Đọc truyện VỢ TÔI ĐẾN TỪ NGÀN NĂM TRƯỚC – Chương 11: Không Có Tương Lai
Khương Hòa ở bên ngoài vẫn thật sự rất nghe lời.
Tránh được một kiếp bị thăm dò theo dõi.
“Cái này được gọi là đèn xanh đèn đỏ, đèn đỏ sáng lên đại biểu không được đi, đèn xanh mới được đi qua.”
Hứa Thanh ra hiệu đèn giao thông tầm cao, tiếp tục phổ cập: “Đây cũng là luật pháp, nếu như không tuân thủ, những chiếc xe đó sẽ rất nguy hiểm, và còn xúc phạm luật pháp. Cô phải nhớ thật kỹ.”
Một cao một thấp đứng dưới đèn đường giao thông ngẩng đầu, ước tính thời gian. Vẻ mặt nghiêm trọng.
Thật giống như hai người ngốc.
Đối với một người không có việc gì, ngày ngày nhàn rỗi, ru rú ở nhà như Hứa Thanh mà nói. Cho dù không đem người cổ đại đi phổ cập, hay là cùng một cô gái đi dạo thì cũng thật thú vị.
Đem theo Khương Hòa đi dạo ở ven đường một vòng. Một chút tâm tình khẩn trương của lúc trước cũng từ từ được thả lỏng.
Khương Hòa thành thành thật thật đi ở một bên, im lặng đánh giá thế giới này. Tất cả những đồ vật trên đường đều rất hiếu kì. Đèn đường chuyển sang màu xanh, các cửa hiệu ở ven đường. Thậm chí ô tô phát ra âm thanh cô ấy đều hướng tầm mắt nhìn.
“Thích cái nào?”
Hứa Thanh không quên chuyện dây buộc tóc lúc trưa. Dừng trước một cửa hàng nhỏ ở đường sắt, nhìn một lượt những vật nhỏ ở bên trên, hướng Khương Hòa hỏi: “Còn những cái này.. Có thích không?”
Anh ta thuận tay cầm lên một chiếc khuyên tai lông xù, định giúp Khương Hòa đặt lên thử thử, nghĩ một chút lại bỏ xuống. Chỉ nâng tay biểu đạt ý tứ.
Một hình tượng thật đơn thuần, chỉ là không phát ra tiếng động, cô ấy đã trở thành một người hiện đại. Không thích dùng những thứ trang sức thêu gấm thêu hoa.
Khương Hòa vẫn như cũ không nói tiếng nào, liếc nhìn trang sức trên tay anh ta một cái, sau đó đem ánh mắt di chuyển về phía quầy hàng. Cẩn thận đánh giá từng vật phẩm.
Chờ đợi một lát, Hứa Thanh nhìn trúng một cái vòng màu lam, bên trên có hai con bướm nhỏ nhắn tinh tế, thấy Khương Hòa chỉ là nhìn mà không có động tác nào. Liền nhích lại hỏi chủ quầy giá tiền, sau khi quét mã tính tiền liền đưa tới trước mặt Khương Hòa.
“Lấy cái này đi, buộc tóc rất tốt.”
“…”
Khương Hòa nhìn lướt qua, đưa tay ra thử kéo một chút liền hiểu được cách sử dụng, trực tiếp đem buộc sau đầu.
Tóc dài buộc lại so với lúc đầu tóc xõa ra kém đi một chút mềm mại đáng yêu, nhiều thêm một chút già giặn, Hứa Thanh không tự chủ được lại liếc mắt nhìn một cái. Quay người tiếp tục đưa cô ấy đi về phía trước.
Màn đêm chậm rãi buông xuống, người trên đường càng lúc càng nhiều. Hứa Thanh nói chuyện cũng ít đi rất nhiều. Quẹo vào một quán cơm bình dân, cùng Khương Hòa ngồi vào một góc. Gọi ông chủ mang cho hai phần bánh, và một đĩa dưa leo.
Bánh nướng ở Giang Thành rất đặc sắc, bánh được chia ra rất tinh tế, được nướng cùng mầm đậu, cũng có thể được cho thêm đậu hoặc chút đồ ăn, có điều mầm đậu được nướng lên là hương vị ngon nhất, rất thơm.
