Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 53: Hai người đều không cón


Đọc truyện Vợ Tôi Là Công Chúa – Chương 53: Hai người đều không cón

Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 53: Hai người đều không có
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ vào phòng bếp rửa sạch bằng nước lạnh, giặt qua quần áo, treo ở trong sân, cái mắc áo trước kia đã không còn dùng được nữa, đành tìm đại một cành cây to miễn cưỡng vắt lên.
Nước nóng Lý Bán Trang đun vừa hay để An Nam Tú dùng.
Toàn thân An Nam Tú đều là bùn, trông thật dơ bẩn, tóc cũng phải gội lại, cô không thể tự tắm được, Lý Bán Trang phải vào giúp cô.
Phòng tắm đủ rộng, Lý Bán Trang đóng cửa lại, An Nam Tú đứng ở đó, đang bỉu môi, bộ dạng vô cùng ảo não, chẳng hề nhúc nhích, chờ Lý Bán Trang tới giúp.
Lý Bán Trang nhìn cô, thật là một tính cách xấu cực kì, một tiểu cô nương cực kì gay go, đây là kiểu được nuông chiều quen rồi, chẳng coi ai ra gì, luôn coi mình là trung tâm. Cứ nghĩ đến cô gái như thế này cả ngày bên cạnh anh trai, Lý Bán Trang thật không biết như thế nào, sao anh trai có thể chịu đựng được cô ta?
– Cởi quần áo ra đi.
Lý Bán Trang đổ nước nóng, xem thử nước tắm, nóng như vậy là được rồi, làn da của con gái vô cùng mềm mại, bỏng quá không được.
An Nam Tú vẫn không nhúc nhích.
– Cô muốn gọi đầu trước sao?
Lý Bán Trang hỏi cô.
An Nam Tú nghi ngờ quay đầu lại:
– Không phải cô giúp ta tắm sao?
Lý Bán Trang thở dài, cô gái này trước khi mất trí nhất định nhà rất giàu có, cũng chẳng muốn bàn cãi với cô ta, liền đưa tay giúp cô cởi quần áo.

Lý Bán Trang cởi chiếc váy ướt nhoẹt của cô ra, sau đó liền nhìn thấy An Nam Tú mặc quần lót màu đen có hoa văn rỗng, cơ thể trẻ con lại mang theo nét thu hút của người lớn, sự ngây ngô kết hợp với nội y gợi cảm, dưới ánh đèn mơ màng, tản ra sự quyến rũ như vậy, khiến Lý Bán Trang nhìn cũng phải đỏ mặt, tim đập mạnh.
– Cái này…ai mua cho cô?
Dù rằng trong ký túc xá cũng có cô bạn gái mặc đồ cũng khá thành thục, , nhưng họ đều lớn hơn An Nam Tú vài tuổi, An Nam Tú còn nhỏ quá.
– Tự tôi mua.
An Nam Tú vô cùng đắc ý nói.
Lý Bán Trang há hốc miệng, không nói thêm gì, sau đó đưa tay giúp cô cởi áo ngực.
An Nam Tú ngăn cô lại, không biết từ lúc nào trong tay đã cầm đôi găng tay mềm đưa cho cô.
– Làm gì?
Cô bé này thật sự rất kì lạ, cô ta cầm cái này lúc nào vậy? Hơn nữa chất liệu của đôi găng tay này cũng không phải bất cứ loại nào mà Lý Bán Trang nhìn thấy, xem ra là đồ rất quý.
– Giúp tôi tắm rửa phải đeo găng tay vào, cơ thể của tôi không thể tùy tiện để người khác trực tiếp chạm vào.
Mặt An Nam Tú không chút biểu cảm nói, thật là hiếm thấy, rất lạ.
Lý Bán Trang ấm ức, không thể tùy tiện để người khác chạm vào sao? Vừa nãy khi anh trai bế cô, chẳng phải tay chạm vào đùi cô ta sao, cặp đùi to của cô ta đều nằm ở trên người anh trai.
Lý Bán Trang đeo găng tay vào, cởi áo lót ngực cho cô, sau đó ngây người ra.
– Cô không có cái kia à?
Lý Bán Trang nhìn vào chỗ đó của cô bé.
– Cái gì?
An Nam Tú không hiểu, cô đang ngắm mình trong gương, cơ thể cô thật mỏng manh và nhỏ nhắn, trong gương tỏa ra vầng sáng trắng ngần, mái tóc dài ướt sượt bị rối tung ở sau lưng, khiến cho cả người thêm nhỏ bé, mỏng manh, chẳng trách to cao như Lý Lộ Từ bế mình rất nhẹ nhàng, cả người mình đều nằm trong lòng hắn.
Chính là phần ngực quá bé, tuy việc này chẳng có gì quan trọng, nhưng nhỏ hơn của Lý Bán Trang, điều này khiến cho An Nam Tú cảm thấy thất bại.

