Vợ Tôi Là Nữ Phụ

Chương 35: Anh mang đến ấm áp_


Đọc truyện Vợ Tôi Là Nữ Phụ – Chương 35: Anh mang đến ấm áp_

“Hiện tại tình trạng sức khoẻ của Phu Nhân đã ổn định hơn trứơc rất nhiều rồi,giờ chỉ cần nằm đây tịnh dưỡng để tiện theo dỗi hơn nữa thôi.Trịnh Tổng một chút nữa sẽ có ngừơi mang thuốc đến cho Phu Nhân,mỗi cữ sáng và trưa riêng thuốc trong hộp đựng riêng thì tối trước khi đi ngủ phải uống đầy đủ,vì thuốc đó giúp mắt của Phu Nhân mau hồi phục hơn”Bác sĩ Từ đêm qua vì có chút việc bận nên không có ở công ty trực đêm mà nhờ người bạn của mình trược giúp,sáng đến thì bất ngờ nghe được Trịnh Phu Nhân bị tai nạn,có cả Trịnh Tổng cả đêm ở lại chăm sóc thì tức tốc chạy nhanh đến diện kiến đích thân kiểm tra cho Trịnh Phu Nhân.

Ông có nghe loáng thoáng rằng Trịnh Phu Nhân từ khi vụ tai nạn lúc trước sảy ra đến giờ tính cách đã thay đỗi hoàn toàn,không còn như trước.Nhưng ông không tin cho lắm,nay tận mắt chứng kiến ông bây giờ thực sự tin rồi.Phu Nhân trước mắt này so với trước kia hoàn toàn như hai người khác,lúc trước là đanh đá chẳng để ai vào mắt,bây giờ chính là hiền thục nhẹ nhàng nói năng từ tốn.Ông nhìn đến hoa cả mắt,tai nghe đến lãng cả rồi.

Nhưng điều làm ông không ngờ tới được chính là Phu Nhân bị tai nạn lần này thật sự rất nghiêm trọng,còn nghiêm trọng hơn cả lần trước.Tay chân đều gãy,khuôn mặt và toàn thân bị trầy đến rướm máu cũng thật may có thuốc thoa vào cũng đã đơn hơn rồi,nhưng điều đáng ngại hơn chính là không ngờ còn ảnh hưởng đến mắt như vậy.Mặc dù biết là sẽ không lâu nhưng không chắc là khi nào,Hoài Nam câu ta đêm qua nói 1 hay 2 tuần sẽ khỏi chỉ là nói cho quoa loa để trấn an tinh thần cho Trịnh Tổng,thật ra bao lâu thì họ không chắc chắn được còn tuỳ vào tình trạng lành của cơ thể mau hay chậm,như ông chắc đựơc rằng nếu lâu lắm chỉ có thể là 1 tháng.

“Tôi biết rồi”Trịnh Khương Nghị gật đầu.

“Vậy tôi xin đi trước,tôi còn có một ca phẩu thuật đang chờ”

“Vậy ông đi đi,có gì tôi sẽ gọi sau”

Bác sĩ Từ cuối đầu chào rồi rời đi,giờ phòng chỉ còn lại hai người.Trịnh Khương Nghị nhìn Tạ Yên Ninh đang bình thản nhìn một hướng vô định,anh thở dài nắm tay cô.”Tạ Yên Ninh cô đang suy nghĩ gì vậy?”Hiện giờ ngoài việc nắm lấy tay cô,cho cô hơi ấm,cho cô biết là anh còn ở bên thì anh không còn biết làm gì khác hơn nữa.

Tạ Yên Ninh nghe anh hỏi chỉ cười nhẹ cất lời “Không có gì,anh không đi làm sao?”

“Cô như vậy tôi không đi được”

Cô nghe anh nói vậy mặt có chút hờ hững”Là tôi phiền anh sao?Thật xin lỗi”

Trịnh Khương Nghị mỉm cười”Không,cô không có lỗi.Tôi ở đây chính là bổn phận,là việc đương nhiên mà một người làm chồng phải làm.Cho nên việc đó không liên quan gì đến cô.

