Đọc truyện Vợ Tôi Là Công Chúa – Chương 84: Hái từ trên cây xuống đương nhiên lợi hạin
Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 84: Hái từ trên cây xuống đương nhiên lợi hại
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ hoàn toàn tin tưởng, An Nam Tú không chỉ biết chơi đàn, hơn nữa còn đánh không tồi, cho dù Lý Lộ Từ rất kiêu ngạo vì em nhưng hắn vẫn tin tưởng ít nhất có 90% khả năng An Nam Tú sẽ tốt hơn cả Lý tử.
Lý Lộ Từ rất sùng bái Tesla, Einstein, Da Vinci những thiên tài, nhưng loại thiên tài này trong lịch sử cũng không có bao nhiêu người hy vọng xa vời họ có thể siêu việt hơn người ngoài hành tinh.
Em gái hắn là thiên tài, nhưng An Nam Tú đã vượt qua phạm vi nhận thức thiên tài của nhân loại. Cô là nhân vật có khả năng trở thành thần nhất Thiên Vân thần cảnh, cô được hái từ trên cây xuống, cô là tồn tại hoàn toàn vượt qua sự tưởng tượng của người Trái đất.
Đánh đàn dương cầm có lẽ là chuyện rất khó, muốn tinh thông càng khó, nhưng đối với An Nam Tú mà nói có lẽ chỉ cần một thần thuật là có thể giải quyết. Vừa rồi ai cũng không chú ý tới cô, không chừng cô đã thi triển thủ đoạn gì đó. Lý Lộ Từ khẳng định cô dám nói như vậy, có nghĩa nếu để cô đánh đàn, chỉ có thể chứng minh An Tri Thủy ngu ngốc.
– Cô thừa nhận hay không cũng thế, đều là ngu ngốc.
Trong mắt An Nam Tú, trên thế giới này nếu không có thần thuật sư thì không có thiên tài chân chính, đều là đồ ngốc. Lý Lộ Từ là thế, An Thủy Thủy cũng vậy. Lý Bán Trang sao? So với những người khác thông minh hơn một chút, nhưng bởi vì An Nam Tú không thế nào thích con người, tự nhiên cũng là ngu ngốc.
– Tốt, tôi ngu ngốc, em đánh cho tôi xem, nếu em không đánh được thì em là đồ ngốc.
An Tri Thủy thở phì phì, có đứa trẻ con nào làm người ta tức giận hơn so với An Nam Tú không? Không còn có, An Tri Thủy cảm thấy mình so với An Nam Tú quả thực là người gặp người thích, hoa gặp hoa mở.
– Tôi có thể đánh hay không cũng không ngu ngốc.
An Nam Tú vốn không để mình bị dắt mũi, suy nghĩ và lý giải của cô sao cần phải chứng minh cho người khác xem.
– Em sợ đúng không, sợ bị coi là ngu ngốc, thật ra en sẽ không đánh.
An Tri Thủy cảm giác lỗ mũi mình bốc lửa rồi, rõ ràng đã chọc người khác giận sôi lên, nhưng An Nam Tú vẫn giữ bộ dạng ta đang giảng đạo lý cho ngươi rất rõ ràng rồi đấy.
– Tôi sẽ đánh.
An Nam Tú không thèm quan tâm nói.
– Lớp trưởng…
Lý Lộ Từ kéo An Tri Thủy sang một bên, hắn biết An Tri Thủy rất dễ dàng xúc động, sợ cô bị chọc tức.
– Cậu đừng so đo với cô ấy, chúng ta đi dẫn Tiểu Miêu tản bộ đi, mình muốn đi xem các nơi một chút.
Tôi cũng phải đi.
An Nam Tú lập tức nói, nhìn thấy Lý Lộ Từ và An Tri Thủy phải đi ra ngoài chơi, quyết đoán ném chuyện đàn dương cầm sang một bên.
An Tri Thủy ngẫm nghĩ một chút.