Nghĩ vậy, An Nam Tú liền nhìn thấy Lý Bán Trang đang nhìn lén phía dưới của mình, chính vị trí khe hở đấy, cô ta làm gì vậy? Lúc An Nam Tú để người hầu tắm, người hầu đương nhiên cũng nhìn qua thân thể, nhưng bị Lý Bán Trang nhìn như thế này, vẫn có chút không quen:
-Cô làm gì thế?
Lý Bán Trang xấu hổ ngẩng đầu lên, nói:
– Cô có cái đó chưa?
_ Cái gì? An Nam Tú nhíu nhíu mày, không hiểu cô đang nói gì.
– Tôi nói là…. bạn tốt… đại di mụ?
(*Một cách nói của người Trung Quốc)
Lý Bán Trang thăm dò, An Nam Tú thật sự không hiểu, Lý Bán Trang nghĩ thầm có lẽ chưa có, nhưng mà cô ta rõ ràng đang dậy thì, ngực cũng không nhỏ, hơn nữa đã mười bốn tuổi rồi, thế là liền hỏi, giọng nhắc nhở nhỏ:
– Chính là việc… đã.. .. đã chảy máu.
An Nam Tú gật gật đầu, hừ một tiếng, đúng là mọi cô gái trên trái đất đều sẽ có cái này, Lý Bán Trang nhất định cũng sẽ có, mình sẽ là Lý Bán Trang bình thường như mọi người.
Trong ánh mắt Lý Bán Trang có chút hưng phấn và vui mừng.
– Chỗ đó của tôi cũng không có lông.
– Lông ?
An Nam Tú cúi đầu, nhớ tới trong cuốn “sinh lý vệ sinh” có viết, chỗ này thường sẽ mọc lông.
– Tôi nghĩ rằng chỉ có mình tôi như vậy, không ngờ cô cũng như thế…
Lý Bán Trang thở phào nhẹ nhõm, sau khi từ bé gái dần dần trưởng thành, cơ thể biến thành điều vô cùng bí mật mà ngay cả anh trai thân thiết cũng không thể nào nhìn thấy, Lý Bán Trang đã bắt đầu vì chuyện này mà buồn phiền, cô từ trước đến nay chưa nhìn thấy người nào giống như cô, đến nỗi mà cô không dám tắm cùng bạn gái khác, chỉ một mình len lén, nếu không để người khắc nhìn thấy, nhất định sẽ cười chê cô.
Tuy rằng bây giờ là thời đại Internet, Lý Bán Trang cũng lên mạng tra xem chuyện gì xảy ra, không nên thẹn thùng và tự ti, nhưng không giống mọi người cũng chẳng phải là việc gì đáng phải quảng cáo, Lý Bán Trang vẫn xấu hổ nếu để người khác biết được, trong lòng luôn cất giữ bí mật này. Hôm nay nhìn thấy An Nam Tú dường như cũng thế đương nhiên sẽ cảm thấy rất thân thiết và vui mừng.

