Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Chương 56


Đọc truyện Vợ tôi bị tinh thần phân liệt – Chương 56:

Phương Mạch Đông đưa một ly cà phê nóng từ ghế trước, Phạm Bưu khởi động xe, nhẹ nói một câu: “Về nhà thôi.”
 
Trình Ân Ân ôm ly cà phê nóng, cả trong tay lẫn trong lòng đều ấm áp cực kỳ.
 

 
Thật ra giây phút ngồi lên xe, thật sự có một loại cảm giác về nhà.
 
Giang Tiểu gia vẫn một mực ở nhà, chờ đến mức vội vàng đến không nhịn được, cực kỳ thiếu kiên nhẫn, nhổ hết tất cả những hoa tươi đang cắm trong bình ra. Vô cùng tàn nhẫn bứt những cánh hoa, ngay cả hoa cúc bóng bàn cũng không bỏ qua.
 
Cửa thang máy vừa mới mở ra, Trình Ân Ân liền đối diện với một cơn mưa hoa chào đón.
 
“Surprise~ Hoan nghênh Tiểu Ân Ân về nhà!”
 
“……”
 
Trình Ân Ân nhìn cánh hoa đủ màu sắc rơi trên đầu mình, mỉm cười.
 
Thật tốt, về nhà rồi.
 

 
Giang Dự Thành rũ mắt, nhặt một cánh hoa hồng đỏ từ trên áo xuống, nắm trong tay.
 
Trình Ân Ân phủi phủi cánh hoa từ trên đầu xuống, nghe thấy anh nói: “Đưa tay.”
 
Cô không hề nghĩ ngợi gì ngoan ngoãn đưa tay tới, ngón tay thon dài đặt một cánh hoa mỏng manh vào trong lòng bàn tay cô.
 
Trình Ân Ân vô thức nhìn cánh hoa kia.
 
Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp rơi xuống từ phía trên đỉnh đầu: “Hoan nghênh về nhà.”
 
Trong thoáng chốc cô thực sự không có tiền đồ mà muốn khóc, trong lòng đặc biệt cảm thấy ấm áp.
 
Gian phòng vẫn giữ nguyên dáng vẻ ban đầu, một chút cũng không thay đổi. Trình Ân Ân lấy sách từ trong cặp ra, mở đèn bàn lên. Trong nháy mắt như quay về một tuần trước, phảng phất như cô chưa từng rời đi.
 
Giang Tiểu Sán đi vào, đứng sau lưng cô, đầu chống lên bả vai cô cọ cọ, lẩm bẩm: “Hôm nay em muốn ngủ với chị.”
 
Đề toán còn hai bài chưa làm xong, nhưng Trình Ân Ân bỗng nhiên không muốn làm tiếp, trở tay sờ sờ lên mái tóc bù xù của cậu bé nói: “Được thôi. Vậy em đi tắm rửa đi, chị cũng đi tắm. Tí nữa gặp.”
 
Giang Tiểu Sán lập tức co cẳng vọt ra bên ngoài: “Ai tắm chậm hơn người đó là chó con!”
 
Trình Ân Ân đứng lên khỏi ghế, nhanh chóng mở tủ quần áo ra cầm lấy đồ ngủ chạy vội vào trong phòng tắm.
 
“….”
 
Giang Dự Thành nghe thấy được âm thanh ồn ào hai phòng bên cạnh, cởi cà vạt ra.
 
Chung cư mấy ngày nay yên yên tĩnh, vì Trình Ân Ân trở về một lần nữa mà náo nhiệt lên.
 
Lúc Giang Dự Thành ở trong thư phòng làm việc, không đóng cửa, âm thanh líu ra líu ríu tiếng cười hi hi ha ha từ gian phòng bên cạnh không ngừng truyền đến. Bình thường, giờ này Giang Tiểu Sán nên ngủ từ sớm, nhưng hôm nay cậu bé phấn khởi, Giang Dự Thành cũng chiều theo cậu.
 
Yên tĩnh lại đã là một tiếng sau. Đồng hồ đã qua khỏi 0 giờ, anh trả lời xong một email, khép máy tính lại, nhéo nhéo mi tâm.
 
Đứng dậy rời khỏi thư phòng, nhẹ nhàng chậm chạp bước chân không chút tiếng động đi đến cửa phòng Trình Ân Ân, mở cửa.
 