– Nếu không thì như vậy, nếu em đánh được đàn dương cầm, chúng ta đi ra ngoài chơi, nếu em không đánh, em phải ở nhà chơi một người, tôi và Lý Lộ Từ đi ra ngoài chơi.
An Tri Thủy vẫn rất thông minh, nhìn ra được An Nam Tú là cái đuôi nhỏ. Nói chuyện bình thường với Tú Công Chúa vô tác dụng, không thể dùng cách thông thường để nói chuyện với cô được.
– Vậy còn không đơn giản, tôi không dùng bản nhạc của cô.
An Nam Tú hừ lạnh một tiếng, An Thủy Thủy thật sự là không biết sống chết, thế nào cũng phải để Công chúa điện hạ đến làm nhục cô.
– Ồ? Bản nhạc hai ba trăm trang, nếu em có thể đánh xong, em không phải thiên tài, em là thần, tôi thắp hương dập đầu bái em làm thần.
An Tri Thủy lại càng không tin, một cô bé mười bốn tuổi có thể đánh đàn “Rachmaninoff Piano Concerto số ba”, hơn nữa ngay cả bản nhạc cũng không cần, loại chuyện này có sao? Có lẽ có, nhưng không nằm trong phạm vi hiểu biết của An Tri Thủy.
– Không phải thần, gần đến thôi.
An Nam Tú nói sự thực, so với Thần cô vẫn còn chênh lệch nhất định.
Lý Lộ Từ ra sức nháy mắt với An Tri Thủy, ai biết này cô bé bướng bỉnh ngốc nghếch vốn không nghe. An Nam Tú là cái người đã nói là làm, với người khác khẳng định cũng sẽ như vậy, một lát nữa thật sự khó bảo đảm được An Tri Thủy có phải thắp hương dập đầu bái thần hay không… đó không phải yêu cầu mà người thường sẽ đề ra, nhưng An Nam Tú là người bình thường sao?
– Ôi… sữa bò hỏng rồi, đau bụng…
Lý Lộ Từ ôm bụng thống khổ không chịu nổi, vẫn không quên quan tâm đến An Nam Tú:
– Cô đau bụng không?
– Ta không sao.
An Nam Tú kỳ quái nói.
– A, mình không xem ngày sản xuất, nguy rồi, không phải sữa bò quá hạn chứ?
An Tri Thủy dậm chân.
– Mình đi gọi bác sĩ…
Lý Bán Trang giúp đỡ Lý Lộ Từ, cô lại không nóng nảy, mặt cười duyên dáng mà có ý gian, nhưng không ai chú ý.
– Không cần gọi bác sĩ, chị Tri Thủy, chị dìu anh ấy lên tầng trên nghỉ ngơi một lát đi.
– Sao lại đau bụng, tôi không đau. Có cần uống nước đường đỏ không?
An Nam Tú sờ sờ bụng mình, cau mày nói.
– Đi, đi nằm một lát đi.
An Tri Thủy vội vàng đỡ Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, để An Tri Thủy giúp đỡ hắn đi lên, một bên hừ hừ .
An Nam Tú và Lý Bán Trang đứng ở dưới nhà, An Nam Tú rầu rĩ không vui, một lát sau, không nghe tiếng bước chân, Lý Bán Trang thấp giọng hỏi nói:
– Cô thật sự sẽ đánh sao?
An Nam Tú tùy tiện lướt trên phím đàn, vài âm tiết nhẹ nhàng vang lên, đoạn nhạc này đúng là đoạn cần kỹ xảo cao độ.
Lý Bán Trang gật gật đầu, quả thế, anh trai thật sự là dịu dàng, xem ra hắn là thật sự thích An Tri Thủy hơn, tuy nhiên anh trai cho dù là đối mặt với bạn bèn bình thường cũng sẽ hết sức giữ gìn.
