏ nhưng lại rất nghiêm khắc.

Hạ Ân Khanh đứng bên ngoài tim xém chút rớt ra. Cầu trời, nhất định phải phù hộ cho cô.

Tôn Thần Hy đứng bên cạnh thấy vậy liền thở ra một hơi rồi nắm tay cô đi vào. Việc này dù sao cũng phải giải quyết, đối mặt sớm hay muộn gì cũng vậy.

“Ta gọi Ân Ân, không gọi, mời Tôn tổng ra ngoài.” Ba Hạ nhìn Tôn Thần Hy đầy căm phẫn. Trong mắt không chút thiện cảm.

Tôn Thần Hy càng nắm chặt tay Hạ Ân Khanh hơn. Hôm nay, anh nhất quyết không buông tay, có chết cũng không buông. Hạ Ân Khanh cô thể xác đã là của anh, trái tim cũng thuộc về anh. Anh không thể để cô một mình đối mặt.

“Bác Hạ, mong bác hiểu cho chúng cháu. Cháu và Ân Ân thật lòng…”

“Ba, con có thai rồi.”

Tôn Thần Hy chưa nói hết câu đã nghe được tiếng nói lớn của Hạ Ân Khanh ở bên cạnh. Anh trợn to mắt nhìn cô, lúc ở trong lễ đường anh chỉ tình cờ nói bậy thôi mà.

“Em có biết mình đang nói gì không?” Tôn Thần Hy ghé vào tai cô thì thào. Cô muốn ba mình phải vào phòng cấp cứu lần nữa sao? Riêng anh, anh không muốn rồi đó. Nếu không anh đã không nhẫn nại ở đây nói năn nhỏ nhẹ như vậy.

“Không phải anh nói không chừng trong bụng em đã có cốt nhục của anh rồi hay sao? Đã phóng lao thì theo lao luôn đi.” Hạ Ân Khanh thì thào vào tai anh. Rồi lại nhìn thẳng vào ba Hạ, quả quyết nói:

“Con có thai với Thần Hy rồi.”

Thần Hy lại thì thào vào tai cô.

“Em có biết cái này gọi là gì không?”

“Ăn cơm trước kẻng hay là điếc không sợ súng. Em thấy hai câu đó đều thích hợp.” Hạ Ân Khanh tỉnh bơ nói vào tai anh.

Tôn Thần Hy như chết đứng. Cô nhóc này quả nhiên lắm chiêu nhiều trò. Được, đã phóng lao thì anh phải theo thôi.


Ba Hạ nhìn cử chỉ hai người to nhỏ rồi nở nụ cười nhạt. Đừng nghĩ ông không biết hai người đang bàn mưu tính kế.

“Chuẩn bị cưới sinh đi.” Ông nhàn nhạt nói rồi nằm xuống quay lưng về phía hai người.

Dù sao, Cao Hải Phong cũng không yêu con gái ông, cưới về cũng chẳng hạnh phúc. Mà con gái ông cũng đã ngủ với Tôn Thần Hy- anh họ của Cao Hải Phong, nếu lấy nhau về làm sao đối mặt. Còn một vấn đề quan trọng là Tôn gia về tài chính, kinh tế, quyền lực lại cao hơn Cao gia gấp trăm lần. Con gái ông lấy Tôn Thần Hy chỉ có lợi chứ không có hại.

Hạ Ân Khanh cùng Tôn Thần Hy mở to mắt nhìn nhau. Hai người vừa nghe phải một câu sét đánh thì phải. Ba Hạ vừa nói cái gì vậy? Chẳng lẽ bị hai người dọa đến nổi đầu óc có vấn đề.

“Ba, ba…nói gì vậy…nhắc lại…cho con nghe đi ạ.” Hạ Ân Khanh ngạc nhiên đến nổi cả nói cũng không thành câu.

Ba cô vừa bảo hai người chuẩn bị cưới sinh đi thì phải? Cô có nghe nhầm không?

“Ta muốn nghỉ ngơi.” Ba Hạ nhẹ nhàng nói.

“Vậy ba nghỉ đi, con và Thần Hy ra ngoài.” Hạ Ân Khanh nở nụ cười nhìn ba mình. Cô biết ông đang mắc cỡ nên mới quay lưng sang như vậy. Bây giờ cô thấy yêu ông ấy kinh khủng.

Hạ Ân Khanh cùng Tôn Thần Hy vừa ra khỏi cửa đã nghe tiếng ba Hạ vọng ra. Xém chút làm hai người chết đứng.

“Đang ở bệnh viện đấy, mang giấy siêu âm cùng giấy khám thai đến đây. Ta muốn xem cháu mình khỏe hay không?”

Hạ Ân Khanh xém chút đập đầu vào cửa. Quả nhiên gậy ông đập lưng ông. Cô làm gì có thai cơ chứ. Lúc nãy hoảng quá nói bừa. Không ngờ ba cô cao tay thật.

