Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Chương 64


Đọc truyện Vợ tôi bị tinh thần phân liệt – Chương 64:

Trong lòng Trình Ân Ân tính toán một chút, tính đến ngày sinh nhật của cô, thật sự chỉ còn 25 ngày nữa.
 
Nhưng mà, vì sao anh lại tính toán chuyện này chứ…
 
“Được rồi, mặc quần áo vào đi.” Giang Dự Thành nói.
 

 
Ngay trước mặt anh mặc quần áo gì chứ, Trình Ân Ân vẫn còn chút thẹn thùng, vẫn dùng áo len không chịu thả xuống. Ánh mắt của anh nhìn về phía chân cô, chậm rãi ung dung nói: “Muốn anh giúp hả?”
 
Đối với bẫy rập của anh, Trình Ân Ân vĩnh viễn không có chút đề phòng, nghe thấy thế lập tức nói không cần, xoay người nhặt quần lên, lần lượt xỏ đôi chân trơn bóng vào.
 
Quần thể thao rất thuận tiện, mặc xong cô ngẩng đầu lên: “Em xong rồi.”
 
Giang Dự Thành đã thu hồi ánh mắt sâu kín, thần thái trở lại là một chính nhân quân tử, dắt tay cô.
 
Lúc đi xuống lầu, Trình Ân Ân hỏi: “Chú Giang ơi, chúng ta đi ăn đồ Tây sao?”
 
Giang Dự Thành liếc mắt nhìn cô một cái: “Ừ.”
 
Bữa tối dưới nến bọn họ đã nếm qua rất nhiều lần, nhưng đối với Trình Ân Ân 17 tuổi mà nói, đây là lần đầu tiên.
 

Đối với Trình Ân Ân 17 tuổi, tưởng tượng về hẹn hò lãng mạn ngày lễ Tình nhân, đúng là không thể nào thoát khỏi bốn chữ “bữa tối dưới nến.”
 
Cô vô cùng chờ mong, nhưng cúi đầu nhìn y phục của mình một chút, lại cảm thấy có chút không tự tin: “Em mặc như thế này, có phải là sẽ bị đuổi ra hay không?”
 
Đi vào nhà hàng Tây nhưng lại mặc đồ thể thao, có phải là quái dị lắm không?
 
Thang máy đi thẳng đến bãi đỗ xe, Giang Dự Thành nắm tay cô cất bước đi ra: “Anh ở đây, kẻ nào dám.”
 
Lễ Tình nhân, những nhà hàng nổi tiếng đã sớm bị đặt trước hết, Giang Dự Thành dẫn Trình Ân Ân đến nhà hàng này, là một câu lạc bộ tư nhân dành cho hội viên, không gian yên tĩnh lại rất có phong cách riêng.
 
Đúng là không có ai đến đuổi cô ra, khi vào cửa chỉ thấy một người phục vụ mặc áo ghi lê và thắt nơ, thậm chí còn không có bất kỳ người khách nào khác. Đại sảnh có một dàn nhạc đang diễn tấu, bản nhạc thư giãn lãng mạn đưa hai người vào căn phòng trang nhã.
 
Nội thất căn phòng được bố trí cực kỳ lãng mạn, phía trên bàn ăn có đèn chùm cùng với giá nến chiếu sáng đặt ở bốn phía, trang trí giản lược nhưng đường nét rất độc đáo, khắp nơi có thể nhìn thấy được hoa tươi.
 
Trình Ân Ân không tiếng động mà: “Wow….”
 
Vừa kinh ngạc mà đánh giá chung quanh.
 
Giữa cánh mũi bỗng nhiên có mùi hương thơm ngát của hương hoa ập vào, giọng nói của Giang Dự Thành êm dịu từ tính của Giang Dự Thành đồng thời vang lên: “Lễ Tình nhân vui vẻ!”
 
Trình Ân Ân quay đầu, lọt vào tầm mắt là một đóa hoa hồng to màu đỏ tươi.
 
Mỗi một hoa, mỗi một cánh hoa đều tươi mới đến độ còn chứa đầy hơi nước, màu sắc rất đẹp, khiến cho tâm tình của người ta cũng đẹp đẽ theo.
 
Ánh mắt dời lên phía trên, Giang Dự Thành ôm đóa hoa, rũ đôi mắt xuống nhìn về phía cô, ngũ quan dưới ánh đèn anh tuấn nhưng dịu dàng.
 
Trái tim của Trình Ân Ân “Thịch—“ Một tiếng.
 
Chính là âm thanh của động lòng.
 
Cô ngửa đầu nhìn Giang Dự Thành đến ngẩn người, Giang Dự Thành cũng không lên tiếng quấy rầy, tùy ý để cô nhìn chằm chằm chính mình bằng con ngươi ướt át đen nhánh.
 
Dáng vẻ nhìn anh đến phát ngốc của cô đúng là đã lâu rồi không thấy.
 
Âm thanh leng keng ngoài cửa nhắc nhở có người đến, lúc này Trình Ân Ân mới hoàn hồn, đột nhiên phát giác bản thân mình đang ngẩn người.
 
Vội vương tay nhận lấy hoa, nhỏ giọng vui vẻ nói: “Cảm ơn chú Giang.”
 
