Vợ Tôi Là Nữ Phụ

Chương 27: Em họ


Đọc truyện Vợ Tôi Là Nữ Phụ – Chương 27: Em họ

Bên ngoài là một bầu trời đen đầy sao lấp lách,những cơn gió nhè nhẹ thổi qua khe lá vàng ngoài khung cửa sổ làm chúng lay động rơi vào trong rồi đáp nhẹ xuống sàn nhà mát lạnh,từng cơn từng cơn gió như dìu dắt tay nhau bay vào làm cánh màn cửa sổ màu xám nhạt đung đưa theo nó như rũ chơi cùng.Trong căn phòng màu trắng đơn giản,khung tường được sơn một màu trắng thuần khiết,thiết kế của căn phòng không nhỏ cũng không lớn đủ làm ấm áp cả một không gian,nhìn giản dị mà chứa chan hạnh phúc.Kệ sách đựơc dựng sát hai bên tường,bàn làm việc ở chính giữa và phía bên phải của căn phòng là một bộ sofa màu xám khói tuyệt đẹp.

Mặc Quân Nguyên một thân quần tây và chiếc áo sơ mi xanh dương,một bộ quần áo thoải mái bình dị như anh nhưng vì điều đó càng làm cho anh như nỗi bật hơn ở trong căn phòng màu trắng này.Anh đang ngồi trên sofa mắt hứơng nhìn vào tờ giấy trên tay mình,xem được một lúc thì anh bỏ trở lại bàn ngừơi thì ngã ra phía sau ghế,khuỷ tay nâng lên để trên trán trầm ngâm suy nghĩ.

Đúng như những gì anh nghi ngờ,Tạ Yên Ninh.Đúng là cái tên này,cái tên mà anh đã nghe từ 2 năm trước vào lúc anh còn ở London làm việc,lúc đó anh chưa trở về đây.

Thì ra,người mà anh cùng nói chuyện,cùng làm bạn lại là vợ của Trịnh Khương Nghị đối thủ có một không hai của anh.Hèn gì anh lại cảm thấy cái tên quen thuộc này như đã nghe ở đâu rồi,còn nhớ không lầm thì lúc đó anh đang làm việc tại công ty thì nghe thư ký nói Trịnh Khương Nghị đã cưới vợ,vợ cậu ta là cô con gái út của Tạ Gia tên là Tạ Yên Ninh,lúc đó anh cũng không nghĩ nhiều đến như vậy,chỉ nghĩ Trịnh Khương Nghị cậu ta không phải là một kẻ rất kén chọn sao?Sao bây giờ lại cưới vợ rồi?Nghĩ sơ chắc cô ta cũng khác là đặc biệt dự định sau khi về nước sẽ đi xem thử.

Anh lúc đó cũng chỉ nghĩ bấy nhiêu rồi lại thôi.Cuối cùng đến thời điểm gặp mặt nhau,nghe cô nói tên mình lại hoàn toàn không nhớ rõ.Buổi trước khi đi chơi cùng Tạ Yên Ninh trở về thì anh lập tức bảo Trần Hạo tra rõ về cô cho anh,cuối cùng hôm nay cũng có kết quả.

Biết được thân phận của cô rồi nhưng sao anh lại chẳng có một tý gì gọi là cảm xúc trào dân,vẫn cảm thấy rất bình thường.Vợ của địch thủ thì đã sao,anh cảm thấy dù gì cũng chỉ là nói chuyện dặm ba câu cũng chẳng thân thiết chi nhiều cho nên cũng không cần quá lo lắng.Cứ đành vậy thôi,hay đến đâu thì đến đó.

Nhưng nhắc đến Trịnh Khương Nghị,cũng đã 2 năm rồi không gặp mặt,không biết cậu ta có biết anh về đây lâu rồi không nhỉ?Với tính cách của con người cậu ta,chắc cũng không quan tâm nhiều đến vậy đâu.