“Ba à, ba nghỉ ngơi đi nhá. Vài tháng nữa con và Ân Ân sẽ mang kết quả đến cho ba.” Tôn Thần Hy đột nhiên thay đổi cách xưng hô, rồi vội vàng đẩy cô ra ngoài. Sắc mặt anh cũng không có gì gọi làm tốt.

Ba Hạ từ từ nở nụ cười nhạt rồi ngồi dậy. Ông biết ngay mà. Nhìn thái độ hai người đó, thật sự khó tin.

Một giáng sinh hạnh phúc, kết thúc những năm tháng khó nhọc của mọi người.

Hôm nay, tất cả mọi người đều tụ tập ở dinh thự của Nam Cung gia.

Ký Bình và Tôn Hạo ôm nhau đi trên thảm đỏ phía trước, Tôn Quân Ngôn cùng Tôn Thần Hy đi phía sau, còn phía sau nữa là một đoàn vệ sĩ mang sính lễ đến.

Bọn phóng viên càng không thể bỏ lỡ dịp này, tụ tập đứng hai bên liên tục lia máy vào đoàn người của Tôn gia.

Nhạc Linh và mẹ mình đứng ở trước cửa nghênh đón, ở bên cạnh còn có Hạ Ân Khanh và ông bà Hạ.

“Tôn tiên sinh, Tôn phu nhân, rất vui được gặp mặt.”

Mẹ Nhạc Linh bước lên nở nụ cười chào đón.

Ký Bình và Tôn Hạo lại nhìn nhau rồi lại nở nụ cười. Người quen cả mà, mẹ của Nhạc Linh chính là Yu Cherry, người chuyên bám theo Hàn Âu lúc trước.

“Nam Cung phu nhân, lâu quá không gặp.” Tôn Hạo nở nụ cười đáp trả. Anh vẫn còn ghim vụ Yu Cherry tạt nước vào người cô, nên đối với Yu Cherry có chút không thiện cảm.

Ký Bình ngắt nhẹ vào hông Tôn Hạo một cái. Hôm nay là ngày đi hỏi cưới con gái nhà người ta, tốt nhất cũng nên tỏ ra thân thiện một chút.

“Nam Cung phu nhân, rất vui được gặp lại bà.” Ký Bình nở nụ cười bắt lấy tay Yu Cherry.

“Đúng, rất vui được gặp. Người quen cũ cả mà. Mời vào, mời vào.”

Sau lời nói của Yu Cherry mọi người mới bước vào trong.

Khách khứa hôm nay đông nghẹt. Đều tụ tập đông đủ để xem trò vui của ba nhà Tôn-Hạ-Nam Cung.

Nhạc Linh khoác tay Tôn Quân Ngôn, Hạ Ân Khanh khoác tay Tôn Thần Hy đi xung quanh chào hỏi mọi người.

“Trình Ký Bình, lâu rồi không gặp.”Yu Cherry đưa ly rượu lên đụng nhẹ vào đầu ly rượu của cô.

“Đúng, lâu rồi không gặp. Tôi cũng không ngờ chúng ta lại trở thành thông gia cơ đấy.” Ký Bình nở nụ cười nhạt, nhấp một ngụm nhỏ rượu vang. Cô biết, câu nói vừa rồi của Yu Cherry chả có gì là ý tốt. Nhiều năm như vậy rồi, cả cảm xúc của mình cũng không che giấu được. Thật là tệ đấy.

Tôn Quân Ngôn ôm chầm lấy người Nhạc Linh đến bên một cái ghế rồi đặt cô ngồi lên đùi mình. Đầu dựa vào người cô.

Nhạc Linh cau mày. Từ lúc nãy đến giờ cô thấy hắn có chuyện hình như đang giấu cô.

“Anh bị sao vậy?”

Tôn Quân Ngôn ngồi dậy đàng hoàng nở nụ cười nhìn cô đầy vẻ thần bí.

“Tý nữa anh muốn công bố một chuyện. Anh không thể cứ trốn tránh mãi.”

Nhạc Linh cau mày ôm lấy cổ hắn. Cô biết ý hắn muốn công bố là gì. Cô sẽ ủng hộ hắn.

Cô hôn nhẹ lên môi hắn.

“Em ủng hộ anh.”

Tôn Quân Ngôn không ngờ tới liền bá đạo chiếm ngược lấy môi cô.

“Anh yêu em.”

Tôn Thần Hy ở đắng xa ấm ức chỉ tay về phía Tôn Quân Ngôn và Nhạc Linh.

“Em xem, họ hạnh phúc chưa kìa. Còn anh, anh thật bất hạnh.”

Hạ Ân Khanh lườm anh một cái.

Cô còn không hiểu anh sao? Hiện tại cô đã có thai được một tháng. Từ lúc, được ba cô đồng ý đến nay ngày nào anh cũng chiếm lấy cô. Cái gì mà gia tăng sản xuất. Giờ thì giỏi rồi, chưa đám cưới cô liền có thai. Không biết làm sao mặc váy cưới đây.

“Anh đi kiếm hậu cung của mình mà phát dục. Em không phải nơi để anh phát dục.”

