Vợ tôi bị tinh thần phân liệt

Chương 15


Đọc truyện Vợ tôi bị tinh thần phân liệt – Chương 15:

Giang Tiểu Sán chọn đồ ăn cũng rất hào phóng, từ món khai vị, canh, đến các món ăn kèm, món chính, cà phê, tráng miệng cực kỳ đầy đủ. Còn đặc biệt yêu cầu cà phê tách cafein, đối với cà phê thể chất của cậu bé giống như Trình Ân Ân. Mức độ nhiệt tình với cà phê cực kỳ rõ ràng, máy pha cà phê chuyên dụng sáu chữ số trong nhà Giang Dự Thành chính là minh chứng. Người này cho dù là ở đâu mỗi ngày ba ly cà phê là cái không thể nào lay chuyển được.
 
Trình Ân Ân được đưa tới nhà ăn ngồi xuống, được yêu chiều mà lo sợ: “Thịnh soạn như vậy sao?”
 
Bản thân Giang Tiểu Sán thuần thục đeo khăn ăn lên trước ngực, cầm lấy dao nĩa, thấy cô chần chừ không dám đụng đến, “Gia sư của nhà em được bao ăn ở, ba em không nói cho chị biết sao?”
 

 
Trình Ân Ân lắc đầu.
 
Thế giới của người có tiền thật sự là khác biệt nha, “bao ở” chính là ở căn hộ cao cấp 450 mét vuông, “bao ăn” chính là cơm Tây xa hoa có giá trị không dưới bốn chữ số.
 
Lần này chính là lần đầu tiên trong đời Trình Ân Ân ăn cơm Tây chính tông như vậy, dao nĩa được phân biệt rõ ràng. Cô sử dụng thật sự thuận tay, cô cũng không hề nhận ra.
 
Bữa ăn này có thể dùng từ hạnh phúc để hình dung. Ăn uống no say Giang Tiểu Sán bắt đầu nằm ườn ra lười biếng, thấy Trình Ân Ân thu dọn bàn ăn, liền nói: “Dì giúp việc sẽ đến dọn dẹp.”
 
“Không sao cả.”
 
Trình Ân Ân cẩn thận chồng đĩa lên, ôm đi vào phòng bếp. Ăn đồ ăn của người ta nếu không làm bất cứ cái gì trong lòng sẽ cảm thấy băn khoăn.
 
Giang Tiểu Sán đứng lên, chỉ cho cô vị trí của máy rửa bát. Với việc mình có thể sử dụng được cái máy lần đầu tiên nhìn thấy, Trình Ân Ân cũng không có phát hiện gì, cần cù chăm chỉ lau bàn ăn đến ba lần.
 

 
Nghỉ ngơi nửa tiếng, việc làm gia sư chính thức bắt đầu.
 
Từ nhỏ Giang Tiểu gia đã bộc lộ tư chất thông minh, môn nào cũng đạt max điểm. Mặc dù mấy năm nay vẫn luôn ghét bỏ việc hàng ngày phải làm bài tập về nhà, vừa vô dụng lại không thú vị. Khi còn bé bởi vì không chịu làm bài tập về nhà mà đã bị ép vào khuôn khổ bằng phương thức roi vọt của chủ nghĩa xã hội. Nhưng bây giờ cậu bé đã quen rồi, mỗi tối cứ đến 8 giờ sẽ tự mình ngồi vào bàn học, giải quyết tất cả trong vòng một tiếng đồng hồ. Học hành xưa nay là một vấn đề không cần phải nhọc lòng.
 
Nhưng vì sự nghiệp gia sư của Trình Ân Ân, cậu bé không thể không diễn cái vai này cho tốt.
 
Giang Tiểu Sán mở sách bài tập, nhớ lại dáng vẻ làm bài tập của người bạn cùng lớp học kém nhất:
 
Một nét lại một nét viết chậm rãi, trong lúc làm bài còn móc móc ngón tay, chơi chơi cục tẩy, trung bình một chữ viết sai một nét, xóa xóa viết lại, một chữ viết một phút…
 
Thôi, Giang Tiểu gia trực tiếp từ bỏ, diễn ngớ ngẩn quá khó rồi.
 
Cậu bé bôi bôi xóa xóa những chữ Tiếng Hoa cùng với những từ đơn Tiếng Anh vừa viết xong. Sau đó lấy ra sách bài tập Toán, làm ra vẻ mặt thống khổ: “Môn Toán là khó nhất.”
 
