Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Chương 84


Đọc truyện Vợ tôi bị tinh thần phân liệt – Chương 84:

Trình Ân Ân cáo trạng xong, mới phát giác bản thân mình có chút tức giận trẻ con. Thật ra giám thị cũng không nói gì, là do cô nghe được ý tại ngôn ngoại, lại bị vây xem xì xào bàn tán, mới cảm thấy khó xử.
 
27 tuổi tham gia thi Đại học, đứng giữa đám học sinh cao trung 17 tuổi đúng là một chuyện rất cần dũng khí.
 
Giang Dự Thành đưa tay nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt đang muốn rơi nơi khóe mắt, “Ai cười em?”
 

 
Giọng điệu nhạt đến mức không thể nhạt hơn lại có thể làm cho cô cảm nhận được sức mạnh của chỗ dựa. Có người làm chỗ dựa, không ấm ức cũng không cần so đo. Cuối cùng là một người hiền lành lương thiện, cô đổi giọng nói: “Không có, là do em lòng dạ hẹp hòi.”
 
Giang Dự Thành mơ hồ đoán được một chút. Lau xong giọt nước mắt kia, cũng không thu lại, ngón tay cái cọ cọ trên gò má của cô. Ngón tay anh nhiệt độ ấm áp, lại dịu dàng làm cho người khác an tâm. Trình Ân Ân ngoan ngoãn đứng đó, chút ấm ức cuối cùng cũng tản đi.
 
Sau đó lại bắt đầu cảm thấy thẹn thùng.
 
Tốt xấu gì cũng là người lớn như vậy, chỉ có một chút ấm ức đã chạy ra tìm “người lớn” cáo trạng — giống như một đứa con nít, phù hợp với tuổi 27 của mình sao.
 
Lập tức lấy tay Giang Dự Thành ra, nhìn xung quanh một chút cũng may là không có ai chú ý đến bọn họ.
 
“Em là một sinh viên tài năng của Thanh Hoa, Bắc Đại, lại đứng ở đây khóc, nhường lại cho thí sinh khác thì sao?” Giang Dự Thành nói.
 
“Em không có khóc.” Trình Ân Ân nói, cô phản bác lại. Nói xong mới ý thức được nửa câu đầu của anh, có chút ngượng ngùng: “Anh không cần tâng bốc em như vậy, em đâu có lợi hại thế.”
 

 
Trả khiêm tốn về lại khiêm tốn, câu nói này đã thành công tìm về được bình tĩnh cùng tự tin của bản thân. Mặc dù cô không có lợi hại như vậy, có thể tùy ý chọn Bắc Đại hay Thanh Hoa nhưng cũng có thả lỏng mà đánh cược một lần làm thí sinh thi vào Bắc Đại.
 
Phương pháp an ủi của người này luôn gây kinh ngạc nhưng lại kỳ lạ là cực kỳ có tác dụng.
 
Giang Dự Thành đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Đi thôi, anh đưa em vào.”
 
Trình Ân Ân đến thật sớm nhưng lại chạy chuyến này khá xa, lúc này đã chậm trễ không ít thời gian. Thi Đại học không thể nào có sơ xuất, cô vội vàng nâng lên tinh thần một lần nữa.
 
“Không cần, em tự mình em vào được.”
 
Cũng không phải thật sự 17 tuổi, còn muốn “người lớn” đi cùng.
 
Với sự cự tuyệt của cô Giang Dự Thành dường như không nghe thấy, dắt tay cô, nhấc chân bước lên cầu thang.
 
Thời gian còn lại không nhiều, phần lớn thí sinh đã đi vào trường thi. Giờ phút này cũng chỉ còn lại những người đang tự mình chạy đuổi đến phòng thi của mình. Hai người trưởng thành đi lại vốn đã đặc biệt, ngoại hình lại quá mức bắt mắt, tỷ suất quay đầu rất cao.
 
Lúc nhận được ánh mắt chăm chú lần đầu, Trình Ân Ân còn có chút cảm thấy không tự nhiên, dần dần về sau liền bỏ qua.
 
Dù sao thì cô có đi trong sân trường cũng bị ngoái nhìn, có thêm Giang Dự Thành ở đây sức lực của cô lại tăng thêm một bậc.
 
Người lớn không được phép đi vào trường thi, Giang Dự Thành chỉ có thể đưa cô đến dưới chân lầu dạy học. Những thí sinh khác đều đang giành giật từng giây chạy bộ lên lầu, ngược lại hai người lại ung dung chậm rãi ngừng lại, mặt đối mặt đứng đó.
 