Trên giường, không biết trước khi đi ngủ hai người chơi trò gì, đầu đối đầu, ngủ thành một góc nhọn. Chăn mền thì một nửa nằm trên mặt đất, một chân của Giang Tiểu Sán chui ra khỏi chăn, treo ở mép giường.
 
Giang Dự Thành đi đến, nhét chân của cậu trở về. Sau đó vòng qua chỗ Trình Ân Ân, kéo chăn lên đắp kín.
 
Ánh sáng trong phòng mờ mờ, cô ngủ rất an ổn, khoé miệng mang theo ý cười, ngón tay nắm vuốt một góc của cái gối theo thói quen.
 
Giang Dự Thành xoay người nhìn một lát, nhẹ nhàng hôn xuống một cái trên trán cô.

 
Lúc ngồi dậy, nhìn thấy bên kia Giang Tiểu Sán thức giấc, lặng lẽ mở to đôi mắt đen bóng. Cậu bé cười với Giang Dự Thành, âm thanh rất nhẹ: “Ba, ba có ghen tị với con không?”
 
“….”
 
Giang Dự Thành gõ vào đầu cậu bé một cái đầu, “Ngủ đi.”
 
Cuộc sống hàng ngày trở lại như lúc ban đầu, một lần đi rồi trở về này, ngược lại làm cho tự trong đáy lòng của Trình Ân Ân xem nơi này là nhà.
 
Cuối năm, công ty có nhiều việc, các loại xã giao cũng nhiều, Giang Dự Thành cũng không thể làm gì khác, dẫn hai người về nhà họ Giang trước.
 
Mấy ngày này, Trình Ân Ân đều rất ngoan ngoãn nghe lời, trước kia cũng ngoan, nhưng sau lần trở về này đặc biệt ngoan ngoãn.
 
Giang Dự Thành muốn để cô ăn Tết ở nhà họ Giang, cô cũng không phản đối, chỉ là trên đường đi về nhà họ Giang, lo lắng quấy rầy ông bà Giang.
 
Nhưng mà khi đến nhà họ Giang, lúc bước vào, Hứa Minh Lan cùng với Giang Phổ Uyên đều ngồi ở phòng khách, hai vợ chồng lão đại Giang Dư Đường cũng ở đó.
 
Hứa Minh Lan nhìn thấy bọn họ, đặt tách trà xuống, cười nhìn Giang Phổ Uyên nói một câu: “Thì ra là Ân Ân cùng với Sán Sán trở về.”
 
Mười phần tự nhiên, giống như cô căn bản là thành viên của gia đình này.
 
Trình Ân Ân thiếu chút nữa khóc rống lên.
 
“A~ Bà nội của con!” Giang Tiểu Sán nhào tới chỗ Hứa Minh Lan, giống như một con chó mà cọ cọ một hồi, làm cho bà cười ha ha không ngừng.
 
Giang Phổ Uyên đang trò chuyện gì đó với Giang Dư Đường, dừng lại, hỏi: “Còn ta thì sao?”
 
“A~ Ông nội của con!” Giang Tiểu Sán đưa chân tới, giày cũng không cởi ra, trực tiếp gác qua đùi ông.
 
Trình Ân Ân đã nghe Giang Tiểu Sán nói qua, ông nội của cậu bé làm Chính trị, cấp Tỉnh nhưng người đã rút lui khỏi tuyến đầu nhiều năm rồi. Bây giờ trong những người đứng đầu của những thành phố chủ chốt đều là những học trò tâm đắc của ông.
 
Nhưng lão gia tử này tuy là tướng mạo có vẻ nghiêm khắc, nhưng lại không hề kiêu ngạo, bàn chân của Giang Tiểu Sán vỗ vỗ lên cẳng chân, ông cũng không để ý chuyện bị dính một mảng bụi bẩn trên quần.
 
Trình Ân Ân khéo léo chào hỏi: “Chào ông bà nội.” Sau đó chuyển qua hai vị chưa từng gặp mặt kia, “Chào bác trai, bác gái.”
 
Tuy chuyện cô bị “bệnh” trong nhà người nào cũng biết, nhưng trước mặt bị gọi như thế, khiến cho vai vế anh chị cả bỗng nhiên tăng lên một bậc, Giang Dư Đường cùng với Tống Nhân Hoa không khỏi sửng sốt một chút.
 
Tống Nhân Hoa rất thân cận với Trình Ân Ân, cười nói: “Lại đây ngồi đi.”
 
Xem ra cô cực kỳ hiền lành, Trình Ân Ân nhìn Giang Dự Thành một chút, nghe anh nói “Đi đi”, liền ngoan ngoãn đi đến đó ngồi.
 
