Đọc truyện VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC – Chương 2: Đây Chỉ Là Một Sự Hiểu Lầm
“Khụ.. Cái kia.. Cô nói cô đến từ nơi nào?”. Anh ta nhìn chiếc phi tiêu sắt khảm trên tivi. Đến từ đoàn xiếc Ngô Kiều?
Chú Triệu lớn tuổi như vậy, có khả năng không chịu nổi một kiếm.
“Vừa rồi những người đó.. Đi ra bằng cách nào?”.
Người con gái, giống như một con thỏ bị kinh ngạc. Tất cả những gì sảy ra trước mặt đều vượt qua phạm vi sự hiểu biết của cô.
“Còn có, ngươi nói chuyện cùng với ai?”
“Tôi..”
Hứa Thanh nhìn người con gái đứng ngoài cửa, quần áo thô, giày rơm, một tay cầm kiếm, một tay cầm vỏ bao. Một ý tưởng lớn mật dâng lên trong lòng anh ta.
Không thể nào..
Cho dù đến từ đoàn xiếc ngô kiều, thì cũng sẽ không ăn mặc như vậy chứ!
Lại càng không tùy tiện ném phi tiêu vào tivi của người khác, một lời không hợp liền rút kiếm.
Giày rơm còn lộ đầu ngón chân, cô ấy đền nổi không?
“Cái kia.. Trước tiên cô thu hồi kiếm lại đã, tôi là người tốt. Vừa rồi còn cho cô mượn ô nữa mà”. Anh ta dùng mũi chân đá đá chiếc ô đang dựng ở bên cạnh, ý đồ trấn an cô gái.
Cô gái liếc nhìn chiếc ô, lại nhìn anh ta, sau đó lại nhìn chiếc tivi đã muốn hỏng ở bên kia. Cân nhắc một chút, sau đó từ từ bỏ trường kiếm vào vỏ bao, tạo ra một âm thanh nhỏ, làm Hứa Thanh nhếch miệng cười.
Tuyệt đối là một gia hỏa.
“Cô tên gì, từ đâu đến?”
“Khương Hòa, đệ tử Diêm Bang”
“A ha, Giang Hà.. Cái tên nghe thật cao hứng.” Hứa Thanh cười haha nói: “Cô.. Cái này.. Diêm Bang rất lớn phải không? Ở nơi nào vậy?”
Hứa Thanh mấy lần nghe cô nhắc tới Diêm Bang, âm thầm đoán đây là một đoàn đội rất lớn.
“Cô Tô Diêm Bang, ngươi không biết?” Khương Hòa nhíu mày, lại liếc mắt đánh giá lại căn phòng một lần, không khỏi cắn môi.
Xong rồi, cho dù không hỏi thăm cũng biết nơi này rất xa quê hương.
“Chưa từng nghe nói đến, cô có muốn.. uh..”
Hứa Thanh rối rắm, cô gái nhỏ này trên tay mang theo hung khí, để cho cô ấy vào hay là lừa cô ấy ra ngoài rồi đóng cửa lại báo cảnh sát?
Anh ta còn đang ngẩn người, uống coca, cho mèo ăn, ngày trôi qua thoải mái, dễ chịu. Bỗng nhiên bị người hủy đi tivi, kẻ đầu sỏ gây nên còn cầm kiếm đứng ở ngoài cửa.
Việc tốt khó làm, người tốt khó làm.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, trầm mặc một lát, Hứa thanh lại liếc mắt nhìn lại một lần những ngón chân lộ bên ngoài đôi giày rơm của cô gái. Còn có quần áo ướt đẫm, tóc bị mưa dính ở một chỗ. Cắn răng một cái rồi lùi lại hai bước.
“Nếu không trước tiên cô cứ vào nhà, đứng ở đó nếu bị người khác nhìn thấy.. Tay cầm hung khí.. Đối diện chính là đồn công an.”
Anh ta khoa tay múa chân, cũng không biết cô gái này có hiểu được lời anh ta nói hay không.
Dù sao thoạt nhìn cũng không giống người bị bệnh thần kinh.
“Tốt nhất là đóng cửa lại, đúng.. Tôi là người tốt, có thể giúp cô, cô có vấn đề gì thì có thể nói với tôi.”
“Tôi muốn về nhà”
“Nhà cô ở đâu”
“Diêm Bang”
“…”
Hứa Thanh cảm thấy đau trứng.
“Nơi này là đường Bắc Vọng, thành phố Giang và tiểu khu..”
Nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của cô gái, anh ta thử hỏi: “Thành phố Giang Thành cô có biết không?”
Khương Hòa lắc đầu.
“Tóm lại cô không phải là người cổ đại đi, đùa cái gì chứ? Hoàng đế là ai?”
“Thánh Thượng?” cô ấy có phản ứng, hé miệng nhìn về phía của Hứa Thanh.
Hứa Thanh kinh ngạc.
Thánh Thượng?
“Cái đó.. cái đó..” Anh ta nghẹn một chút. “Thánh thượng là vị nào?”
“Thánh Thượng chính là Thánh Thượng”.
“…”
Nhức đầu, đau trứng.
“Bây giờ là năm nào?”
Khương Hòa kì quái nhìn anh ta, như không rõ ý của anh ta là gì, dừng một chút, dùng giọng cổ quái hỏi: “Khai nguyên.. Năm thứ 16.”
“Cô đợi tôi tra baidu một chút.”
Hứa Thanh da gà đều đã nổi lên hết rồi.
Xác định người con gái này.. ôi, thần sắc của cô ta không giống như nói đùa. Tay run rẩy cầm điện thoại tìm tòi.