Buổi sáng hôm sau,vẫn như thường lệ.Ăn xong bữa sáng cô sẽ đi pha cho Trịnh Khương Nghị một tách trà xong mình thì ngồi một bên lướt wed.Tiệm của dì mai đáng lí ra là đã sắp xong nhưng không hiểu sao khi đi vòng còng kiểm tra thì phát hiện ngay góc bàn thứ tư từ cửa ra vào phía bên phải bị lúng đất làm gạch nức ra rồi thủng xuống một lỗ rõ to,hiện là phải chi ra thêm chi phí ban đầu đã dự định để đấp lại cái hố và sây lại sàn nhà.Cho nên hiện giờ vẫn chưa mở cửa được,dì mai nói chuyện cũng không to tác gì nên bảo cô 2 ngày nay cứ nghĩ ở nhà đi không cần phải chạy qua chạy lại chi cho cực.Dù gì thì việc cũng đã xong hết rồi,sây lại sàn xong thì ba hôm sau có thể khai trương,cho nên cô bây giờ chỉ có thể ở nhà thảnh thơi thôi mặc dù có thêm một Trịnh Khương Nghị nữa cũng chã vui chút nào.

Bưng tách trà ra để lên bàn cho anh thì thấy anh đang nghe điện thoại,mình cũng không làm phiền đi qua một bên ngồi xuống lấy loptop ra xem vài cách làm các món ăn độc đáo mới lạ trên youtube.

“Thật sao?!…Vâng cảm ơn ông rất nhiều,vâng tôi sẽ nhớ.Cảm ơn ông vì đã tin tưởng tôi như vậy…tạm biệt”

Trịnh Khương Nghị bỏ điện thoại sang một bên,mắt hướng nhìn Tạ Yên Ninh đang xem loptop,miệng mỉm lên một nụ cười nhẹ.Anh cầm tách trà lên hóp một ngụm xong cảm thán,trà hôm nay có vị mới,hình như là hoa cúc khô cùng mật ông nguyên chất thơm mát.Trà hoa cúc mật ông sao!Rất ngon,hương thơm hoà quyện cùng nhau tạo cảm giác nhẹ nhàng thư giản trong người,hoa cúc có vị thơm thơm,mật ông có vị ngọt liệm hai cái hoà vào nhau khiến cho cái vị tinh khiết của nó không thể lẫn đi đâu được.Không ngờ uống trà lại tạo cho anh cảm giác thích thú như vậy,Tạ Yên Ninh không phải lúc nào cũng cho anh ba bữa thay coffee bằng trà mà là mỗi bữa sáng chỉ là một tách trà thanh nhiệt đơn giản giúm cơ thể anh thoải mái để có sức làm việc cho một ngày mới.

Anh nhâm nhi được nữa tách thì để lại bàn,quay sang nhìn cô hỏi:

“Hôm nay cô có đi làm chứ?”

“Không,2 ngày này tôi không có đi,có việc gì sao?”Tạ Yên Ninh vẫn không để ý đến anh,chỉ lo xem cách làm món sốt cà chua Ý thôi.

“Ông Lương Hùng mới gọi điện thoại,nói cảm thấy bản dự thảo của tôi nhìn càng thuận mắt hơn cho nên đã đồng ý cho tôi thêm một năm hợp tác cùng đầu tử thêm 300 triệu vào bản dự thảo sắp tới”

“Oh vậy sao!Vậy chúc mừng anh”

“Không,tôi phải cảm ơn cô mới phải”

“Vì sao?!”Tạ Yên Ninh lần này bị bất ngờ ngước lên nhìn anh hỏi.

“Bản dự thảo trở nên thuận mắt hơn là ở giao tình mà Lương Phu nhân đối với cô,bà ấy nói rất thích cô cho nên Lương Hùng càng thuận ở tôi hơn,nói cách khác tôi chỉ là ăn ké vận của cô thôi”Anh từ tốn cùng có chút vui nói.

“Tôi sao…!!!”Vì cô!

“Đúng vậy,Lương Hùng ông ấy rất yêu vợ mình cho nên chuyện hưởng lợi của tôi từ cô cũng là bình thường thôi.Tạ Yên Ninh,tôi thực sự rất cảm ơn cô,cô muốn quà đáp lễ chứ?”

“Hả?”Một lần nữa anh làm cô kinh ngạc lần hai.


“Cô muốn gì?Thường thường các cô gái rất thích được người đàn ông dẫn mình đi ăn hoặc đi chơi,cô chắc cũng vậy nhỉ?”