“Em học Toán không tốt sao?” Thấy cậu bé tập viết quá thuận lợi, Trình Ân Ân đang lo không có đất dụng võ, lúc này tinh thần tỉnh táo.
 
Giang Tiểu Sán mặt mày ủ ê gật đầu: “Gen nhà em không tốt lắm, mẹ em học Toán rất kém.”
 
“Không sao cả, cái này không liên quan đến di truyền,” Trình Ân Ân thành khẩn cổ vũ cậu bé, “Em cố gắng học tập, nhất định có thể.”
 
Giang Tiểu Sán nhịn cười: “Vậy đi.” Chỉ vào đề thứ nhất “32×3”, “Cái này em không tính được.”
 
Phụ đạo bài tập xong, đã 9 giờ rưỡi.

 
Trình Ân Ân quay về phòng, căn phòng ngủ này rất lớn, ngoại trừ hai chữ xa hoa, cao cấp ra thật sự là không còn từ ngữ nào khác để hình dung. Phòng tắm được trang trí bằng đá cẩm thạch, hoa văn tự nhiên mang lại cảm giác cực kỳ điêu luyện sắc sảo, hơn nữa bề mặt bóng loáng hiện dưới ánh đèn rực rỡ mang lại hiệu ứng sáng tối rất tuyệt vời.
 
Đang lúc cẩn thận từng li từng tí tham quan, phía sau vang lên giọng nói: “Trong tủ quần áo có treo sẵn quần áo chuẩn bị cho chị.”
 
Đã là giờ nghỉ, Giang Tiểu Sán mặc bộ đồ ngủ xuất hiện ở cửa ra vào, nói xong liền khoát tay tay lưng đi.
 
Mở tủ quần áo ra, quả nhiên thấy mấy bộ quần áo ở nhà kiểu dáng đơn giản, đều theo số đo của cô.
 
Trình Ân Ân quá cảm động, chú Giang thật là một người tốt có cái mặt lạnh nhưng trái tim lại nóng. Lúc tắm rửa cô âm thầm thề, nhất định phải phụ đạo cho Giang Tiểu gia thành tài.
 
Sáng sớm hôm sau, Phạm Bưu lái xe đưa Trình Ân Ân tới trường.
 
Trình Ân Ân vẫy chào tạm biệt anh cùng với Giang Tiểu Sán, lúc đi vào cổng trường nghĩ thầm, công việc này đãi ngộ thật sự là quá tốt.
 
Quay lại phòng học, cô lấy toàn bộ những món đồ ăn vặt hôm qua chưa kịp thu dọn ra, sắp xếp một chút phát hiện nhiều hơn so với mình tưởng tượng.
 
Trước khi vào lớp năm phút, Phàn Kỳ mới xuất hiện, nhìn thấy trên bàn cô sô cô la, hạt dẻ cười, khoai tây chiên, sữa bò Vượng Tử được sắp xếp đâu ra đó… liếc nhìn cô một cái.
 
Trình Ân Ân đẩy những đồ vật này về phía cậu: “Những thứ này trả lại cho cậu.”

“Không thích ăn?” Phàn Kỳ ngồi xuống.
 
“Tôi không thể nhận đồ của cậu.”
 
“Vì sao không thể nhận?”
 
Đương nhiên không thể tùy tiện nhận đồ của người khác, đâu cần phải có lý do. Trình Ân Ân mấp máy môi, nghĩ hồi lâu mới nói: “Không có công không dám nhận thưởng (*).”
 
(*) Từ gốc – Vô công bất thụ lộc (无功不受禄 ).
 
Phàn Kỳ cười nói: “Đây là lễ vật bồi thường, tôi xin lỗi cậu.”
 
“Không cần,” Thần sắc của Trình Ân Ân nghiêm túc, “Lời xin lỗi của cậu tôi nhận, sau này đừng làm như vậy là được.”
 
“Cậu cứ để đó đi.” Phàn Kỳ nói, “Tôi không ăn quà vặt.”
 
“Cậu có thể đem về nhà, tôi không thích ăn.” Trình Ân Ân kiên trì.
 
Phàn Kỳ nhíu mày lại: “Tôi nhìn thấy cậu ăn vụng sô cô la trong lớp tự học, ăn cực kỳ vui vẻ.”
 
Mặt Trình Ân Ân nhanh chóng đỏ lên. Lần trước là sô cô la do Giang Tiểu gia cho cô. Hôm đó cô không ăn cơm tối, đói bụng lén lút ăn hai viên, không ngờ có người nhìn thấy.
 