“Anh đi làm đi, em phải đi vào.” Trình Ân Ân nói.
 
Giang Dự Thành nhàn nhạt “Ừ” một tiếng: “Không có gì cần phải khẩn trương, thi đậu Bắc Đại được rồi, không cần tranh vào Thanh Hoa.”
 
Trình Ân Ân thành công bị chọc cười.
 
“Đi đi.” Giang Dự Thành nói, “Đến lúc em đi ra, liền có thể nhìn thấy anh đứng đây.”
 
Trình Ân Ân gật đầu hai cái, quay người chạy lên lối vào của tòa nhà dạy học, lại quay đầu nhìn thoáng qua. Sáng sớm tháng sáu, ánh mắt vừa mới sáng rõ, thân ảnh của anh mạnh mẽ rắn ròi đứng dưới ánh sáng, bình thản thong dong.
 
Trình Ân Ân một đường chạy lên lầu ba, tâm tình đã nhẹ nhàng không ít.
 
Cô là người cuối cùng đi vào phòng thi, hai giám thị nhìn thấy cô liền thúc giục: “Đến đây, tranh thủ thời gian đi, chỉ còn mỗi mình em.”
 
Trình Ân Ân đưa chứng minh đến, tiếp nhận kiểm tra an ninh, nghiệm chứng bằng camera. Trên đường đi đến chỗ ngồi, hơn nửa số thí sinh trong phòng học đưa mắt nhìn. Lần này cô không hề có chút luống cuống, ngồi xuống, nhìn một cái ra ngoài sân bóng rổ ngoài cửa sổ. lá cây tuyết tùng xanh um tươi tốt, 8-9 giờ sáng ánh mặt trời chiếu rọi khắp nơi, hết thảy đều vừa mới bắt đầu.
 
Ngữ văn vẫn luôn là môn học sở trường của Trình Ân Ân, đề thi năm nay cũng không tính là khó, hết thảy đều nằm trong phạm vi khả năng, cũng không có bất kỳ chỗ nào cần phải lo lắng phát sầu. Nếu như vẫn một mực muốn phát sầu để lấy chút tôn trọng thì đại khái có thể xoắn xuýt “Khoảng cách đến max điểm kém mấy phần” một chút.
 
Lần thi này với cô mà nói chính là đi tìm lại tự tin. Lúc rời trường thi tâm tình rất buông lỏng, đi xuống lầu bước chân cũng rất nhẹ nhàng.
 
Vẫn còn ở bậc thang cô bắt đầu nhìn qua cửa lớn nhìn quanh ở phía ngoài. Ở ngoài vòng cách ly chen chúc không ít cha mẹ đang nhón chân lên chờ mong, rất nhiều người. Trình Ân Ân liếc mắt liền phát hiện Giang Dự Thành đang đứng dưới tàng cây. Trong tay còn đang cầm một cái dù màu hồng nhạt rất không hài hòa với bản thân anh.
 
Những chuyện anh đồng ý với cô chưa từng nuốt lời lần nào.
 
Đáy lòng Trình Ân Ân dâng lên một nỗi thỏa mãn dày đặc nhưng tinh tế.
 
Cô đi đến rất nhanh, một cậu bé mập mạp còn đi nhanh hơn, xông tới từ phía sau lưng cô, cắm đầu đi về phía dưới tàng cây — mẹ của cậu bé cũng đứng cách Giang Dự Thành không xa.

 
“Thi thế nào?”
 
Mẹ của cậu bé mập đeo một cái bình giữ nhiệt chừng hai lít, đổ ra canh đậu xanh thanh nhiệt đã hầm một đêm, quan tâm hỏi.
 
Giang Dự Thành không hỏi, Trình Ân Ân chủ động báo cáo với anh: “Cũng tạm, lần này đề không khó!”
 
“Đệt, đề Ngữ văn năm nay khó chết!” Cậu nam sinh mập mạp trăm miệng một lời nói.
 
“….”
 
“…”
 
Trình Ân Ân quay đầu, cậu bé mập cũng vừa lúc nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí có chút vi diệu.
 
Sau khi yên tĩnh được hai giây, Trình Ân Ân sợ mình đả kích cậu bạn nhỏ, đổi giọng nói: “Làm văn không khó nhưng mấy cái khác lại rất khó.”
 
Khuôn mặt cậu bé mập mạp tràn ngập phức tạp, rầu rĩ nói: “Làm văn em đọc đề cũng không hiểu.”
 
“…”
 
“Cô cũng là thí sinh à?” Mẹ của cậu bé kinh ngạc đánh giá cô.
 