Tạ Yên Ninh,nghe tôi nói.Cô hãy bỏ đi suy nghĩ sợ mình làm phiền đến người khác đi,đừng sợ gì cả.Như vậy sẽ không tốt,không giống cô chút nào.Nghe tôi,đừng sợ phiền gì đến họ vì có khi họ là thật lòng muốn mở lòng với cô đấy.Thế giới này còn rất nhiều điều tốt đẹp khác mà cô không nghĩ tới,rồi sẽ có một ngày cô sẽ thấy thôi”

Tạ Yên Ninh im lặng nghe anh nói,cô ngẫm nghĩ về những điều anh khuyên nhủ.Trịnh Khương Nghị,tôi biết những lời anh nói là điều thật sự,điều tốt đẹp.Nhưng tôi không biết sẽ có thể không,một con người luôn cô đơn ngu ngơ một mình như tôi sống cho đến ngày hôm nay đã là một kỳ tích rồi.Cuộc sống của tôi rất đơn giản,đơn giản đến nỗi nếu nói ra chỉ sợ anh nghe xong sẽ nói một chữ “Nhàm chán” mà thôi,tôi chưa bao giờ là tất cả của một ai vì tôi chỉ là người bình thường không quan trọng trong lòng một ai cả.Trịnh Khương Nghị tôi và anh hai chúng ta sống trong hai thế giới hoàn toàn đối lập nhau,trái nhau rất lớn.Tôi là dân thường còn anh là một vị thần đức cao vọng trọng khiến cho tôi có ngẫn đầu với tay cao đến đâu cũng không thể chạm tới được.

Nhưng có điều tôi không nhận ra đựơc rằng từ khi nào khoảng cách giữa tôi và anh đã rút ngắn đến rõ rệt,hai ta như đã có gì đó gọi là hiểu nhau hơn không còn lạnh nhạt mà sống cho qua ngày như lúc trước.Sống bên cạnh anh,tôi lại cảm thấy mình như có thể mở một chút lòng của bản thân nhìn ra cuộc sống bên ngoài.Tôi nhận thấy được,cảm nhận được giống như đâu cần chỉ ngu ngốc núp trong một góc khuất nào đó là có thể sống.Cuộc sống của tôi được muôn màu muôn vẽ cũng vì bên cạnh anh,tuy tôi có chút mơ hồ nhưng tôi bây giờ có thể lĩnh ngộ được câu “cuộc sống do chính tay mình tạo ra” là gì rồi.

Tôi sẽ thật cố gắng vì bản thân mình,sống thật xứng đáng với ân huệ mà ông trời ban cho.Sẽ sống thật tốt như lời anh nói,không phụ những lời nhắn nhủ của mọi người gữi đến tôi.


“Cảm ơn anh đã khuyên,tôi sẽ nhớ mãi”

“Cô hiểu được thì tốt rồi”

Tạ Yên Ninh mỉm cười,bổng dưng cô nhớ ra một điều gì đó,khuôn mặt lúng túng “Chuyện kia…anh có nói với ba mẹ chưa?”

“Chưa tôi chưa kịp nói với họ,để tôi gọi…”Anh bất chợt nhớ ra thì đưa tay định lấy điện thoại trong túi ra gọi điện nhưng bị Tạ Yên Ninh ngăn lại.

“Đừng,đừng nói với ba mẹ.”

“…Sao vậy?”

“Tôi không muốn vì tôi mà ba và mẹ lo lắng,sức khoẻ của mẹ không được tốt.Tôi không muốn vì chuyện của tôi mà mẹ đau lòng”

Trịnh Khương Nghị nghe cô thật tâm nói thì mỉm cười,lòng anh dần ấm lên.Cô là đang quan tâm cho ba mẹ anh sao,suy nghĩ cho sức khoẻ của mẹ.Thật là Một người con dâu hiếu thảo.

“Được,tôi không gọi nữa”

“Ùm”

Trịnh Khương Nghị vỗ vỗ tay cô trấn an,xong anh nhẹ đặt tay cô trở lại “Cô muốn uống chút trà chứ?”

“Ùm”Tạ Yên Ninh cười gật đầu,miệng cô có chút khát rồi.