“Tôi…” Cô á khẩu không trả lời được, đẩy đồ vật về phía trước một chút, “Dù sao tôi cũng không muốn.”
 
“Được. Vậy thì mỗi ngày tôi sẽ đưa cho cậu một ít. Nếu cậu không ăn, chính là không tha thứ cho tôi. Tôi cứ tiếp tục đưa, đưa cho đến khi cậu tha thứ cho tôi mới thôi.” Phàn Kỳ đưa tay, đem đống đồ ăn vặt kia thả vào ngăn bàn.
 

“Có thể cậu không biết, ưu điểm lớn nhất của tôi chính là kiên trì.”
 
Không nói đạo lý.
 
Trình Ân Ân nhíu mày, cũng không biết nên làm gì với cậu.
 
Đối với ánh mắt khó xử của cô, Phàn Kỳ trưng ra một nụ cười phóng đại. Cuối cùng cầm một hộp sữa bò Vượng Tử, mở ra, đưa trước mặt cô.
 
“Hôm nay.”
 
“….”
 
Sau đó, Phàn giáo bá tiếp tục thể hiện với Trình Ân Ân một cách sâu sắc tính kiên trì của cậu.
Hộp sữa kia cô không chịu uống, nhưng mỗi ngày sau đó, Phàn Kỳ đều kiên nhẫn mang theo một hộp sữa đến trường, tự tay mở ra, đưa cho cô. Đôi khi thậm chí đôi lúc sữa còn ấm.
 
Trình Ân Ân liên tục nói mình đã tha thứ cho cậu ta, bị đắc tội sau đó lại phải đuổi theo nói tha thứ, thật sự là hiếm lạ mười phần.
 
Nhưng Phàn Kỳ mắt điếc tai ngơ.
 
Mỗi ngày không những bị Phàn giáo bá ‘ném đồ ăn’, cả người Trình Ân Ân đều bị Phàn giáo bá ‘bảo kê’.
 
Ví dụ như, mỗi lần thu bài tập tiếng Anh, luôn có mấy người lề mề không chịu nộp, thu không đủ không thể nào nộp cho giáo viên, Trình Ân Ân thường xuyên gặp rắc rối. Nhưng mà loại chuyện này, nhờ có Cao Bằng đi sau lưng cô như một ‘tiểu đệ’, mỗi lần nhìn thấy ai không nộp bài cậu ta giở đủ chiêu đe dọa uy hiếp, liền nhanh chóng biến mất.
 
Lại ví dụ như:
 
Tuần này trực nhật sân trường đến lượt ban 1, Trình Ân Ân cùng với Đào Giai Văn bị phân công tới khu vực quảng trường. Buổi chiều sau khi hết tiết thứ ba, Trình Ân Ân không tìm thấy Đào Giai Văn đâu cả, sau đó chính mình cầm chổi đi qua.
 
Quảng trường dùng để tổ chức nghi thức kéo cờ cùng với những lễ nghi quan trọng của trường, cho nên diện tích không thể khinh thường. Mặc dù vệ sinh được giữ gìn khá tốt nhưng một lần quét dọn vẫn cần không ít thời gian.
 
Cô xoay người quét chưa đến hai phút, liền nghe một loạt tiếng bước chân xôn xao, tiếp theo đó cây chổi trong tay bị người ta lấy mất.
 
Vẫn là mấy người Cao Bằng kia, mỗi người trong tay đều cầm chổi, ồn ào xôn xao bắt đầu làm việc: “Cậu nghỉ ngơi đi, bọn tôi làm được rồi.”
 
“Không cần làm phiền đến mọi người, tôi tự mình quét là được.” Mấy ngày hôm nay Trình Ân Ân thật sự là sợ mấy người này. Đưa tay muốn lấy lại cây chổi của mình, đối phương không cho.
 
“Một mình cậu có quét nửa tiếng cũng không xong được, giao cho bọn tôi đi, năm phút là có thể giải quyết xong cho cậu.”
 
“Để cho cậu nghỉ ngơi thì cứ nghỉ ngơi đi!”
 
“Đúng đó!”
 
…..
 
Mồm năm miệng mười có người còn nói câu: “Kỳ ca đã lên tiếng, bọn tôi làm sao có thể để cho chị dâu mệt mỏi được.”

 
Sau đó mấy người đứng cùng một chỗ cười toe toét.
 
Lông mày của Trình Ân Ân nhanh chóng dồn thành một cục, vừa luống cuống vừa thẹn thùng: “Các cậu đừng có nói linh tinh.”
 