Tướng mạo của Trình Ân Ân có chút ‘dọa’ người, trong lúc mất trí nhớ nếu cô đứng chỗ này căn bản sẽ không làm cho người khác hoài nghi, tuy nhiên lúc này kiểu tóc cùng khí chất lộ ra cảm giác trưởng thành.
 
Trình Ân Ân đã nghĩ thoáng, không hề có cảm giác mất mặt, ung dung trả lời: “Vâng.”
 
Vẻ mặt của mẹ cậu bé vẫn kinh ngạc như cũ: “Cô bao nhiêu tuổi?”
 
Trình Ân Ân há miệng muốn trả lời, giọng nói của Giang Dự Thành vang lên trước một bước, dưới ánh nắng mặt trời ngày hè nóng hừng hực mang theo cảm giác lạnh lùng.
 
“17.”
 
Nói xong ánh mắt đối phương đang từ kinh ngạc biến thành kinh dị, ôm Trình Ân Ân qua che dù nhỏ bước đi.
 
Trình Ân Ân: “…”
 
Trình Ân Ân trực tiếp bị dẫn lên xe Giang Dự Thành. Lão Trương tài xế lâu rồi không gặp cô cười ha hả cực kỳ vui vẻ. Xe trực tiếp đi đến chung cư Nam Hối, Giang Dự Thành cùng cô lên lầu. Lúc Trình Ân Ân mở cửa liền ngửi được mùi thơm quen thuộc.
 
Đồ ăn đã được dọn sẵn lên phòng ăn, cô đưa mắt nhìn qua, nhận ra là tay nghề của dì giúp việc. Cô nhìn về phía Giang Dự Thành.
 
Người này mười phần tự nhiên cởi áo khoác, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Rửa tay rồi ăn cơm.”
 
Cuối cùng Trình Ân Ân cũng không hề nói gì ngoan ngoãn đi vào toilet.
 
Cũng lâu rồi hai người không cùng nhau ngồi xuống ăn cơm kiểu này, nhưng mười năm làm bạn với nhau cho dù có cách mấy tháng lạnh nhạt thì ăn ý cùng tự nhiên lại chưa hề giảm bớt một phần.
 
Nhưng khi ăn được một nửa, Trình Ân Ân mới hậu tri hậu giác ý thức được một vấn đề.
 
Cô nhìn Giang Dự Thành: “Sao anh lại có chìa khóa chỗ này?”
 
Mặt Giang Dự Thành không đổi sắc gắp một miếng sườn bỏ vào chén cô: “Ăn nhiều một chút.”
 
“…”
 
Trình Ân Ân nghĩ nghĩ thầm tính toán, cân nhắc những gì xảy ra hôm nay trước mắt không cần truy cứu nữa.
 
Dù sao có anh đi cùng nội tâm cô cũng cảm thấy dễ chịu rất nhiều.
 
Môn Toán vào buổi chiều là môn thi Trình Ân lo lắng nhất. Mấy năm gần đây, mấy đề thi Toán toàn quốc đều không hề đơn giản. Cơm nước xong xuôi cô liền ôm đống sách tham khảo cùng những đề bài làm đã được sửa sai ra xem. Giang Dự Thành không hề ngăn cản, cũng không quấy rầy. Nửa tiếng sau, đúng giờ đi đến rút quyển sách cô đang cầm trong tay.
 
“Đi ngủ một chút đi.”
 
Trình Ân Ân đứng dậy, đi về phía trước hai bước, quay đầu nhìn anh: “Hôm nay anh không đi làm sao?”
 
Giang Dự Thành cúi người nhặt lên quyển sách trên sa lon, ném vấn đề trở lại: “Em có muốn anh đi cùng em không?”
 
Im lặng vài giây đồng hồ, Trình Ân Ân thành thật trả lời: “Muốn.”
 
Giang Dự Thành gấp mấy cuốn sách lại chỉnh tề để lên bàn trà, ngồi dậy nói: “Như em mong muốn.”
 
Không ngoài dự liệu, đề thi Toán buổi chiều độ khó không hề nhỏ.

 
Giám thị phát đề thi xuống, không ít người nhìn qua một lượt đề thi. Trình Ân Ân không có thói quen nhìn qua đề một lượt, cô thích bắt đầu từ đầu từng bước từng bước làm đến. Nhưng mười hai bài trắc nghiệm có độ khó cao, so với bình thường cô phải dùng nhiều thời gian hơn mới làm xong.
 
Trong lòng đã có chuẩn bị trước, đề bài lớn gặp phải đề khó cô cũng không vội vàng xao động, dựa theo những gì đã tính toán từ trước tạm thời bỏ qua, có điều lãng phí thời gian, tiếp tục làm xuống dưới.
 