Loại cửa hàng nhỏ này hương vị là thuần túy nhất, hơn nữa thành phần đầy đủ.
Hứa Thanh ăn từ khi học trung học đến bây giờ sau khi đã tốt nghiệp, thỉnh thoảng vẫn đến để ăn một chút.
“Đây chính là nơi ăn cơm, bữa trưa cũng là được mua từ chỗ này. Còn có đưa cơm ngày hôm qua nữa, cũng là người đó.. Sau khi mua từ chỗ này sẽ đưa đến nhà của chúng ta, tôi sẽ đưa tiền cho anh ta.”
Tiếng nói chuyện trong cửa hàng huyên náo, Hứa Thanh lui ở một góc nhỏ giọng nói chuyện cùng Khương Hòa.
Ngồi dựa vào song cửa, Khương Hòa đem ánh mắt hướng ra ánh đèn rực rỡ bên ngoài không phát ra âm thanh, trên mặt biểu tình phức tạp.
Người trên đường đi tới đi lui, ánh đèn neon lập lòe, xe cộ lưu thông trên đường. Tất cả đều lạ lẫm như vậy.
Cô ấy với nơi này hoàn toàn không hợp.
Nhận thấy cảm xúc của Khương Hòa sa sút, âm thanh của Hứa Thanh dần dần giảm xuống, sau đó thì không nói gì nữa, dựa vào sau ghế nhìn nữ hiệp ở ghế đối diện.
Nếu như thật sự không thể quay về, một người cô độc ở thế giới này, không có hộ khẩu..
Việc này có nghĩa là không thể làm việc, không có thu nhập, không có nơi cư ngụ cố định, không thể đi xa. Thậm chí không thể kết hôn. Chỉ có thể làm tổ, lưu lạc ở một nơi hẻo lánh. Hoặc là tìm một công xưởng đen vượt qua quãng đời còn lại.
Không có tương lai.
Trừ phi công bố thân phận của bản thân, sau đó tiếp nhận sự sắp đặt. Nhưng Hứa Thanh cảm thấy Khương Hòa sẽ không biến mình thành một con chuột bạch. Nếu như có sự lựa chọn thì cô ấy sẽ tiến vào rừng rậm nguyên thủy cũng sẽ không để cho người khác tùy ý sắp đặt.
Mãi đến tận khi ông chủ mang bánh của hai người lên, Khương Hòa mới thu lại ánh mắt, Hứa Thanh cũng cùng lúc dời đi tầm mắt.
Từ trong đống đũa chọn ra hai đôi đũa ăn một lần, đưa cho Khương Hòa một đôi.
“Ăn đi.”
“Ừm”
Khương Hòa phát ra một âm thanh, cúi đầu ăn cơm.
Thấy cô ấy ăn uống quen thuộc, Hứa Thanh cảm thấy yên tâm, cúi đầu ăn hai miếng sau đó mới ngẩng lên. Ngẩng đầu về phía Khương Hòa biểu đạt ý tứ, đi tới bình nước ở bên cạnh lấy hai cốc nước và một lon bia.
Quay lại trước bàn anh ta đẩy cốc nước khoáng đến trước mặt Khương Hòa, tự mình thì lấy chiếc đũa mở nắp lon bia uống vài ngụm, làm ẩm cổ họng.
Giữ lại hiệp nữ này so với trong tưởng tượng còn phức tạp hơn nhiều a..
Chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.
Hứa Thanh mải nghĩ ngợi, ăn vài miếng bánh nướng và uống một vài ngụm bia. Khương Hòa buông đũa xuống, đĩa thức ăn trước mặt đã trống trơn.
Uống xong ngụm bia cuối cùng anh ta ợ một cái, đứng dậy tính tiền.
Hai người bước ra khỏi cửa hàng, ánh đèn rục rỡ mới lên, đèn đuốc sáng trưng. Bây giờ cuộc sống về đêm của thành phố mới thực sự bắt đầu. Đèn neon nhấp nháy, người trên đường người đến người đi.
