Đọc truyện Vợ Tôi Là Công Chúa – Chương 73: Phố Cao.n
Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 73: Phố Cao.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Thứ sáu, Lý Lộ từ đưa An Nam Tú đến Phố Cao.
Phố Cao tên đầy đủ là trường cấp ba Dương Quang Miêu Phố, một cái tên rất tươi trẻ, do Tập đoàn giáo dục Dương Quang đầu tư, từ năm 2000 bắt đầu trở thành trường dân lập số một thành phố Trung Hải.
Tuy rằng chưa bằng được những trường có bề dày truyền thống như Trung Hải Nhất Cao, Tam Cao, Ngũ Cao, nhưng cũng chỉ là sự khác biệt trên số lượng luận văn của các thầy cô giáo, giáo viên Phố Cao trách nhiệm vô cùng nặng, không có nhiều thời gian làm phương pháp giáo dục, luận văn gì đó.
Học phí Phố Cao không bằng những trường quý tộc khác nhưng lại khá cao so với trung học dân lập. Đặc điểm của trường này là, thành tích học sinh vĩnh viễn là yếu tố thứ nhất, an toàn học sinh và giáo dục tâm lý phụ đạo là phụ, cũng chưa thấy xuất hiện trường hợp nào sinh viên vì áp lực học tập mà suy sụp, không tổ chức giáo dục tố chất gì đó, cũng không tích cực liên hệ xuất ngoại du học, tóm lại vẫn giữ nguyên truyền thống mấy năm trước, tất cả vì cuộc thi cao đẳng đại học.
Nếu chỉ dựa vào sức mình, Lý Lộ Từ hoàn toàn không thể trả nổi học phí ba năm ăn học cho bản thân và em gái, điều hắn không hiểu là, mẹ hắn có thể trả hết trong một lần, rõ ràng không phải không nuôi nổi con cái ăn học, nhưng từng ấy năm qua chẳng thấy hỏi han gì anh em hắn, chỉ để lại số tiền sinh hoạt ít đến đáng thương, thỉnh thoảng lắm mới gặp mặt một lần, Lý Lộ Từ xin tiền, đều là tuỳ tiện rút ví lấy ra mấy đồng bạc, cũng không thấy bà lộ ra chút áy náy nào.
May mà cả hắn và em gái đều khá năng động, cộng thêm số tiền học bổng hậu hĩnh của Phố Cao, ba năm cấp ba gần như không phải lo lắng.
Phố Cao không lớn, diện tích xanh hoá coi như cũng được, mấy khu nhà dạy học xây sát gần nhau, căn bản không theo nguyên tắc nào hết, Cục giáo dục đã quy định, nhà dạy học cấp ba không được cao hơn trăm mét.
Cổng trường là kiểu môn tự truyền thống, bên trên dán đầy vỏ sò, đầy khí thế của một trường trung học truyền thống. Lý Lộ Từ và An Nam Tú đến chỗ bảo vệ đăng ký.
– Cậu là… học sinh cũ ở đây.
Bảo vệ là một người đàn ông trung niên, một quân nhân xuất ngũ, trí nhớ không tệ, nhưng quan trọng nhất là tấm bảng thông cáo bên ngoài phòng bảo vệ dán hình những học sinh ưu tú nhất Phố Cao, trong đó có Lý Lộ Từ.
– Vâng, cháu đến tìm thầy giáo Trương ở tổ mười hai.
Lý Lộ Từ cười nói.
– Để tôi gọi điện thoại trước.
Bảo vệ của khu văn phòng quản lý rất nghiêm chuyện người ra người vào.
– Cậu tên là Lý Lộ Từ hả.
Bảo vệ gọi điện thoại, thầy giáo Trương nói cho họ lên.
Lý Lộ Từ điền vào một tờ giấy, trong đó có họ tên, số điện thoại, lý do, người đi cùng, vân vân.
– Đây là em gái cậu?
Người bảo vệ hỏi thêm một câu, tò mò quan sát An Nam Tú.
An Nam Tú nãy giờ vẫn đứng xem ảnh chụp của Lý Lộ Từ và những người khác, cảm thấy lồng ảnh chụp của mình vào trong khung thuỷ tinh, thật ngốc.
– Ông mới là em gái hắn ấy.
Nghe thấy người bảo vệ hỏi, An Nam Tú khó chịu nói, quyết định sau này không thể tha thứ cho việc Lý Lộ Từ gọi cô là em gái, là cô bé.
– Xin lỗi, cô bé này không hiểu phép tắc.
Lý Lộ Từ vội vàng xin lỗi, đây cũng chính là trách nhiệm của quan hầu.
– Em gái cháu tên là Lý Bán Trang, đang học lớp mười hai ở đây.