Tôn Thần Hy khóc không ra nước mắt.

“Anh đi tìm hậu cung đây.”

“Đi đi, càng nhanh càng tốt. Nhìn mà chướng mắt.”

Tôn Thần Hy ấm ức đi ra ngoài. Nhưng vừa đi được ba bước liền đi lại ôm chầm lấy cô.

“Vợ à! Từ khi có em, anh giải tán hậu cung rồi. Giờ anh chỉ có mình em và cục cưng thôi.”

Hạ Ân Khanh liếc Tôn Thần Hy một cái. Cái tên này từ lúc nào dẻo miệng như vậy chứ.

“Đáng ghét.”

“Ân Ân, anh yêu em chết mất thôi.” Tôn Thần Hy giọng đầy nũng nịu.

Bỗng ở phía khán đài mọi người bắt đầu tập trung lại, phóng viên bên ngoài đều tụ tập hết vào trong.


Tôn Quân Ngôn cùng Nhạc Linh ôm nhau bước lên khán đài.

Ký Bình cùng Tôn Hạo phía dưới chau mày. Quân Ngôn đang định làm gì vậy, chưa đến giờ công bố việc đính hôn mà.

“Kính thưa quý vị quan khách đã có mặt ngày hôm nay, Tôn Quân Ngôn tôi ngày hôm nay có chuyện để thông báo đến tất cả mọi người.” Tôn Quân Ngôn một tay cầm lấy micro, tay còn lại ôm lấy vai Nhạc Linh.

Mọi người ở dưới được dịp xì xào. Bọn phóng viên liên tục lia máy về phía Tôn Quân Ngôn.

Đã hơn hai năm kể từ khi Tôn gia công bố Tôn Quân Ngôn du học, mọi người không còn thấy hắn xuất hiện nữa. Hôm nay xuất hiện, chắc chắn là có chuyện lớn.

“Tôi muốn công bố về sự thật tai nạn xe mười tám năm trước của ông trùm thời trang.”

Bọn phóng viên như bắt được vàng liền lia máy không ngừng.

Còn phía dưới những người biết được sự thật của vụ tai nạn liền xám mặt lại.

Tôn Thần Hy mặt mày đen lại, buông Hạ Ân Khanh ra nhanh chóng tiến về phía trước.

Việc này đã qua lâu rồi anh thật sự không muốn công khai hay phanh phui lại nữa. Việc năm đó cứ để anh gánh, không phải tốt hơn sao.

“Sự thật, năm đó người lái chiếc xe đó…”

“Anh…không được nói.” Tôn Thần Hy cố chen lên khỏi đám người tụ tập bên dưới khán đài rồi hét lên. Vẻ mặt vô cùng hốt hoảng.

“Là tôi. Chính tôi đã lái xe đâm chết Nam Cung Bắc.” Tôn Quân Ngôn ánh mắt đầy kiên định. Anh trốn tránh đủ rồi. Hắn không thể hèn nhát trốn sau lưng em trai mãi được.

Mọi người ở xung quanh hết sức ngạc nhiên nhìn về phía hắn rồi bắt đầu xôn xao bàn tán. Bọn phóng viên lại càng điên cuồng hơn.

Ký Bình cùng Tôn Hạo nở nụ cười hài lòng.

Cả hai người đều biết sẽ có ngày này nên chả lấy gì gọi là kinh ngạc. Nhưng việc họ kinh ngạc là hôm nay Sở Minh Triệt lại đi cùng một cô gái trẻ.

“Triệt ca, con mồi mới của anh đấy à.” Tôn Hạo là người mở lời đầu tiên.

“Hai đứa để cho Quân Ngôn nói ra chuyện đó sao?” Sở Minh Triệt nhanh chóng đánh trống lảng. Nhìn Nhược Vy đang rụt rè bên cạnh mình.

Nhược Vy càng đỏ mặt hơn, vội vàng cúi đầu xuống.

“Chuyện tụi nhỏ. Anh đừng có tìm cách đánh trống lảng.” Tôn Hạo tỏ ra không hài lòng trước câu nói của Sở Minh Triệt.

Sở Minh Triệt nở nụ cười ngượng. Đã sáu mươi cái xuân xanh rồi mà còn nói chuyện yêu đương thì quê chết. Nhưng biết làm sao được, anh vốn là trâu già mà.

“Chú đừng ở đó mà nhiều lời, gọi một tiếng chị dâu đi.”

Tôn Hạo đang uống một ngụm rượu liền bị câu nói của Sở Minh Triệt làm cho sặc. Anh vốn chỉ nói đùa thôi mà.

Ký Bình đứng bên cạnh cười hì hì. Cuối cùng rồi ai cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình.

“Chị dâu, em chào chị.” Ký Bình nở nụ cưới rất ngọt ngào nhìn Nhược Vy làm Nhược Vy đỏ mặt tím tai.

“Này,em đừng có ức hiếp người khác có được không?” Sở Minh Triệt tỏ ra không hài lòng rồi kéo Nhược Vy đi. Trong lòng vẫn còn ấm ức.

