Đọc truyện Vợ tôi bị tinh thần phân liệt – Chương 82:
Trình Ân Ân là thành viên quản sự danh dự của quỹ công ích Đom Đóm. Sở dĩ có thêm hai chữ “Danh dự” là bởi vì cô quyên góp nhiều tiền, cho cái tên thêm dễ nghe. Những thành viên quản sự khác đều là ông lớn trong giới kinh doanh, chỉ cần tùy tiện ước lượng một chút thôi cũng tính được sức nặng.
Mỗi năm quỹ công ích sẽ tổ chức dạ tiệc từ thiện nhằm gây quỹ hỗ trợ cho những bệnh nhân còn nhỏ tuổi. Trình Ân Ân là thành viên quản sự, khẳng định là phải có mặt.
Những năm trước bên trong thư mời đều viết thành vợ chồng cô và Giang Dự Thành, năm nay gửi bản điện tử, chỉ gửi đến mỗi mình cô. Trong hội vĩnh viễn không có gì là bí mật, chuyện cô muốn ly hôn với Giang Dự Thành, trước đó không biết bị ai tiết lộ ra.
Trình Ân Ân vẫn luôn không thích việc trang điểm cho lắm, những loại yến tiệc này cũng chỉ mặc trang phục đơn giản, trang nhã. Cô tự mình đến cửa hàng chọn một bộ lễ phục màu cánh sen hở vai, nhẹ nhàng đơn giản mà ra trận.
Trên đường lái xe đi đến khách sạn vẫn lẩm nhẩm học từ đơn tiếng Anh.
Dạ tiệc của quỹ công ích Đom Đóm luôn rất khiêm tốn, bình thường chỉ thông qua một bản thảo đơn giản, không mời truyền thông cũng không tiếp nhận phỏng vấn. Mấy năm gần đây đi theo Giang Dự Thành cho dù không thường xuyên tham gia nhiều cuộc xã giao cô cũng học được ba phần. Đến khách sạn, không tránh khỏi chuyện đụng phải người quen, Trình Ân Ân treo nụ cười bình tĩnh, thong dong đúng mực.
Có điều mang giày mới có chút đau chân, cô chuồn êm lên sân thượng, một tay vịn lan can, cởi giày bên chân phải xuống nhìn thoáng qua, chỉ một chút đó thôi gót chân đã bị rách da.
“Vẫn tốt chứ?” Bên tai bất chợt vang lên một giọng nói.
Trình Ân Ân giật nảy mình, bàn chân vẫn giữ nguyên tư thế đứng thẳng.
Cao Thượng cúi người, thấy rõ tổn thương ở gót chân cô, nhíu mày một chút. Sau đó lấy từ trong túi ra một miếng băng cá nhân trong suốt, ngồi xổm người xuống bàn tay đưa đến mắt cá chân cô.
Trình Ân Ân co lại theo phản xạ: “Không sao đâu, không cần phải gấp gáp.”
Cao Thượng không nói gì, đứng dậy, đưa băng cá nhân qua cho cô, “Tự em làm đi.”
Lúc này Trình Ân Ân mới nhận lấy.
Sân thượng không có chỗ ngồi, cô vẫn giữ nguyên tư thế vịn tay vào lan can, một tay dán băng cá nhân lên, nhanh chóng mang giày lại.
Cao Thượng một tay đút túi, đứng bên cạnh cô, tay trái để hờ bên cạnh người cô, đề phòng cô ngã xuống.
Trình Ân Ân sau khi dán xong đứng dậy, anh đã kịp thời rút tay về. Trình Ân Ân cũng không thấy được gì, nhìn anh cười cười: “Cảm ơn.”
Cao Thượng mỉm cười: “Là vinh hạnh của anh.”
“Sao anh lại ở đây?” Trình Ân Ân hỏi.
Từ trước cho đến giờ chưa từng thấy anh lần nào.
“Đi đến cùng với mẹ của anh.” Cao Thượng giải thích, “Lúc trước ba anh cũng là thành viên quản sự của Đom Đóm. Sau khi ông mất những hoạt động công ích này đều là do mẹ anh thay ông làm.”