“Dự Thành nói, em đang học lớp 12?” Tống Nhân Hoa đưa miếng táo vừa gọi xong cho cô.
 
Trình Ân Ân nhận lấy, gật gật đầu: “Dạ.”
 
Tống Nhân Hoa cười. Năm đó, chuyện Trình Ân Ân bỏ học giữa chừng cũng không phải là bí mật, sau khi bệnh thì quay trở về tiếp tục việc học, cũng không phải là chuyện gì xấu.
 
“Vậy thì lớn hơn so với Tiểu Trì một lớp, nó học lớp 11.”
 
“Thằng nhóc kia,” Hứa Minh Lan thở dài, “Suốt ngày chẳng có lúc nào đường hoàng tử tế, kỳ thi này lại đội sổ.”
 
Không khéo lời này vừa vặn bị Giang Trì đi xuống lầu nghe được.
 
Cậu đang mặc một cái áo cao bồi, bên trong là một cái áo len cổ tròn dài tay màu đen, trên cổ có họa tiết nhỏ, không lôi thôi mà cũng chẳng tính là thực sự chỉnh chu, chính là chống lại được cái lạnh của mùa đông.
 
“Bà nội, bà nói như vậy con có thể rất thương tâm đó. Con tiến bộ, sao bà nội không động viên con?
 
“Vị trí thứ ba hay thứ tư từ dưới đến lên có khác nhau sao?”
 
“Có nha, khác nhau chính là, hiện tại con đã bị đá ra khỏi top ba.” Giang Trì nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
 
Hứa Minh Lan giận liếc cậu một chút, “Con nha, cả nhà chúng ta có mỗi mình con là một đứa học hành chẳng ra gì thôi. Con hỏi bác cả của con xem, chú Tư của con lúc đi học lúc nào mà chẳng đứng đầu.”

 
“Không phải là con bận bịu việc đánh nhau, không có tâm tư học hành hay sao.” Giang Trì cúi đầu nghịch camera, không để ý nói.
 
Giang Dư Đường cười một tiếng: “Chú Tư của con lúc trước khi đi học cũng đánh nhau, nhưng vẫn đứng nhất như thường.”
 
“Hả?”
 
Trình Ân Ân đang gặm táo, lập tức quay đầu, quay đầu nhìn xuyên qua hai người nhìn đương sự.
 
Hai chân của Giang Dự Thành gác lên nhau, dáng vẻ bình tĩnh nhàn nhã ngồi đó, ánh mắt đảo qua thấy vẻ mặt tràn ngập hiếu kỳ của cô nói: “Lo ăn đi.”
 
Trình Ân Ân rụt về.
 
Thì ra khi còn bé, chú Giang cũng đánh nhau nha. Chẳng trách vì sao lại giống xã hội đen như vậy.
 
Giang Trì từ nhỏ đã không có cha mẹ, do hai ông bà nội tự tay nuôi nấng, rất thương yêu. Nhưng mà cậu rất chi là nghịch ngợm, ngang bướng, mắng không nghe. Còn đánh, ông bà nội không xuống tay được, cho nên mỗi lần gây ra tai họa gì, đều là chú Tư của cậu phụ trách việc đánh đòn.
 
Nghe xong lời này, Giang Trì lập tức giơ ngón cái lên nói: “Chú Tư của con thiên phú dị bẩm, không thể vượt qua.”
 
Giang Dự Thành: “….”
 
Mái tóc vì tĩnh điện nổ lạch tạch mấy tiếng, Giang Tiểu Sán bỗng nhiên ngồi xuống, liếc mắt nhìn Giang Trì: “Anh hai, Tiểu Ân Ân thi cuối kỳ cũng hạng nhất đó.”
 
“Có thật không?” Giang Phổ Uyên vui vẻ, “So với thằng nhóc ngu ngốc này mạnh hơn.”
 
Chủ đề đột nhiên chuyển dời đến người mình, Trình Ân Ân lập tức ngồi ngay ngắn chỉnh tề, khiêm tốn khoát tay nói: “Con thi cũng không tốt lắm, môn Toán chỉ vừa vặn qua 100 điểm thôi.”
 
Điểm số hơn so với người xếp thứ hai chính là nhờ vào những môn học khác thi tốt mà thôi.
 
“So với con cũng không kém hơn quá nhiều.” Giang Trì mặt dày vô sỉ nhe răng cười.
 
