Đọc truyện Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ FULL – Chương 2
Lâm Nhĩ Tích cố nhìn rõ người đàn ông trên giường.
Trong phòng đèn tắt, mọi thứ đều tối om, ánh trăng tròn chiếu sáng khiến bóng hình anh ta mờ mờ ảo ảo.
Nhưng cô cảm nhận được, hơi thở người này vô cùng đều đặn, vì vậy cơ thể 9 phần là khỏe mạnh.
Anh ta lại còn sáu múi, giọng nói trầm trầm.
Cuối cùng, cô đưa ra kết luận: chắc chắn là trai đẹp!
Trong lúc Lâm Nhĩ Tích nhìn anh, anh cũng cố nhìn cho rõ đối phương.
Gió thổi từ ngoài ban công vào khiến vài lọn tóc xoăn và chiếc khăn choàng lụa đỏ của cô khi cuốn vào nhau, khi tung bay trong gió.
Cô gái mặc đồ đen, ánh trắng chiếu vào phòng khiến anh nhìn rõ được vóc dáng ấy, là một đường cong chữ S hoàn hảo.
Còn cái quan trọng nhất là mùi hương.
Thứ hương thơm trên người cô ấy như mê hoặc người khác, anh chưa từng ngửi thấy mùi hương nào quyến rũ như vậy.
Sau khi rút ra kết luận, Lâm Nhĩ Tích cong môi quyến rũ rồi nhanh như con sóc trèo lên giường đối phương, tung chăn chui vào đè lên người đàn ông ấy.
Cô kéo dây áo khoác ngoài xuống một chút, cố tình để lộ bờ vai mảnh mai trắng ngần.
Rồi cô đưa ngón trỏ làm dấu im lặng, còn cười mê hoặc:
“Hôm nay bổn tiên nữ giáng thế là để giết người.
Nếu anh hợp tác, bà đây sẽ chừa đường sống cho anh”
Đối phương cong môi, anh đã đoán đúng rồi, cô nàng là sát thủ.
Khi không có người con gái mặc đồ da trèo từ ban công khách sạn vào, 10 phần là đi ám sát người khác.
Vì khách sạn này không có gì đáng để trộm, mà ngược lại chỉ có những kẻ máu mặt mới đến đây ở được thôi.
Lâm Nhĩ Tích vừa nói dứt lời, cửa phòng vốn đã khóa bị mở tung ra.
Hai tên bảo vệ sốt sắng: “Chúng tôi muốn kiểm…”
Đập vào mắt họ là cảnh tượng đôi nam nữ đang…ân ái, đã vậy còn nghe được tiếng thở dốc của người phụ nữ.
Hai người bảo vệ nhìn nhau, mặt đỏ như say rượu.
Người đàn ông gác tay lên đầu, nhìn cô gái đập mặt vào bờ ngực vạm vỡ của mình, cười một cái rồi liếc sang bọn người vừa xông vào.
“Chỗ bổn thiếu gia đang vui vẻ, kẻ nào dám làm càng?”
Hai người bảo vệ lúng túng, đồng thanh nói to: “Xin lỗi thiếu gia” – sau đó họ liền chạy thật nhanh ra ngoài, không quên đóng cửa.
Lâm Nhĩ Tích nhanh chóng ngóc đầu dậy, liền bị người đàn ông trước mặt đưa tay nâng cằm.
“Uhmm…trời hơi tối, không thấy rõ mặt cô gì cả”
Lâm Nhĩ Tích hất tay anh ra, nhanh chóng bò dậy, trèo xuống khỏi giường và kéo áo khoác lại.
“Không cần thấy rõ mặt tôi.
Cảm ơn đã giúp đỡ”
Lâm Nhĩ Tích nói xong liền định rời đi, không quên cong môi một cái.
“Khoan đã, không định báo ơn ư?” – Người đàn ông lại gác thêm một tay lên đầu, dáng vẻ phong lưu nhìn cô.