Người bảo vệ gật gật đầu, không so đo với An Nam Tú, ông đã từng gặp nhiều học sinh còn tệ hơn An Nam Tú nhiều, huống hồ cô bé này thực sự rất xinh, không lễ phép cũng không đến nỗi khiến người ta phản cảm.
An Nam Tú căn bản không quan tâm đến việc Lý Lộ Từ nói cô thiếu lễ phép, chỉ cần người khác lễ phép với cô là được.
Lý Lộ Từ dẫn An Nam Tú vào trong, thỉnh thoảng lại có một vài học sinh học xong thể dục đi qua, quay sang nhìn An Nam Tú.
An Nam Tú hôm nay mặc váy liền màu đen, cổ áo có nơ làm bằng ren trắng, trông rất nữ tính và gợi cảm, trưởng thành hơn tuổi thực của cô một chút, nhưng sâu bên trong, cô vẫn là một cô bé non nớt, thời tiết hơi lạnh, chiếc quần tất làm cho đôi chân của cô càng thêm nhỏ nhắn.
Người khác nhìn An Nam Tú, An Nam Tú thỉnh thoảng cũng quay lại nhìn người ta, nở một nụ cười chế giễu, giống như những người cô nhìn thấy đều là đồ ngốc.
– Cô đừng cười, làm mặt lạnh như trước đi.
Lý Lộ Từ đưa ra kiến nghị hợp lý, An Nam Tú không giống người thường, cô cười nhạo người khác rất dễ khiến người khác bị thương, bởi vì cô rất tự tin, bộ dạng lúc nào cũng cao cao tại thượng, giống như trực tiếp nhìn vào khuyết điểm của người khác, cho dù là người không có vấn đề thì cũng sẽ hoài nghi liệu sự tồn tại của mình có phải là một tội lỗi không thể tha thứ hay không.
– Những sinh vật bản địa này, đến năng lực tự nuôi sống bản thân cũng không có, nhưng lại lộ ánh mắt khát khao đối với dị tính, bị chi phối bởi bản năng sinh sản, ngẫm lại một nơi nhỏ như thế này mà có từng ấy người là tôi cảm thấy ghê tởm.
An Nam Tú kiềm chế nụ cười trên mặt, lạnh lùng nhìn Lý Lộ Từ, hắn dám nói thường ngày cô mặt dày, nếu không phải bây giờ đang ở bên ngoài, mà là ở nhà, cô nhất định xé nát mặt hắn, xem da mặt ai dày hơn.
– Ngày xưa tôi cũng vậy, xin lỗi, tôi ngày ngày phải sống với những sinh vật ghê tởm này nên quen rồi.
Lý Lộ Từ tức giận nói.
An Nam Tú bĩu bĩu môi, Lý Lộ Từ đúng là tên vô lại, hắn biết rõ là hắn khác người khác mà.
– Lý Bán Trang ở kia kìa.
Đi qua khu nhà dạy học là nhìn thấy sân thể dục được quay bởi một hàng lưới thép cao, một nhóm học sinh đang học tiết thể dục, nam sinh mặc quần thể dục màu đen, nữ sinh là màu trắng, Vóc dáng Lý Bán Trang không tính là nổi bật, nhưng cô đặc biệt bắt mắt, bởi vì cô đang chạy bền, không biết đã là vòng thứ bao nhiêu, phần lớn nữ sinh đều đang đi bộ, đội ngũ nam sinh cũng kéo thành một hàng rất dài, một mình Lý Bán Trang chạy đằng trước, đuôi tóc dài tung bay trong gió.
Lý Lộ Từ thấy rất tự hào, hô to:
– Lý Bán Trang, cố lên!
Lý Bán Trang nghe thấy tiếng Lý Lộ Từ, ngẩn ra một lúc, sau đó gia tăng tốc độ, chạy đến khu vực gần đó, dừng bước chân, đừng bên trong nhìn Lý Lộ Từ, không nhúc nhích, chỉ cười ngọt ngào.
Có mấy nam sinh vượt qua Lý Bán Trang, nhưng rõ ràng không có bất cứ cảm giác thành tựu nào, họ quay sang nhìn Lý Lộ Từ, ánh mắt có chút khó chịu.
– Lý Bán Trang, chạy mau!
Giáo viên thể dục hô.
Lý Bán Trang không đi qua mà cho Lý Lộ Từ một nụ hôn gió, sau đó chạy tiếp.
Các nữ sinh trở nên ồn ào, họ đang bị giáo viên thể dục mắng, xuống tinh thần, nhìn thấy cảnh tượng này lập tức trở nên phấn chấn, Lý Bán Trang cười khanh khách, giải thích với các nữ sinh.
– Anh trai mình đấy, năm ngoái mới tốt nghiệp Phố Cao, các cậu đâu phải mới gặp lần đầu.
– Những người đó hình như rất thích Lý Bán Trang.