“Thật sao?” Trình Ân Ân kinh ngạc, “Tôi cũng là thành viên quản sự. Nhưng mà là thành viên danh dự,” Cô ngượng ngùng bổ sung, “Nhưng cũng không có bao nhiêu phân lượng.”
Cao Thượng dựa người vào lan can, cười cười, “Sớm biết em ở chỗ này, anh đã bám theo ba anh đến nhìn nhiều hơn.” Anh quay đầu, giọng nói hạ thấp xuống mấy phần, “Liền có thể tìm được em sớm hơn một chút.”
“Anh tìm tôi làm gì?” Trình Ân Ân không hiểu phong tình hỏi.
Cao Thượng cười thở dài, ngửa đầu về sau một nửa, dáng vẻ rất bất đắc dĩ: “Ai, sao em cũng giống như trước kia vậy. Còn có thể chậm chạp hơn được sao?”
“Vẫn còn tốt mà.” Trình Ân Ân chống đỡ chút mặt mũi đáp lời.
Dư quang chú ý đến một thân ảnh, cô vô thức nhìn sang phòng đãi tiệc.
Giang Dự Thành đứng chính giữa một đám người mặc âu phục mang giày da, đang cùng trò chuyện với hai ‘kẻ săn mồi’ trong giới kinh doanh. Anh vẫn luôn nhìn về phía này, ánh mắt lành lạnh, nhìn vào ánh mắt của Trình Ân Ân vài giây mới rời đi.
Động tác chớp mắt chậm rãi kia mang theo ý lạnh cùng hờ hững.
Cái nhìn kia trong nháy mắt gợi lên trong lòng Trình Ân Ân cảm giác trống rỗng không diễn tả được.
Cao Thượng liếc qua theo tầm mắt của cô, “Lần trước không phải nói mời anh ăn cơm sao. Vừa quay đầu một tin tức cũng không có, gửi tin nhắn WeChat cho em cũng không trả lời. Như vậy là ý gì, bạn cùng bàn?”
Chỉ riêng cái thư thỏa thuận kia cũng đủ làm cho cô đau đầu, chuyện này Trình Ân Ân không hề để tâm đến. Bây giờ lại có một nỗi xấu hổ khi bị thiếu nợ bị đến tìm tận cửa đòi.
“Cái đó… Gần đây tôi hơi bận một chút.”
“Chỉ đùa một chút thôi, em đừng khẩn trương.” Cao Thượng cúi đầu xuống, có hơi gần, tiếng nói mang theo ý cười, “Vậy khi nào em có thời gian, anh mời em ăn cơm?”
“Thật xin lỗi, gần đây tôi có chuyện rất quan trọng cần chuẩn bị.” Trình Ân Ân nói xin lỗi.
“Không sao cả.” Cao Thượng tiến lùi có chừng mực, “Anh chờ đến khi em có thời gian.”
Trước khi đấu giá bắt đầu, Trình Ân Ân trở lại bữa tiệc.
Cô lấy một ly nước trái cây từ khay của một người phục vụ, lúc quay người, đụng phải một vị mỹ nhân rất có khí chất, mặc một cái váy đỏ chót, mái tóc dài, phong tình vạn chủng.
Đối phương dừng lại trước mặt cô, Trình Ân Ân ngẩn người: “Chị Đinh Thiều.”
Đinh Thiều cười nhìn cô: “Em còn nhận ra chị.”
Trình Ân Ân hoàn hồn từ trong kinh ngạc, lễ phép mỉm cười: “Chị không thay đổi chút nào.”
“Ngược lại em thay đổi rất lớn, cô gái nhỏ đã trưởng thành.” Giọng điệu của Đinh Thiều rất thân mật, “Lâu lắm rồi chị không có về nước, nghe nói em kết hôn với Dự Thành, vẫn không có cơ hội chúc mừng trước mặt hai người.” Cô ngẩng đầu chần chừ nhìn bốn phía, “Cậu ấy đâu rồi?”