Đây là lần đầu tiên cô được nhận hoa.
 
Giang Dự Thành kéo ghế ra, Trình Ân Ân ngồi xuống, ôm bó hoa vào trong ngực như bảo bối.
 
Hai người phục vụ đẩy xe thức ăn đến, im lặng nhưng nhanh chóng để đồ ăn lên bàn, sau đó quay về phía Trình Ân Ân nói: “Quý cô có cần chúng tôi tạm thời giúp cô giữ hoa không?”
 
Trình Ân Ân lắc đầu.
 
Không cần, tôi tự mình giữ!
 
Giang Dự Thành bưng ly nước lên uống một hớp, không chút tiếng động che giấu khóe môi đang cong lên, chờ phục vụ rời đi mới nói: “Ăn trước đi đã.”
 
Lúc này Trình Ân Ân mới đặt hoa lên bàn, thật sự cẩn thận nghiêm túc mà đặt lên, cuối cùng còn chụp hình đóa hoa.
 
Bò bít tết rất ngon, bầu không khí cũng rất tốt, hết thảy đều đúng mức.
 
Trình Ân Ân rất vui vẻ, lần đầu tiên cô cùng với chú Giang cùng nhau trải qua lễ Tình nhân.
 
Lúc hai người về nhà, Giang Tiểu Sán đã về trước một bước, Phạm Bưu đang cùng cậu bé chơi máy chơi game mới mua được.
 
Nghe được động tĩnh quay đầu lại nhìn, thấy Trình Ân Ân đi bên cạnh Giang Dự Thành, trong ngực đang ôm bó hoa, bộ dáng vui vẻ đến cả lông mày cũng như đang cười, đã sớm ném tức giận cả đêm hôm qua ra khỏi chín tầng mây.
 
Cậu bé lịch bịch chạy tới, đưa một cái hộp nhỏ tinh xảo cho Trình Ân Ân: “A, tặng cho chị.”
 
Trình Ân Ân kinh ngạc nhận lấy: “Vì sao lại tặng quà cho chị?”
 
“Lễ Tình nhân mà.” Giang Tiểu Sán hợp tình hợp lý, “Em chính là tình nhân kiếp trước của chị.”

 
Trình Ân Ân cười rộ lên, cậu bé nói xong cũng vui vẻ cười hắc hắc, lôi kéo Trình Ân Ân cùng nhau chạy tới cắm hoa vào bình.
 
99 cành hoa, hai người lấy tám loại bình hoa khác nhau, tràn đầy phấn khỏi mà sửa soạn cắm hoa vào, để ở phòng khách, phòng ăn và mấy gian phòng ngủ.
 
Trong phòng của Trình Ân Ân là đặt nhiều nhất, 17 cành, Giang Tiểu Sán tự tay cắm, lúc thu dọn nói:
 
“Hy vọng chị vĩnh viễn 17 tuổi.”
 
Hai ngày sau là khai giảng, Giang Dự Thành mua cho Trình Ân Ân một cái cặp sách mới, Giang Tiểu Sán cũng có một cái nhưng màu khác nhau.
 
Lúc cô đeo đi học rất vui vẻ, Giang Tiểu Sán cũng vui vẻ. Ở trong nhà, hai người đeo cặp sách đứng song song một chỗ chụp mấy tấm hình. Lúc lên xe cũng đặt cặp sách chỉnh chỉnh tề tề trên đùi tiếp tục chụp ảnh.
 
Phạm Bưu lái xe ở phía trước, lúc ở giao lộ chờ đèn đỏ, liếc nhìn hai người từ trong kính chiếu hậu, khó hiểu mà thì thầm: “Không phải chỉ là cặp sách thôi sao, sao lại cảm thấy vui vẻ như vậy chứ?”
 
Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán đắm chìm trong cảm giác vui sướng khi có cặp sách mới, không để ý. Ngược lại Giang Dự Thành lại nghe thấy được, nhưng không có phản ứng.
 
Nhìn một lát, đèn đỏ chuyển sang màu xanh, dòng xe cộ đang dừng lại đã chậm rãi chuyển động, Phạm Bưu thu hồi cái nhìn chăm chú ngơ ngẩn của thẳng nam, khởi động xe, vừa cảm thán một câu:
 
“Phụ nữ, quả thật là tuổi nhỏ dễ bị lừa gạt.”
 
“…”
 
Mí mắt Giang Dự Thành vừa nhấc, ánh mắt lành lạnh liếc nhìn anh một cái trong kính chiếu hậu. Giang Dự Thành ho một tiếng, anh yên lặng lái xe không lắm miệng nữa.
 
Đến cổng trường Thất Trung, Trình Ân Ân xuống xe, đeo cặp sách trên lưng. Từ một bên khác, Giang Dự Thành cũng bước xuống xe.
 
Trình Ân Ân không biết anh muốn làm gì, ngoan ngoãn đứng ở đằng đó, nhìn anh bước đến trước mặt.
 
Giang Dự Thành hơi cúi người xuống, tới gần cô, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được lên tiếng: “Không hôn anh sao?”
 
A, quên mỗi ngày một nụ hôn.
 
Trước hết Trình Ân Ân nhìn bên trái một chút, lại nhìn về bên phải một chút, lén la lén lút nhìn bốn phía, sau đó nhón chân lên nhanh chóng mổ một cái trên mặt anh.
 