Ký Bình nhìn bóng dáng hai người bỏ đi nụ cười trên môi liền tắt đi. Cô đưa mắt nhìn lên khán đài.

Tôn Thần Hy cũng đang đứng trên đó.

Máy ảnh liên tiếp lia về phía bọn họ.

Chắc chắn sáng nay sẽ có những tin sốt và nóng đây.

Còn Yu Cherry vẫn đứng bất động. Bà vừa nghe được cái chuyện tày trời gì vậy nè. Còn Nhạc Linh nữa, sao lại đồng ý lấy kẻ giết cha mình kia chứ.

Phản, phản hết cả rồi.

Nhạc Linh không biết từ lúc nào đã rời khỏi khán đài bước về phía mẹ mình.

“Mẹ, chuyện này sao buổi đính hôn, con sẽ nói rõ ràng với mẹ.” Cô chỉ bỏ lại một câu rồi lại trở về bên cạnh hắn. Hiện tại cô biết hắn đang cần điểm tựa là cô, cô không thể bỏ mặc hắn.

Còn bọn nhà báo vẫn không ngừng đặt ra những câu hỏi ngặt nghèo cho hắn. Nhưng Tôn Quân Ngôn lại không ngần ngại trả lời hết tất cả. Trừ việc hung thủ bắt cóc mình năm đó là ai, đều bị anh giấu nhẹm.

Vệ sĩ của Tôn gia cũng bắt đầu giải tán bọn phóng viên. Để chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn.

Nhược Vy bị Sở Minh Triệt lôi đi thì tức giận không thôi.

Sao có thể giới thiệu cô như vậy chứ? Cô biết bản thân mình không xứng với Sở Minh Triệt, nhưng anh có cần phải chơi đùa với cô không? Còn về vấn đề tuổi tác nữa, tuổi của anh gấp hai lần tuổi cô. Cô không muốn nghe người khác nói mình lấy anh là vì tiền. Huống hồ Sở Minh Triệt lại là người đàn ông quốc dân vô cùng xuất sắc, cô chỉ là một cô gái nghèo được anh mang về rũ lòng thương. Vốn dĩ hai người như trời với đất, vốn không thể ở gần nhau.

“Sở lão gia, ông buông tôi ra đi.” 

Sở Minh Triệt đột nhiên dừng lại, quay người lại nhìn cô.

“Rousseau Nhược Vy, những lời tôi nói lúc nãy hoàn toàn đều xuất phát từ đáy lòng của tôi.” Sở Minh Triệt nhìn cô đầy kiên định.

“Em cho tôi là trâu già cũng được, là kẻ háo sắc cũng được nhưng tôi là thật lòng với em. Tuy tôi không cho em được một đời hạnh phúc nhưng ít ra hiện tại tôi có thể chắc chắn tôi có thể cho em hai mươi năm hạnh phúc.”

Nhược Vy đưa mắt nhìn Sở Minh Triệt, cô vốn rất thông minh nên liền hiểu ý anh. Anh năm nay đã sáu mươi, cho cô thêm hai mươi năm nữa là tám mươi, anh thật sự muốn làm vậy sao.

“Sở lão gia, tôi…”

Nhược Vy chưa nói hết câu đã có một bờ môi hôn lấy môi cô, bá đạo quấn lấy lưỡi cô. Nhược Vy trợn to mắt nhìn Sở Minh Triệt.

Cô đã cố gắng lấn át trái tim mình trong thời gian qua để không run động với anh, nhưng giờ khắc này tim cô đập nhanh kinh khủng. Từ lần đầu tiên gặp mặt, rồi lại ở nhà anh, cô thật sự đã phải áp chế mình rất nhiều. Ở cùng một người đàn ông vừa hào hoa, vừa tài giỏi lại chưa lập gia đình khó tránh dẫn đến mơ tưởng nhưng cô biết cô không xứng với anh.

Ba cô là một thương nhân bị thua lỗ nên phải vay tiền của Tô gia, đến nổi không có tiền trả phải lê lết trong từ khu ổ chuột. Người cô cũng đã lấm lem bụi trần, thật sự không xứng với anh.

“Tôi đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, hãy để tôi chăm sóc em trong quãng thời gian còn lại, có được không?” Sở Minh Triệt buông cô ra, từng lời nói như rót rượu vào tai cô.

Nhược Vy khẽ cúi đầu. Cô không xứng với anh.

“Sở lão gia, tôi…tôi thật sự không thích hợp với ngày.” Nhược Vy khẽ lí nhí trong miệng.

Sở Minh Triệt đơ người. Ngốc quá, anh mới là người không xứng đáng với cô mới đúng. Đầu đã hai thứ tóc rồi mà còn nói chuyện yêu đương, anh quả nhiên rất nực cười.


“Ngốc, tôi mới là người không xứng đáng với em.” Anh nhẹ nhàng đưa tay vén tóc cô.

“Nên hãy để kẻ không xứng này, chăm sóc em được không?”