Trịnh Khương Nghị đứng dậy đi đến bàn rót một tách trà nóng rồi trở lại để tách trà lên trên bàn đầu giường,anh cẩn thận đỡ nữa ngừơi Tạ Yên Ninh lên dùng một chiếc gói khác kề cao lên cho cô rồi dịu dàng để cô nằm xuống.Mỗi động tác đều cẩn thận ân cần đến độ chỉ sợ động mạnh vết thương trên người cô lại đau,anh cố gắng khiến cho mỗi động tác chăm sóc cho cô phải thật nhẹ nhàng tránh để vết thương rách ra.

Anh dùng chiếc muỗng khuấy đều trà trong tách xong múc lên thổi cho bớt nóng rồi mới đút cho cô,cảm nhận được vị trà tinh khiết ngay miệng Tạ Yên Ninh từ từ uống vào.Cứ như vậy,một người vừa thổi vừa đút một người ánh mắt mặc dù tối mịch nhìn đâu đó nhưng miệng lại uống từng hớp từng hớp trà do người kia đút.Vị trà lan toả trong khoang miệng,không nóng cũng không lạnh tựa như lòng cô lúc này.Tay cô có chút xiết chặt lòng ấm áp khó tả dân lên khiến cho cô thật hạnh phúc.


Khung cảnh yên ắng nhưng lại đầy sự ấm áp,hình ảnh ấy đẹp đến độ khiến cho người khác nhìn vào không tài nào có thể rời mắt được.

Nắng dịu dàng dắt tay nàng thu du ngoạn lướt qua,giúp mở ra một bầu trời quang đãng dịu nhẹ thoang thoảng cái mùi nắng tươi mát.Thời tiết se se lạnh,khung viên bệnh viện có vài người dạo quanh ngắm cảnh.Trời sắp sang đông cho nên không khí dần lạnh lên,các hoa trong vườn cũng nở rộ đẹp hơn có lẽ vì chúng thích cái lạnh này.

Trịnh Khương Nghị đẩy xe lăn đẩy Tạ Yên Ninh đi ra khung viên dạo quanh ngắm cảnh,mặc dù biết cô cũng sẽ không nhìn thấy được gì nhưng anh muốn cho cô có thể cảm nhận được mọi thứ xung quanh một cách chân thật nhất.Cho cô cảm nhận được cái lạnh buốt của buổi ban mai,cảm nhận được những tia nắng ấm sẽ mau đến chiếu rội vào người,cho cô ngữi được mùi hương không khí nhàn nhạt man mát và cho cô cảm nhận được khoảng thời gian này sẽ là khoảng thời gian hạnh phúc nhất cuộc đời chứ không phải là khoảng thời gian đáng sợ.

Tạ Yên Ninh từ sớm đã thức dậy theo thói quen,sáng sớm cô đã được Trịnh Khương Nghị ân cần đẩy ra khung viên của bệnh viện để thưởng buổi sớm.Cô nhắm mắt lại,cảm nhận từng đợt gió sáng thổi ngang qua cơ thể,hít từng hơi ngữi mùi vị thanh mát trong lành.Lòng cô yên ắng hẳn,tâm trạng tốt hơn.

Đã hơn một tuần trôi qua,cứ ngỡ như thời gian này sẽ rất vô vị.Nhưng không,Trịnh Khương Nghị luôn ở bên cô không rời đi một bước.Cô có lần hỏi anh tại sao không đến công ty làm việc mà lại tự mình ở đây chăm sóc cho cô,anh nghe vậy không biểu hiện gì chỉ trả lời cô một câu khiến cô không thể thắc mắc thêm gì đựơc nữa:

“Đến công ty hay ở đây làm việc đều như nhau,vậy thì ở đây vừa chăm sóc cho cô vừa làm việc.Tiện cả đôi đường rồi còn gì”

Cô không hiểu, Trịnh Khương Nghị anh ta có thể thuê một người nào đó vào đây chăm sóc cho cô vẫn được không cần tự mình cực khổ như vậy.Nhưng cô cũng không muốn hỏi,vì cô tôn trọng quyết định của anh và…cô cũng rất muốn anh ở lại bên mình.Bản thân cô không hiểu vì sao chính mình lại có cái suy nghĩ ấy,mâu thuẫn rất nhiều điều trong tâm trí.