Âm thanh huyên náo cùng với tiếng còi của xe cộ quấn lấy nhau, tạo thành một hình ảnh náo nhiệt.
Hứa Thanh ngẩng đầu nhìn trời đêm, thở dài một hơi, sau đó quay sang người luôn đi bên cạnh là Khương Hòa cười cười.
“Đi thôi, về nhà.”
* * *
Một đường không nói chuyện, lúc về tới nhà đã là 7 giờ 30. Tin tức phát sóng vừa kết thúc, Hứa Thanh cũng không để ý, đóng cửa xong liền quay người về phía sô pha nhìn Khương Hòa đã ngồi trên ghế, không biết đang nghĩ điều gì. Cân nhắc một chút rồi mở miệng.
“Bây giờ cô đã tin chưa?”
Khương Hòa nghe thấy liền động động đầu một chút, nâng mắt nhìn anh ta. Im lặng một chút lại đem phi tiêu ở bên hông lấy ra, dùng tay vuốt ve hoa văn ở bên trên.
“.. Bất quá cũng không phải chuyện gì xấu, cô nhìn xem mọi người đều an cư lạc nghiệp, hưởng thụ cuộc sống có bánh nướng, có coca, có rượu, có máy tính. Không cần phải cả ngày lo lắng bị giết.. Ồ, cái này cũng vẫn cần phải quan tâm một chút.”
Hứa Thanh vốn định an ủi Khương Hòa vài câu, kết quả lại thành nói lung tung, cũng không biết đã nói những điều gì rồi. Đứng im ở cửa một lát, bước tới cùng nhau ngồi trên sô pha.
“Nếu thực tại có thể giải quyết chuyện thân phận, cô có thể ở đây và cảm nhận được rất nhiều thứ mà trước đây cô chưa từng được cảm nhận. Cho dù chỉ cần dựa vào một cánh tay khỏe mạnh cũng có thể sống thoải mái tự tại. Đây thực ra là một chuyện tốt.”
Đời người gắn ngủi mấy chục năm, ngủ cũng phải mở một con mắt, như vậy quá mệt mỏi rồi.
Thời thịnh thế và cổ đại là cách nhau một trời một vực.
“Ta muốn về nhà.”
Khương Hòa hơi dùng lực nắm phi tiêu sắt, phi tiêu hãm sâu trong lòng bàn tay, cảm thụ một chút đau đớn.
Hứa Thanh thở dài: “Nhưng cô không thể quay về được.”
Khương Hòa trầm mặc.
Trong phòng khách chỉ còn lại tiếng tích tích của đồng hồ trên tường. Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng xe, ẩn ẩn còn có thể nghe được tiếng ho khan của hàng xóm ở tầng trên.
Sau một hồi, Khương Hòa hạ vai xuống, đem phi tiêu sắt trong tay ném lên bàn. Cúi đầu nói: “Cái thân phận đó.. Giải quyết như thế nào?”.
“Tôi không phải là người của quan phủ, trước mắt cũng chưa rõ ràng lắm, từ từ rồi sẽ có cách. Nhưng trước tiên cô phải dung nhập vào cái xã hội này. Hứa Thanh nhìn cô ấy an ủi nói:” Yên tâm, tôi sẽ giúp cô. “
” Đa tạ thiếu hiệp. “
Khương Hòa ôm quyền, dừng một chút lại nói:” Nếu như quá phiền phức.. “
” Cái này là rất cần thiết, thân phận là rất quan trọng. “
Hứa Thanh bị một tiếng thiếu Hiệp của khương Hòa làm cho “hoa tâm nộ phóng” (1). Nghiêng đầu chuyển tầm nhìn lên bàn, lại cúi người nhìn xuống thùng rác:” Tờ giấy nghi chép mà tối qua tôi đã chỉnh sửa đâu? “
Khương Hòa mắt nháy nháy vài cái:” Ngươi đã quấn thành một đoàn và ném đi rồi. “
” Tôi biết, nhưng đáng lẽ nó nên ở trong này a “Hứa Thanh dùng tay lục lọi thùng rác.
“…”
(1): Mở cờ trong bụng.