Sau đó thừa dịp những người khác đang im lặng nhìn chăm chú, nắm lấy dây đeo của máy ảnh, “Con đi ra ngoài một chuyến.”
 
“Rạng sáng mới về, giờ lại đi đâu?”
 
Giang Trì không quay đầu lại: “Nha đầu nhà họ Thẩm chết tiệt kia sắp bị đuổi ra khỏi cửa. Cảnh tượng hoành tráng như vậy, dĩ nhiên là con phải đi tham gia náo nhiệt rồi.”
 
Nghe được mấy chữ nhà họ Thẩm, hai ông bà Giang cùng với vợ chồng Giang Dự Đường đều im lặng.
 
Giang Dự Thành người nãy giờ kiên trì không lên tiếng lúc này mới mở miệng, nhắc nhở: “Chuyện nhà họ Thẩm, con đừng tham gia vào.”
 
“Biết rồi, con chính là đi ghi lại video, giữ làm kỷ niệm.”
 
Người trong nhà đặc biệt dọn dẹp một căn phòng khác cho Trình Ân Ân. Vì đây là phòng khách nên cách phòng của Giang Dự Thành cùng Giang Tiểu Sán một khoảng khá xa.
 
Sáng sớm hôm sau, Trình Ân Ân còn chưa tỉnh ngủ, bị tiếng gõ cửa quấy rầy giấc mộng, vội vàng trả lời, xuống giường chạy đến mở cửa.
 
Giang Dự Thành áo mũ chỉnh tề đứng ngoài cửa, nhìn thấy đầu tóc rối bù của cô một chút, đưa tay vuốt vuốt.
 
“Mấy ngày nay ngoan ngoãn ở lại đây, không được chạy loạn. Có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
 
Trình Ân Ân gật đầu: “Biết rồi.”
 
Giang Dự Thành thu tay lại: “Tôi đi đây.”
 
Trình Ân Ân gật đầu một lần nữa, còn quơ quơ bàn tay.
 
“Quay về ngủ đi.” Anh đứng không nhúc nhích.
 

“Dạ.” Trình Ân Ân chậm rãi giữ cửa đẩy qua, không có đóng lại hoàn toàn, chừa một khe hở liền dừng lại, nhìn anh từ bên trong. Giang Dự Thành cũng cách cái khe hở đó, nhìn cô chằm chằm.
 
“…”
 
Cũng không hiểu vì sao lại đối mặt với nhau theo cách không ai hiểu được này.
 
Một phút sau, Giang Dự Thành bỗng nhiên đẩy cửa ra một chút, đưa tay đến khuôn mặt cô nhéo nhéo.
 
Sau đó, trong lúc Trình Ân Ân có chút kinh ngạc, chưa kịp mở miệng nói gì, cửa được đóng lại, lần này đã kín kẽ.
 
Chuyến đi lần này của Giang Dự Thành chính là ba ngày, đến Giao thừa mới về.
 
Trình Ân Ân ở lại nhà họ Giang, hoàn toàn không cảm thấy không thoải mái như tưởng tượng. Cô phát hiện người nhà của chú Giang đều rất tốt, đối với cô cũng rất tốt. Mỗi ngày cô vẫn như cũ mà làm bài tập, chơi cùng Giang Tiểu Sán, ngẫu nhiên nói chuyện cùng những người khác. Mặc dù nhiều lúc cô chỉ yên tĩnh ngồi một bên nhìn mọi người nhưng cô rất thích không khí của nhà họ Giang.
 
Đây mới là một gia đình.
 
Người đồng lứa duy nhất chỉ có mỗi một vị Giang Nhị ca —- Lần đầu tiên gặp mặt gọi là anh Giang Trì. Hiện tại biết so với mình cậu còn nhỏ hơn một lớp, liền gọi tiếng em, nhưng Giang Trì không vui, nói cô gọi là anh, mỗi lần gọi cậu đều đáp lại rất nhiệt tình.
 
Hôm đó cậu đến nhà họ Thẩm xem náo nhiệt, đến cùng cũng nhìn được chuyện kia.
 
Trình Ân Ân không hiểu nhà họ Thẩm xảy ra chuyện gì, chỉ mơ hồ nghe nói, một cô bé hơn mười năm nói đuổi liền đuổi ra ngoài.
 