Dạo gần đây cô cứ hay nghĩ lung tung.Cảm giác mõi khi kề cận Trịnh Khương Nghị,được anh chăm sóc từng li từng tí,được nghe những lời nói dịu dàng của anh cảm nhận từng hơi ấm trên người anh.Trái tim cô cứ đập rồi lại đập liên hồi không nghĩ,trong tâm lại hạnh phúc đấn ngất ngây.Cô không hiểu mình là đang bị gì,tại sao lại có cái cảm giác đó mõi khi ở gần anh.

Cảm giác lạ lẫm ấy là gì?

Tạ Yên Ninh thất thần,Trịnh Khương Nghị không để ý vẫn đều đều chậm rãi đẩy cô dạo quanh khung viên,sáng sớm đã có không ít người dẫn người thân mình là bệnh nhân ra đây tắm nắng buổi sáng hoặc hít thở không khí,cũng có vài người tập thể dục hay tản bộ như anh và Tạ Yên Ninh.

Anh chọn một khu vườn xa xa gần cây cỗ thụ,đẩy cô đi đến đó.Ở đây vừa yên tĩnh không khí lại trong lành rất thích hợp để thưởng cảnh

“Chổ này rất được,chúng ta sẽ dừng ở đây nghỉ ngơi…Tạ Yên Ninh cô có mệt không?”

Tạ Yên Ninh nghe anh nói thì mỉm cười “Tôi không mệt”

“Cô nhìn xem nơi đây rất đẹp”


Trịnh Khương Nghị đột nhiên buột miệng nói,anh có chút giật mình nhận ra mình lở miệng.Nhìn sang Tạ Yên Ninh,anh vì sao lại có thể quên mất là cô không thể nhìn thấy được,tâm bối rối.Bổng dưng anh suy nghĩ ra một điều gì đó,nhẹ nhàng nói:

“Tạ Yên Ninh,cô có muốn nhìn cảnh đẹp trước mắt không?”

“…Sao được chứ…”Tạ Yên Ninh nghe anh bất ngờ hỏi như vậy,cô thẫn thờ trả lời,đầu hơi cuối xuống.

Anh nhìn cô,tay cầm lấy tay cô nắm lại “Được chứ,tôi sẽ cho cô thấy…”

Anh nhìn về phía trước,dịu nhẹ nói từng lời từng lời thật chậm”Phía trước có một khu vườn rất lớn,rất đẹp.Hoa trong đó vừa đẹp lại vừa thơm ngát,màu sắc rất nhiều,có đủ các loại hoa.Nào là hoa hướng dương nhỏ,hoa cúc đủ màu,hoa tulip,hoa bồ công anh,hoa kadupul,hoa anh túc,hoa linh lan,…rất nhiều giống hoa đẹp khác.Cô thử cảm nhận xem,chổ chúng ta nhìn ra có thể thấy được sương mai từng giọt rơi xuống động trên từng cánh hoa nặng trĩu,nắng sáng chiếu rội xuống hạt sương ấy khiến cho nó như viên pha lê quý giá tinh khiết vậy.Rất đẹp,rất chan hoà,…”

Trịnh Khương Nghị chân thành tả những gì anh thấy,những gì anh chạm qua như thế nào cho Tạ Yên Ninh nghe.Tạ Yên Ninh im lặng lắng nghe từng lời một của anh,mắt đen long lanh hơi ứ động những giọt nước mắt sắp tràn rơi,cô thật tâm cảm nhận liên tưởng những điều anh đã tả cho mình.Tưởng tượng khu vườn thật lớn thật rộng,có những đoá hoa xinh xắn,có vài người qua lại thưởng cảnh,có những tia nắng ấm nhàt nhạt rội xuống.

Khung cảnh anh tả thật bình yên,thật bình dị nhưng lại khiến cho lòng của cô sao lại ấm áp đến lạ thường.Cô cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay anh đang bao bọc lấy tay nhỏ bé của mình,nghe lời nói ấy vì mình mà du dương làm cảnh vật trong mắt trở nên huyền dịu,trái tim tự lúc nào đã nới lên từng đợt sống trào vang dội,nhịp đập dung hoà với cơ thể làm cho cô có chút khó thở không thể khống chế.

