Đọc truyện Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ FULL – Chương 10
Khoảng nửa tiếng sau, chủ tịch Trần ngồi sẵn trên chiếc giường bông ở phòng VIP tầng 5, tâm trạng thoải mái.
Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng sắp được “xơi” gái đẹp như Mariam.
Suy nghĩ vừa thoáng qua, cánh cửa phòng không chờ gõ mà tự động mở ra.
Chủ tịch Trần sáng rỡ đôi mắt nhìn theo.
Đôi mắt sáng rỡ chuyển sang sợ sệt, giọng ông ta run lên thấy rõ: “Vũ…thiếu…cậu…”
Vũ Hạo ngang nhiên bước vào phòng, dường như có cả khí lạnh tỏa ra trên người anh.
Cộng với bộ âu phục đen, người đàn ông trước mặt chủ tịch Trần không khác gì thần chết.
“Không biết Vũ thiếu đến đây…có chuyện gì ạ…?”
Vũ Hạo lạnh lùng, đằng đằng sát khí tiến lại gần lão già trên giường.
Ngòi súng lục chĩa thẳng vào đầu lão: “Để giết ông”
Chủ tịch Trần run bần bật: “Tôi…đã làm gì sai?”
Vũ Hạo nhếch mép một cái: “Ông sai ở chỗ, dám động vào người phụ nữ của tôi”
Động vào ở đây chính là chủ tịch Trần chỉ mới ôm eo Lâm Nhĩ Tích, chỉ-mới-ôm-eo.
Lão già này, thật thảm quá!!
“Đoàng” – tiếng súng nổ ra.
Vũ Hạo cong môi gian tà, ngoảnh đầu bước đi vô cùng uy nghiêm.
“Cắt camera, xử lý gọn”
“Vâng”
————
Đến khoảng giữa buổi tiệc, có người phục vụ thét lên kinh hãi ở phòng VIP tầng 5, mọi quan khách đều cố dồn về đó để nghe ngóng tình hình.
Chưa đầy 5 phút, cảnh sát đã có mặt ở hiện trường.
Lão chủ tịch Trần nằm trên giường, máu nhuộm đỏ cả tấm ga trắng muốt, mắt lão vẫn chưa nhắm mà cứ lõ to ra.
Cảnh tượng này thật vô cùng đáng sợ.
Qua những thông tin ban đầu, đây là một vụ mưu sát.
Người bị tình nghi nhiều nhất đương nhiên là Mariam – người phụ nữ luôn ở cạnh chủ tịch Trần hầu như suốt buổi tiệc.
Một viên cảnh sát dùng còng số 8 vòng tay Lâm Nhĩ Tích lại: “Cô Mariam, chúng tôi cần tạm giữ cô để tiện cho việc điều tra”
Đôi mắt Lâm Nhĩ Tích rưng rưng, giọng nói run rẩy như muốn khóc: “Được…”
Sau đó, một số cảnh sát cùng Lâm Nhĩ Tích rời đi, số còn lại ở lại phong tỏa hiện trường.
Vụ giết người này chấn động cả một giới Hắc Đạo, khiến công tác giữ vững trật tự vô cùng khó khăn.
——–
Lâm Nhĩ Tích ngồi ở hàng ghế sau trên xe cảnh sát, bên cạnh có hai người đang rất tập trung với công việc: trông chừng cô.
Lâm Nhĩ Tích buông thõng khuôn mặt, ngừng diễn kịch.
Cô đảo mắt nhắm chừng thời gian rồi lại nghiệm nghiệm điều gì đó khiến mọi người xung quanh thấy khó hiểu.
“Kéttttttttt” – Tiếng bánh xe cảnh sát ma sát nặng với mặt đường.
Hai viên cảnh sát mở cửa ra, trước mặt họ là chiếc BMW đen ngầu.
Cửa kính xe sau bị hạ xuống, lộ mặt một người đàn ông lạnh lùng, khí thế ngời ngời.
Viên cảnh sát hơi e dè: “Vũ…thiếu…”
Vũ Hạo liếc nhìn vào xe cảnh sát một cái, giọng điệu lạnh lùng ra lệnh: “Đưa người qua đây”
“Nhưng…”
Trước lời ấp úng của cảnh sát, Vũ Hạo không nói không rằng, khuôn mặt lạnh như băng liếc nhìn đối phương.
“Mang cô Mariam qua bên đó”
Sau lời lệnh, hai viên cảnh sát ngồi cạnh cùng đưa Lâm Nhĩ Tích ra ngoài, sang bên Vũ Hạo.
Anh nhìn cô, nở nụ cười nham hiểm, định đưa tay kéo cô vào trong xe.
Nhưng Lâm Nhĩ Tích còn nhanh hơn anh, cô tự động bước vào xe một cách ung dung tự tại.
Lâm Nhĩ Tích này chưa từng biết ngại là gì đâu.
Vũ Hạo lườm cô một cái, thật cạn lời với người phụ nữ này.
——–
Chiếc BMW đen chạy băng băng trên đường cao tốc, hai người ngồi ở hàng ghế sau trò chuyện “khá rơm rả”.