“Từ từ đã…Anh nói muốn trả ơn tôi sao!!”Trịnh Khương Nghị càng nói càng làm cho cô bối rối không nắm bắt kịp tình hình.Anh ta…

“Đúng vậy,tôi không thích nợ người khác ân tình.Cho nên,cô muốn gì nói đi tôi cho cô”

“Chuyện đó,không cần đâu haha”Dù gì cũng chỉ là ăn may thôi mà.

“Không được,…được rồi nếu cô không thể chọn vậy tôi sẽ tự mình chọn.Đi xem phim đi,dù gì hôm nay tôi cũng rảnh rỗi nghe nói hôm nay mới ra mắt một bộ phim Kinh dị mới,tôi dẫn cô đi xem”

“Hả!!Đi xem phim,có gắp quá không đó”Tạ Yên Ninh không được tự nhiên nhăn mày.

“Không nói nhiều,đi thay đồ đi.Tôi xong cô cũng phải xong đấy”Nói xong Trịnh Khương Nghị đi vào phòng thay đồ để lại Tạ Yên Ninh đen mặt như đít nồi nghĩ:Anh trả ơn mà bắt ép ngừơi ta như vậy sao,trên đời này không có ai có cách trả ân bá đạo như anh đâu.

Nơi hai người đến là một rạp chiếu phim lớn của thành phố,vì hôm nay là ngày ra mắt bộ phim Kinh dị mới của Mĩ cho nên khách đều rất đông,hầu như là nghẹt cứng,cũng may Trịnh Khương Nghị đã cho người đi đặt vé loại Vip trứơc cho nên không cần phải chen chúc,nghĩ đến thôi cũng đã thấy mệt rồi.

Tạ Yên Ninh chưa bao giờ đi xem phim cả,với đàn ông mang danh chồng mình càng lại không cho nên không tự nhiên cũng có chút tò mò nhìn tây nhìn đông.Cô thấy ai ai cũng cầm một hộp bắp rang thơm phức cùng ly coca lành lạnh mà cũng muốn,quay sang nhìn Trịnh Khương Nghị.

“Tôi đi mua thứ đó có được không?”Cô vừa chỉ thứ trong tay người đang xếp hàng kia vừa hỏi.Trịnh Khương Nghị quay sang nhìn hộp bắp rang cùng ly nước ngọt kia,quay lại nói”Chờ đi,tôi mua giúp cô”

Nói xong anh đi đến quày mua một hộp  bắp rang cùng ly nước coca xong quay lại đưa cho Tạ Yên Ninh.Cô nhận lấy lòng vui vẻ không thôi,thì ra đây là cảm giác khi đi xem phim rồi mua đồ ăn ở đây sao.Thích thật…Lúc trước chỉ có thể nhìn người khác đi,không ngờ cô giờ có thể tự mình trãi nghiệm rồi.

“Cảm ơn anh”

“Không có gì,đi thôi”

“Ùm”

Hai ngừơi đi vào trong xong ngồi ở hàng ghế Vip riêng.Bộ phim này là bộ phim đứng thứ 4 trong bảng xếp hạng các phim kinh dị hay nhất mới ra,nội dung lôi cuốn rùng rợn xoay quanh việc có 8 ngừơi bạn cùng nhau đi thám hiểm khu rừng bí ẩn mà mọi ngừơi thừơng đồn đãi ở trong trường học,nhưng khi đến đó thì trời đã tối và họ phải tá túc tại một lâu đài cổ kính sâu phía bên trong khu rừng.Họ qua đêm tại đó và có bao nhiêu là chuyện kinh hoàng cùng bí mật lâu năm bị chôn giấu từ rất lâu đang chờ họ giải đáp,nội dung hấp dẫn lẫn đem lại biết bao nhiêu là nỗi sợ hãi cho khán giả xem phim.Tạ Yên Ninh cũng vậy,cô vừa sợ vừa hối hận trong lòng không thôi vì đã đi xem bộ phim này.Cô sợ đến nỗi lấy hai tay che mắt lại nhưng vẫn he hé ra xem vài khúc,một hồi lâu cô xoay sang nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Anh vẫn một thân trầm tĩnh xem,con ngươi bình tĩnh không một tia ngợn sóng nào làm Tạ Yên Ninh có chút cảm thán,anh ta là người hay gỗ vậy.Như vậy cũng không là gì với anh ta sao!!!