Lạ quá,cảm giác này thật lạ.Cái cảm giác hiếm có này tại sao lại đột nhiên một lần nữa xuất hiện,trước mắt vẫn là một màu đen thăm thẳm như ngày nào nay lại bổng nhiên nhìn thấy bóng dáng của Trịnh Khương Nghị.Hình bóng anh tụ lại tựa làm khói xám,dần trở thành một hình thể hoàn chỉnh.Anh đang nhìn về phía cô mỉm cười thật rực rỡ,nụ cười ấy là nụ cười đẹp nhất mà cô từng thấy,anh bây giờ nhìn không nghiêm nghị một chút nào mà là rất tuấn lãng,đầy chất nam tính ma mị.

“Tạ Yên Ninh…Tạ Yên Ninh…”Trịnh Khương Nghị thấy cô nước mắt lưng tròng ngồi nhìn nơi nào đó đến ngẫn người đến si mê,bàn tay anh đang nắm cũng xiết lại rất chặt.Anh thấy làm lạ gọi cô,nhưng đây là tiếng thứ tư vẫn không thấy cô có một chút phản ứng nào.

Tạ Yên Ninh bị anh lây đến tỉnh người lại,cô tay mò mẫm xung quanh như muốn tìm thứ gì đó “Có…có chuyện gì sao..?”

“Cô sao vậy?”

“À Không,tôi không sao.Đúng rồi hình như giờ đã đến giờ uống thuốc rồi,chúng ta mau về phòng đi”Tạ Yên Ninh mắt có chút hỗn loạn đảo quanh.Mày bị gì thế Tạ Yên Ninh,sao lại có cái suy nghĩ quái đản kia chứ!Không thể được,quên nó đi thôi.

Trịnh Khương Nghị có chút nghi hoặc nhưng vẫn đồng ý đẩy cô trở về phòng bệnh.

Trong căn phòng làm việc dành cho Thư Ký của Tổng Giám Đốc,Lưu Y Nhan đang ngồi trên ghế nhìn chậu cây xương rồng đến ngẫn người.Ánh mắt pha lẫn nhiều sắc thái khác nhau,vừa sợ hãi lo lắng vừa thù hận câm ghét độc ác.

Tay bấu lại với nhau.Đã hơn một tuần,một tuần rồi Nghị không đến công ty làm việc,mọi công việc đều giao cho Trợ Lý Bách làm tất cả.Anh ngay cả một giờ cũng không đến,hôm qua cô thoáng nghe được từ các nhân viên rằng anh suốt một tuần nay đều tận tâm ở lại bệnh viện chăm sóc cho Tạ Yên Ninh,còn qua đêm tại đấy không trở về nhà.


Tại sao chứ,tại sao.Mội việc sao lại thành ra như thế này,đây không phải là điều cô mong muốn.Cô đã đi sai một nước cờ nào rồi sao?!

Qua đêm,chăm sóc,quan tâm,…không,không thể.Không thể để chuyện đó tiếp tục diễn ra nữa,nếu không hỏng mất.Cô đã đi đến nước này,lùi lại chính là giết chết chính mình.Đúng là cô đã đi sai rồi,quá xem thường Tạ Yên Ninh.Cô càng muốn giết chết cô ta nhanh chống thì cũng chính là con đường giúp cô ta quyến rũ Nghị hơn.Cô ta cũng thật cao tay dám lợi dụng mình bị thương mà níu kéo Nghị ở lại bên mình,nếu cứ tiếp tục đứng yên nhìn như vậy thì một ngày không xa nào đó cô sẽ thật sự mất đi Nghị.

Không,không được.Phải mau nghĩ cách,phải làm cái gì đó.

Tạ Yên Ninh,nếu như giết không được cô.Tôi sẽ khiến cho cô tự động rời khỏi anh ấy,khiến cho cô mất đi tất cả.Danh dự,cơ thể,tiền tài và  cả tình yêu mà cô quý trọng nhất,mội thứ tôi sẽ phá huỷ nó làm cho nó một chút dư âm cũng không còn.Để cho cô nếm được mùi vị đau khổ lo sợ từng ngày mà tôi đã phải chịu đựng.Tôi sẽ không để cô sống yên ổn đâu…

Lưu Y Nhanh ánh mắt ngày càng độc ác,hàm răng nghiến lại đến ken két.Nỗi thù hận như muốn ăn sâu bén rễ trong xương trong máu của Lưu Y Nhan,sự câm thù ấy càng khiến cho Lưu Y Nhan đánh mất chính bản thân của mình,không còn như trước nữa.