Nhược Vy ngước khuôn mặt đỏ ửng lên nhìn anh. Cô rất muốn nói, cô cũng rất thích anh, rất muốn ở cùng anh. Nhưng bây giờ toàn bộ cơ lưỡi của cô đều cứng lại. Cô chỉ có thể nhìn khuôn mặt đẹp như tranh của anh. Trong ánh mắt đầy vẻ xúc động.

Sở Minh Triệt nở nụ cười nhẹ đưa cô rời khỏi bữa tiệc.

“Sở lão gia, ông đưa tôi đi đâu vậy?” Nhược Vy ngồi trên xe liền thắc mắc. Buổi tiệc còn chưa tàn mà.

Sở Minh Triệt nhẹ bấm nút tự lái cho xe rồi quay sang nhìn cô. 

“Còn gọi tôi là Sở lão gia.” Anh có chút phận ý nhìn Nhược Vy.

Nhược Vy vội cúi đầu xuống, mặt cô càng đỏ hơn nữa.

“Triệt, ông…”

Sở Minh Triệt lườm cô một cái. Còn xưng ông cơ đấy.

“Triệt, a..an..anh đưa em đi đâu vậy?” Nhược Vy hai tay nắm chặt lấy chiếc váy màu xanh nhạt của mình. Cách xưng hô này cô thật sự không quen.

“Về nhà.” Sở Minh Triệt nở nụ cười rồi ôm lấy cô mà hôn.

Chiếc xe vẫn lăn bánh trên đường, hòa vào từng ánh đèn bên đường, từng hàng cây, từng cửa tiệm bên đường đều ở phía sau hai người.

Nhược Vy bất giác cũng đáp trả lại anh. Giờ phút này cô mặc kệ tất cả, hạnh phúc là của cô dù người khác có nói gì cô cũng sẽ không quan tâm.

Sở Minh Triệt vừa về đến nhà liền chiếm lấy cô từ bên ngoài lên tới trong phòng. Có biết anh đã đợi giây phút này lâu lắm rồi không. Quần áo của hai người cũng vì đó mà vươn vãi khắp nơi không căn nhà.

Nhược Vy mặt mày đỏ ửng nhìn Sở Minh Triệt đang ở phía trên mình mà điên cuồng hôn lên từng nơi trên cơ thể cô. Nhược Vy vội vàng thở gấp ôm lấy cổ anh, từng động tác của Sở Minh Triệt đưa cô vào mê loạn.

Sở Minh Triệt lại không ngần ngại đâm thẳng vào nơi sâu nhất của cô, khám phá vườn hoa bí ẩn của cô. Nhược Vy như được giải thoát liền rên rỉ từng hồi.

Căn phòng khuất dần trong đêm tối cùng tiếng rên rỉ khoái cảm của hai người.

Tôn Quân Ngôn ngồi nhìn từng khuôn mặt xung quanh của mọi người.

Đặc biệt là cái khuôn mặt tức giận của Tôn Thần Hy khi nhìn thấy cả khối báo và tạp chí các loại từ trong nước đến ngoài nước ở trên bàn.

Mỗi tờ báo đều chọn cho mình các tít cực kỳ ăn khác nhất nhưng đều xung quanh một vấn đề ở buổi đính hôn đó.

Tôn Quân Ngôn nở nụ cười ngượng. Từ hôm qua giờ có thằng em trai nào đó giận hắn đến nổi cả liếc mắt cũng không thèm. Quả nhiên tính tình giận dai không bỏ.

“Thiếu gia, hai người có bưu phẩm.” Quản gia ôm một cái thùng các tông vào đặt nhẹ lên bàn cho hai người rồi lui xuống.

“Bưu phẩm, của ai gửi vậy?” Nhạc Linh cùng với Hạ Ân Khanh từ trên lầu đi xuống, nhìn thùng các tông đầy ngạc nhiên.

Tôn Quân Ngôn cau mày. Là bưu phẩm gửi từ tỉnh X. Hắn nhẹ nhàng mở thùng các tông ra.

“Là đồ gốm của chúng ta làm lúc trước.” 

Nhạc Linh và Hạ Ân Khanh đột nhiên hí hửng chạy lại. 

Ôi! Hai người đã trông chờ lâu lắm rồi.

“Ủa! Sao cốc của Cao Hải Phong lại ở đây?”

Hạ Ân Khanh cầm hai cái cốc có vẻ hình nam và nữ lên. Đây rõ ràng là tác phẩm của Cao Hải Phong mà. Lúc đó anh còn nói là để bản thân dùng, nhưng sao lại ở đây.

Hạ Ân Khanh nhìn về hình vẻ trên cái cốc rồi ồ lên.

“Nhạc Linh, cái cốc này vẻ hình rất giống cậu nha” Cô đưa cái cốc có hình nữ về phía Nhạc Linh.

Rồi lại nhìn vào cái cốc nam kia. Quả nhiên cốc là có hình rất giống Tôn Quân Ngôn. 

Nhạc Linh và Tôn Quân Ngôn không hẹn mà gặp dựt lấy hai cái cốc từ tay Hạ Ân Khanh.

