Đọc truyện Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ FULL – Chương 64
Ngay sau đó, Vũ Hạo lái xe đưa cả hai đến công viên giải trí.
Trước khi xuống xe, anh còn cẩn thận đưa cho cô chiếc kính râm bản lớn.
“Của em, Tiểu Tích Tích”
Lâm Nhĩ Tích còn chưa hiểu vì sao lại đi hẹn hò ở đây, bây giờ thắc mắc lại thêm chồng chất.
“Gì vậy?”
Vũ Hạo cười cười: “Thì đi hẹn hò, sẵn tiện…”
Lâm Nhĩ Tích vừa đeo kính râm, vừa lườm lườm đối phương: “Sẵn tiện làm gì?”
“Sẵn tiện…theo dõi Tiểu Nghi”
Lâm Nhĩ Tích giật mình ngước đầu nhìn anh: “Tiểu Nghi cũng ở đây?”
Vũ Hạo gật đầu, vẻ mặt như đang u khuất điều gì: “Đúng vậy, nó còn đi với thuộc hạ của em nữa”
Lâm Nhĩ Tích cau mày: “Thuộc hạ của tôi? Ý anh là người nào?”
“An…An gì đó”
“An Dương, An Cẩn, An Điền, An Hy,…An Doanh Hạ?”
“Đúng đúng, là tên cuối”
Lâm Nhĩ Tích khẽ gật đầu suy tư, An Doanh Hạ hẹn với Vũ Phương Nghi đến công viên giải trí chơi, hèn gì lo xin cô nghỉ một hôm, dồn hết công việc qua cho A Trạch và A Trác.
Trong lúc cô đang bận suy nghĩ, đột nhiên Vũ Hạo nắm lấy tay cô: “Nhưng mà đi chơi trước đã, hai đứa nó tìm sau đi”
Lâm Nhĩ Tích cười cười: “Ok ~”
———-
Mấy tiếng sau, khi chơi xong vài trò cảm giác mạnh, hai người nắm tay nhau đến chỗ “bắn súng đôi”
Quy luật của trò này rất đơn giản, chỉ cần dùng súng dài có sẵn, đạn là phi tiêu để nhắm bắn vào những tấm bia trước mặt.
Yêu cầu tham gia cần có một nam một nữ chung đội, sau đó sẽ cùng nhau đấu với các đội khác.
Đối thủ được sắp xếp dựa vào kí hiệu trên phiếu rút thăm.
Nam đấu với nam, nữ đấu với nữ.
Vũ Hạo nghiêng đầu nói nhỏ: “Tiểu Tích Tích, ở đây làm gì có ai chơi trò này bằng chúng ta chứ?”
Lâm Nhĩ Tích giả bộ nũng nịu: “Nhưng mà tôi muốn chơi ~”
“Được, chơi thì chơi.
Sau đó gom hết số phần thưởng này về cho em”
Cô nghe vậy liền cười tít mắt, rồi cả hai cùng đi bóc thăm.
Lâm Nhĩ Tích giơ cao kí hiệu trong tờ phiếu: “Có ai hình bầu dục không ạ?”
“Đây”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, Lâm Nhĩ Tích và Vũ Hạo đều giật mình quay đầu lại.
Ngay lập tức, hai người cùng thốt lên một tiếng: “Mạn Thư?”
Mạn Thư lạnh nhạt giơ tờ phiếu bóc thăm, trong đó cũng dạ một hình bầu dục.
“Cô đến với ai vậy?” – Lâm Nhĩ Tích thắc mắc.
“Cô sát thủ, lâu quá không gặp”
Lại một giọng nói quen thuộc vang lên, Lious vừa cầm hai cốc nước, vừa lại gần bọn họ.
Vũ Hạo cười khinh: “Lious, tôi tưởng cậu sẽ nói câu này với tôi chứ?”
Lious nhìn anh cười niềm nở, bên trong lại trái ngược với bên ngoài: “Ừ nhỉ.