Gót chân vừa chạm đất, khóe miệng cong lên một nụ cười xấu hổ, nắm lấy quai đeo cặp sách: “Vậy em đi đây.”
 
“Vào đi.” Giọng nói của Giang Dự Thành cực kỳ dịu dàng.
 
Khóe miệng của Trình Ân Ân đều muốn nhếch lên, cực kỳ vui vẻ quay người lại ——
 
Lúc nãy rõ ràng xung quanh không có ai, không biết Phàn Kỳ xuất hiện từ chỗ nào, vai phải đeo cặp sách, lúc đi ngang qua bước chân cũng không dừng lại, chỉ nhìn về phía hai người bày ra một nụ cười xấu hổ nhưng vẫn không mất đi lễ phép.
 
“….”
 
Trình Ân Ân cảm thấy người bạn ngồi cùng bàn gần đây rất kỳ lạ.
 
Là do cô từ chối lời tỏ tình nên mới thương tâm như vậy sao?
 
Không khí hưng phấn những ngày đầu vừa khai giảng bị thổi tắt không sót lại chút nào khi lão Tần chỉ huy cán sự bộ môn đi thu bài tập. Trong phòng học, tiếng oán than vang dậy đất trời, có không ít bạn học đợi đến khi lâm trận mới mài gươm, lúc này múa bút thành văn mà chép lại kết quả.
 
Trình Ân Ân chính là thiểu số, lúc cô đi thu bài tập tiếng Anh, tốt bụng nói: “Nếu không tối nay nộp? Cô Tô nói trước ngày mai nộp cũng được.”
 
“Cậu đang cổ vũ tôi chép bài sao?” Phàn Kỳ hỏi lại.
 
“Dĩ nhiên là không phải.”
 
“Vậy thì cậu muốn làm bài giúp tôi?”
 
“Không phải…”
 
Phàn Kỳ vẫy vẫy hơn hai mươi đề thi tiếng Anh trong tay: “Vậy thì trong vòng một ngày làm sao có thể làm xong hết đống này?”
 
Trình Ân Ân nhìn thoáng qua, “Có thể mà.” Sau đó có chút mờ mịt, “Cậu không làm được sao?”
 
Mỗi một đề ít thì nửa tiếng, nhiều thì hai tiếng, còn mấy phần bài tập chuyên về ngữ pháp và đọc hiểu, không thể nào phí thời gian được.
 
“….”
 
Phải biết là trong nguyên tác, nhân vật nam chính vì phần thưởng “hôn” mới chịu thương chịu khó làm bài tập. Bây giờ phần thưởng đều về phần của nhà đầu tư rồi, vì sao đống bài tập này vì sao không đưa cho nhà đầu tư làm đi.
 
— Đương nhiên, câu nói này chỉ có thể xảy ra trong tưởng tượng mà thôi.
 
Một lần nữa Phàn Kỳ giả cười: “Được, tôi có thể.”
 
Tuyến tình cảm đã bị nhân vật nữ chính tự mình “chặt đứt”, bây giờ chỉ còn phân đoạn lại thanh xuân dốc lòng học tập của chủ nghĩa xã hội. Ngày thi Đại học ngày càng gần, áp lực phảng phất như một thanh kiếm treo lơ lửng trên đầu, ai nấy không dám tùy tiện lười biếng.
 
Có lẽ là do yêu đương ngọt ngào làm cho tâm tình dịu lại, tâm thái của Trình Ân Ân vẫn một mực bảo trì rất khá. Đúng là không tránh khỏi việc lo nghĩ, nhưng chỉ cần nhìn thấy dáng vẻ thong dong bình thản của Giang Dự Thành, nôn nóng sẽ giảm bớt đi một chút; được anh ôm hôn một chút, bao nhiêu vất vả cũng cảm thấy như được xoa dịu.
 
Cuối tháng, buổi chiều ngày 26, Thất Trung tổ chức đại hội tuyên thệ 100 ngày trước khi xuất quân, Trình Ân Ân nằm trong những học sinh đại diện lên phát biểu.
 
Từ nhỏ cô đã sợ việc nói chuyện trước mặt người khác, số lần tham gia loại hoạt động này có thể chỉ đếm trên đầu ngón tay, cực kỳ khẩn trương. Bản thảo đã sớm viết xong cũng đã học thuộc lòng rồi, lão Tần giúp cô xem qua nói cô viết không tệ, chuẩn bị thực sự đầy đủ, nhưng đôi chân không kiểm soát được mà mềm nhũn.
 
Nhưng đến khi đứng trên sân khấu diễn thuyết, thực sự là cực kỳ bình tĩnh giống như có kỳ tích.
 
Nhìn bên dưới là một mảng đông nghịt người, hơn nghìn học sinh, lãnh đạo trường học, cùng với đại biểu phụ huynh học sinh. Cô giống như đột nhiên cảm thấy, thì ra những gì khiến mình sợ hãi đến vậy, chẳng qua cũng chỉ có thể.
 

Cô là người cuối cùng lên sân khấu, đám người căn bản đã có chút mệt mỏi uể oải, khi nhìn thấy cô thoáng sốc lại tinh thần.
 