Trong suốt một 1 tiếng 35 phút đồng hồ Tạ Yên Ninh sống trong nỗi sợ hãi đến khi bước chân ra ngoài rồi vẫn còn không hết hoảng,quá ám ảnh cô rồi.Tối nay chắc là một đêm mất ngủ đối với cô.Trịnh Khương Nghị đi đằng trước cảm thấy sao cô lại đi chậm đến thế nên dừng lại quay ra sau xem.Thấy cô đi chầm chậm,mặt có hơi trắng môi tím lại một chút.Anh không ngờ cô sẽ bị sợ thành cái dạng này,thì ra là sợ ma.Anh đi đến hỏi”Này cô không sao chứ?”

“Không…Không sao”Không sao mới là lạ đó.

“Hay đi ăn trưa xong rồi về luôn,dù gì cũng đã trưa rồi”

Tạ Yên Ninh cũng không quản nhiều chỉ tuỳ ý anh mà gật đầu xong đi từ từ ra xe.Hai người đi ăn trưa ở một nhà hàng Pháp gần đây,đi vào trong chọn chỗ ngồi xuống,phục vụ ra đưa thực đơn hỏi”Quý khách dùng gì ạ?”

Trịnh Khương Nghị để cô tự chọn món,mình gì cũng được.Cô gọi vài món đơn giản nhưng no bụng,chờ một hồi lâu thì thức ăn được bưng ra.Hai người bắt đầu dùng bữa,bổng điệng thoại của Trịnh Khương Nghị reo lên.

“Alo…Sao ạ,vâng con biết rồi sẽ về ngay”


“Mẹ gọi,nói em họ Vi Doanh của tôi về nước rồi.Hiện đang ở nhà,mẹ gọi về thăm em ấy”

Lục Vi Doanh!!!

Cô quên mất vẫn còn một nữ phụ hờ khác nữa,là em họ của Trịnh Khương Nghị.Cô ấy thầm thương trộm nhớ anh từ lúc Trịnh Khương Nghị 20 tuổi qua bên Úc học tập,Lục Vi Doanh là con của người em gái thứ 4 của mẹ Trịnh.Vốn là con một nên rất được nuông chìu từ bé,tính tình kiêu căng cũng không khác là mấy với nguyên chủ.Vốn trong cốt truyện khi về đây biết tin Trịnh Khương Nghị đã cưới vợ thì cô ta đã không ưa thích Tạ Yên Ninh và luôn gây chuyện với cô,hai người không ai nhường ai.Nhưng khi biết được Lưu Y Nhan mới là người mình cần phải đề phòng nhiều nhất thì lại đánh chủ ý lên cô ấy.Nhiều lần hại Lưu Y Nhan cũng xém bị mất mạng,Trịnh Khương Nghị phát hiện ra và giận dữ tát cho cô ta một bạt tay thật mạnh và đuổi về nước không cho ở lại đây nữa.Thật ra cho đến cùng cô thấy Lục Vi Doanh mới là nữ phụ có số mạng lớn nhất trong truyện,cùng lắm là chỉ bị ăn một cái tát rồi đuổi về nước thôi mà đâu như cô bị chết thảm thương.

“Của quý khách đây”

“Cảm ơn”Lưu Y Nhan sắc mặt không được tốt cho lắm nhưng vẫn nở một nụ cười nhẹ nhận đồ ăn của phục vụ đưa cho.

Đang định xoay người rời khỏi nhà hàng thì bắt gặp một bóng dáng quen thuộc không thể nào quen thuộc hơn đang ngồi ở góc bàn phía trong bên kia.Nghị!!!Sao anh ấy lại ở đây?!Còn có…Tạ Yên Ninh.Bàn tay của Lưu Y Nhan không kìm chế được nắm chặt lại,mắt mở lớn ngắt ngao nhìn người con gái xinh đẹp đang ngồi đối diện cùng ăn trưa với Trịnh Khương Nghị.Ánh mắt từ kích động dần chuyển sang sắc lạnh,mắt đỏ ngầu cả lên,người vì tâm đang dần hỗn loạn mà có chút run run,hơi thở cũng vì đó mà rối loạn.