Kết thúc thời gian làm bài, tiếng chuông vang lên, cô đặt bút xuống chậm rãi thở phào một hơi.
 
Kết quả bài thi không phải là quá tốt, nhưng cũng trong dự liệu. Dù sao thì so với một cô bé mười bảy mười tám tuổi cô cũng đã ăn hơn mười nồi bánh chưng, cảm xúc của Trình Ân Ân mặc dù có chút sa sút, nhưng tâm tính vẫn không sụp đổ. Lúc bước ra khỏi phòng thi theo dòng người, chung quanh là âm thanh ồn ào náo nhiệt của tuổi trẻ, dường như ai nấy đều than phiền đề thi quá khó, bài nào không ra được đáp án.
 
Giang Dự Thành vẫn đứng dưới gốc cây chờ như cũ, sau lưng còn có một vị bảo tiêu hình như là Phạm Bưu.
 
Trình Ân Ân lại gặp được hai mẹ con đã gặp lúc trưa, cậu bé mập mạp còn mở miệng chào cô: “Chào chị.” Sau đó nhìn Giang Dự Thành: “Chào chú.” Giang Dự Thành liếc mắt nhìn cậu không hề phản ứng.
 
Lần này mẹ của cậu bé mập vẫn mang theo canh đậu xanh, đổ ra cho con trai uống, hỏi theo thường lệ: “Thế nào? Mẹ nghe tất cả mọi người đều nói đề rất khó không làm xong, con có làm xong không?”
 
Cậu bé mập đang muốn trả lời, bỗng nhiên dừng lại, đầu tiên quay đầu nhìn Trình Ân Ân một chút: “Chị, chị thi thế nào?”
 
Trình Ân Ân nói: “Toán quá khó chị cũng chưa làm xong.”
 
Cậu bé lấy lại chút thăng bằng một chút, nhận lấy canh đậu xanh nói: “Khó chết đi được. Ra đề như muốn lấy mạng người khác.”
 
“Không sao cả,” Giang Dự Thành hờ hững lạnh nhạt nói, “Cho dù em thi toán được 0 điểm thì cũng đủ điểm rồi.”
 
Cậu bé mập suýt chút nữa là bị sặc, phun ngụm canh đậu xanh ra ngoài, ho khan dữ dội. Mẹ cậu bé giúp con trai vỗ vỗ lưng, âm thầm lườm bọn họ một cái.
 
“Chị, chị trâu bò như vậy?” Cậu bé mập khiếp sợ lau miệng.
 
Trình Ân Ân vội vàng khoát tay: “Không có.”
 
“Đúng vậy.” Hai chữ được Giang Dự Thành phun ra với ngữ khí tràn ngập khí phách.
 
Cô lén lút kéo tay áo Giang Dự Thành, ngăn cản anh tiếp tục đả kích tâm tình của cậu bạn nhỏ. Người này hôm nay sao lại thế này?
 
Giang Dự Thành nghiêng người như không có chuyện gì xảy ra, Phạm Bưu lập tức đưa ra một cái hộp giữ nhiệt vuông vức. Khi mở nắp một hơi thở lành lạnh nhẹ nhàng khoan khoái phả vào mặt. Một nửa cái hộp là túi chườm đá làm cho đồ trong hộp tản ra khí lạnh thấm vào ruột gan giữa cái nóng bức.
 
Là một cái hộp nhỏ đậy nắp kín được túi chườm đá bao xung quanh, bên trong đựng kem tươi đậu xanh mềm mềm thơm ngọt. Bên cạnh còn có một bình nước ép trái tuyết lê còn nhìn thấy được thịt quả, cùng một cái ly milkshake dâu tây trang trí hình con gà trống.
 
Trình Ân Ân vui mừng không thôi, từ trong hộp lấy ra một cái chén nhỏ, múc ra một chén kem tươi đậu xanh. Ngay cả cái chén cũng bị đóng băng.
 
Hấp dẫn không ít ánh mắt xung quanh.
 
Cha mẹ tới đón con cái dường như đều mang theo đủ loại nước đến. Canh đậu xanh, nước ô mai, cần cái gì có cái đó nhưng không một ai giống như vậy. Cho dù có đựng trong túi giữ nhiệt thì nước canh ướp lạnh sau mấy tiếng chờ đợi còn giữ được chút hơi lạnh đã xem như không tệ, các thí sinh khác không tránh được cảm thấy không được vui vẻ lắm, cảm giác ăn ngon miệng cũng giảm xuống.
 