Hình vẻ trên hai cái cốc một nam một nữ này rõ ràng đang ở tư thế hôn nhau.

Tôn Quân Ngôn lật đáy cốc lên, trên cái cốc nữ có ghi tên.

“Nam Cung Nhạc Linh.” Tôn Quân Ngôn ngạc nhiên thốt lên bốn chữ ở dưới cốc.

Nhạc Linh giật mình cũng dựng cái cốc lên. Quả nhiên ở dưới cái cốc là chữ Tôn Quân Ngôn.

Bỗng điện thoại Tôn Quân Ngôn run lên. Là tin nhắn. Hắn nhanh chóng mở ra xem.

“Chắc mọi người đã nhận được bưu phẩm. Em tặng hai người đó.” Tôn Quân Ngôn cau mày đọc tin nhắn.

Cao Hải Phong ngồi ở nhà liền thở dài. Sau hôm thấy cảnh nóng anh liền quay lại chỗ đó vẻ họa tiết và khắc tên hai người đó vào. Đây cũng là câu xin lỗi của anh.

Nhạc Linh nhìn vào hai chiếc cốc. Đúng là có năng khiếu.

“Ủa, sao lại có đến hai cái thế này?” Hạ Ân Khanh liếc nhìn vào trong thùng các tông lần nữa, giọng đầy ngạc nhiên.

Nhạc Linh bất giác nhìn vào. Là hai cái lồng sắt bằng gốm giống nhau như đúc.

Tôn Quân Ngôn cười hì hì, lấy tay gãy đầu.

Nhạc Linh nhanh chóng liền biết thủ phạm là ai. Cô lườm Tôn Quân Ngôn một cái, rõ ràng hôm đó cô thấy anh làm xong rồi. Vậy mà dám nói dối cô.

Nhưng hai người cũng thật là, tại sao không hẹn mà gặp thế chứ?

“Tôn_Quân_Ngôn” Nhạc Linh lườm cái người đang tỏ ra vô tội kia.

“Anh dám lừa em.”

Tôn Quân Ngôn nhanh chóng chạy đi, anh đâu có cố ý. Chỉ là muốn cho cô sự ngạc nhiên thôi.

“Vợ à! Anh chỉ muốn tặng em một sự bất ngờ thôi mà.” Tôn Quân Ngôn cười hì hì ôm lấy cô.

Tôn Thần Hy ngồi trên ghế nhìn hai người bằng ánh mắt khinh bỉ rồi ôm Hạ Ân Khanh đi lên phòng. Thiệt là, bộ ở đây chỉ có hai người họ thôi sao.

Hôm nay, hai gia đình Nam Cung gia và Tôn gia lại tiếp tục gặp nhau để nói rõ ràng vụ tai nạn năm đó.

Tôn Quân Ngôn, Tôn Thần Hy, Nhạc Linh và Hạ Ân Khanh ngồi trong phòng của Nhạc Linh nhẹ thở dài ảo não.

Không biết hai bên người lớn ở bên ngoài nói chuyện gì rồi.

Bỗng cánh cửa phòng mở ra.

“Tôn Quân Ngôn, Tôn Thần Hy, hôm nay hai anh em mày phải trả mạng.” Yu Cherry ôm một cây súng AK đi vào, đứng bên cửa chỉa cây súng về phía hắn.

“Mẹ, dừng tay lại đi.” Nhạc Linh lao ra che chắn cho hắn. 

Còn Hạ Ân Khanh thì ôm lấy Tôn Thần Hy.

Chỉ nghe được một tiếng “đoàng”. 

Tôn Quân Ngôn đưa tay ôm lấy vai mình. Lúc nãy hắn đã xoay người để đỡ giúp cô.

“Quân Ngôn, anh…anh không sao chứ?” Nhạc Linh nhìn thấy máu chảy ra từ sau lưng hắn thì run rẩy không thôi.


“Anh không sao, vết thương không sâu lắm, chỉ cần lấy viên đạn ra là được.” Tôn Quân Ngôn nhanh chóng trấn an cô.

Nghe tiếng súng phát ra từ trong phòng, mọi người ở bên dưới cũng bắt đầu chạy lên.

Ký Bình nhìn cảnh tượng trong phòng liền kinh ngạc không thôi, liếc mắt nhìn về phía Yu Cherry vẫn đứng ngây người ở cửa.

Lúc nãy đang bàn chuyện bà ta bảo đi vệ sinh, không ngờ lại lên đây làm ra chuyện này.

“Quân Ngôn,…” Tôn Hạo cũng chạy lên soi xét vết thương của con trai.

“Ba mẹ, con không sao. Lúc nãy bọn con thử súng nên mới bị thương thôi, bác ấy thấy vậy nên mới chạy vào tịch thu khẩu súng.” Tôn Quân Ngôn nhanh nhẩu nói. Hắn biết rõ tính tình của Ký Bình mẹ hắn, nếu hôm nay hắn không nói vậy. Yu Cherry chắc chắn sẽ rất khó sống.