Biểu hiện của Trình Ân Ân vượt xa ngoài dự đoán, tự nhiên trấn định mà diễn thuyết. Khi phát biểu kết thúc, dưới khán đài vang lên một trận vỗ tay cổ vũ cực kỳ nhiệt liệt. Trước khi cô xuống dưới, không biết vì sao, trong đầu thoáng qua một câu, liền thốt ra:
 
“Đừng để bản thân mình trong tương lai hối hận vì hôm nay mình không đủ cố gắng.”
 
Lúc đó Giang Dự Thành đứng dưới sân khấu, nhìn một Trình Ân Ân từ khiếp sợ khẩn trương đến thành thạo điêu luyện, ánh mắt xa xăm.
 
Loại ánh sáng tỏa ra bốn phía này không thuộc về Trình Ân Ân 17 tuổi, trước mặt mọi người đến cả nói chuyện cũng nói lắp. Kể từ khi thừa kế cổ phần của Trình Lễ Dương, gia nhập Ban giám đốc của Thành Lễ, mới chậm rãi luyện được tố chất tâm lý của một người nói chuyện trước đám đông mà không hề luống cuống.
 
Phát huy vượt xa bình thường khiến cho lòng tin của Trình Ân Ân tăng gấp bội. Khi bước xuống sân khấu, khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ, lúc đi ngang qua Giang Dự Thành mắt nhìn thẳng, căn bản không hề nhìn thấy người.
 
Bị anh nắm cổ áo kéo về.
 
“Ai?” Ánh mắt cô ngạc nhiên sáng ngời, “Chú Giang, sao chú lại ở đây?”
 
“Tới nghe em diễn thuyết.” Giang Dự Thành nói.
 
Trình Ân Ân liền có chút ngượng ngùng: “Em nói không tốt lắm.”
 
“Rất tốt, cực kỳ tốt!”
 
Từ khi xảy ra chuyện của Đới Dao lần trước, Hiệu trưởng Lưu dù không bị cách chức, nhưng Giang Dự Thành đã cử một người quản lý đến, ông ta chỉ còn lại cái danh Hiệu trưởng, dù sao thì một ngôi trường hiệu trưởng không thể nào tùy tiện đổi là đổi.
 
Lúc này gặp được Giang Dự Thành hết sức ân cần, không chút keo kiệt khích lệ Trình Ân Ân: “Bạn học Tiểu Trình vẫn vững vàng qua thử thách, tài ăn nói rất lợi hại, trầm bổng du dương lại hết sức giàu tình cảm, các bạn học đều vì lời nói của em mà cảm động! Kỳ thi diễn thuyết lần trước đáng ra nên cho em đi mới đúng, nhất định là có thể giành được giải đặc biệt đem về!”
 
Cái này cũng quá giả dối rồi, nhưng Trình Ân Ân rất kính trọng Hiệu trưởng, nên chỉ khéo léo mà cười một tiếng.
 
“Không có, không có, ngài quá khen.”
 
“Có có, đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong. Bạn học Tiểu Trình thân thể nho nhỏ nhưng năng lượng thật nhiều…”
 
“….”
 
Trong sự thao thao bất tuyệt của Hiệu trưởng Lưu Trình Ân Ân thua triệt để.
 
Giang Dự Thành trực tiếp kéo cô qua: “Đi trước.”
 
Hiệu trưởng Lưu lập tức dừng lại, “Để tôi tiễn hai vị…”
 
Bước chân của ông ta vừa muốn đuổi theo, Phạm Bưu cao lớn lực lưỡng đã bước một bước qua tới, ngăn trở đường đi.
 
“….” Hiệu trưởng Lưu ngượng ngùng cười một cái.
 
Sức mạnh từ đại hội động viên trước khi xuất quân khiến cho tinh thần học tập của Trình Ân Ân thêm mạnh mẽ, học tập vào ban đêm cực kỳ chuyên chú.
 
Lúc mười hai giờ, Giang Dự Thành đẩy cửa phòng của cô ra, Trình Ân Ân mới thoát ra khỏi trạng thái phấn khởi ra, vuốt vuốt ngón trỏ bị đè ép.
 
Thường ngày khi anh tới chắc chắn sẽ thừa cơ hội mà hôn một cái, hôm nay chỉ đứng ngoài cửa nói: “Sáng mai xin nghỉ nửa ngày, anh dẫn em đi một chỗ.”
 
Có đôi khi Trình Ân Ân rất mẫn cảm, cảm giác được so với bình thường anh lãnh đạm hơn một chút, ánh mắt lom lom nhìn anh, nhẹ giọng nói: “Dạ.”
 
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Giang Dự Thành nói xong, liền muốn đóng cửa lại, Trình Ân Ân bỗng nhiên gọi anh lại.
 
Giang Dự Thành dừng lại, quay đầu, Trình Ân Ân chạy đến trước mặt anh, đỏ mặt ngượng ngùng một lát, sau đó nhón chân, ngẩng đầu lên lấy lòng mà hôn lên bờ môi anh.
 
Giang Dự Thành phối hợp cúi đầu, tay phải nâng eo cô chống đỡ.
 
Nhưng chỉ là một nụ hôn thoáng qua, liền buông cô ra.
 