An Nam Tú rất không phục nói, lần đầu tiên gặp, cô rất ghét Lý Bán Trang, sau này mặc dù có tốt hơn một chút, nhưng chưa phải là thích, tại sao Lý Lộ Từ và những người khác lại thích Lý Bán Trang như vậy? Nhất định là vì ngực cô ta lớn… Đương nhiên An Nam Tú tuyệt đối không ghen tị với ngực của Lý Bán Trang, thần thuật sư không cần thứ đó.
Bây giờ An Nam Tú đã hiểu, đàn ông của thế giới này đều thích phụ nữ có bộ ngực lớn, những chuyện thế này An Nam Tú đương nhiên không thèm để ý, nhưng hình như Lý Lộ Từ cũng vậy, bởi vì ngực An Tri Thuỷ cũng to, hơn nữa mấy lần ngồi xe bus, An Nam Tú phát hiện những người phụ nữ mà Lý Lộ Từ nhìn trộm phần lớn đều là ngực to.
– Cũng không xem là em gái của ai, ngày tôi còn học cấp ba, rất nhiều nữ sinh thích tôi đấy.
Lý Lộ Từ không phải nói khoác, thân hình cao lớn, không quá đẹp trai như so với các bạn đồng lứa nhưng Lý Lộ Từ trưởng thành hơn nhiều, khá đặc biệt trong mắt các nữ sinh, hơn nữa việc Lý Lộ từ chăm sóc em gái mình hầu như ai cũng biết, rất nhiều nữ sinh đã từng ảo tưởng có một anh trai như vậy, đương nhiên cũng có người âm thầm thích Lý Lộ Từ.
– Về sau không được để họ thích anh nữa.
An Nam Tú nói lớn, sau đó kéo tay áo Lý Lộ Từ.
– Đâu có ai ngang ngược như cô.
Lý Lộ Từ nhìn cô, tính chiếm hữu của cô bé này đúng là quá lớn, đại khái trong mắt cô, Lý Lộ Từ là tài sản sở hữu cá nhân.
Rất nhanh đã đến toà nhà văn phòng, thầy giáo Trương tên Trương Bí, là chủ nhiệm lớp mười hai của Lý Lộ Từ, bây giờ đã là chủ nhiệm khối mười hai.
Lý Lộ Từ kéo tay An Nam Tú lên tầng ba, gõ cửa văn phòng cuối cùng, Trương Bí mời họ vào.
– Đến rồi à, ngồi đi.
Trương Bí cười nói, sau đó rót nước.
Lý Lộ Từ không ngồi, cũng không dám để thầy giáo rót nước cho mình, vội vàng chạy đến rót nước, sau đó đổ đầy nước nóng vào cốc của Trương Bí, Trương Bí rất thích uống trà.
– Chuẩn bị thi CPA (chứng chỉ nghề nghiệp) rồi chứ?
Trương Bí vẫn rất quan tâm đến học sinh của mình, biết cả chuyện Lý Lộ Từ muốn thi CPA.
– Dự định sang năm thi ạ.
Lý Lộ Từ nói.
– Mặc dù có chút không biết tự lượng sức mình nhưng em vẫn muốn thử.
– Sự tại nhân vi, nhưng độ khó đúng là khá lớn.
Trương Bí gật gật đầu, ông hiểu tình hình Lý Lộ Từ hơn ai hết, đứa trẻ này cuối cùng cũng đợi đến lúc thay đổi vận mệnh của mình.
– Cô bé này chính là thiên tài mà em nói?
Thì ra Trương Bí đã nói chuyện điện thoại với Lý Lộ Từ, nếu như người khác nói vậy với ông, ông chủ coi như vui đùa, nhưng Lý Lộ Từ không phải đứa trẻ lỗ mãng, không bao giờ mang những chuyện như thế này ra làm trò đùa, huống hồ bản thân thành tích Lý Lộ Từ rất ưu tú, người được hắn gọi là thiên tài, ắt hẳn không tệ, cho nên Trương Bí mới nhận lời gặp An Nam Tú.
An Nam Tú vừa vào đã tự mình ngồi xuống ghế xoay, hết nhìn sang bên trái rồi lại nhìn sang bên phải, thấy Trương Bí nhắc đến mình, mới quay sang quan sát Trương Bí, thấy trên má Trương Bí có một nốt ruồi lớn màu đen, bên trên còn mọc lông, nhớ lại trước lúc đến Lý Lộ Từ có dặn Trương Bí là người hắn đặc biệt tôn kính, nên đành nuốt câu: “Bộ dạng ông trông thật kinh khủng” vào bụng.
An Nam Tú cảm thấy lúc về, Lý Lộ Từ nhất định sẽ biểu dương cô, bởi vì vừa rồi cô đã rất lễ phép, Công chúa điện hạ không cần lễ phép. Một khi đã lễ phép, thì phải được đặc biệt khen ngợi.