Lâm Nhĩ Tích nhếch mép: “Anh muốn báo ơn như thế nào? Nói trước, bà đây không bán thân”
“Thôi được, vậy hôn tôi một cái”
“Cũng không”
“Vậy cho tôi chiếc khăn cổ của cô?”
Lâm Nhĩ Tích quay đầu lại nhìn anh, hàng mày hơi cau lại: “Chỉ đơn giản như vậy?”
Người đàn ông nói bằng giọng điệu trêu cợt: “Giữ khăn rồi, tiên nữ không thể bay về trời*”
*Truyện cổ tích Nhật Bản có viết, chàng tiều phu vô tình thấy rất nhiều tiên nữ xuống trần tấm ở hồ nước.
Chàng nhanh trí giấu đi y phục của cô tiên út, trong đó có tấm lụa bay.
Từ đó cô phải ở lại nhân gian kết duyên với chàng tiều phu.
[Thằng khùng] – Lâm Nhĩ Tích chửi thầm trong lòng, chứ không nói ra.
Cô đưa tay tháo chiếc khăn cổ, ném thẳng vào mặt người đàn ông trên giường rồi nhanh chóng rời đi.
Cô bắn mốc sắt lên trần ban công, từ từ đu dây xuống vô cùng chuyên nghiệp.
Trong lúc đó, cô đã đưa ra một suy nghĩ vô cùng thấu đáo.
Ở trên phòng, người đàn ông cầm chiếc khăn cổ, ngửi mùi hương trên đó, khuôn mặt thích thú.
Anh bật đèn lên, nhìn thấy chiếc khăn có ký hiệu con rồng đen.
Anh cong môi, đôi mắt sắc bén: “Lâm Bang?”
———————-
Sáng hôm sau, ở Lâm Bang, phòng thống lĩnh.
“Choảng” – tách trà còn nóng hổi bị ném vỡ tan tành dưới sàn.
Lâm Long Đỉnh rồi trên ghế bang chủ, tức giận quát tháo: “Trời sáng rồi, Nhĩ Tích vẫn chưa về.
Nếu con bé có mệnh hệ nào, ông già này sẽ cho con biết trời cao đất dày”
Lâm Quang Tùng đứng đối diện, khuôn mặt tái xanh.
Anh cố giải thích: “Con xin lỗi, vì lúc đó Tuyết Sương…”
“Tuyết Sương, Tuyết Sương.
Con lúc nào cũng chỉ biết nghĩ đến Tuyết Sương.
Còn nhiệm vụ của Lâm Bang? Còn tính mạng của Nhĩ Tích? Có phải con đều quăng sang một bên rồi không?”
Lâm Quang Tùng đổ mồ hôi, định nói thêm mấy lời thì có tiếng giày cao gót cộc cộc ngoài hành lang.
Ở Lâm Bang, mọi thứ đều được làm bằng gỗ theo phong cách trung đại, nên tiếng vang phát ra khá lớn.
Lâm Nhĩ Tích thong thả bước vào phòng thống lĩnh, cô mỉm cười trìu mến: “Nghĩa phụ, con về rồi.
Ba không cần phải la mắng Quang Tùng như vậy”
Các cơ trên mặt Lâm Long Đỉnh cũng giãn hẳn ra, ông thở phào một cái: “Con về thì tốt rồi, người đưa tin báo nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc”
“Điều đó là tất nhiên” – Lâm Nhĩ Tích tự hào với thành quả.
Sau đó cô quay sang nhìn Lâm Quang Tùng, buông ngay lời nói ngọt lịm, giọng điệu lại vô cùng châm chọc: “Quang Tùng, Phiến tiểu thư vẫn khỏe chứ?”
Lâm Quang Tùng nhìn cô, cảm thấy hơi áy náy: “Cô ấy không sao…”
“Ôi trời, Phiến tiểu thư yếu đuối như vậy, lại lên cơn đau tim, chắc là không ổn lắm.
Vậy sao anh lại có thể trả lời qua loa thế chứ, thật vô trách nhiệm” – Nói rồi cô cười khẩy, lời nói đó khiến Lâm Long Đỉnh và Lâm Quang Tùng đều cau mày.