Cái chén của Trình Ân Ân tỏa ra khí lạnh quả thực là “khoe của” một cách trần trụi.
 
Đáy chén thậm chí còn làm cho tay lạnh cóng, cô hô lên một tiếng đổi qua tay kia, đưa ngón tay bị lạnh lên mặt sưởi ấm. Giang Dự Thành cầm lấy cái chén, trước mắt mọi người múc một muỗng đút tới miệng cô.
 
Được, không những khoe của mà còn khoe ân ái.
 
Trong lúc nhất thời hâm mộ cùng khiển trách không quen thuộc, đủ loại ánh mắt vây quanh nhìn bọn họ.
 
Cha mẹ đại khái không ngờ được, trường thi Đại học, một nơi đứng đắn nghiêm túc thế mà lại gặp phải một cặp không biết xấu hổ, gây hại cho nam nữ thanh niên những đóa hoa đang trưởng thành của Tổ quốc.
 
Da mặt Trình Ân Ân mỏng, nói: “Em tự mình ăn.” Cầm lấy cái chén về tự mình ăn.
 
Cái ấm canh đậu xanh của cậu bé mập đều đã bị một ngụm phun ra kia làm ô nhiễm. Lúc này nhìn cô ăn kem tươi lạnh buốt ngon miệng, cầm lòng không đặng nuốt một ngụm nước bọt.
 
Trong hộp còn không ít, Trình Ân Ân đang muốn chia cho cậu một bát. Giang Dự Thành nhìn thấy ánh mắt kia của cô liền biết cô đang suy nghĩ gì, chậm rãi múc thêm một chén nữa đưa cho cậu bé mập.
 
Mẹ của cậu bé từ chối: “Không cần, không cần…”
 
Cậu bé mập mừng rỡ như điên nhận lấy: “Cảm ơn chú!”
 
Giang tổng cao lãnh không hề lên tiếng.
 
Rốt cuộc vẫn là người lớn khéo đưa đẩy có nhãn lực, mẹ của cậu bé quở trách nói: “Kêu chú cái gì, không có lễ phép, gọi anh.”
 
Bên trong miệng cậu bé ngậm kem tươi, cười khúc khích đổi giọng: “Cảm ơn anh.”
 

Lúc này Giang Dự Thành mới thận trọng đáp lời: “Không cần khách khí.”
 
Nhanh đến nhanh đi, Trình Ân Ân liền hiểu rõ lúc nãy vì sao Giang Dự Thành lại đi cà khịa cậu bé, lấy cái chén che mặt cười. Thật là trẻ con.
 
Cơm tối vẫn như cũ là dì giúp việc bớt chút thời gian chuẩn bị. Trải qua hơn ba tiếng hoạt động não bộ cường độ cao, bụng của Trình Ân Ân đã sớm kêu gào. Một chén kem tươi đậu xanh kia cũng chỉ là lót dạ. Lúc ngồi vào bàn liền vùi mặt ăn, ăn xong còn ăn thêm nửa chén cơm.
 
Nửa tiếng sau bữa cơm dùng để tiêu hóa thức ăn, cô không hề nghỉ ngơi. Vùi đầu tìm đi tìm lại đống đề thi Toán để dành lại cùng đống bài cô giải sai lúc trước, tìm được mấy bài hình học tương tự như đề thi hôm nay.
 
Khả năng tiếp thu môn Toán của cô khá yếu, khoảng thời gian trước cô Thường vẫn tìm cho cô những bài tập hình học tương tự, cái phương pháp này mà hữu hiệu, rèn luyện được khả năng phân tích của cô. Cho nên hiện tại khi Trình Ân Ân đọc đề bài có thể liên tưởng đến loại hình cô đã làm. Trí nhớ của cô tốt, thậm chí có khi còn nhớ đến phần bài thi này nằm ở đâu.
 
Cô đã từng cho rằng cách dạy học của cô Thường rườm rà vướng víu. Hiện tại sau khi lần lượt so sánh lại phát hiện những đề bài đã thấy qua mỗi một cái không hề sai.
 
So sánh xong, Trình Ân Ân thu lại từng đề lại từng đề một cách chỉnh tề, sắp xếp về chỗ cũ.
 
Giang Dự Thành nghe điện thoại từ ban công bước vào, Trình Ân Ân đang chuẩn bị tranh thủ thời gian ôn tập sau cùng, lúc bước ra đụng phải anh.
 
“Nghỉ ngơi rồi?” Giang Dự Thành hỏi.
 
“Em muốn đi học bài,” Trình Ân Ân có chút do dự, “Anh…”
 
Giang Dự Thành đợi một lúc, cái gì cũng không nói tiếp.
 