Cô bé kia cùng tuổi với Giang Trì, là bạn học, từ nhỏ đã cùng nhau vật lộn mà lớn lên, kết quả —- Theo như những gì chính miệng của Giang Thiếu gia cung cấp, người nhà họ Thẩm thực sự quá ác tâm, sự tình còn được làm quá mức quyết tuyệt. Gần sang năm mới đuổi một cô gái nhỏ chưa thành niên ra ngoài, cậu nhìn không được, chính nghĩa, mở miệng nói vài lời công đạo.
 
Sau đó… liền bị người ta cáo trạng bẩm báo với người nhà.
 
Mấy ngày nay bị ‘cấm túc’, từ sáng đến tôi đều uốn éo ở trong phòng mình chơi game, cùng với một Trình Ân Ân chăm chỉ chịu khó tạo ra một sự so sánh rõ ràng.
 
Hứa Minh Lan chọc chọc cái trán của cậu, quở trách: “Sao con không học tập Ân Ân một chút, lấy tinh lực của con đặt vào việc học hành đi.”
 
Giang Trì bị cằn nhằn đến phiền: “Cô ấy còn tâm tư làm bài tập sao? Bà nội chờ đó, con đảm bảo sẽ làm hư cô ấy.”
 
“….”
 
Ban đêm khi Trình Ân Ân đang làm bài thi Ngữ văn, Giang Trì đến tìm cô, cánh tay chống lên khung cửa, mặt mày cười xấu xa: “Đến đây, em gái, anh Hai nói chuyện tâm tình với em.”
 
Giang Tiểu Sán ghé vào trên giường Trình Ân Ân đọc truyện, nhìn cậu một cái nhìn cực kỳ xem thường.
 
Sau đó nói: “Anh Hai, sau này anh sẽ hối hận.”
 
Chờ đến khi mẹ cậu bé hồi phục, khẳng định sẽ thu thập tên cháu trai bất hiếu thừa cơ chiếm tiện nghi này.
 
Giang Trì nghênh ngang đi đến, gác một tay lên vai cậu bé.
 
Giang Tiểu Sán lập tức liều mạng giãy dụa, vừa gân cổ lên gào: “Cứu mạng! Anh Hai giết người rồi! Ông nội! Bà nội! Nguy cơ của Sán Bảo Nhi đến gần rồi.”
 
“Hừ.” Giang Trì vỗ mông cậu bé một cái, trực tiếp cưỡng ép người về phòng, ném lên giường, “Em ở đây tự mình chơi một lát, anh với mẹ em có chuyện quan trọng muốn nói.”
 
“Em gọi điện thoại cho ba em.” Giang Tiểu Sán uy hiếp.
 
“Gọi đi,” Giang Trì tay đút túi, “Nói cho chú Tư, vì giúp chú ấy sớm có ngày nối lại tình xưa với thím nhỏ, anh đây nhọc lòng lo lắng, dốc hết tâm huyết! Em xem chú ấy vô dụng không, nửa năm rồi mà một chút tiến triển cũng không có, ném đi mặt mũi của đàn ông nhà họ Giang chúng ta. Không còn cách nào khác, anh đây đành phải ra tay.”
 
“Vậy được.” Giang Tiểu Sán nhìn thấy khả năng hỗ trợ của cậu, quyết định tin cậu một lần.
 
Hai anh em này mặc dù hơn kém nhau gần mười tuổi, ngày ngày đấu võ mồm với nhau, có đôi khi còn đánh một trận. Trình Ân Ân Ân biết hai người có tình cảm tốt, nhưng vẫn đi theo ra.
 
Mới đi tới nửa đường, Giang Trì bước ra, tay cắm túi đi đến, nói: “Có hứng thú tâm sự về chú Tư của tôi không.”
 
Ánh mắt của cậu ý vị thâm trường, giống như nhìn thấy được tâm tư nhỏ của cô, Trình Ân Ân có cảm giác quẫn bách không chốn che thân. Cố gắng giả vờ trấn định đi theo cậu vào phòng.
 
Giang Trì dựa vào bàn học, tiện tay cầm lấy bài thi cô làm được một nửa, nhìn qua hai lần liền buông xuống.
 
“Có phải cô thích chú Tư của tôi?”
 
Trình Ân Ân nghĩ đến khả năng cậu đoán được nhưng không ngờ cậu lại trực tiếp như vậy, sửng sốt. Sau đó cả khuôn mặt cùng với lỗ tai, lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy đỏ lên.
 
“Không có, không có.” Cô nói.
 
Giang Trì vui vẻ, thím nhỏ của cậu năm 17 tuổi như vậy sao? Thật đáng yêu, trách không được chú Tư của cậu cầm lòng không đặng.
 