Trong Lâm Bang, ai cũng biết rõ tay buôn lưỡi câu trứ danh chính là Lâm Nhĩ Tích.
Chỉ cần cô thấy người nào chướng mắt, liền móc họng đến tận xương.
Tuy nhiên riêng bộ thống lĩnh* là Lâm Nhĩ Tích chưa từng giở trò.
Vậy mà bây giờ, Lâm Quang Tùng cô cũng không tha.
Thêm nữa, Lâm Long Đỉnh biết Lâm Nhĩ Tích thích Lâm Quang Tùng, bây giờ cô móc họng anh như vậy, khiến ông cảm nhận được phần nào ẩn tình.
*Bộ thống lĩnh của Lâm Bang gồm Bang chủ Lâm Long Đỉnh;
*Dương sư phụ – Dương Tử Quân – bậc thầy dùng độc và cũng là một thần y;
*Lý sư phụ – Lý Lệ Quyên – quân sư của Lâm Bang, là người dạy Lâm Nhĩ Tích cách mê hoặc đàn ông và rất nhiều thủ đoạn khác.
Bà hiện đã ẩn dật nhiều năm, nhưng vẫn còn là người Lâm Long Đỉnh vô cùng nể trọng;
*Lâm Quang Tùng – Con trai ruột của Bang chủ;
*Cặp đôi siêu sát thủ – át chủ bài của Lâm Bang: Lâm Kỳ Tích và Lâm Nhĩ Tích.
Lâm Nhĩ Tích cười cười bằng giọng giễu cợt, rồi lại quay sang cung kính với Lâm Long Đỉnh: “Ba, nếu không có chuyện gì thì Nhĩ Tích xin lui xuống”
“Khoan đã”
“Có chuyện gì ạ?”
“Khăn cổ của con đâu?”
Lâm Nhĩ Tích cười khẩy, Lâm Long Đỉnh quả là rất tinh ý, có thể phát hiện chỗ khác biệt trên người cô.
Còn Lâm Quang Tùng nhìn cô nãy giờ, vẫn chưa từng quan tâm đến.
“Con dùng làm quà báo ơn rồi” – Lâm Nhĩ Tích trả lời qua loa.
“Ba, con lui xuống được chưa ạ?”
“Được” – Lâm Long Đỉnh nhẹ nhàng gật đầu.
Trong lòng ông dậy sóng những muộn phiền.
Lâm Nhĩ Tích được đào tạo từ nhỏ, nếu cho cô đi làm diễn viên thì có khi sẽ nổi tiếng khắp thế giới.
Cô có thể dùng cả ngàn bộ mặt để giao tiếp với bọn người ngoài xã hội, nhưng chưa từng đóng kịch với người Lâm Bang.
Cô nói cô không thể, nhưng ông biết là vì cô không muốn.
Cô cũng chưa từng giấu ông hay kể đại loại chuyện gì, cũng chưa từng móc họng Lâm Quang Tùng.
Lần này cô làm vậy, thật khiến ông phát rầu.
Lâm Long Đỉnh liếc Lâm Quang Tùng, ông hằng hộc đứng dậy, chống gậy bước đi: “Tự kiểm điểm một tuần, không được bước nửa bước ra khỏi Lâm Bang”
“Ba, nhưng mà…”
“Thò chân, chặt chân.
Đưa tay, chặt tay” – Lời nói của Lâm Long Đỉnh lạnh lùng, chắc như đinh đóng cột.
Lâm Quang Tùng nghe mà rùng cả mình.
Lâm Long Đỉnh là người nói được làm được, chắc chắn ông không thể vì anh là con ruột mà nhân nhượng.
Trước khi bước khỏi phòng thống lĩnh, Lâm Long Đỉnh còn dặn dò: “Mang vài chiếc khăn khác đến cho Nhĩ Tích.
Phải là lụa thượng hạng, loại nhất phẩm của Thượng Hải”.