“Anh đi trước.” Giang Dự Thành bước qua cô đi đến phòng khác, lấy áo khoác, quay đầu lại nói: “Sáng mai tới đón em.”
 
Trình Ân Ân đứng ở cửa gật gật đầu.
 
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Giang Dự Thành nói xong, không hề dừng lại, quay đầu đi ra ngoài.
 
Trong nhà lập tức yên tĩnh.
 
Thật ra là lúc anh có mặt, cũng không nói lời nào nhưng cái yên tĩnh khi đó cùng cái yên tĩnh bây giờ không hề giống nhau.
 
Trình Ân Ân xấu hổ thừa nhận thật ra bản thân mình muốn để anh ở lại. Người muốn tách ra muốn ly hôn cũng là cô, người không chịu cứu vãn cũng là cô, bây giờ người muốn đổi ý lại là cô.
 
Sáng sớm hôm sau, bảy giờ đồng hồ báo thức vang lên, Trình Ân Ân tỉnh dậy. Lúc ngồi dậy từ trên giường đã mơ hồ ngửi được mùi cháo thơm phức. Cô nhảy xuống giường, mang dép lê chạy ra mở cửa phòng ngủ, mùi vị đó càng thêm nồng đậm.
 
Thật ra trong nháy mắt có thể đoán được, ngoài anh ra không thể là ai khác nhưng cô vẫn lập tức chạy về phòng bếp nhìn thấy bóng lưng của Giang Dự Thành đang đứng ở bồn rửa mới dừng lại.
 
Áo sơ mi đen, quần tây đen, nhan sắc lạnh lùng cứng rắn như vậy, tư thế vén tay áo lên cắt thịt làm cho vành mắt của người khác nóng lên.
 
Sau khi kết hôn thật lâu, từ chỗ mẹ chồng Trình Ân Ân mới biết, thật ra Giang Dự Thành không thích nấu cơm. Từ nhỏ anh đã sống an nhàn sung sướng, phòng bếp rất ít khi bước vào.
 
Ba tháng cô sống nhờ trong nhà Giang Dự Thành, cùng những cái cuối tuần tìm anh học phụ đạo, mỗi lần anh đều vì cô vén tay áo lên mà làm cơm. Cho tới giờ khắc này Trình Ân Ân mới cảm nhận được phần đáng quý kia.
 
“Sao anh lại đến sớm vậy?” Cô lén lút chùi chùi đôi mắt, “Em có mua bánh mì với sữa chua ăn sáng.”
 
Giang Dự Thành không trả lời, đưa lưng về phía cô nói: “Đi rửa mặt đi, cơm sẽ có nhanh thôi.”
 
Trình Ân Ân đứng không nhúc nhích, cũng không hề lên tiếng. Một lát sau, Giang Dự Thành quay người, ánh mắt bình thản dừng trên mặt cô một lát, cuối cùng rơi trên ngực.
 
Trong nháy mắt Trình Ân Ân nhớ tới cái gì đó, lập tức hai tay khoanh lại, lỗ tai đỏ lên chạy trối chết.
 
Đơn giản ngược lại là thật đơn giản, nhưng nguyên liệu nấu ăn rất phong phú. Cháo gà xé bào ngư nấm hương, bơ, tôm bóc vỏ trộn rau diếp, ớt chuông trộn salad cùng với trứng luộc cắt thành bốn cánh.
 
Bữa ăn sáng này Trình Ân Ân ăn rất nghiêm túc cũng rất trầm lặng.
 
Kể từ khi xong môn không nắm chắc nhất là Toán, tâm thái của Trình Ân cực kỳ yên bình, Văn tổng cùng tiếng Anh đều phát huy ổn định. Kỳ thi có thể thay đổi vận mệnh ngàn vạn người kết thúc vào một chạng vạng tối bình thường của ngày hè oi bức.
 
Thần kinh căng thẳng hai tháng nay đã trầm tĩnh lại, cảm giác buông lỏng lan tràn từ lòng bàn chân lên, cả người phảng phất như bị rút sạch. Vừa lên xe, cái mông vừa dính vào chỗ ngồi, giống như bị dính thuốc mê, trong nháy mắt liền bất tỉnh nhân sự.
 
Trong lúc ý thức của cô khôi phục một chút, cảm giác có một bàn tay đặt trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng xoa bóp da đầu cho cô.
 