– Thế thì có liên quan gì, đều là mấy thứ vô ích.
An Nam Tú sẽ không vì việc này mà thấy thẹn và tự ti, huống chi ở Thiên Vân thần cảnh, chỉ có loài người tầng lớp thấp do cây sinh mệnh sinh ra mới có lông như thế này, thân là công chúa chính thống của An Nam hoàng thất, làm sao lại có được?
An Nam Tú còn có chút an ủi, nhưthế nghĩa là vẫn không hoàn toàn biến thành giống như người trái đất, cũng giống như Lý Lộ Từ, dài như thế, buồn nôn chết đi được, thật là khó coi.
– An Nam Tú, có phải cô thích anh trai tôi không?
An Nam Tú cúi đầu, Lý Bán Trang dội nước lên tóc cho cô, chăm chú nhìn mái tóc của cô, không ngờ mái tóc mượt mà, đen bóng, tóc của cô từ chân tóc đến ngọn đều đẹp như nhau, không giống như một số người có mái tóc dài như thế, phần đuôi tóc luôn vàng vàng hoặc bẩn bụi, Lý Bán Trang vừa vuốt tóc vừa hỏi truyện.
An Nam Tú đột nhiên ngẩng đầu lên, tóc quăng vào người Lý Bán Trang ướt sũng, vội vàng phủ nhận:
– Không có! Anh ta mới là người tôi không thích !
Thích ăn kem que đường trắng, thích các loại kẹo bơ cứng và bánh kem, thích bít tết của nhà hàng Tây và mỳ Ý, cũng sẽ không thích Lý Lộ Từ.
Thế nhưng hai má bị mái tóc ướt che lại có thể cảm thấy mặt mình đang nóng dần lên, tại sao Lý Bán Trang lại hỏi như thế, chẳng lẽ cô ấy muốn mình và Lý Lộ Từ sinh em bé sao?
Lý Bán Trang lại hiểu rõ, An Nam Tú tình đầu đã mở, chắc chắn là thích anh trai rồi, người như anh trai, lại tiếp xúc lâu rồi, cũng hiểu rõ con người anh rồi, sao có thể không thích anh được chứ? Mặc dù An Nam Tú có đủ loại tật xấu, nhưng chung quy tâm địa cũng không phải người xấu, nếu cô ta thích anh trai, mình phải làm thế nào đây?
Trong lòng Lý Bán Trang rất rối loạn, anh trai nói anh sẽ không thích một cô bé mười tuổi, dù sao nếu mọi người tầm hơn hai mươi, ba mươi tuổi, kém nhau vài tuổi cũng chẳng vấn đề gì, nhưng bây giờ anh trai có thể nói là người trưởng thành rồi, là người lớn rồi nhưng An Nam Tú vẫn còn là cô bé vị thành niên, học sinh tiểu học lớp sáu mười bốn tuổi đều rất nhiều, anh trai lại là sinh viên, sinh viên và học sinh tiểu học, cùng lắm là học sinh trung học cơ sở nói chuyện yêu đương, như vậy sao được? Bị nhà trường bắt được chắc chắn sẽ đuổi học.
Điều quan trọng nhất là. Lý Bán Trang cảm thấy An Nam Tú vốn không có tư cách nói chuyện yêu đương, cô ta còn quá nhỏ, cái gì cũng không hiểu… nhưng thời điểm mình mới mười tuổi, chẳng phải cảm thấy bản thân đối với rất nhiều chuyện đã có thể đưa ra quyết định sao, không phải có một số quyết định, đến bây giờ, có lẽ đến tương lai, thậm chí cả đời cũng không sao thay đổi được sao?
Cô bé Lý Tử mười tuổi đã hạ quyết tâm, Lý Tử cả đời sẽ là em gái của anh trai, sẽ không làm vợ người khác, cả đời này sẽ chăm sóc anh trai, chỉ có một người anh trai ấm áp.
Lý Bán Trang chẳng có ý định nói cho An Nam Tú biết nhiều về chuyện này, vội vàng tắm cho An Nam Tú xong, sau đó lấy bộ quần áo lúc nhỏ của mình cho An Nam Tú mặc.
Lúc này Lý Lộ Từ đã nhìn vết tích ẩm ướt trên tường và xác định vị trí nóc nhà bị dột, trèo lên nóc nhà sửa một lượt, rồi lại chặt đứt mấy cây cỏ sắp mọc lan tới giữa sân, trước khi làm mấy việc này cũng khiến hắn mệt lử, nhưng bây giờ, làm cả buổi sáng tinh thần của hắn vẫn đầy đủ như cũ, hắn tiện tay quẳng dao đi, ngồi xuống đất uống nước.
An Nam Tú bước ra, cô mặc chiếc váy mà mẹ mua tặng sinh nhật mười hai tuổi cho em gái, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mẹ về nhà, bỗng nhớ tới xinh nhật con gái, tiện mua ở quán ven đường chiếc váy trắng, bên có đóa hoa nhỏ. Chiếc váy vốn thuần trắng giờ đã thành màu vàng nhạt, An Nam Tú mặc vào, chiếc váy chỉ che được đến phần giữa đùi, đùi và bắp chân đều cùng một màu, không giống như chân nhiều cô gái màu hơi đậm, dưới ánh mặt trời tỏa ra thật đẹp, đôi chân đeo một đôi giầy vải đen, bây giờ chẳng còn ai đi giầy tự thêu này nữa, rất rẻ, chỉ có hai, ba đồng một đôi.
An Nam Tú đứng ở bên đấy, nhìn lên nhìn xuống quần áo mình mặc, ra vẻ không hài lòng.
– An Nam Tú thật kì lạ, đồ của cô ta để ở đâu nhỉ?
Lý Bán Trang giúp An Nam Tú giặt quần áo, mang ra phơi, lấy làm kì lạ hỏi Lý Lộ Từ. Cô biết con gái thường sẽ không mặc đồ lót mà người khác đã mặc qua, Lý Bán Trang lại không có đồ mới, tính định để An Nam Tú mặc váy ở trong buồng, chờ cô giặt đồ lót phơi khô rồi lại để An Nam Tú mặc, ai biết được Lý Bán Trang vừa quay người đã thấy An Nam Tú không biết lấy đồ lót từ đâu ra mặc vào.
– Hôm nay cô ấy cũng mang theo, để trong cặp sách của anh, anh nghĩ rằng cô ấy định giúp chúng ta làm việc, thì ra là chuẩn bị cho mình sau khi gây chuyên thì thay.
Lý Lộ Từ cười, che giấu cho An Nam Tú.