Khai nguyên.. 16
Mắt của anh ta càng mở càng lớn, nỗ lực áp xuống tiếng tim đập, hít thở sâu nói: “Đường Huyền Tông?”
“…”
Khương Hòa a một tiếng.
“…”
“…”
“A đúng, đây là chết rồi mới có”. Hứa Thanh vỗ vỗ vào đầu, thử nói “Lý.. Long Cơ?”
Nhìn thấy thần sắc kinh ngạc của Khương Hòa, Hứa Thanh quay đầu nhìn chung quanh, “Muội muội, hủy đi tài sản của người khác là phạm pháp, các người quay tiết mục.. Thôi quên đi.”
Trước mắt người con gái này đứng thẳng tắp ngoài cửa, nghị lực của cô ấy, sự anh hùng của cô ấy, thanh kiếm của cô ấy, ngón chân của cô ấy..
Anh ta chớp chớp mắt, não rối tung cả lên, nói lung tung vài câu, lại cúi đầu nhìn điện thoại tìm tòi “Lý Bạch.. Lý Thái Bạch, thanh liên cư sĩ cô có quen không?”
Khương Hòa giật mình, sau đó lộ ra một chút vui mừng. “Ngươi biết hắn? Hắn ở đâu?”
“Ách.. Hình như là ở trong thung lũng”.
Hứa Thanh cảm thấy có chút đau răng, đây là gì?
Đối thoại cách một ngàn hai trăm năm?
“Tôi..”
Cốc cốc cốc
“Giao đồ ăn”
Khương Hòa mạnh mẽ quay người, cầm kiếm đối diện cánh cửa.
“.. Cái đó, trước tiên cô hãy lùi lại, có người giao đồ ăn đến cho tôi, không phải người xấu.” Hứa Thanh nhức đầu “đúng, đi tới chỗ kia, đừng để người khác nhìn thấy”.
“Người hầu?”
“.. Không phải, chính là giao một chút đồ ăn tới thôi”.
Nghe vậy Khương Hòa nửa tin nửa ngờ, lùi vào sau cánh cửa, kiếm đã rút ra được một nửa.
Không hiểu tại sao lại đến nơi kì kì quái quái này. Chỗ nào cũng cổ quái, cô ấy không thể không cẩn thận đề phòng.
“Đừng lo lắng, tôi là người tốt”.
Hứa Thanh cố làm cho mình bình tĩnh lại, bước tới nhỏ giọng trấn an một câu. Đem cửa mở ra nhận lấy phần đồ ăn sau đó lập tức đem cửa đóng lại.
Cầm túi đồ ăn lên, hướng Khương Hòa biểu đạt ý tứ.
“Ăn”
Dừng một chút anh ta tiếp tục nói: “Cô đói không? Có muốn cùng nhau ăn không?”
Khương Hòa do dự một chút, chậm rãi lắc đầu, có điều kiếm đã thu vào vỏ bao.
“Vì sao các người đều cạo đầu?” nhìn Hứa Thanh ngồi ở ghê sô pha bên kia, cô gái cân nhắc hỏi một chút rồi hỏi ra vấn đề mà mình nghi hoặc “lẽ nào nơi này..”.
“Đợi đã, cái gì chúng tôi..” Hứa Thanh hiếu kì, vừa rồi lúc nhận đồ ăn cô ấy đứng sau cánh cửa. Theo lý mà nói thì không nhìn thấy tiểu ca áo vàng. Cho dù có nhìn thấy thì cũng là đội mũ nồi.
“Một canh giờ trước, ta tới nơi này, ở bên ngoài nhìn một chút”.
“Bên ngoài?”
“Phải”
Hứa Thanh tâm động một chút. “Không cùng người bên ngoài phát sinh xung đột chứ?”.
Một canh giờ trước là hai tiếng trước, lúc đó mưa mới bắt đầu. Một người động không động liền rút kiếm, ở bên ngoài, không cẩn thận sẽ là cục diện loạn sát.
Hình như là chơi lớn rồi.
“Không có, ta chỉ là tùy tiện đi dạo”.
“Vậy thì tốt”.
“Ngươi vẫn chưa trả lời vấn đề của ta”.
“Cái này biết nói thế nào đây.. Cô có thể hiểu đó là phong tục địa phương, không có nguyên nhân gì đặc biệt”.
“Hứa Thanh vừa nhai thức ăn vừa suy ngẫm, tùy tay cầm lấy thịt gà cuốn, hướng cô gái ý bảo cô ăn một chút” ăn đi, cái này khẳng định cô chưa từng được ăn “.
” Không cần “. Khương Hòa nuốt nuốt một chút rồi lắc đầu từ từ chối.
” Vậy uống chút nước đi, tôi đã có rồi, cái này cho cô “.
Anh ta lắc lắc lon coca đã mở ra trước đó. Đem lon coca từ trong túi đồ ăn ra đẩy đẩy một chút” ngọt, cô chắc chưa từng được uống đâu. “
“.. Cô nhìn tôi không vừa mắt? “
” Không có! “
Khương Hòa nhíu mày, vẫn luôn cảm thấy chỗ này thật kì quái” Ngươi đang ăn cái gì? Không phải nói là cơm sao? “
” Đúng vậy a, có thể lấp đầy bụng thì đều là ăn cơm. “Hứa Thanh cầm hán bảo hướng về phía cô gái giải thích” cái này gọi là hán bảo.. ài! “
Phanh
Lon coca để bên cạnh bàn bị anh ta động vào, rơi xuống, chất lỏng màu nâu bắn trên nền nhà nổi lên những bọt khí.
Ánh mắt của hai người đều tập trung vào đó. Không khí trở nên im lặng lạ thường.
“… “
“… “
Leng keng
” Hiểu lầm”.