Ban đêm mưa rơi xuống, sáng sớm hôm sau trời hơi tối, nhiệt độ xuống thấp một chút, cái lạnh mùa xuân thật sự là khiến cho người ta khó mà chống đỡ. Trình Ân Ân mặc áo lông lại đội mũ.
 
Sắc mặt của Giang Dự Thành nhìn qua vẫn không tốt như cũ, trên xe vẫn một mực im lặng mà nhìn ra ngoài cửa sổ. Trình Ân Ân cũng không biết rốt cuộc anh đang như thế nào, đột nhiên lãnh đạm như vậy làm cho có chút bất an, một đường đều ngoan ngoãn.
 
Giang Tiểu Sán cũng xin nghỉ nửa ngày, đi theo đến. Nhìn qua cậu bé cũng rất nghiêm túc, bình thường nhảy múa như một con tôm, bây giờ lại cong người trong ngực cô, khó có khi lại tiết kiệm lời như vậy.
 
Điểm này làm cho Trình Ân Ân thêm hiếu kỳ cùng thấp thỏm, chỗ cần đến hôm nay rốt cuộc là nơi nào.
 
Xe đi đến nghĩa trang Nam Sơn, lúc xuống xe mưa đã vơi bớt, nhưng vẫn còn lại cơn mưa bụi liên miên tinh tế mà yếu ớt.
 
Không biết là do sắc trời âm trầm, hay do nghĩa trang trang nghiêm, khi xuống xe, trong nháy mắt tâm tình của Trình Ân Ân giống như bị cái gì đó ngăn trở, ngay cả thở cũng không thở nổi.
 
Giang Dự Thành mở dù ra, dắt tay cô: “Lạnh không?”
 
Trình Ân Ân lắc đầu.
 
Anh không nói gì thêm, dẫn cô bước đi trong cơn mưa đi đến nghĩa trang thê lương mà nghiêm túc.
 
Giang Tiểu Sán tự mình cũng mở ra một cái dù nhỏ, ngoan ngoãn đi theo phía sau.
 
Từng hàng từng hàng mộ bia trầm mặc mà chỉnh tề đứng sừng sững trên núi Nam Sơn. Nơi này phong cảnh yên tĩnh đẹp đẽ, cũng là một nơi tĩnh mịch và an ổn.
 
Trình Ân Ân theo chân Giang Dự Thành bước từng bừng từng bậc đi lên, mỗi một bước giống như đang ném một tảng đá ở trong lòng.

 
Giống như cảm giác hôm trước khi tham gia buổi tang lễ kia.
 
Đi thẳng đến hàng mộ kia, Giang Dự Thành dừng bước, đôi giày Oxford da màu đen giẫm lên tảng đá màu xanh ướt nhẹp trên đường.
 
Anh nhìn vào một ngôi mộ nằm ở chính giữa lẳng lặng nhìn một cái, một lát sau quay đầu nhìn Trình Ân Ân nói: “Qua chỗ đồng cỏ kia chơi đi.”
 
Trình Ân Ân không hiểu, nhưng biết cảm xúc của anh không tốt, vẫn ngoan ngoãn để Giang Tiểu Sán nắm tay, đi về phía thảm cỏ xanh biếc ở hướng ngược lại.
 
Cô không biết hôm nay đến thăm là người có mối quan hệ như thế nào với chú Giang, nhưng ở nhà họ Giang mấy ngày nay, cũng nghe được nhiều người nhắc đến bác Hai trai bác Hai gái – cha mẹ của Giang Trì.
 
Giang Dự Thành không nói cô cũng không hỏi nhiều. Anh dẫn cô đến đây nhưng không cho cô đến đó cùng, chắc là trong lòng có nỗi khổ gì đó, muốn cô đi cùng với anh.
 
Có thể bước trên đồng cỏ, cảm giác này không hiểu sao lại rất quen thuộc khiến cho Trình Ân Ân không ngăn được mà lại suy nghĩ đến chuyện khác. Cô đi theo bản năng đi về phía trước, không hiểu vì sao lại cảm thấy đám đất nhỏ trước mặt có một vườn hoa nhỏ đủ loại.
 
Giang Tiểu Sán giống như đang nói gì đó, nhưng cô không nghe được, một mực đi về phía trước, đi đến đống đất nhỏ —-
 
Một bông hoa màu trắng nhỏ bị mưa tưới ướt đẫm, vẫn ngang nhiên đứng thẳng, ngược lại giọt nước trong suốt càng làm cho cánh hoa rạng rỡ hơn.
 
Trình Ân Ân cúi người hái một bông, quay người, đi về con đường cũ.
 
Vẫn là quay lại con đường đá xanh, cô vẫn chưa dừng lại, trực tiếp đi đến con đường nhỏ được quét dọn sạch sẽ, đi về phía Giang Dự Thành.
 
“Tiểu Ân Ân!” Giang Tiểu Sán có chút nóng nảy kêu lên một tiếng.
 
Bỗng nhiên Trình Ân Ân có cảm giác thanh tỉnh sau khi bị chiếm hữu, mới phát hiện khoảng cách giữa mình và Giang Dự Thành chỉ chừng ba bước chân.
 
Mưa bụi che đi tầm mắt, thấy không rõ ảnh chụp trên bia mộ.
 
