Đọc truyện Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ FULL – Chương 15
Trước cửa lớn tập đoàn VEQ, đôi nam nữ ung dung bước vào, khí thế ngời ngời đó thu hút tất cả mọi người.
Người đàn ông mặc âu phục đen, cà vạc sọc đỏ và mang kính râm.
Người phụ nữ mặc vest phối với váy công sở đen, cổ thắt khăn choàng sọc đỏ thành hình cái nơ to.
Cô cũng mang kính râm trùng nhãn hiệu với người đàn ông.
Thấy quá gây chú ý, Lâm Nhĩ Tích nói nhỏ: “Chúng ta đi làm trễ như vậy, có vấn đề gì không?”
Vũ Hạo cúi thấp đầu “trấn an”: “Không.
Tôi đi làm đã là có vấn đề rồi”
“…”
Anh cong môi một cái rồi nói tiếp: “Yên tâm, tôi sẽ không để có bất cứ vấn đề nào xảy ra với em”
“OK” – Lâm Nhĩ Tích nhún vai, nhưng thực chất không hề tin tưởng người này.
Hai người mặc kệ những cái nhìn xung quanh, cùng nhau thong dong bước vào thang máy.
———
Họ vừa rời đi, hàng loạt tiếng xì xầm nổi dậy.
Nhân viên 1: “”Đó có phải là Nhị thiếu không? Ngầu quá đi”
Nhân viên 2: “Phải, là Nhị thiếu.
Nhưng sao anh ấy lại đến công ty? Còn người phụ nữ bên cạnh là ai?”
Nhân viên 3: “Nghe nói Nhị thiếu đi làm lại, cô gái kế bên chắc là thứ kí mới”
Nhân viên 1: “Thật hả? Khí thế của cô ấy cứ y hệt Nhị thiếu, nhìn họ rất đẹp đôi.
Tôi đẩy thuyền này”
Nhân viên 2: “Đẩy gì mà đẩy! Nhị thiếu mới kết hôn hôm qua, là hoa đã có chủ”
Nhân viên 3: “Vậy chắc cô gái kia là hoa thơm cỏ dại ở chốn nào rồi.
Nhị thiếu của chúng ta đúng là đào hoa thật”
Ba người vừa nói vừa cười, không để ý phía sau có người đằng đằng sát khí.
Cô ta khoanh tay trước ngực quát lớn: “Giờ làm việc là để cho các người tám chuyện?”
Cả ba giật mình, cúi đầu xin lỗi rối rít: “Trưởng phòng Thương, xin lỗi chị, xin lỗi chị” – Sau đó mạnh ai nấy đều tìm đường tẩu thoát.
Kể cả khi họ đã rời đi, sắc mặt của cô gái được gọi là trưởng phòng Thương cũng không tốt lên chút nào.
Cô ta là Thương Đào, trưởng phòng kinh doanh của VEQ.
Cô đã để ý Vũ Hạo từ lâu, rốt cuộc anh một phát lấy vợ, hôm sau còn dắt ong bướm vào công ty.
Ngược lại, sự cố gắng nhẫn nhịn, lấy lòng Vũ Hạo của cô suốt bao lâu nay chưa từng được anh để ý.
Thậm chí làm tình nhân cũng không được.
Vậy mà một con nhỏ nào đó một bước lên mây, có thể cùng Vũ Hạo quấn quấn quýt quýt.
Tiện nhân, xem tôi có rạch mặt cô ra không?!
———-
Phòng làm việc của tổng giám đốc bộ phận kinh doanh.
Lâm Nhĩ Tích ngồi trên ghế giám đốc, chán nản xoay qua xoay lại.
Còn Vũ Hạo, bị cô ép đến mức phải ngồi làm việc ở sofa.
Bộ dạng của anh bây giờ trông cực kì đáng thương.
Sau khi xoay ghế đủ chán, cô đứng dậy mò mẫn xung quanh: “Có khi nào mảnh ghép bản đồ ở đâu đó quanh đây không?”
“Không biết, chỉ có bà nội mới biết nơi cất giấu của nó thôi”
Lâm Nhĩ Tích thở dài: “Haizzz….chán chết được.
Đến công ty không có làm cả”
Vũ Hạo thở còn dài hơn cô.
Hôm nay Uy Vũ bị Vũ Ngưng mượn đi kí hợp đồng, một mình anh phải gánh vác toàn bộ công việc.
Công việc thì nhiều, nhưng tuyệt đối không để cho Lâm Nhĩ Tích nhúng tay vào được.
Một phần vì sợ cô sẽ mệt.
Chín phần còn lại, chính là sợ cô sẽ làm cả tập đoàn này phá sản.
Cốc cốc – Tiếng gõ cửa phát ra.
Lâm Nhĩ Tích nói vọng: “Vào đi”
Thương Đào mở cửa nhẹ nhàng, đi đứng uyển chuyển, tay cầm cái khay có hai tách cà phê thơm nức mũi.
Đến chỗ sofa, cô ta đặt khay xuống rồi cầm lên một tách cà phê: “Giám đốc, mời”
“Để đó đi” – Vũ Hạo lạnh nhạt trả lời, mắt vẫn chú tâm vào công việc chưa từng liếc sang người bên cạnh.
Thương Đào cố nén cục tức trong người, đặt cà phê xuống bàn như ý anh.
Tách còn lại cô ta cầm lên rồi ngồi xuống bên cạnh Vũ Hạo một cách vô cùng tự nhiên.
Lâm Nhĩ Tích ngứa mắt, cô khoanh tay trước ngực, lưng tựa vào tường: “Cà phê của tôi đâu?”
Thương Đào ngước lên nhìn cô không mấy thiện cảm: “Tôi là trưởng phòng, còn phải đi pha cà phê cho thư ký quèn như cô?”
Vũ Hạo dừng bút, định lên tiếng thì đột nhiên một giọng cười làm thu hút sự chú ý của anh.
Lâm Nhĩ Tích đang cười, cười rất lớn khi bị người khác xúc phạm.
Đột nhiên anh lại có linh cảm chẳng lành, như thể chuẩn bị xảy ra…án mạng vậy.
Nhưng án mạng thì án mạng, cô thích là được.
Thương Đào cau mày: “Cô…cười cái gì?”
Lâm Nhĩ Tích phẩy tay, làm bộ vui vẻ: “Không có gì.
Bây giờ tôi còn có công việc, xin phép đi trước đây”
Cô vừa nói xong, lập tức rảo bước về phía cửa.
Nhưng chưa kịp ra khỏi phòng đã có người giở thủ đoạn đê tiện: tách cà phê “vô tình” đổ hết lên áo Vũ Hạo.
Thương Đào giả vờ hoảng hốt: “Giám đốc, xin lỗi.
Để tôi lau giúp anh”
Tuy nhiên bàn tay cô ta chưa kịp chạm vào người Vũ Hạo, đã bị Lâm Nhĩ Tích dùng tay bắt lấy.
Cô cong môi: “Chuyện này để tôi làm giám đốc sẽ thấy thoải mái hơn”
“Không phải cô còn có việc phải làm sao? Đi đi, để tôi làm” – Thương Đào cũng không chịu khuất phục.
“Đi đi” – Vũ Hạo nhắm hờ mắt, lạnh lùng lên tiếng..