Cái thủ pháp này Trình Ân Ân quá quen thuộc. Có những đêm mất ngủ không ngủ được, hoặc là khi ngã bệnh đau đầu, Giang Dự Thành sẽ xoa bóp giống như vậy cho cô. So với bất luận là loại thuốc ngoài kia thì bàn tay anh có tác dụng hơn, chưa đến mấy phút có thể đi vào mộng đẹp.
 
Cô được xoa bóp rất dễ chịu, nửa mê nửa tỉnh cho rằng mình đang mơ, thả lỏng mà ngân nga một tiếng.
 
Tay của Giang Dự Thành dừng lại một chút, ánh mắt dời khỏi tài liệu, nhìn xuống, nhìn cái người đang gối lên đùi mình.
 
Hôm nay tài xế là Phạm Bưu, hiển nhiên là anh cũng nghe được tiếng kia. Cho là mình nghe lầm, mười phần không xác định nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu.
 
Giang Dự Thành nghe rõ, mặc dù cô nói rất mơ hồ.
 
Anh bỏ tài liệu xuống, cúi đầu nhìn Trình Ân Ân hỏi: “Gọi là gì?”
 
Không có phản ứng.
 
Tay phải của anh lại tiếp tục nhẹ nhàng xoa bóp hai lần trên da đầu Trình Ân Ân, nói: “Gọi thêm tiếng nữa.”
 
Trong lúc ngủ mê Trình Ân Ân ước chừng là nghe được cái này, gấp gáp hừ nhẹ một tiếng.
 
Giang Dự Thành cúi người tới gần bên tai cô, giọng nói mê hoặc nhỏ tiếng nói: “Gọi ông xã.”
 
Trình Ân Ân không có ý thức cứ như vậy mà làm theo hướng dẫn, từ giữa răng môi lầm bầm kêu một tiếng: “Ông xã…”
 

Giang Dự Thành cười nhẹ một tiếng, bàn tay đang để trên tóc cô dời xuống một chút. Cong ngón trỏ lại, đốt ngón tay cọ xát sau tai cô.
 
Lúc anh ngẩng đầu lên, Phạm Bưu vội vàng thu hồi ánh mắt mình, ho một tiếng, trừng mắt nhìn thẳng về con đường đằng trước.
 
Một lần nữa Giang Dự Thành cầm văn kiện lên xem, khóe môi cong lên một chút.
 
Trình Ân Ân bị đánh thức, cô mê man ngồi thẳng dậy, nhìn thoáng ra bên ngoài, đã đến dưới lầu chung cư Nam Hối. Tỉnh táo hơn chút lúc này mới ý thức được khi nãy mình nằm trên đùi Giang Dự Thành…
 
Cô lập tức nhìn về phía Giang Dự Thành. Anh đang cúi đầu ký tên vào văn kiện, cũng không hề ngẩng đầu lên nói: “Anh đến công ty một chuyến, có việc phải xử lý.”
 
Trình Ân Ân chần chờ một chút: “…A.”
 
Giang Dự Thành ký xong, ngước mắt lên nhìn cô: “Có chuyện muốn nói với anh?”
 
Trình Ân Ân lắc đầu.
 
Anh đóng nắp bút, không nói gì thêm.
 
Trình Ân Ân xuống xe, đưa mắt nhìn xe rời đi. Đứng nguyên tại chỗ một hồi, mới quay người lên lầu.
 
Hai ngày sau, cô cùng với Giang Dự Thành không hề liên lạc với đối phương, giống như quay về trạng thái lúc đang tiến hành ly hôn, hai ngày dịu dàng ôn nhu kia phảng phất chỉ là ảo giác.
 
Thi Đại học tạm qua đi, cô nghỉ ngơi hai ngày. Quét dọn nhà cửa từ trong ra ngoài một lần, sau đó ngồi xuống mở Word ra.
 
Đã đồng ý với Giang Dự Thành sẽ viết lại câu chuyện của hai người họ. Câu chuyện này dài đến mười năm, ngay lập tức không biết bắt đầu từ đâu.
 
Cô đánh chữ rồi lại xóa, thời gian cả buổi chiều nhưng văn bản lại trống không.
 
Con trỏ màu đen chớp tắt lại chớp tắt, câu nói đầu tiên chậm chạp được gõ xuống. Giống như từ nào cũng không đủ để diễn tả, cái gì cũng không đủ phân lượng.
 
Cô ra ngoài đi một vòng, năm phút sau lại ngồi xuống, ngay dòng đầu tiên đánh xuống: .ếu>
 
Tiểu thuyết võ hiệp của cô vì thi cử nên tạm dừng đăng chương mới, Phạm Bưu không vào xem, không có chuyện gì để làm, rảnh rỗi đến mức phát điên, bắt đầu có ý đồ nhúng tay vào đời sống tình cảm của Thành ca nhà anh.
 