“Em không đi cùng với anh ấy.” Trình Ân Ân nói.
Muốn nói rõ chuyện bọn họ đang làm thủ tục ly hôn nhưng cô không mở miệng được.
Đom Đóm vẫn một mực cố gắng giúp đỡ các em nhỏ. Lần đấu giá này có đủ loại đồ vật, có nhân sĩ giấu tên quyên tặng một cái máy chơi game bản cũ không còn sản xuất nữa. Có một phong thư do chính tay một đứa bé bị bệnh máu trắng được quỹ ngân sách Đom Đóm giúp đỡ kéo về từ tay Tử thần — . Còn có một ông lớn trong ngành hệ thống mạng quyên tặng một vị trí của website quảng cáo…
Giá cả của vị trí quảng cáo vẫn một mực tăng lên, với cái tình thế này, ước chừng có thể thu được giá cao nhất trong buổi đấu giá hôm nay.
Dường như Đinh Thiều không hề nghe qua những tin đồn kia, sóng vai đứng cùng Trình Ân Ân nhìn một lát, nghiêng đầu nói khẽ: “Gần đây, người máy thông minh do Thành Lễ nghiên cứu ra rất phổ biến ở Mỹ, nhưng đơn đặt hàng đã xếp đến sáu tháng cuối năm. Chị có một đơn đặt hàng gấp, không biết có thể nghĩ đến tình nghĩa bạn cũ mà cân nhắc được không.”
“Cái này em không giúp chị được.” Trình Ân Ân nói xong phát hiện ngữ khí của mình giống như quá cứng nhắc, ngừng một lát lại nói: “Chuyện của công ty em không làm chủ được. Chị có thể trực tiếp đi tìm Giang Dự Thành, anh ấy hẳn là có thể giúp chị.”
Đinh Thiều mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, có cơ hội gặp lại.” Tách ra khỏi cô.
Những phần sau, Trình Ân Ân có chút không yên lòng.
Cô thỉnh thoảng nhìn qua một chút, vẫn không hề thấy tung tích của Giang Dự Thành cũng không tiếp tục nhìn thấy Đinh Thiều.
Không biết bọn họ có chạm mặt không.
Không biết thời điểm Giang Dự Thành đồng ý giúp cô ấy có phải là cực kỳ vui vẻ hay không.
Khâu cuối cùng trong việc gây quỹ là một hạng mục video ngắn được người chủ trì chế tác tỉ mỉ có liên quan đến dự án y tế cho trẻ em, dự định quyên tiền cho dự án này.
Phim ngắn này được quay cảm động đến rơi nước mắt, những đứa bé thân mang trọng bệnh nhưng vẫn luôn ngây thơ lạc quan như cũ, từng khuôn mặt thẹn thùng cắn môi cười chất phát nhìn ống kính. Nhất là trong đó có một hai đứa bé mồ côi, từ nhỏ hai anh em đã phải lăn lộn ở nhà của những người thân thích, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Cậu anh trai còn mắc bệnh nan y. Cậu em trai vừa mới năm tuổi, nói chuyện vẫn chưa trôi chảy nhưng khi nhìn ống kính khẩn trương xấu hổ, im lặng một hồi lâu mới mở miệng nói hai câu: “Anh con đau. Không muốn để cho anh con đau.”
Trình Ân Ân nhịn không được khóc rối tinh rối mù.
Bên cạnh có một vị nữ sĩ yên lặng đưa cho cô một tờ khăn giấy.
Chính vào lúc này cô phát hiện thân ảnh của Giang Dự Thành. Nước mắt cô còn chưa lau xong, quay đầu nhìn qua vừa vặn trông thấy Giang Dự Thành cùng Đinh Thiều sóng vai đi từ phòng nghỉ ra, cười cười nói nói.
Là Đinh Thiều đang nói, Đinh Thiều đang cười, mặc dù Giang Dự Thành không có biểu cảm gì rõ ràng nhưng sắc mặt lại nhu hòa.