“Được được được, chị dâu nói cái gì chính là cái đó.”
 
“Chị dâu không cho nói nữa kìa, có nghe thấy không, tất cả câm miệng đi.”
 
….
 
Bọn họ cười đùa cợt nhã, Trình Ân Ân bị trêu chọc mặt mày đỏ bừng xấu hổ, cũng mặt kệ chỗ này là nơi mình nhận phân công, xoay người bỏ chạy.
 
Ngày đó không khéo chính là Phạm Bưu vừa vặn đến trò chuyện ở phòng bảo vệ, và cũng vừa vặn thấy hết màn này.
 
Trình Ân Ân đã gửi tin nhắn cho anh từ sớm, nói muốn dọn dẹp vệ sinh, không cần đến đón cô, sau khi dọn dẹp vệ sinh xong cô sẽ đón xe buýt trở về. Nhưng đón thì vẫn đến đón, đầu tiên Phạm Bưu đón Giang Tiểu gia về, sau đó đến Thất Trung chờ.
 
Ai ngờ còn nhìn được một đám con nít ranh đang đùa giỡn chị dâu của anh.
 
Lúc ấy trong lòng Phạm Bưu cực kỳ giận dữ, được sự ngăn cản của bảo vệ mới không chặn đánh tơi bời cái đám oắt con kia.
 
“Ai da ai da, đều chỉ là diễn thôi mà, đừng coi là thật.” Chú bảo vệ Phật hệ (*) khuyên nhủ.
 
(*)佛系 – Phật hệ; Ngôn ngữ mạng thường được dùng để chỉ những người theo đuổi sự bình thản và có thái độ khác biệt với cuộc sống (buông bỏ mọi thứ có mục đích, coi nhẹ mọi thứ…) (Theo Baidu)
 
Người sáng suốt đều có thể nhìn thấy được nhân vật ‘nữ chính’ này có mối quan hệ không hề tầm thường với Giang tổng, ông chủ phía sau tấm màn. Nhưng đến cùng là ‘không tầm thường’ đến mức nào thì không biết được.
 
Bộ phim này từ lúc bắt đầu ‘diễn’ chỗ nào cũng thấy kỳ lạ, cái bộ phim này diễn cũng chỉ diễn thôi, ngay cả camera cũng không hề có?
 
Không có đạo diễn, tự do phát huy, không ít người cho rằng phần công việc này giống như miếng bánh có nhân từ trên trời rớt xuống, kẻ có nhiều tiền không có chỗ tiêu, đốt chơi.
 
Phạm Bưu vò đầu một phen, văng tục một câu.
 
Sau đó, nhìn thấy một cậu bảo vệ nhỏ đang chơi điện thoại bên cạnh hỏi: “Cậu quay lại?”
 
Chuyện nơi này không được phép tiết lộ ra bên ngoài, trước khi đến đều đã ký thỏa thuận bảo mật, cậu bảo vệ nhỏ vội vã cười làm lành nói: “Chỉ quay chơi thôi, không chia sẻ ra ngoài, tôi xóa liền…”
 
“Gửi cho tôi.” Phạm Bưu lấy điện thoại ra.
 
Cậu bảo vệ nhỏ: “…”
 
Hai người quét mã QR thêm vào danh sách bạn tốt, Phạm Bưu nhận được video không hề xem qua, trực tiếp gửi qua cho người đứng đầu danh sách liên lạc.
 
Như thường lệ ban đêm có xã giao, Giang Dự Thành đang ở trên xe đi đến, nhà họ Giang gọi điện thoại đến. Thân thể Hứa Minh Lan có một chút bệnh nhẹ, đến bệnh viện làm một vài kiểm tra nho nhỏ.
 
Đang nói điện thoại được một nửa, Phạm Bưu gửi tin nhắn đến.
 
“Mẹ nghỉ ngơi thật tốt, hai ba ngày nữa con về, dẫn theo Giang Sán qua thăm mẹ.” Giang Dự Thành cúp mắt, liếc mắt nhìn tin nhắn kia, không xe.
 
Qua mấy phút, xe tới ở chỗ cần đến, dừng lại, có thêm một tin nhắn nữa.
 
Vẫn là tin nhắn do Phạm Bưu gửi:
 
[Anh xem chị dâu đi.]