“Cái dáng vẻ này của cô, không có chút thuyết phục nào.” Cậu khoanh tay, vừa bình tĩnh vừa nghiêm túc nhìn cô.
 

Trình Ân Ân cắn môi một cái, xấu hổ vô cùng.
 
“Tôi không thể thích.” Giọng nói của Trình Ân Ân rầu rõ, không chỉ là thẹn thùng mà còn là mất mát.
 
“Vì sao?” Giang Trì nhướng mày, “Chú Tư của tôi cũng không phải là người quái dị, thích chú ấy rất mất mặt?”
 
Trình Ân Ân vân vê ngón tay, im lặng một hồi mới nói: “Trong lòng chú ấy đã có người.”
 
“Có người? Ai?” Giang Trình hết sức ngạc nhiên, hoặc có thể nói là hưng phấn.
 
Trình Ân Ân tiếp tục vân vê ngón tay: “Vợ chú ấy.” Ngừng lại, sửa lại cho đúng, “Vợ trước.”
 
“….” Giang Trì còn tưởng có thể nghe được chuyện gì kinh thiên động địa, trong nhất thời không phản bác được.
 
“Chính chú ấy nói?”
 
“Ừ.”
 
Một lần nữa Giang Trì lâm vào trầm mặc.
 
Chú Tư của hắn không phải là một người ngốc nghếch, sao đang êm đẹp nói với cô ấy cái này làm gì, tự tìm đường chết.
 
“Cũng không hẳn.” Cậu nói.
 
Trình Ân Ân ngẩng đầu.
 
Giang Trình nhìn cô: “Cô thích chú ấy, sao lại không nói cho chú ấy?”
 
Trình Ân Ân nghĩ nghĩ, lắc đầu.
 
Biết rõ không có kết quả, sao phải nói ra?
 
Tự mình cẩn thận từng li từng tí che giấu kỹ, nói ra càng thêm khó xử. Chú Giang tốt như vậy, cô không muốn mất đi chú ấy.
 
Mấy cô gái nhỏ sao lại thích dài dòng như vậy không biết.
 
Giang Trì hừ một tiếng, cúi người xuống một chút: “Can đảm một chút, tin tưởng tôi, cũng chưa chắc chú ấy sẽ không tiếp nhận em.”
 
Trình Ân Ân không nói lời nào.
 
Dừng lại một chút, Giang Trì đi về phía trước: “Nói như vậy, nếu như ngày mai vợ trước của chú ấy trở về, em không còn cơ hội nói nữa, cả đời sẽ không hối hận?”
 
Trình Ân Ân sửng sốt, há hốc miệng, giọng nói yếu ớt: “Ngày mai… liền trở về sao?”
 
“….Tôi chỉ là ví dụ một chút.”
 
Bỗng nhiên Trình Ân Ân có chút bối rối.
 
Cô đã từng toàn tâm toàn ý hy vọng, chú Giang có thể tìm được vợ chú ấy về, một nhà ba người tiếp tục cuộc sống hạnh phúc. Nhưng giờ khắc này chân chính xảy ra — Mặc dù chỉ là một ví dụ, cô phát hiện bản thân mình thật ra không hề thản nhiên được như vậy.
 
Cô sẽ hối hận.
 
Nếu như cả đời không có cơ hội nói ra, cô biết mình nhất định sẽ hối hận.
 
Giang Trì quan sát nét mặt của cô, rõ ràng là mình đã nói đúng chỗ, thở phào một cái.
 
Làm chuyên gia tư vấn tình cảm thật là con mẹ nó mệt mỏi. Vì hạnh phúc của chú Tư, có phải là quá dễ dàng với chú ấy không?
 
“Cô suy nghĩ kỹ đi.”
 
Cậu đứng dậy đi ra ngoài, ra đến cửa liền dừng lại, nhìn Trình Ân Ân tay nắm quyền, “Cố lên!”
 
Cửa mở lại đóng, bên trong gian phòng yên tĩnh lại, lòng Trình Ân Ân loạn như ma.
 
Thật lâu sau đó, cô mới hoàn hồn từ trong trạng thái nhập định. Ngẩng đầu chợt phát hiện —–
 
Một chồng bài thi trên bàn học, phần làm xong cũng như chưa làm xong đều không cánh mà bay.
 
Tác giả có lời muốn nói: Trình Ân Ân: “???? Trộm bài tập của tôi?”
 
Giang Trì: “Thanh xuân tươi đẹp không yêu đương, bài tập cái gì chứ.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.