Cái hình ảnh kia có chút chói mắt, cũng đâm đến chỗ sâu bí ẩn trong lòng, Trình Ân Ân nhìn chằm chằm.
Giang Dự Thành vừa nhấc mắt, cách đám người nhìn trúng một ánh mắt đăm đăm. Hôm nay Trình Ân Ân mặc một bộ lễ phục rất đơn giản, không hề đeo trang sức, vải sợi tổng hợp rũ xuống làm nổi bật cảm giác mảnh mai.
Cô đứng đằng kia, vành mắt đỏ ửng, đáy mắt lấp lánh ánh mắt, đầu tiên là nhìn anh chằm chằm, sau đó chậm rãi lướt qua người bên cạnh anh, cuối cùng trở lại trên người anh. Cô nhấp môi một chút, quay lại, cúi đầu dùng khăn giấy lau nước mắt, miễn bàn là có bao nhiêu đáng thương.
Video kết thúc, nhận quyên góp khi người chủ trì hạ lệnh bắt đầu. Khoản quyên góp của hạng mục đã dần tăng lên kèm theo đó là từng cái tên của những người giàu có xuất hiện trên màn hình lớn, từng bước từng bước tăng lên, chỉ trong mười phút ngắn ngủi đã được hai ngàn vạn.
Trước kia, khi Trình Ân Ân còn là Cổ đông Trình, hàng năm công ty có chia hoa hồng, gần như toàn bộ đều quyên góp cho các tổ chức từ thiện. Vì đó là những gì anh trai cô lưu lại, cô muốn làm hết khả năng để làm việc thiện. Nhưng với tình cảnh bây giờ không cho phép cô làm công ích kiểu tài đại khí thô (*) như trước đây, chỉ có thể tự mình quyên góp một chút, tận dụng chút sức mọn.
(*) 财大气粗 – tài đại khí thô, thành ngữ; dùng để chỉ sự giàu có và bốc đồng (Theo Baidu). Ở đây là dùng để chỉ việc nữ chính quyên góp tiền nhiều không chút suy nghĩ.
Cô đang theo dõi con số trên màn hình, bên cạnh có người tới gần, giọng nói của Giang Dự Thành vang lên.
“Người kia là Đinh Thiều, người em biết.”
Trình Ân Ân không hiểu được ý của anh: “Em biết. Lúc nãy em có thấy qua.”
Giang Dự Thành ghé mắt: “Vậy em ghen làm gì, có đáng để khóc ấm ức như vậy không?”
Đỉnh đầu của Trình Ân Ân xuất hiện một dấu chấm hỏi nhìn về phía anh: “Em không có… Cái gì…”
Rốt cuộc cô cũng kịp phản ứng, Giang Dự Thành hiểu lầm cô bởi vì ăn dấm chua của anh nên mới khóc? Cô mới không có… Được rồi, cô thừa nhận nhìn thấy hình ảnh anh sóng vai đứng cùng một chỗ với Đinh Thiều trong lòng vẫn có chút chua.
Cô hít mũi một cái, hất cầm lên: “Em bị phim ngắn làm cảm động, không phải ghen. Anh cũng không cần giải thích với em làm gì, anh với cô ấy sao cũng được mà. Từ ban đầu anh, anh vốn là… dù sao anh cũng không cần tự mình đa tình.”
“…” Giang Dự Thành ngước mắt lên lướt mắt qua màn hình, quay người đi nơi khác.
Trình Ân Ân lén lút cúi đầu lau nước mũi, đúng lúc này giọng nói của người chủ trì vang lên cao vút: “Cảm tạ bà Trình Ân Ân, quyên góp ba ngàn vạn cho hạng mục chữa bệnh ái tâm của chúng ta.”
Trình Ân Ân: “???”
Cô ngẩng đầu lên đầy kinh ngạc, trên màn hình rộng ghi rõ ba chữ “Trình Ân Ân”, tổng khoản tiền quyên góp lại một lần nữa nhanh chóng tăng lên, dừng lại ở con số sáu ngàn vạn.