 
Phạm Bưu nói nhiều, trước mặt anh vẫn luôn luôn kiềm chế, tin nhắn WeChat chưa từng gửi những thứ vô ích, chuyện gấp trực tiếp sẽ gọi bằng điện thoại. Hai cái video trước đó theo thứ tự là hai tháng trước cùng với nửa năm trước.
 
Phương Mạch Đông đã xuống xe, mở cửa xe sau ra. Một lần nữa Giang Dự Thành cầm điện thoại lên, từ giao diện tin nhắn mở video lên.
 
Là một video ngắn chưa đến hai phút, bắt đầu từ lúc một nam sinh cướp lấy cái chổi của Trình Ân Ân, cho đến khi cô giậm chân vừa xấu hổ vừa giận dữ chạy đi, hoàn hoàn chỉnh chỉnh.
 
Giang Dự Thành thoát khỏi, bỏ điện thoại vào túi, xuống xe.
 
Tiệc rượu thương nghiệp, người đứng ra tổ chức được Chính phủ hỗ trợ, những người có mặt đều là người có chức sắc trong giới Chính trị và Kinh doanh. Giang Dự Thành vừa vào cửa liền có người nhận ra, tiến lên bắt chuyện, trong khi bước đi, chén rượu trong tay không biết đã đổi mấy lượt rồi. Anh lăn lộn trong đó một cách thành thạo điêu luyện, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện nào khác thường.
 
Tiệc rượu diễn ra được một nửa, Phương Mạch Đông đang cùng nói chuyện với người khác, nhìn thấy Giang Dự Thành bước vào trong toilet, lông mày nhăn lại sắc mặt hình như không được tốt. Xin lỗi người đang nói chuyện một câu, đang muốn đi qua, bị Giang Dự Thành phát hiện, anh không quay đầu lại mà khoát tay chặn lại.
 
Mười giờ hơn, Trình Ân Ân vừa mới tắm rửa xong ngồi xuống, mở ra .
 
Trên bàn sách điện thoại ong ong rung lên, cô nhìn màn hình, nhận điện thoại, giọng nói mềm mềm nhẹ nhẹ: “Chú Giang.”
 
Giang Dự Thành “Ừ” một tiếng, một tiếng nói như chìm xuống làn nước sâu tĩnh mịch. “Còn chưa ngủ?”
 
“Vẫn còn đang học bài.”
 
Hình dạng của đèn bàn đơn giản đến không thể nào đơn giản hơn, có cảm giác như thiết kế đặc biệt. Trong tay cô là cục tẩy hoàn toàn tự động cùng với máy làm sạch. Trình Ân Ân đưa tay, hôm nay là lần thứ ba đụng đến.
 
“Học tập vui không?” Giang Dự Thành hỏi.
 
Tay Trình Ân Ân đang chơi máy làm sách rút tay về: “Không vui.” Làm gì có người nào dùng từ chơi vui để nói về học tập, bản thân học tập chính là một quá trình nghiên cứu buồn tẻ.
 
“Nhưng mà có ích.” Cô tràn ngập năng lượng nói.
 
Trong ống nghe truyền đến một nụ cười nhẹ.
 
Trình Ân Ân không hiểu: “Chú cười cái gì, tôi nói thật mà.”
 
“Học đi.” Giọng nói của Giang Dự Thành trầm thấp, nhưng không có cảm giác đè nén như lúc nãy, “Không được phép yêu sớm.”
 
Biểu tình của Trình Ân Ân càng kỳ quái, có phải là người này uống say, đi khắp nơi mượn rượu làm càn không?
 
“Tôi không có yêu sớm.”
 
Giang Dự Thành “Ừ” một tiếng, “Dám yêu sớm, đánh gãy chân cô.”
 
Nói xong liền ngắt điện thoại.
 
Trình Ân Ân lấy điện thoại từ bên tai ra, vẻ mặt không thể nào hiểu được.
 
Có phải anh ta nghĩ mình là Giang Tiểu gia không? Cái giọng điệu như cha ruột này…
 
Cánh cửa toilet nặng nề bị đẩy ra, có người bước vào, nhìn thấy anh vừa cười vừa nói chuyện vài câu. Giang Dự Thành thất thần đáp lời, ánh mắt rơi vào trong gương, khuôn mặt ổn trọng đã không còn ngây ngô, đường nét anh tuấn sáng sủa.
 
Đánh giá cao bản thân.
 
Tác giả có lời muốn nói: Nam chính họ Phàn: Phản đối! Nhà đầu tư đổi kịch bản!
 
Nhà đầu tư Giang: ㄟ(▔,▔)ㄏ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.