Ký Bình đảo mắt qua khuôn mặt trắng bệnh của Yu Cherry rồi nở nụ cười khổ. Xem ra hôm nay Yu Cherry may mắn.

“Chúng ta đến bệnh viện thôi.” Tôn Hạo thở dài lên tiếng.

Rồi cùng Tôn Thần Hy đưa Tôn Quân Ngôn ra ngoài.

Ngày 22 tháng 2 năm XXXX

Tại thánh đường Las Lajas thuộc Colombia. Thánh đường được xây theo lối kiến trúc Gothic thời phục hưng 1916-1949.

Hôm nay tháng đường Las Lajas được xây ở hẻm núi này đã diễn ra đám cưới của ba cặp đôi trẻ.

Tôn Quân Ngôn-Nam Cung Nhạc Linh.

Tôn Thần Hy-Hạ Ân Khanh

Định Tường-Hà Tiểu Quân.

Từ bên ngoài thánh đường đã rã và trang trí đầy đủ các loại hoa, hòa vào khuôn cảnh thiên nhiên xanh mướt nơi đây càng thêm tươi đẹp. Từng cánh hoa hồng trên đất được gió thổi bay khắp nơi hòa vào trong không khí.

Khách khứa đến đông đủ, từng hàng xe đông nghẹt chạy vào cùng với những chiếc máy bay hạ cánh khắp nơi.

“Chị Tiểu Quân, chị thật đẹp.” Hạ Ân Khanh nhìn Hà Tiểu Quân mặc chiếc váy cưới đuôi cá do chính tay Định Tường thiết kế thì tặc lưỡi không thôi. Người đẹp vì lụa nhưng câu nói này phải nói ngược lại nha.

Hai tháng trước Hà Tiểu Quân đã hạ sinh thành công được một bé, dễ thương và đáng yêu phết.

“Em và Nhạc Linh cũng rất đẹp.” Hà Tiểu Quân nở nụ cười hạnh phúc. Cô hiện giờ đã trên ba mươi rồi còn đẹp đẽ gì nữa, đã là gái một con rồi mà.

Hạ Ân Khanh nghe vậy liền chề môi. Hiện tại cái thai đã hơn ba tháng, ít nhiều gì cũng đã có bụng. Cô làm sao vui nổi đây. Mà cũng vì để che đi cái bụng này mà hôm nay cô mặc một chiếc váy cười xòe rộng như một nàng công chúa.

Nhạc Linh ngồi trên ghế thở dài. Đúng, hôm nay ai cũng đẹp chỉ có cô là mệt lên mệt xuống. Hiện tại, cô cả nằm cũng mệt, chẳng muốn cử động tý nào. Mà cũng tại cái tên Tôn Quân Ngôn đáng chết đó. Cái gì mà chủ chương ăn cơm trước kẻng, có thai trước khi cưới. Gia tăng sản xuất nội bộ. Làm cô phải khổ sở thế này. Mà cũng vì vậy mà mẹ cô mới cho cưới đó sao? Trong cái rủi cũng có cái may.

“Hôm nay, đám cưới đó. Cười lên đi, đừng có mặt nhăn mày nhó nữa.” Hạ Ân Khanh bước lại vỗ vai Nhạc Linh một cái. Tình trạng ốm nghén của Nhạc Linh hơi nặng thì phải. Lúc trước cô cũng đâu thảm như vầy.

“Tới giờ rồi.” Hà Thế Dân cùng ba Hạ bước vào nhắc nhở, phía sau còn có Cao Hải Phong.

Ba cô nàng liền đứng dậy khoác tay ba người đàn ông hướng về phía lễ đường.

Tấm thảm đỏ rãi đầy hoa hồng, Hà Thế Dân cùng Hà Tiểu Quân đi trước, tiếp đó là Cao Hải Phong và Nhạc Linh,…

Sở dĩ hôm nay Cao Hải Phong đưa cô lên lể đường là vì anh ta đã là anh trai nuôi của cô.

Thẩm Nhược Hàn đứng trên bục làm MC cho đám cưới. Nhìn ba cô dâu xinh đẹp đi vào. Trên môi anh nở nụ cười nhẹ.

Ba chủ rễ của nhà ta liền bước lên nhận lấy cô dâu từ trong tay hai vị trưởng bối và một vị anh trẻ.

Ba cô dâu nhà ta liền khoác tay ba người đàn ông mình yêu thương bước từng bước lên lễ đường.

Ba cô dâu và ba chú rễ quay mặt vào nhau, đứng trước cha xứ, cầm chặt tay nhau nói lên sự ưng thịnh của mình.

Cô dâu bắt đầu đọc lời thề.

” Em là Hà Tiểu Quân/ Hạ Ân Khanh/ Nam Cung Nhạc Linh nhận anh Định Tường/ Tôn Thần Hy/ Tôn Quân Ngôn làm chồng và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với anh, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng anh mọi ngày suốt đời em “.