Sao anh ấy lại đi ăn với chị Yên Ninh?Nghị anh không thấy em đang nhìn anh sao?Không phải anh nói hôm nay sẽ ở nhà làm việc sao?Anh…Nghị..anh…

Ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn không buông hình ảnh trước mắt.Từ lúc hai người vẫn còn ngồi đó cho đến khi cùng nhau rời đi khỏi vẫn không buông dù cho có là nữa giây đi chẳng nữa.Ánh mắt lạnh dần lại nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang đi khuất kia,tay nắm chặc thành quyền.

Tạ Yên Ninh,chị…

….

Xe chạy êm trên con đường đi về nhà chính,đến nơi đã có người đi ra chào và giúp lái xe đi.Trịnh Khương Nghị cùng Tạ Yên Ninh đi vào bên trong nhà,vào trong đã thấy ba mẹ Trịnh đang ngồi nói chuyện với một cô gái có phần hơi lai xinh đẹp ngồi phía đối diện.

“Con chào ba,mẹ”

“Con chào ba,mẹ”

“A hai đứa về rồi sao.Mau vào đây ngồi,Tiểu Ninh mau ngồi xuống bên cạnh mẹ đây này”Mẹ Trịnh cười tươi đứng dậy cầm tay Tạ Yên Ninh dẫn cô đến ngồi cạnh mình.

“Anh Nghị”Lục Vi Doanh nhìn người đàn ông mà mình thương nhớ bao năm nay đang đứng trước mắt mình mà tâm kích động,đứng dậy chạy thật nhanh đến ôm anh.Trịnh Khương Nghị bị ôm bất ngờ nên đâm ra có chút khó chịu kéo cái tay đang vòng bên hông mình ra nhìn cô nhàn nhạt nói.

“Tiểu Doanh về là tốt rồi”

“Anh Nghị,em thật nhớ anh”Anh Nghị 10 năm rồi,em không gặp anh nay là 10 năm rồi nhưng lòng em vẫn không phai nhoà đi chút nào,anh có biết em mong cái ngày này biết bao lâu rồi không.

“Doanh Nhi,mau ngồi xuống đi dì muốn giới thiệu với con người này”Mẹ Trịnh nóng ruột muốn giới thiệu người nói.

Lục Vi Doanh nghe dì gọi thì đành e thẹn đi về chổ ngồi xuống mắt vẫn không rời khỏi anh một chút nào.Trịnh Khương Nghị đi đến ngồi xuống phía ghế còn trống mặt cũng không cảm xúc gì mấy.

“Dì muốn giới thiệu ai ạ”Lục Vi Doanh rời mắt khỏi anh trở lại nhìn mẹ Trịnh cười hỏi.

“Đây này.Đây là Tạ Yên Ninh con dâu ngoan của dì đó,vợ Khương Nghị.Sao sao con thấy thế nào,có xinh đẹp không ha ha”

Cái gì???!!Vợ anh Nghị…Anh…Anh ấy cưới vợ rồi ư?Từ khi nào sao cô không biết?Lục Vi Doanh có chút không bình tĩnh được tâm tình mà quay sang nhìn Tạ Yên Ninh,mắt hạnh mày ngài,đôi môi đỏ mộng,thân hình quyến rũ cùng bộ dạng hiền thục.Lục Vi Doanh càng nhìn thì tâm lại càng lạnh đi,vợ anh Nghị.Cô ta nhìn xứng sao,một chút cũng không.


Bên trong lòng là một cỗ lạnh lẽo nhưng bên ngoài lại là khuôn mặt tươi cười thân thiện.Cô đứng dậy đi đến nhìn Tạ Yên Ninh mỉm cười nói”Chào chị họ,em tên Lục Vi Doanh hân hạnh được làm quen với chị”tay đưa ra muốn bắt tay với cô.

“Chào em”Tạ Yên Ninh hơi ngượng ngùng xa lạ bắt tay.

Lục Vi Doanh cười càng tươi hơn,tay có chút dùng lực bóp chặt bàn tay mềm mại trong tay của mình.Người đáng ghét cái gì cũng đáng ghét,lực ở tay không hề nhỏ một chút nào khiến cho Tạ Yên Ninh hơi nhăn mày,mới đây đã khiêu chiến rồi sao?Tay cô vì đau mà đỏ cả lên rồi,Trịnh Khương Nghị tinh mắt thấy được thì nhíu mày,chen lời vào cứu viện cho cô.