Một mình cô chiếm một nửa, tên cô cao ngất đứng ngay đầu bảng.
Tại chỗ vang lên tiếng vỗ tay, những người đứng bên cạnh cô nhìn chăm chú còn ném qua những nụ cười thân thiện.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, phảng phất còn có đèn chiếu vô hình bao phủ phía trên, mà cô trên tay vẫn còn cầm khăn giấy đặt trên mũi, động tác bất nhã như vậy được mọi người vây xem.
Trình Ân Ân vội vàng cúi đầu nhanh chóng lấy khăn giấy ra, thính tai đỏ rực chống đỡ dáng vẻ sau cùng, nhìn về mỗi người đang nhìn cô nở nụ cười đáp lễ.
Cô vụng trộm dùng ánh mắt còn lại tìm kiếm vị trí của Giang Dự Thành nhưng cái người này lại không thấy đâu.
Nhìn chung quanh không tìm được Giang Dự Thành, nhưng lại không cẩn thận đối mặt với Đinh Thiều. Cô ấy hơi nghiêng đầu cười một cái, vừa phong tình vừa đẹp mắt. Trình Ân Ân cũng nhìn cô cười, thu lại tầm mắt.
Kể từ hôm dạ tiệc từ thiện, Trình Ân Ân không gặp lại Giang Dự Thành. Sau khi thẳng thắn nói chuyện xong, anh rất quân tử để cho cô thời gian an tâm chuẩn bị thi cử chưa từng xuất hiện.
Nhưng trong lòng của Trình Ân Ân lại không bình tĩnh như trước, đôi khi học bài sẽ không tự chủ được mà thất thần.
Nghĩ đến việc Đinh Thiều đẹp hơn so với trước đây, nghĩ đến chuyện Giang Dự Thành có phải đang ở cùng cô ấy, lúc bọn họ ở cùng nhau có nhớ đến chuyện xưa không, nhắc đến chuyện xưa có phải là sẽ đồng ý ly hôn với cô không?
Không lâu sau, Đinh Thiều một lần nữa liên lạc với cô. Lúc Trình Ân Ân nhận được điện thoại của cô ấy là vào chiều thứ bảy, mới vừa làm bài tập cùng với Giang Tiểu Sán xong đang ăn kem ốc quế chúc mừng.
“Chị Đinh Thiều, chị tìm em có việc sao?”
“Ân Ân,” Giọng nói của Đinh Thiều trong điện thoại vẫn êm tai như cũ, vừa vặn rất quen thuộc, “Có thời gian không, chúng ta gặp mặt ôn chuyện một chút.”
“Hôm nay em phải trông con, xin lỗi chị.”
Trình Ân Ân quay đầu nhìn thoáng qua. Giang Tiểu Sán thừa dịp cô không chú ý lén lút muốn lấy thêm một viên kem tròn tròn, bị bắt ngay tại trận, im lặng thả lại cái muỗng vào trong hộp. Cậu bé cười một cái lấy lòng, Trình Ân Ân tóm lấy cái mũi của cậu.
“Vậy à.” Đầu bên kia Đinh Thiều nói.
“Nếu như có chuyện gì, chị nói qua điện thoại đi.” Trình Ân Ân nói.
Im lặng trong chốc lát, Đinh Thiều nói: “Dạ tiệc từ thiện lần trước chị đã đề cập qua với em, em còn nhớ không. Sợ là cần sự giúp đỡ của em.”
Trình Ân Ân có chút không ngờ: “Anh ấy không giúp chị à?”
Đinh Thiều cười cười, “Con người của Dự Thành không phải là em hiểu rõ nhất sao, cậu ấy sẽ không vì là bạn cũ mà có ưu ái cá nhân. Nhưng em không giống vậy, với cậu ấy em luôn là ngoại lệ. Bên chị thật sự là gặp phải khó khăn, cần đơn đặt hàng này gấp. Nếu có thể em năn nỉ cậu ấy một chút dùm chị được không?”