Lâu quá không gặp, ông trùm trẻ Macao” – anh ta vừa nói vừa chìa tay ra.
Vũ Hạo cũng lịch sự bắt lấy, khuôn mặt dường như toát ra sát khí.
Đương nhiên cả Lious cũng vậy, khiến hai người phụ nữ giữa họ cảm thấy rất bất an.
Đứng đây thêm một hồi, e là sẽ có án mạng.
Mạn Thư nhanh chóng giải vây bầu không khí âm u: “Được rồi, chơi thôi nhỉ, đến lượt chúng rồi”
Lâm Nhĩ Tích hùa theo: “Đúng đó” – Nói rồi cô giật tay Vũ Hạo cặp vào tay mình, nhanh chóng kéo đi đến chỗ bắn súng.
“Tường, ta cũng đi thôi”
Lious mãi nhìn theo hai người họ, rồi cũng gật đầu: “Được”
———-
Trò chơi bắt đầu, trước tiên là nữ đấu với nữ.
Cả Lâm Nhĩ Tích và Mạn Thư đều không quen bắn súng dài nên thao tác có hơi khó khăn.
Tuy nhiên được đào tạo để làm một sát thủ từ nhỏ, Lâm Nhĩ Tích vẫn vượt trội hơi trong phần này.
“Đội 1: ba phi tiêu trúng hồng tâm.
Đội 2: hai phi tiêu trúng hồng tâm”
Lâm Nhĩ Tích thở phào, quay đầu giao cây súng cho Vũ Hạo.
Chợt cô phát hiện từ nãy đến giờ anh không hề nhìn mình, mà nhìn người đàn ông bên cạnh.
Hai người họ cứ đứng nhìn nhau như thể chưa được nhìn bao giờ.
“Tiểu Hạo!”
Vũ Hạo hơi giật mình: “Tiểu Tích Tích?”
Lâm Nhĩ Tích hậm hực đưa cây súng: “Đến lượt anh rồi”
Vũ Hạo vừa cầm cây súng, vừa cười cười nhìn bản điện tử thông báo kết quả: “Tiểu Tích Tích giỏi lắm, tôi sẽ lo phần còn lại, mang thưởng về cho em”
Lâm Nhĩ Tích chỉ bĩu môi mà không nói gì, Vũ Hạo khác xưa rồi, không còn hay chú tâm đến cô nữa.
Về đội bên kia, Mạn Thư cũng hơi bất mãn giao súng cho Lious, còn cẩn thận dặn dò: “Chỉ là trò chơi thôi”
“Em biết rồi”
Sau đó, bản điện tử thông báo chữ “bắt đầu”, hai người đàn ông mạnh ai nấy nhắm bắn.
“Bụp.
Bụp.
Bụp” – Tiếng va chạm giữ phi tiêu và bia đỡ liên tục vang lên.
“Đội 1: 6 phi tiêu trúng hồng tâm.
Đội 2: 6 phi tiêu trúng hồng tâm.
Kết quả: đội 1 thắng”
Lâm Nhĩ Tích vui vẻ cặp lấy tay Vũ Hạo, vừa tán dương vừa tranh thủ lôi anh đi: “Tiểu Hạo giỏi lắm, đi nhận thưởng rồi còn sang chỗ khác chơi”
Vũ Hạo giữ vững người, Lâm Nhĩ Tích không thể lôi anh đi được.
Mặt anh lạnh như băng, tiến đến gần Lious, nói nhỏ đủ hai người nghe.
“Chúng ta đã hòa nhau trong trò chơi, nhưng trong tình cảm tôi đã ăn đứt anh rồi.
Tốt nhất nên trách xa Tiểu Tích Tích ra, cô ấy là của tôi!”
Thần sắc của Lious cũng không khá hơn Vũ Hạo chút nào.
Ban đầu anh chỉ định thầm lặng yêu Lâm Nhĩ Tích, nhưng không hiểu sao bây giờ đã muốn thay đổi quyết định rồi.
“Cô sát thủ không phải món đồ, nên cô ấy không phải của anh!”.