Đọc truyện Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ FULL – Chương 24
Phòng tổng giám đốc kinh doanh tập đoàn VEQ.
Vũ Hạo ngồi trên ghế chủ, lạnh lùng đến mức nhiệt độ trong phòng như giảm theo.
“Cô ta đâu?” – Anh gằng giọng.
“Mất tích rồi ạ” – Vệ sĩ trưởng cung kính báo cáo.
Áp suất trong phòng như bị giảm thêm, tất cả những người trong phòng đến thở cũng không dám thở mạnh.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Vũ Hạo thật khác biệt, trước đây dù giá cổ phiếu có tuột đến mức thấp nhất, cũng chưa thấy anh tức giận như vậy.
“Mất tích thì tìm! Các người còn dám báo cáo với tôi như vậy?”
Cửa phòng mở ra, A Trạch đi trước nép người mời Lâm Nhĩ Tích.
Cô khoanh tay trước ngực, khuôn mặt nghiêm nghị.
Uy Vũ thấy vậy chỉ biết lắc đầu, cả cô cũng lạnh như băng, trong căn phòng này thực chất không còn một tí “dương khí” nào nữa rồi.
Lâm Nhĩ Tích lạnh lùng: “Cô ta mất tích là do người của tôi đưa đi.
A Trác, lôi người vào đây”
Nghe lệnh, A Trác đi sau lôi cô nhân viên nữ hôm qua vào.
Quần áo, tóc tai cô ta xộc xệch, trên người nổi nhiều vết tím như bị bạo hành.
Vũ Hạo mắt long sòng sọc, lời nói của anh nhẹ nhàng mà sởn cả gai óc: “Cô, dám bỏ thuốc vợ tôi, nên chết mấy lần đây?”
Nhân viên nữ hoảng sợ quỳ dập đầu xuống đất, miệng rối rít biện minh: “Giám đốc, giám đốc, tôi không cố ý.
Tôi có mẹ già bị bệnh thận cần tiền chạy chữa nên mới dại dột nghe lời xúi giục của người ta…”
A Trác nghiêm nghị: “Khai hết tất cả những gì cô biết”
“Tôi…phu nhân, là phu nhân sai tôi bỏ thuốc ngủ vào cà phê của thư kí Lâm và trợ lí Uy, sau khi họ ngủ rồi thì âm thầm trộm bản dự án kinh doanh mới”
Vũ Hạo cười khinh: “Người phụ nữ đó, vì hại tôi thủ đoạn đê tiện như vậy cũng dám làm”
Uy Vũ tức giận: “Bà ta cũng bỏ thuốc cả tôi, chúng ta đi kiện đi”
A Trạch cau mày: “Chỉ có lời khai của một nhân viên, có thể kết tội được bà ta sao?”
Lâm Nhĩ Tích mệt mỏi ngồi xuống sofa, đầu ngả ngửa ra sau lim dim đôi mắt.
Là A Trạch quá thông minh, hay vì Uy Vũ quá ngốc vậy.
A Trác sốt sắng: “Tiểu thư, vậy chuyện này cứ để tôi và Trạch lo”
Lâm Nhĩ Tích mở đôi mắt hồ ly nhìn về phía Vũ Hạo: “Chuyện này cứ để chúng tôi lo”
“Không!” – Vũ Hạo nói một câu dứt khoát, đứng lên cho một tay vào túi, tiến gần về phía sofa cô đang ngồi.
Anh cúi người xuống, một tay chống vào tường, một tay nâng cầm cô lên sát gần với mặt anh: “Dám âm mưu bỏ thuốc Tiểu Tích Tích, chính tay tôi sẽ để cho bà ta…sống không bằng chết!”
A Trạch và A Trác đồng loạt nhìn Vũ Hạo, thì ra trên đời này có người có thể gọi tiểu thư bằng cái tên sến súa đó.
Uy Vũ tiến lại gần vỗ vai hai con người đang đứng như trời trồng, nói nhỏ: “Không muốn ăn cẩu lương thì ra ngoài với bọn tôi”
A Trạch và A Trác đành gật đầu, cùng Uy Vũ, vệ sĩ trưởng và cả nhân viên nữ lẳng lặng lui ra.
Căn phòng âm độ không bao lâu đã trở thành căn phòng…cơm chó rồi.
Sau khi họ rời đi, Lâm Nhĩ Tích cười khinh miệt: “Giám đốc định xử lí bằng cách nào đây?”
Vũ Hạo cười cười ngồi xuống sofa ôm chặt eo cô, phà hơi nóng vào sau gáy: “Thật trong giả, giả trong thật.
Kẻ có tật ắt giật mình”
Lâm Nhĩ Tích nghe hiểu, cô quay đầu cười gian với anh.
Càng ngày càng thấy người này rất…hợp gu.
———-
Buổi tối, đại sảnh nhà họ Vũ.
“Cho cô làm thư kí, cả chuyện giữ dự án kinh doanh cũng không xong!” – Vũ Hạo lớn tiếng quát mắng.
“Đó đâu phải là lỗi của tôi, lúc đó tôi thật sự rất buồn ngủ.
Nhất định là có kẻ ám hại!” – Lâm Nhĩ Tích hết mực phản kháng.
Vũ Hạo đưa tay quơ cái bình gốm sứ gần chỗ mình rớt xuống đất bể tan rành như trút giận.
“Đừng đổ lỗi cho sự lơ đãng của mình.
Trong vòng một ngày nếu không tìm lại thì đừng trách tôi độc ác” – Nói rồi anh bỏ ngay lên lầu, mặc cô đứng đó như trời trồng.
Mọi người trong nhà im phăng phắc, bà nội cau mày, lên tiếng an ủi: “Nhĩ Tích, ta sẽ nói chuyện với nó sau, đừng lo lắng quá”
Lâm Nhĩ Tích gật đầu rồi cũng bỏ lên phòng.
Dưới lầu, Hà Thanh Trà cười đắc ý, cuối cùng cũng có ngày phu thê hai người xảy ra chuyện, đúng là rất mãn nhãn người xem.
Trong khi đó, Hạ Vi Vi căng thẳng chưa từng thấy, hàng mày bà cau chặt lại với nhau.
Rõ ràng nhân viên nữ nói không bỏ thuốc được, tại sao dự án lại bị mất?.