An Tri Thủy giúp đỡ Lý Lộ Từ lên lầu, vội vội vàng vàng đẩy cửa phòng ra, một trận gió thổi từ ngoài ban công vào. An Tri Thủy thả Lý Lộ Từ xuống cạnh giường, cấp bách nghĩ loạn.
– Làm cái gì bây giờ? Làm cái gì bây giờ?
– Không sao, vừa rồi Lý tử đã nhận ra rồi.
Lý Lộ Từ âm thầm bất đắc dĩ, tính kháng cự của An Tri Thủy đúng là ăn vào xương rồi. Hắn còn tưởng rằng vội vội vàng vàng như vậy cô sẽ dẫn hắn vào phòng của cô, không ngờ còn không quên an trí Lý Lộ Từ ở phòng khách.
– A?
An Tri Thủy ngơ ngẩn ở nơi nào, một lát sau mới mờ mịt khó hiểu:
– Vì sao?
Lý Lộ Từ thấy nàng không ctức giận, mới nhỏ tiếng nói:
– Cậu là đồ ngốc, mình cũng chuyển hướng đề tài rồi, cậu còn lách trở về, thế nào cũng phải đánh cuộc với cô ấy.
– Cậu cũng nói mình là đồ ngốc.
An Tri Thủy ủy khuất không ngừng, quan trọng là Lý Lộ Từ gọi cô là đồ ngốc, về ý tứ của hắn tạm thời còn chưa có phản ứng.
– An Nam Tú sẽ đánh, hơn nữa rất lợi hại, so với Lý tử còn lợi hại hơn!
Lý Lộ Từ đứng lên, lớn tiếng hơn một chút, thật là cô ngốc, vừa không biết nhìn sắc mặt người khác, cũng không hiểu ý tứ trong lời nói, chỉ ngây ngốc.
An Tri Thủy trừng mắt, sau đó mới xúc động lắc đầu, nắm tay thật chặt, xoay vòng vòng trong phòng, thiếu chút nữa đụng vào ngực Lý Lộ Từ.
– Cậu gạt mình!
– Mình đã lừa cậu bao giờ chưa?
Lý Lộ Từ rất bất đắc dĩ.
An Tri Thủy ngẫm nghĩ một chút, đúng vậy, Lý Lộ Từ sẽ không lừa mình, nhưng sao có thể, một cô bé mười bốn tuổi không cần xem bàn bạc đánh bản “Rachmaninoff Piano Concerto số ba” đến mức thuần thục?
Lý Bán Trang đã không thể bắt bẻ về kỹ xảo, An Nam Tú so với cô ấy còn lợi hại hơn, nghĩa là gì? Thật sự thiên tài cũng đã không cách nào hình dung được nữa, cô ấy chính là Thần dương cầm, cô ấy chiếm được linh hồn bậc thầy diễn tấu, nếu không không có biện pháp giải thích!
An Tri Thủy đặt mông ngã ngồi trên giường, mở to hai mắt, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy nghi hoặc.
– Chẳng lẽ cô ấy hoá ra thật sự là Công chúa, được bậc thầy số một thế giới về dương cầm dạy cô? Chính là ClaudioDior sao? Không đâu, ngài ClaudioDior rất già rồi, khẳng định sẽ bị An Nam Tú chọc giận chết, nhưng ông ấy còn chưa chết đâu. Nói không chừng là Michelangeli, cũng có khả năng là Pierce, cô ấy là thần tượng của mình, là nữ bậc thầy dương cầm rất lợi hại…
(*Arturo Benedetti Michelangeli (5 tháng 1 năm 1920 – 12 tháng 6 năm 1995) là một nghệ sĩ piano cổ điển người Ý. Ông được đánh giá một trong những nghệ sĩ piano có trình độ kỹ thuật điêu luyện và có ảnh hưởng nhất của thế kỷ 20 cùng với Sviatoslav Teofilovich Richter và Vladimir Horowitz)
Nói xong ánh mắt An Tri Thủy liền ảm đạm, trước kia cô còn mơ mộng trở thành nữ danh gai đàn dương cầm như Pierce vậy.