“Được rồi,em về đây chơi đến khi nào?”

Lục Vi Doanh nghe anh hỏi thì buông tay ra xoay sang nhìn anh cười nói”Em ở đây 2 tuần rồi về”

“Ùm vậy cũng được,em lâu rồi cũng không về đây chơi.Có thể sẽ không quen,nếu muốn có thể bảo Tiểu Mai dẫn em đi thăm quan thành phố”

“Ùm em biết rồi anh Nghị”

“Thôi được rồi,chắc Vi Doanh cũng đã mệt rồi hay con về phòng nghĩ ngơi đi rồi chiều xuống dùng cơm sau.Nghị cùng Ninh nhi cũng vậy đến rồi thì ở lại một đêm đi mai rồi hẳn về”Ba Trịnh từ nãy đến giờ vẫn không nói gì nay lại mở lời.Trịnh Khương Nghị cùng Tạ Yên Ninh nhìn nhau một hồi lâu thì cũng đành đồng ý.

Người hầu phụ giúp Lục Vi Doanh xách đồ lên phòng.Lục Vi Doanh lúc đi cũng không quên quay sang nhìn Tạ Yên Ninh một cái rồi đi,ánh mắt kia như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy làm cho tâm Tạ Yên Ninh khó chịu vô cùng,khi về đến phòng vẫn không hết khó chịu.

Trịnh Khương Nghị từ lúc cô về phòng đến giờ vẫn không thấy đâu giờ bổng dưng thình lình mở cửa phòng xuất hiện làm cô giật mình.Thấy trên tay anh cầm một chai thuốc cao dược,anh lấy đó chi vậy?!

“Đưa tay đây”

“Tay?Tay gì?”Cô kinh ngạc hỏi.

“Tay bị Vi Doanh nắm”

“Hả?”Thì ra là anh đi lấy thuốc xoa cho cô sao?!Anh thấy sao?Tạ Yên Ninh không ngờ rằng anh lại để ý đến vậy,có chút xúc động dân trào.Không uổng công tôi chăm anh,cuối cùng chũng có chút thành quả rồi,tâm cũng không phải là loại sắc đá.

Tạ Yên Ninh rụt rè đưa tay ra cho anh.Trịnh Khương Nghị nữa ngồi nữa quỳ xuống sàn nhà mở chai thuốc ra trét một ít lên tay mình xong xoa đều ra hai tay rồi thoa lên cho cô,vừa thoa vừa xoa bóp cho thuốc mau thấm.

“Vi Doanh thực ra cũng không có ác ý gì,chỉ là còn trẻ người non dạ cô đừng trách em ấy.Tôi thay mặt em ấy xin lỗi cô”

“Không có gì,anh nghĩ tôi là loại người thích để bụng ba chuyện nhỏ nhặt đó sao?”Cô cười nói.

Trịnh Khương Nghị nhìn lên cô một chút rồi nói”Sẽ không”

“Ùm giỏi”Cô nói đùa.

“…”Trịnh Khương Nghị đen mặt.

“Haha đùa chút thôi mà,không cần căng thế đâu”Tạ Yên Ninh buồn cười,Trịnh Khương Nghị anh ta cũng có đôi lúc đáng yêu đó chứ.

“Haizz…đi thay đồ đi,ngủ một chút chiều ra ăn cơm “Anh cầm khăn thảy lên đầu cô xong mình thì đi lại tủ lấy đồ.Tạ Yên Ninh lấy khăn trên đầu xuống nhăn mặt làm mặt quỷ với anh xong cầm quần áo bên cạnh đã xoạn sẳn từ lúc nãy chạy vào phòng tắm.

Chiều đến cả nhà tụ hợp lại đông đủ chuẩn bị ăn cơm,chỉ thiếu có hai anh em sinh đôi là Trịnh Nhạc và Trịnh Ngọc,lúc trước Tạ Yên Ninh đến đây không gặp được chúng vì chúng đã đi dã ngoại với trường khoảng 1 tuần đó cho nên không thấy được chúng.Bổng từ ngoài vang vảng hai tiếng cười đùa của trẻ con”Anh hai nhỏ chờ em với”

“Em chạy thật chậm,mau lên đi”

Là tiếng của hai tiểu gia hoả Trịnh Nhạc và Trịnh Ngọc,vừa mới đi học về nhưng nhìn sơ thì hình như sức lực vẫn còn tràn trề,chạy nhảy vui vẻ quên cả trời đất.