Lời thề của chú rể: ” Anh là Định Tường/ Tôn Quân Ngôn/ Tôn Thần Hy nhận em Hà Tiểu Quân/ Nam Cung Nhạc Linh/ Hạ Ân Khanh làm vợ và hứa sẽ giữ lòng chung thủy với em, khi thịnh vượng cũng như lúc gian nan, khi bệnh hoạn cũng như lúc mạnh khỏe, để yêu thương và tôn trọng em mọi ngày suốt đời anh “.

Những lời thề quan trọng nhất được nói ra, sáu người mặt đối mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Ký Bình ngồi trên ghế dựa vào vai Tôn Hạo, nhớ ngày nào bọn họ cũng bối rối đọc lời thề như vậy. Vậy mà phút chốc đã qua mấy chục năm. Thời gian quả nhiên không chờ đại bất kỳ ai. Và giờ đây hai người họ đang đứng ở vị trí tiền bối đi trước để nhìn các con mình hạnh phúc. Tôn Hạo nắm chặt tay trao cho cô một nụ hôn đắm đuối trước lời tuyên bố.

“Các con đã chính thức là vợ chồng.” Của cha xứ. Và bây giờ những đứa con của anh đều đã có một hạnh phúc tốt đẹp.

Sau những nghi thức trước cha xứ và lời thề trước cây thánh giá của đạo Thiên Chúa. Cũng đã đến màn ném hoa mà mọi người mong đợi.

Nhược Vy vui vẻ nắm tay Sở Minh Triệt chạy xuống chỗ ném hoa. Sở Minh Triệt mặt mày trắng bệch nhìn cô.

“Nhược Vy, em đừng có chạy.” Biết vậy anh sẽ nhốt cô ở nhà luôn, khi nào đứa bé ra đời anh mới thả ra.

Nhược Vy quay lại nhìn anh rồi cười hì hì trấn an anh. Không biết do lần đầu làm cha hay vì anh là bác sĩ mà từ lúc biết cô có thai anh lại căng thẳng như vậy. Nhưng hiện tại mới có hai tháng, chả sao cả. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại hai người quả nhiên rất hên, lần đầu tiên liền dính.

Mà hôm nay là dịp vui như vậy cô thật sự không muốn bỏ qua. Huống hồ gì hôm nay có đến ba cặp đôi tức là may mắn sẽ nhân lên ba lần. Cô không muốn bỏ qua dịp vui như vầy tí nào.

Ba đóa hoa bay trong không trung hết vòng này đến vòng khác. Mọi người đưa mắt nhìn theo.

Chỉ nghe ba tiếng”phụt”, mọi người đưa mất nhìn ba người may mắn đó.

Thẩm Nhược Hàn nhìn đóa hoa của Hạ Ân Khanh đang ở trong tay mình liền nở nụ cười nhẹ. Anh hy vọng lần sau mình sẽ không đi yêu đương phương một cô nàng nào đó.

Cao Hải Phong trợn mắt nhìn đóa hoa của Nhạc Linh ở trong vòng tay mình. Chắc lần tới sẽ là anh. Cảm ơn em Nhạc Linh.

Còn đóa hoa còn lại của Hà Tiểu Quân lại rơi ngay vào người Nhược Vy.

Nhược Vy vui thích cầm đóa hoa nhảy lên ôm lấy cổ Sở Minh Triệt vui cười như trẻ con.

Ba cặp đôi đang ở trên phía trước nhìn xuống phía ba người vừa bắt được đóa hoa nở nụ cười hạnh phúc. Rồi trao cho nhau nụ hôn hạnh phúc nhất.

Hy vọng những ai chưa tìm được hạnh phúc của mình thì nhanh chóng tìm được.

Tình yêu giống như chiếc chuông gió. Đều phải nhờ vào lực của gió mà reo lên tiếng kêu vui tai.

Sự hòa hợp, cùng sự nhẫn nại chờ đợi không bao giờ muộn khi ta luôn hướng về nhau.

Thẩm Nhược Hàn cầm đóa hoa nở nụ cười khổ rồi rời khỏi lễ đường.

Chúc em hạnh phúc, tình đầu ạ.

“Á…Xin lỗi…xin lỗi anh.”

“Xin lỗi.”

Thẩm Nhược Hàn vừa đi ra ngoài liền va phải một cô gái, làm đồ trong túi xách của cô gái rơi ra khắp nơi. Anh nhanh chóng khum xuống nhặt lên. Hai người cũng rất đồng thanh nói xin lỗi nhau.

“Của cô.” Thẩm Nhược Hàn nhặt lấy một thỏi son trên đất đưa cho cô gái. Anh cũng xem quán tính ngước lên nhìn cô gái ngoại quốc đó.

“Cảm ơn anh.” Cô gái nở nụ cười thật tươi nhận lấy thỏi son từ anh rồi đứng dậy bỏ đi.

Thẩm Nhược Hàn đứng dậy đơ người nhìn theo. Nụ cười của cô ấy như hút cả hồn anh.

Có lẽ một cuộc tình mới sẽ diễn ra với anh.

__________Hết__________


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.