– Nguyên nhân không phải do thầy giáo, An Nam Tú không giống với chúng ta, cô ấy là thiên tài. Cô ấy có thể thuộc lòng từ điển Oxford, cậu tùy tiện cho cô ấy một từ đơn, cô ấy đều có thể nói cho cậu một quyển từ điển Oxford có bao nhiêu từ đơn này, giải thích là gì. Chúng ta đều là người thường, không thể so với cô ấy.
Lý Lộ Từ thở dài, cho dù mình ăn quả Trường sinh trí nhớ mạnh thêm, nhưng so với năng lực An Nam Tú dùng thần thuật nhập tri thức vào đầu căn bản là không thể bằng.
– Thuộc lòng từ điển Oxford…
An Tri Thủy không có cả chút xấu hổ, thuần túy là ngạc nhiên thán phục, như nhìn thấy một người cực kỳ lạc quan yêu đời hoặc người lập kỷ lục Guinness.
– Sao có thể có người như vậy chứ?
– Marilyn Savant, chỉ số IQ hai trăm ba mươi gần bằng với Da Vinci huyền thoại, còn có giáo sư Jin Wuyong của Hàn Quốc chưa trải qua xác nhận, rồi sinh viên đại học Cambridge chế tạo cỗ máy thời gian… An Nam Tú chính là thuộc loại cái sinh vật này đó, cô ấy vẫn tuyên bố mình được hái từ trên cây xuống. Mình nghĩ đây là nguyên nhân mà cô ấy lợi hại như vậy.
Lý Lộ Từ nửa thật nửa giả nói giỡn, dù sao An Tri Thủy đương nhiên không tin.
An Tri Thủy cảm thấy xem như gặp được thiên tài trong truyền thuyết, nhưng đương nhiên cô không tin cách nói hái từ trên cây xuông, lại không nhịn được cười. Nghĩ lại dù An Nam Tú thiên tài như thế, là cô bé ngạo mạn, không nói lễ phép, nhưng vẫn khờ dại cố chấp tin tưởng mình từ trên cây hái xuống, có thể không buồn cười sao?
– Vậy em cậu thì sao, em cậu lợi hại như vậy chẳng lẽ cũng hái từ trên cây xuống?
An Tri Thủy đứng lên, tĩnh tâm lại, vẫn cảm thấy Lý Bán Trang không đi học âm nhạc thực đáng tiếc.
– Mình cũng không biết em ấy lợi hại như vậy. Lớn rồi, bản thân có rất nhiều bí mật nhỏ, mình cũng không nghĩ em ấy có bản lĩnh như vậy. Trước đây mình chỉ duy nhất biết nó có tài năng âm nhạc, chính là huýt sáo bằng miệng ấy.
Lý Lộ Từ nhớ lúc em gái còn nhỏ, nở nụ cười dịu dàng.
– Thổi sáo bằng miệng cũng coi là âm nhạc hả?
An Tri Thủy cảm thấy hâm mộ Lý Bán Trang, Lý Lộ Từ là người bạn tốt, khẳng định hắn cũng là anh trai tốt, có người thân quan tâm chăm sóc mình cẩn thận như vậy, làm sao bảo mẫu so được?
– Cậu không khuyên nhủ em ấy sao?
An Tri Thủy nói chính là chuyện Học viện Âm Nhạc.
– Nó không muốn, mình cũng không ép, mình sẽ tìm thời gian nói chuyện với nó.
Lý Lộ Từ tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng em làm chuyện không muốn.
– Vậy nói chuyện nhà của các cậu cho mình nghe đi.
An Tri Thủy thật sự ngạc nhiên với đôi an hem Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang này, hoá ra không chỉ có Lý Lộ Từ không giống bình thường, Lý Bán Trang cũng như thế, làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác xưa, mặc cảm.