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Dự Thành. Một khắc này, Giang Dự Thành nhìn vào ánh mắt cô, giống như bao hàm rất nhiều thứ sâu nặng.
 
Anh đi về phía cô, Trình Ân Ân mờ mịt đưa nhành hoa trắng trong tay cho anh.
 
“Em, em nghĩ…”
 
Cô muốn dâng lên người kia một cành hoa —- Từ trong đáy lòng nổi lên một suy nghĩ, nhưng cô thậm chí còn không biết người nọ là ai.
 
Giang Dự Thành cái gì cũng không hỏi, cũng không hề nói gì, đưa tay nhận, quay người đặt xuống trước ngôi mộ mà khi nãy anh đã đứng đó thật lâu.
 
Trước khi đặt nhành hoa xuống, bó hoa kia được anh chuyển ra bên góc, nhành hoa nho nhỏ yếu ớt lại đặt ở chính giữa.
 
Trong thoáng chốc Trình Ân Ân bỗng nhiên muốn khóc, Giang Dự Thành đi đến, ngăn trở tầm mắt cô, ôm mặt cô kéo vào trong ngực.
 
“Hôm nay có thể khóc.” Anh nói.
 
Nước mắt của Trình Ân Ân liền rớt xuống, nước mắt cô rơi trên âu phục anh để lại một vết tích như một giọt nước mưa.
 
Lần khóc này, mãi cho đến khi rời khỏi nghĩa trang xe đi đến nội thành cũng không ngừng lại.
 
Trình Ân Ân cũng không biết mình bị làm sao, chính là đột nhiên cảm thấy khổ sở không thể hít thở, giống như trời sập, tận thế, cô bị bỏ lại lẻ loi trơ trọi ở một vùng phế tích.
 
Giang Tiểu Sán xuống xe lúc nào cô cũng không biết, mãi cho đến khi Giang Dự Thành nói: “Hôm này không đến trường nữa, có được không?”
 
Đã là chuyện liên quan đến học tập bình thường Trình Ân Ân nhất định sẽ từ chối. Nhưng lần lại “Dạ” một tiếng, giọng nghẹn ngào khiến cho âm thanh kia càng thêm ấm ức.
 
“Đến công ty với anh?”
 
“Dạ.”
 
Lão Trương tài xế vẫn duy trì trầm mặc, im lặng thở dài.
 
Đến lúc đến Thành Lễ xe ngừng ở bãi đỗ xe một hồi lâu, chờ đến khi Trình Ân Ân ngừng khóc. Giang Dự Thành mới dẫn cô xuống xe, trực tiếp đi vào thang máy VIP lên lầu.
 
Người ở phòng Thư ký nhìn thấy hai người chỉ gật đầu cung kính chào hỏi, không ai để lộ ra bất kỳ vẻ gì là ngoài ý muốn.
 
Thành viên nơi này giống như là người cũ đã làm ở đây được vài năm, đã nhìn thấy qua sự ân ái như hình với bóng của hai người.
 
Khi còn chưa kết hôn, Trình Ân Ân cũng chỉ là cổ đông lớn thứ hai, không phải là “Thành viên hội đồng quản trị Trình”. Gần như mỗi ngày cô đều đi theo Giang Dự Thành đi đến công ty, cũng không có làm gì, cũng mặc kệ tất cả giống như một con trùng theo đuôi mà lẽo đẽo theo anh. Đi làm cùng nhau đến, tan tầm cùng nhau đi. Những lúc Giang Dự Thành họp hành hay phải đi gặp khách hàng, cô sẽ một mình đợi ở văn phòng, im lặng hoặc đọc sách hoặc chơi trò chơi.
 
Những nhân viên cũ dũ nhiên đều biết Trình Lễ Dương, cũng biết được “Thố ti hoa (*)” tuyệt đỉnh này chính là em gái của anh ấy. Nhưng “ân ái” đến mức độ này trong mắt kẻ khác là gánh nặng, có người hâm mộ cũng có kẻ nói mát mẻ:
 
Nào là “Cô bạn gái này của Giang tổng thật là quá gấp gáp rồi, một chút không gian cũng không có, thế này thì đàn ông nào mà chịu được?”
 
Nào là “Cô nàng chắc chỉ mới 18, không cần đi học sao, trở thành dạng như thố ti hoa thế này cũng quá khoa trương rồi.”
 
Hay là “Cái này rõ ràng không phải là bạn gái, rõ ràng là đứa trẻ to xác!”
 
(*)菟丝花 – Thố ti hoa, còn có tên đáng sợ khác là “Sợi tơ của quỷ”, “Thòng lọng giết người” hay “Quỷ hút máu”… Nhìn bên ngoài thân của hoa lồng đèn vàng mềm mịn, phát triển rất nhanh, có một giác mút bám lên thân cây chủ, và lấy chất dinh dưỡng từ thân cây chủ, sau đó cây chủ vì đó mà từ từ chết đi như bị treo cổ (Theo Baidu).
 
*
 
Vào thời điểm đó chủ đề được bàn luận nhiều nhất chính là Trình Ân Ân. Bản thân cô có nghe được một chút nào hay không thì không ai biết được. Tóm lại cô vẫn tiếp tục làm trùng theo đuôi, tiếp tục tắm các loại ánh mắt ghen ghét hâm mộ cũng như xem thường.
 