Lý Bán Trang cũng chẳng nghĩ nhiều, phơi quần áo xong, xuống bếp đổ nước đi, Lý Lộ Từ ngồi bên cạnh, khẽ cười, cẩn thận lau mặt đang đỏ dần.
Bên kia, An Nam Tú vẫn không ngừng đá chân, ruồng rẫy đôi giầy của mình.
Lý Lộ Từ cảm thấy mát ở má và cổ, nghiêng đầu nhìn cô em gái xinh đẹp, trên mũi cô cũng xuất hiện những giọt mồ hôi nhỏ.
Lý Lộ Từ đưa đầu ngón tay lau giúp em gái.
Lý Bán Trang nhìn hắn cười.
– Tôi đói rồi.
An Nam Tú quay đầu lại, thấy Lý Lộ Từ và Lý Bán Trang dựa vào nhau, rất không vui nói.
Lý Lộ Từ cười, cảnh tượng như thế này, giống như ba người trong một gia đình, chỉ có điều mình và em gái vào vai bố mẹ thì còn trẻ quá, đứa trẻ An Nam Tú thì hơi lớn. Khi mình còn bé thường cùng với em gái chơi trò gia đình, nghĩ thế liền nói với An Nam Tú:
– Chúng ta cùng chơi trò gia đình nào.
– Chơi trò gì?
Lý Lộ Từ chắc chỉ biết chơi mấy trò trẻ con, An Nam Tú nhìn thấy mấy trò chơi điện tử của Lý Lộ Từ, cái gì mà ma pháp, chiến sĩ, cực kì vô vị.
– Anh, người lớn rồi, còn chơi cái này…em ra đầu phố mua đồ ăn.
Lý Bán Trang cười rồi đứng dậy, đi ra ngoài sân.
Lý Bán Trang không chơi, tất nhiên An Nam Tú không chơi rồi, Lý Lộ Từ tiếp tục làm việc.
An Nam Tú ngẩng đầu nhìn Lý Lộ Từ lại trèo lên mái nhà, nhìn người duy nhất trên thế giới mình không thể ghét bỏ, vẫn cái dáng vẻ ngốc ngếch đấy, nhưng nếu thực sự mình không thể về Thiên Vân thần cảnh, mình và anh ta sẽ sinh em bé sao?
Nói như vậy, thì mình thích Lý Lộ Từ sao? Mắt An Nam Tú rủ xuống, nhất định .. nhất định phải trở về Thiên vân thần cảnh.
Nhưng cũng phải mang anh ta theo.
Mang theo anh ta về làm gì? Trong lòng An Nam Tú rối bời, Lý Bán Trang sao cô lại hỏi tôi vấn đề này, ghét thật.
biglove


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.