“Ba mẹ con mới đi học về”


“A anh hai,anh hai về rồi”Trịnh Nhạc vừa vào đã thấy Trịnh Khương Nghị đang đi từ cầu thang xuống mà vui vẻ chạy nhanh đến.

“Anh hai lớn,anh hai lớn về chơi với Ngọc Ngọc sao?”Trịnh Ngọc bé gái non nớt đáng yêu cười ngây thơ.

“Nhạc Nhạc,Ngọc Ngọc đừng chạy nhảy té bây giờ”Mẹ Trịnh bực mình nhỏ giọng mắng đi đến giúp hai tiểu gia hoả cầm cặp xách bảo người hầu đi đem về phòng của chúng.

“Ùm,anh về xem xem hai đứa có phá hay không đó”Trịnh Khương Nghị cười đùa.

“Không có đâu,Ngọc Ngọc ngoan lắm không có phá”Trịnh Ngọc ngây ngô biện hộ.Chỉ có Nhạc Nhạc là tinh ranh chạy đến Trịnh Khương Nghị làm mặt hình sự tra hỏi”Anh hai,bà chị đáng ghét có về không?”

Trịnh Khương Nghị nghe cậu nói vậy không khỏi có chút buồn cười.Trịnh Nhạc với Tạ Yên Ninh lúc trước không ai hợp ai cả,cũng tại Nhạc Nhạc nói cảm thấy Tạ Yên Ninh đáng ghét không xứng làm vợ anh mà suốt ngày đi chọc cô này nọ,đâm ra Tạ Yên Ninh cũng hận không thể ngày nào không cùng cậu đấu võ mồm chính là chiệu không được.Bây giờ không biết nếu Nhạc Nhạc biết Tạ Yên Ninh bị mất trí nhớ mà thay đỗi thì cậu sẽ phản ứng ra sao nhỉ?

“Chị dâu em có về”

“Hừ bà chị đáng ghét đó cũng về nữa sao”Trịnh Nhạc mất hứng đi vào trong phòng bếp.Trịnh Ngọc thấy anh mình đi vào trong mình cũng chạy theo,Trịnh Khương Nghị không biết làm gì hơn đành lắc đầu.

Tạ Yên Ninh đang giúp dì giúp việc dọn thức ăn ra bàn mặc dù lúc nãy cô phải nói dữ lắm cô giúp việc đó mới cho cô dọn phụ vì họ nói cô thân cao quý như vậy lại xuống đây thì không hợp.Đang dọn thì nghe có một tiếng con nít châm chọc nói.

“A thì ra bà chị đáng ghét cũng biết dọn phụ nha”

Cô nghe giọng hơi hắt lên kia xoay qua nhìn thì thấy một cậu nhóc cỡ 10 tuổi đang đứng ngay cửa ra vào khoanh tay nhìn cô bằng cặp mắt khinh bỉ.Con nhà ai vậy?Khuôn mặt tròn tròn non nớt mang theo mùi sữa đáng yêu,thân hình không cao cũng không thấp rất vừa người với lứa tuổi của cậu.Nhưng có điều,khuôn mặt kia tại sao lại hiện lên vẻ chán ghét đó chứ?Cô làm gì để cho cậu tức giận sao?Không có nha cô nhớ là mình chưa từng gặp cậu.Tuy nhiên nhìn khuôn mặt kia có chút giống giống Trịnh Khương Nghị nhỉ.

“Em là…”

“Này còn chơi trò không nhớ tôi sao đồ đáng ghét?”Cậu nhăn mặt.

“Không có,chỉ là…”Cô định nói mình khôn quen cậu thì Trịnh Khương Nghị từ sau đi đến quàng vai cậu nói”Chị Yên Ninh đang bệnh cho nên rất mệt không rảnh để đùa với em đâu,mau dẫn Ngọc Ngọc về phòng tắm xong xuống ăn cơm kìa”

“Bệnh sao?Em nhìn thế nào cũng không giống bệnh cả”Trịnh Nhạc nhăn mày làm mặt ông cụ non suy ngẫm.Nhưng cũng nghe lời dẫn bé ngốc đứng đằng sau mình đi về phòng tắm rữa.