Loại tình huống này vẫn tiếp tục cho đến khi cô có thai.
 
Có lẽ là do thân thể bất tiện, cũng có thể là do chưa kết hôn nhưng đã có con không phải là chuyện hay ho gì, nên cô biến mất một khoảng thời gian.
 
Có lẽ là một hay hai năm, cũng có lẽ là hai ba năm, lúc cô trở lại đã trở thành “Giang phu nhân”, cũng là thành viên của ban quản trị.
 
Có con rồi khiến cho cô không thể tiếp tục làm trùng theo đuôi Giang Dự Thành nữa, nhưng cô vẫn thường xuyên đến, vẫn không tham dự vào công việc như cũ, phần lớn thời gian chính là ở trong văn phòng của Giang Dự Thành.
 
Thố ti hoa yếu đuối đã sinh trưởng, thời gian dần trôi lại trở thành một người vượt trội khiến cho người khác phải cúi đầu.
 
Không còn ai còn dám nói ra nói vào. Đứa trẻ to xác? Đừng có đùa, vị “đứa trẻ to xác” này nhìn có vẻ yếu đuối, nhưng lại không dễ lừa gạt.
 
Không phải lần đầu tiên đến văn phòng làm việc của Giang Dự Thành, lần trước là không dám nhìn loạn, nhưng lần này là không có tâm tình tham quan.
 
Giang Dự Thành để Trình Ân Ân ngồi ở trên ghế salon, gọi thư ký mua gà rán, pizza, bánh gato cùng với trà sữa, đem hết những món ngon đến, còn cho cô một cái máy tính bảng chơi trò chơi.
 
Khóc xong một trận khóc không hiểu nguyên do, cũng không biết mình vì sai lại khóc, cảm xúc của Trình Ân Ân không cao, nhưng vẫn xem như bình thường.
 

Giang Dự Thành vừa đến đã xoay như chong chóng, một lúc lại họp với các quản lý, mặt bàn còn có một đống văn kiện do thư ký đưa vào.
 
Trình Ân Ân không dám làm phiền, tự mình chậm rãi ăn đồ ăn, đeo tai nghe xem video.
 
Giữa trưa cơm do thư ký đặt, Giang Dự Thành cùng với Trình Ân Ân ăn chung, trong bụng cô còn quá nhiều đồ ăn vặt, không ăn được bao nhiêu.
 
Ăn no xong đi rửa tay, toilet trong phòng làm việc cũng xa hoa mười phần. Nhưng mà đây là toilet của một người đàn ông, khiến cô rất thẹn thùng, cúi đầu không dám nhìn loạn.
 
Lúc ra đã được dọn dẹp sạch sẽ, Giang Dự Thành cũng không có mặt ở đây, có một tờ giấy rơi trên mặt đất, cô đi đến nhặt lên, đoan đoan chính chính mà đặt lên bàn làm việc.
 
Ghế giám đốc được làm bằng da thật nhìn ra rất thoải mái, cô nhìn vài lần, thực sự cầm lòng không đặng mà tò mò ngồi lên thử một lần.
 
Đúng là rất dễ chịu.
 
Cô xoay một vòng, lúc quay lại đụng đến đôi mắt cười nhưng không cười của Giang Dự Thành thì giật nảy mình.
 
Lập tức giật bắn người đứng lên, đứng ra sau ghế nói: “Xin lỗi.”
 
“Thoải mái không?” Giang Dự Thành buông cặp văn kiện màu xanh dương trong tay xuống, vòng qua bàn làm việc, đi tới.
 
Trình Ân Ân gật đầu.
 
“Vậy ngồi lên đi.”Giang Dự Thành kéo cô ngồi xuống ghế, ngồi xuống một lần nữa.
 
Trình Ân Ân có chút ngượng ngùng, lại cảm thấy rất mới lạ, loại cảm giác này chính là cảm giác ông chủ của anh.
 
Chờ cô thoải mái xong, Giang Dự Thành bỗng nhiên cầm tay vịn ghế xoay một cái, đưa cô chính diện về phía anh. Sau đó hai tay chống lên tay vịn, cúi người.
 
Trình Ân Ân liền biến thành một con thỏ đang bị nhốt trong lồng.
 
Văn phòng kiểu này chính là một nơi đứng đắn nghiêm túc, làm cho Trình Ân Ân có chút khẩn trương, nhìn chầm chầm anh ngày càng đến gần, thình lình nói ra một câu: “Chú… chú làm càn.”
 
“…” Giang Dự Thành cười ra tiếng.
 
Trình Ân Ân có chút xấu hổ, đây là cái gì vậy, cô có phải là bị bệnh rồi không.
 
Giang Dự Thành rất ít cười, cho dù là kiểu cười khi bị chọc này cũng chỉ là thoáng qua liền biến mất. Anh cười xong, đưa tay nắm cằm của Trình Ân Ân, đánh giá khuôn mặt cô.
 
Nhìn qua cũng không sa sút.
 
Lúc anh hôn xuống, Trình Ân Ân muốn tránh, nhỏ giọng nói: “Sẽ bị người khác nhìn thấy….”
 