“Tạ Yên Ninh,thuốc đây mau uống đi”Trịnh Khương Nghị tay cầm thuốc đưa đến cho Tạ Yên Ninh,tay kia đưa ly nước ấm vừa pha cho cô.

Tạ Yên Ninh mơ hồ nhận lấy rồi uống vào xong đưa ly lại cho Trịnh Khương Nghị,anh nhận lấy để lại chổ cũ.

“Xong rồi,cuối cùng chính là thoa thuốc cô ngồi im để tô giúp cô thoa cho”Trịnh Khương Nghị vừa lấy thuốc trét một ít vào ngón tay xong thoa vào vết thương trên khuôn mặt của Tạ Yên Ninh,vì sợ cô đau nên anh làm một cách rất nhẹ nhàng.

Tạ Yên Ninh ngồi im để anh giúp mình thoa thuốc,ban đầu cô còn rất ngài ngùng nhưng dần rồi cũng quen ngồi im lặng để anh giúp.Trịnh Khương Nghị anh ta thật dịu dàng,bao ngày qua cô cảm nhận được anh là thật tâm toàn tâm toàn ý chăm sóc cho cô.Mọi việc từ cái ăn đến cái mặc,đi đứng ngồi anh đều giúp cô làm tất mà chẳng oán than một câu.Cô mỗi giờ trước khi ăn đều sẽ hỏi anh ăn chưa và câu trả lời vẫn là một chữ “ăn rồi”,nhưng cô biết anh là chưa ăn.Anh đút cho cô ăn trước mình thì dùng sau,mỗi tối anh đều dành thời gian khuya ngồi trên giừơng riêng dành cho ngừơi thân bệnh nhân để làm việc trên laptop mà anh đem theo.Thức khuya dậy sớm,tất cả đều vì cô.

Trịnh Khương Nghị luôn đối với cô rất tốt,anh làm tất mọi việc,Anh cũng không chê cô phiền.

Trịnh Khương Nghị,tại sao anh lại đối tốt với tôi như vậy?

Thời gian Tạ Yên Ninh ngồi ngẩn người thì Trịnh Khương Nghị anh cũng  đã thoa thuốc xong,vết thương lớn nhỏ trên cơ thể cô anh đều đã thoa kỹ càng không sót một chỗ nào.Anh đứng lên đi cất thuốc xong rồi quay trở lại nhìn Tạ Yên Ninh đang ngẩn người thì cảm thấy lạ,dạo này Tạ Yên Ninh hay thích ngồi ngẩn ngơ ra một chổ chẳng nói chẳng rành,phải gọi ba bốn tiếng cô mới tỉnh người lại.Không biết là bị cái gì,hay là vì vết thương ở đầu khiến cho cô thành ra như vậy sao?

“Tạ Yên Ninh….Tạ Yên Ninh…Đã tối rồi,cô nằm xuống ngủ sớm đi để vết thương mau lành”Trịnh Khương Nghị vỗ về,giúp đỡ cô nằm xuống giường.

Tạ Yên Ninh đã tỉnh người trở lại,nghe theo lời anh nằm xuống nhắm mắt lại.Cô muốn mình phải khoẻ thật mau,mắt mau hồi phục để không còn khiến anh vì mình mà cực khổ nữa.

Trịnh Khương Nghị thấy cô nhắm mắt,anh tắt đèn phòng rồi mở đèn ngủ ngay bàn trên đầu giừơng cô lên.Dù không nhìn thấy nhưng anh vẫn muốn cho cô có thể cảm nhận được ánh sáng mỗi ngày,mỗi giờ và mỗi phút,như vậy cô sẽ không cảm thấy mình cô độc nữa.

Anh trở về giường của mình,mở laptop của mình lên làm việc.Anh còn rất nhiều việc chưa hoàn thành xong,tối hôm nay chắc phải thức khuya rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.