Gần tối cả nhà quay quần ngồi trên bàn,không khí đang rất hoà nhã thì nghe một tiếng chào từ phía sau”Cả nhà tối vui vẻ”

Lục Vi Doanh một thân váy xanh lung linh đi đến kéo ghế ra ngồi đối diện Trịnh Khương Nghị.”Dì,chú khoẻ.Anh Nghị khoẻ,….chị họ khoẻ”Câu cuối hơi kéo dài một chút.

“Vi Doanh mau ăn đi,không sẽ đói đó con”Mẹ Trịnh cười tươi gắp thức ăn bỏ vào trong chén cho Lục Vi Doanh,Lục Vi Doanh cười cảm ơn mẹ Trịnh xong quay sang nhìn Trịnh Khương Nghị.

“Anh Nghị anh ăn cá đi,ngon lắm đó”Nói rồi gắp bỏ vào chén cho Trịnh Khương Nghị ánh mắt có bao nhiêu là thâm tình.Trịnh Khương Nghị gật đầu cũng không nói gì chỉ ăn phần của mình.

“A chị họ…em quên mất không gắp cho chị,đây chị cũng ăn đi”Lục Vi Doanh gắp rau bỏ vào chén Tạ Yên Ninh.Cô nhìn chén mình có chút đen mặt;có cần phân biệt đối sử đến vậy không,tại sao anh ta được cá mà cô lại là rau.

“Cha mẹ,anh chiều vui vẻ”Trịnh Nhạc cùng Trịnh Ngọc chạy đến ghế của mình ngồi xuống.Trịnh Nhạc nhìn Tạ Yên Ninh bằng mắt khinh bỉ xong trở lại tươi cười với Trịnh Khương Nghị.

Tạ Yên Ninh bị liếc cũng không có tâm tình gì nỗi giận.Thì ra là em trai nhỏ của Trịnh Khương Nghị,ghét cô cũng đúng thôi vì lúc trước hai người này có ai hợp ai đâu,nguyền chủ chính là không thích cô bé Trịnh Ngọc có hơi ngốc nghếch kia mà nhiều lúc chọc ghẹo cô bé khóc khiến cho Trịnh Nhạc luôn không thích Tạ Yên Ninh nay lại càng ghét hơn nên đâm ra luôn là người bảo vệ em gái một chọi một với Tạ Yên Ninh.Haizz…Nguyên chủ cô để lại cũng thật nhiều rắc rối cho tôi rồi.Tạ Yên Ninh nhìn Trịnh Nhạc cười hiền dịu,muốn giải hoà đương nhiên phải là cô trước rồi.

Trịnh Nhạc thấy cô cười với mình thì có chút kì lạ nhăn mày.Chị ta sao vậy,khuôn mặt đó là sao,đang muốn làm gì nữa đây?Nhưng làm gì thì làm cậu cũng sẽ không sợ đâu,dám khiến cho em gái cậu khóc nữa cậu sẽ cắn cô ta.

Trịnh Nhạc không động mồm vì hiện giờ đang có ba mẹ cùng anh hai ở đây,nên không thèm để ý Tạ Yên Ninh nữa mà quay sang nhìn Lục Vi Doanh đáng giá.

Lục Vi Doanh nhìn cậu mỉm cười hiền hậu”Chào anh họ Nhạc Nhạc,em là Vi Doanh cháu của mẹ anh,từ Úc sang đây chơi”

Trịnh Nhạc bản tánh có chút giống Trịnh Khương Nghị không thích nói chuyện gì nhiều với người lạ nên cũng không thèm để ý cô gái kia.Chỉ gật đầu xong lo ăn phần của mình,Lục Vi Doanh bị cậu làm lơ có chút kinh ngạc cùng tức giận nhưng cô vẫn kiềm nén chỉ im lặng cuối xuống ăn cơm.

Đáng ghét,dám lơ đi cô.Từ trước đến giờ chưa có ai làm vậy với cô cả,nay thằng nhóc này lại….đáng ghét cứ chờ đó.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.