Như vậy sao được.
Ngoài dự liệu, nội tâm Trình Ân Ân phức tạp, nhưng không đánh mất chỉ số thông minh.
“Nếu như anh ấy không đồng ý, khẳng định là suy tính từ góc nhìn của công ty, khả năng là em cũng không giúp được chị.” Cô nói, “Xin lỗi chị, chị Đinh Thiều.”
Cúp điện thoại, Trình Ân Ân tiếp tục ăn kem xem phim hoạt hình cùng với Giang Tiểu Sán. Sau một lát, nhịn không được cầm điện thoại chạy ra ban công, chủ động liên lạc với Giang Dự Thành.
Bên kia nghe máy rất nhanh, giọng nói của Giang Dự Thành nhàn nhạt truyền tới, “Có việc gì sao?”
Trình Ân Ân cắn ngón tay, xoắn xuýt một phút, Giang Dự Thành vẫn im lặng chờ đợi, không hề cúp mắt, cũng không hề lên tiếng thúc giục. Trong ống nghe chỉ có tiếng bút máy cọ sát trên mặt giấy, âm thanh xoát xoát mấy tiếng cảm giác giảm dần rất nhỏ.
“Vì sao anh không giúp chị Đinh Thiều?” Cuối cùng Trình Ân Ân cũng mở miệng hỏi.
Tay trái Giang Dự Thành cầm điện thoại đưa lên tai, tay phải trả lời email: “Vì sao anh phải giúp cô ta?”
Trình Ân Ân không nói tiếng nào.
“Những gì anh có thể tranh thủ, có thể nhượng bộ đều đã làm hết. Cũng đã làm một người bạn hết lòng quan tâm giúp đỡ. Nhưng ‘khẩu vị’ của cô ta quá lớn, nếu đáp ứng cô ta sẽ thất tín với những khách hàng khác.” Giang Dự Thành nói, “Anh làm ăn kinh doanh chứ không phải làm từ thiện.”
Anh nói lời này đại khái đã quên vài ngày trước bản thân mình táo bạo ném ba ngàn vạn.
“Nhưng hình như chị ấy đang gặp phải phiền toái, rất gấp.”
“Cho nên?”
Mấy chữ này, thể hiện sự lạnh lùng vô tình vô cùng tinh tế, khiến cho Trình Ân tặc lưỡi.
Sau đó thốt ra: “Không phải là anh thích chị ấy sao?”
Bút tích đang trôi chảy trên giấy bỗng nhiên dừng lại, lông mày của Giang Dự Thành nhăn lại: “Em nói cái gì?”
“…”
Trình Ân Ân nhanh chóng cúp điện thoại.
Xong rồi, lỡ lời rồi.
Trình Ân Ân vẫn luôn biết, trước khi cô theo đuổi được anh, Giang Dự Thành từng thích qua một người, lại là một cô gái rất xinh đẹp.
Cô gái đó chính là Đinh Thiều.
Mà cô lại lén lút chơi chiêu mới ‘lừa’ Giang Dự Thành về tay.
Giang Dự Thành gọi điện thoại đến làm cho Trình Ân Ân giật nảy mình, có tật giật mình nhanh chóng tranh thủ tắt mất. Anh không tiếp tục gọi cuộc thứ hai, Trình Ân Ân chậm rãi nhẹ nhàng thở ra.
Lúc trở lại phòng khách từ ban công, vừa vặn thấy Giang Tiểu Sán lấy điện thoại từ trong tai ra, quay đầu biểu cảm hình như có chút không hiểu.
“Mẹ, ba để con nhắn với mẹ —-“
Trong lòng Trình Ân Ân căng thẳng.
Chỉ thấy Giang Tiểu Sán hắng giọng, nhếch môi một cái cười lạnh, bắt chước y như đúc ngữ khí của Giang Dự Thành: “Ba lập tức đến ngay, tốt nhất là mẹ con nên giải thích cho ba một chút, câu nói vừa rồi có ý gì.”
Trình Ân Ân: “…”