“Thành ca, vì sao anh lại án binh bất động? Hai ngày ở chung kia rất hòa hợp. Em thấy chị Trình đã có ý định hồi tâm chuyển ý, vẫn lên cho thêm một cây đuốc nữa, một bước đánh hạ.”
 
Giang Dự Thành dựa vào ghế da, đôi mắt đang nhìn văn kiện cũng không thèm nhấc lên: “Cậu gấp cái gì?”
 
Giang Tiểu Sán ăn kem phụ họa thêm: “Chính là cái gấp gáp ‘Hoàng đế không gấp Thái giám đã vội’.”
 
Phạm Bưu nhìn cậu bé: “Con không vội?”
 
Giang Tiểu Sán lấy kem ra, liếm môi một cái nói: “Cua gái á, việc này chú không bằng ba con đâu. Gần đây biểu hiện của ba con không tệ, đáng để khen ngợi.”
 
“Wow, khẩu khí không nhỏ.”
 
Giang Tiểu Sán nhếch môi, bắt chéo chân, khoe khoang đắc ý mà rung rung chân: “Thứ con nói thẳng, hai người đều chỉ là ‘gà mờ’ thôi.”
 
Phạm Bưu: “…”
 
Cửa phòng bị gõ, Giang Dự Thành nói: “Vào đi.”
 
Một thư ký nhỏ ôm một bó hoa đi đến: “Giang tổng, ngài có hoa, nhưng không có ký tên.”
 
Phạm Bưu nhìn thấy đống hoa hồng đỏ chót liền xì một tiếng: “Thành ca có khi nào nhận hoa đâu, vứt đi.”
 
Cô gái không có mắt dám đưa hoa đến chỗ này cho Giang Dự Thành, đã ngày một ít đi, mấy năm nay lại hoàn toàn biến mất. Khách hàng tặng “Hoa chúc mừng” sẽ do phòng Thư ký tự mình xử lý, nhưng loại hoa không được ký tên lại là hoa hồng đỏ, Thư ký không dám tự mình quyết định.
 
Giang Dự Thành bỗng nhiên để văn kiện xuống nói: “Đem cho tôi xem một chút.”
 
Thư ký đưa hoa qua, Giang Dự Thành nhận lấy, cầm lên tấm thiệp kẹp bên trong đóa hoa nhìn thoáng qua.
 
Ngoại trừ một địa chỉ trang web viết tay cái gì cũng không có.
 
Anh liếc nhìn đóa hoa một lần nữa, khóe miệng chậm rãi cong lên một độ cong không quá rõ ràng.
 
Giang Dự Thành lấy tấm thiệp xuống, đưa hoa lại cho Thư ký: “Tìm bình hoa cắm vào.” Lúc Thư ký nhận hoa quay người đi, anh bổ sung thêm một câu, “Đặt ở chỗ này cho tôi.”
 
Đôi mắt của Phạm Bưu lại lớn thêm một vòng.
 
Hiệu suất làm việc của Thư ký rất cao, sau khi ôm hoa đi, rất nhanh đã cắm gọn gàng vào một cái bình sứ trụ tròn màu ngà sữa đường kính gần 15cm, ôm vào văn phòng đặt gần cửa sổ sát đất.
 
So với Phạm Bưu, Giang Tiểu Sán vẫn là thông minh hơn, nhìn dáng vẻ mừng thầm của cha cậu bé liền biết được là ai đưa hoa. Cậu ngậm cây kem ngồi xổm trước mặt bình hoa, vui vẻ mà cầm bình phun nước cho hoa.
 
Phạm Bưu kinh ngạc khoanh cánh tay đi đến trước mặt, cúi đầu nghiên cứu hồi lâu, bỗng nhiên la lên một tiếng: “Không đúng.”
 
Giang Tiểu Sán ngẩng đầu: “Vì sao không đúng?”
 
“Chú đã đếm ba lần, tổng cộng 27 bông,” Mặt mày Phạm Bưu nghiêm túc nói, “Nào có người tặng 27 bông, không chú ý gì cả.”
 
Giang Tiểu Sán cầm bình phun nước phun một chút vào khuôn mặt đen thui của anh: “Chú Bưu, con đã nói mà, chú là một con gà.”
 
Sau lưng hai người, Giang Dự Thành nhập vào địa chỉ web trên tấm thiệp nhảy ra giao diện của một trang web văn học, chương 1 của một tiểu thuyết mới vừa được đăng, tên gọi là .ếu>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.