Đọc truyện Vợ Tôi, Cô Ấy Là Nhà Văn – Chương 1-> 3
Hà Nội đang vào những ngày lạnh nhất của lịch sử, Ba Vì tuyết đóng dày cả gang, Lạng Sơn, Cao Bằng ,Nghệ An trâu bò vì lạnh quá mà chết cóng cả, rau cải chụp ảnh lên như là kem rau vậy.
Tôi đang chuẩn bị lên Sa Pa đón vợ tôi về nhà.
Nói ra thật là đau xót. Ngày hôm trước của hôm trước,trời rét căm căm,sáng sớm tôi tỉnh dậy định ôm vợ tôi thì không thấy cô ấy đâu cả.
Tôi giật mình, chẳng lẽ tôi quên cô ấy ở xứ nào
Tôi hắng giọng :
-Yến Tử, chồng muốn được hôn buổi sáng.
Cô ấy không đáp,,,cô ấy biến mất với cái ba lô quen thuộc của cô ấy.
Tôi nhăn nhó dậy đi làm.
Đến tối,vẫn chưa thấy cô ấy về, điện thoại của tôi cũng không có lấy một tin nhắn ,một cuộc gọi nhỡ.
Tôi lăn lộn trên cái giường lớn trống vắng mãi không ngủ được,mới gọi cho cô ấy
‘ ‘Yến Tử, em đâu rồi’’
Tôi thấy cô ấy hét lên vui vẻ
‘ ‘ em đang ăn khoai nướng a~thơm cực’’
Nói nửa ngày mới biết cô ấy trốn tôi lên Sa Pa ngắm tuyết, đã thế trong điện thoại còn nghe thấy giọng trai lạ nữa chứ.
Cô ấy vui vẻ đi chơi, bỏ tôi mỏ to mắt nhìn trần nhà,
thật là uất nghẹn không nói lên lời.
Đây là lần thứ ‘n’ cô ây đột nhiên biến mất.
Mà lần nào cũng khiến tôi hụt hẫng vô cùng.
Chương 2: Lo cho vợ
Là bác sĩ,tôi đâu có nghỉ phép nhưng vì cô vợ nhỏ của tôi,tôi đành gắng gượng xin nghỉ hai ngày rước nàng về dinh.
Bởi vợ tôi tuy hay chạy nhảy đây đó nhưng lại dễ mải chơi mà quên đi sức khỏe của bản thân. Mà ở Sa Pa âm 6 độ chứ ít gì.
Cái ba lô con cóc ấy thì làm gì có quần áo ấm cơ chứ.
Làm chồng như tôi,không thể không lo lắng cho vợ.
Tôi còn đang trăn trở xem nên gọi cô ấy về hay lên tận nơi đón cô ấy ,tôi đành gọi điện.
‘ ‘ Yến Tử, anh lạnh quá, về sưởi ấm cho anh đi ’’
Cô ấy chỉ lạnh giọng đáp-
‘ ‘ Cuộn người lại,tự lăn vào ngăn đông trong tủ lạnh, cơ thể bị đông cứng đột ngột,anh sẽ không thấy lạnh nữa. Đợi mùa hè,em đem anh ra sưởi ’’
Tôi làm bộ vật vã trong điện thoại
‘ ‘ Yến Tử à ’’
Nhưng mới gọi được tên cô ấy thì cô ấy đã tắt máy,chỉ còn một tràng dài tút..tút…tút..
Tôi nhìn trân trân vào ảnh cưới treo trong phòng, trong ảnh cô ấy cười rạng rỡ. Tôi khóc không ra tiếng
Yến Tử à,em không thương anh được một chút sao..
Chẳng lẽ ông trời bắt tôi phải đuổi theo cô ấy để bù lại khoảng thời gian trước kia sao~.
Chương 3: Anh trai?
Yến Tử, tôi hay gọi cô ấy như vậy, bởi ngày trước cô ấy kể với tôi là khi cô ấy còn bé,bố cô ấy hay kiệu cô ấy trên cổ đi khắp xóm chơi, lúc đó nổi phim Hoàn Châu Cách Cách nên ai cũng gọi cô ấy là Tiểu Yến Tử là như vậy.
Nhưng tên thật của cô ấy là Hoàng Dương Yến,tôi không thích cái tên này cho lắm,không phải tôi chê tên cô ấy không hay mà bởi nó..rất trùng hợp.
Tên tôi là Hoàng Hải Đăng, tuy cùng họ nhưng lại chẳng có quan hệ anh em họ hàng gì xất. Mỗi lần giới thiệu cô ấy cho bạn bè, đứa nào đứa ấy rú lên
‘ ‘ mày có em gái hồi nào mà tao không biết vậy ?’’
‘ ‘ em gái mày xinh dữ vậy,cho tao số điện thoại đi ’’
Thế có chết tôi không.
Cũng vì cái tên này mà khi dẫn cô ấy về nhà ra mắt bố mẹ, mẹ tôi tuy rất quý cô ấy nhưng lại sốt vó đi tìm hiểu xem có phải là con cái họ hàng hang hốc nào đó không. Mẹ tôi dò cẩn thận từng đời một trong dòng họ, sợ tôi quen nhầm người cháu xa ,em xa gì gì đó.
Cô ấy biết chuyện,cười lớn như chưa từng biết chuyện nào hài hước hơn.
Cô ấy còn ngọt ngào nhìn tôi gọi hai tiếng : Anh trai.
Tôi méo mặt nhìn mẹ,tổn thương vô cùng tận