“Bây giờ biết sợ rồi?” Giang Dự Thành ý vị không rõ nói.
 
Trước kia hận không thể tuyên bố chủ quyền trước mặt mỗi người, cực kỳ thiếu thốn cảm giác an toàn, tính áp đảo đánh bại sự xấu hổ. Thời gian đó, mỗi ngày cô đều đợi anh trong văn phòng, những chuyện so với hôn môi còn quá mức hơn cũng đã làm.
 
Chung quy là Trình Ân Ân không thể nào cự tuyệt anh, bị anh chặn ở trên ghế hôn cực kỳ vững chắc.
 
Nụ hôn của anh dù là ngang ngược hay dịu dàng, gió táp mưa rào hay nhẹ nhàng Trình Ân Ân đều đã thử qua, nhưng hôm nay lại cực kỳ khác biệt. Trong đó cô nhận ra được sự trấn an.
 
Nhưng hôn nhau trong văn phòng cảm giác kích thích cùng với cảm giác tội ác đều chiếm cứ thần kinh cô, khiến cô hết sức khẩn trương nên người cứng ngắc.
 
“Thả lỏng một chút.”
 
Giang Dự Thành nâng đưa ra phía sau cổ cô, ngón cái rất có kỹ xảo mà xoa nhẹ mấy lần, Trình Ân Ân lập tức mềm xuống.
 
Lúc Giang Dự Thành cạy mở hàm răng cô, ý nghĩ muốn trấn an của nụ hôn này không còn tồn tại.
 
Mỗi lần hôn, cho dù là ấm áp hay háo hức, Trình Ân Ân là người tận hưởng nhưng vẫn bị đèn né, mỗi lần đều bị anh điều khiển xuôi theo tâm tình của anh.
 
Nhưng lần này: Ở trong văn phòng sáng sủa sạch sẽ, dựa vào ghế ông chủ làm bằng da thật, anh đứng trước người cô… không khỏi quá mức sắc tình rồi.
 
Cô luôn trốn tránh, Giang Dự Thành liền bắt cô trở lại, người đàn ông không khỏi trêu chọc, lần thứ hai bị kéo về, bầu không khí liền thay đổi.
 
Lúc tiếng gõ cửa vang lên, Trình Ân Ân đang tay chân đấm đá loạn xạ liều mạng đẩy bàn tay đang có ý đồ luồn vào quần áo mình ra.
 
May mà Giang Dự Thành vẫn còn lý trí, lúc người bên ngoài gõ cửa lần thứ ba buông cô ra, ngồi dậy, đồng thời quay cái ghế lại đưa lưng về phía của.
 
“Vào đi.”
 
Phương Mạch Đông đẩy cửa đi vào. Buổi chiều anh ra ngoài làm việc, lúc trở về còn chưa kịp nghe người khác nói gì, lúc vào cửa đã nhìn thấy Giang Dự Thành đứng bên cạnh bàn, trên vạt áo bên phải tây trang màu đen còn in một nửa dấu giày….
 
Lại nhìn đến cái ghế dựa đang xoay qua chỗ khác, lập tức đoán được bảy tám phần, vì thế không bước vào chỉ đứng tại chỗ nói: “Vạn tổng đã đến, đang chờ ở phòng họp, có cần hoãn lại mười lăm phút không?”
 
“Không cần.”
 
Ánh mắt anh thoáng xuống bên kia, Giang Dự Thành liền biết có chuyện gì xảy ra, không cúi đầu nhìn tiện tay phủi phủi hai lần, bình thản ung dung nói: “Tôi lập tức đi qua.”
 
“Vâng.” Phương Mạch Đông một chút cũng không nhìn thêm, quay người đi ra ngoài.
 
Trình Ân Ân cuộn tròn hai chân, giấu cả người mình trên ghế, mặt đỏ bừng, hô hấp cũng không dám dùng sức.
 
Giang Dự Thành đi vào nhà vệ sinh sửa sang một chút. Lúc đi ra thấy cô vẫn còn duy trì tư thế kia, giống như bị đóng đinh, sắc mặt một chút cũng không buông lỏng.
 
Anh đi qua, phảng phất Trình Ân Ân mới hoàn hồn, nhìn anh một chút, giống như có chút bất mãn.
 
“Chuyện gì vậy?” Giang Dự Thành xoay người, thấp giọng hỏi.
 
“Chú…” Nhiệt độ trên mặt của Trình Ân Ân tiếp tục tăng lên cao, có chút hoang mang, “Vừa nãy chú véo em hả? Đau quá?”
 
Ánh mắt của Giang Dự Thành hướng xuống: “Nơi đó?”
 
Trình Ân Ân do dự, không biết có nên nói không. Chỗ đó cảm thấy quá khó xử rồi, nhưng mà đau mấy phút rồi nhưng không hết, còn có chút cảm giác kỳ quái.
 
“Tê….tê…”
 
Bản thân mình sờ chỗ nào, dĩ nhiên là Giang Dự Thành viết rõ, nhưng nhìn bộ dáng này của cô không nhịn được mà trêu cô.
 
“Tê ở đâu?”
 
Giọng nói của Trình Ân Ân yếu ớt như muỗi kêu: “Tê… ở ngực…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.