“Giết chủ tịch Trần không phải là nhiệm vụ của cô?”
“Ừ”
“Vậy rốt cuộc vì sao cô lại kêu tôi giết lão? Cô âm mưu gì đây?” – Vũ Hạo lạnh lùng đưa ngón tay thon dài nâng cằm Lâm Nhĩ Tích lên.
Trước sự lạnh lùng đó, Lâm Nhĩ Tích lại thấy vô cùng thích thú.
Cô cong môi quyến rũ: “Chủ tịch Trần vốn là một con cờ trong kế hoạch gốc của tôi.
Lão chết rồi thì khỏi tốn công sắp xếp phần sau.
Thật ra, nhiệm vụ gốc của tôi là tạo ra vụ bê bối của chủ tịch Trần với Mariam, sau đó để cho tất cả quan khách cùng chứng kiến.
Việc bê bối đó sẽ làm rớt giá cổ phiếu của Trần Thị ở thị trường chứng khoán, và làm ô huế danh tiếng của thiên thần Mariam – thiên thần ca hát giấu mặt*
*Vì Mariam thật ít khi lộ diện khuôn mặt, nên Lâm Nhĩ Tích mới dễ dàng cải trang.
Việc tạo ra vụ bê bối đó, đồng thời sẽ làm bản tính ghen tuông của người phụ nữ tăng lên.
Trần phu nhân sẽ làm ầm ĩ chuyện này, bà ta sẽ nhất thời không còn tâm trí trông chừng món báo vật ở nhà – tinh thể lỏng Saphie”
“Tinh thể lỏng Saphie trị giá cả nghìn tỷ? Thì ra Trần Gia đang giữ nó”
Lâm Nhĩ Tích gật đầu: “Phải, nhưng bảo mật cao lắm, chỉ có những chuyện thế này mới nới lỏng cảnh giác của họ được”
Ở hàng ghế trên, Uy Vũ đã nghe hết toàn bộ câu chuyện, cậu tò mò hỏi thêm: “Vậy tại sao ban đầu cô không giết lão chủ tịch Trần luôn ạ?”
“Nhiệm vụ của tôi có đến 3 mục tiêu, nếu giết não thôi thì không thể phá hủy danh tiếng của Mariam được”
“Bây giờ chủ tịch Trần chết, Trần Thị là con rắn mất đầu.
Mariam trở thành kẻ tình nghi giết người, Trần phu nhân thì lại đang gặp rắc rối trước cái chết của chồng mình.
Việc còn lại đã có đồng bọn tôi lo rồi” – Lâm Nhĩ Tích cười mãn nguyện, rồi lại nhìn Vũ Hạo bằng ánh mắt khó hiểu: mấy phần tức cười, mấy phàn châm chọc.
Vũ Hạo cong môi sắc lạnh: “Không sợ cô sẽ bị đưa về đồn thật sao?”
Lâm Nhĩ Tích thong thả tựa đầu ra sau ghế: “Kiểu gì chả có người tự mò đến cứu tôi ra?”
Lời nói của cô như cơn gió lạnh giá thổi qua Vũ Hạo, anh đã cảm nhận được rồi, đây chính là cảm giác bị “chơi một vố”.
Người phụ nữ này dám lợi dụng anh để đạt được kế hoạch, sau đó còn chắc chắn rằng anh sẽ cứu cô ta ra.
Anh cảm thấy hơi hối hận, có lẽ ban đầu không nên “chính nhân quân tử” đến mức đòi trả nợ cô cho bằng được.
Lâm Nhĩ Tích, à không, Hà Nhĩ Tích, nhất định tôi sẽ cho cô biết tay.
———-
Chiếc xe đen dừng trước cổng lớn Hà Gia, Lâm Nhĩ Tích liếc vào căn biệt thự, lại nhìn sang Vũ Hạo bằng đôi mắt nghi ngờ.
“Tôi biết cô là ai mà, Hà Nhị tiểu thư”
Lâm Nhĩ Tích cười khinh: “Đánh hơi nhanh thật”.
Nói rồi cô thong thả mở cửa xe bước ra ngoài, trước khi rời đi không quên để lại một nụ cười quyến rũ.
“Hẹn không bao giờ gặp lại”
Vũ Hạo nhìn theo cô, cười tự đắc.
Lại là nụ cười đó, nụ cười khiến anh nhớ mãi không quên.
“Nhưng mà Vũ nhị thiếu phu nhân à, vợ chồng đâu thể không gặp lại”
———
Lâm Nhĩ Tích bước vào trong nhà, lại chợt nhận ra mình đã quên điều gì.
Gặp tên đó nhiều lần như vậy, lại không hỏi tên anh ta.
[Lúc não cảnh sát gọi anh ta là cái gì thiếu ấy nhỉ? Mà thôi kệ, sau này cũng có gặp lại đâu]
Nghĩ ngợi lung tung, cô lại thấy điện thoại mình rung lên.
“Nhĩ Tích, em vẫn an toàn chứ?”
“Vâng, em về Hà Gia rồi”
“Được, nhiệm vụ hoàn thành rồi”.