Đọc truyện Vô Tình Ghé Ngang Tim Em – Chương 23
Sáng hôm sau cô lại tiếp tục công việc của mình, lẽ ra hôm nay sẽ có thêm một ngày nghỉ ngơi nữa nhưng cô nghĩ không cần thiết cho lắm.
Vì những vết thương của cô cũng đã lành được phần nào, cô cũng cần phải có tiền để trang trải cho cuộc sống nên cũng không thể nào bỏ công việc được.
Tĩnh Di thay đồ sửa soạn tươm tất vừa định bước ra khỏi nhà thì nhớ ra mình bỏ quên điện thoại.
Cô trở vào nhà lấy và tiện tay bấm lên xem, thì thấy một dòng tin nhắn từ Lạc Uyển được gửi vào 30p trước có nội dung:
“Em nhớ chăm sóc kĩ vết thương của mình đừng để nó nhiễm trùng.
Trước khi đi làm em nhớ ăn sáng đầy đủ, trưa nay chị sẽ ghé qua tiệm bánh chở em đi ăn trưa”
Cô nhoẻn miệng cười thật tươi, mắt thì vẫn đảo qua đảo lại để đọc dòng tin nhắn đó.
Thật ấm áp, sự ấm áp làm cho người ta cảm thấy nhẹ lòng.
Cô cất gọn gàng điện thoại vào túi, mang một tâm trạng cực kì phấn khởi để đi làm
…
Vừa bước vào tiệm cô đã thể hiện niềm vui đó bằng cách chào từng người đồng nghiệp rồi bước đến lấy đồ thay vào.
Ban đầu họ cũng không để ý nhưng khi thấy cô lúc nào cũng tủm tỉm cười, họ tụm lại bàn tán
“Có thấy hôm nay Tĩnh Di lạ không, chị ấy là một người rất ít nói và ít cười, nhưng sao hôm nay lại có thái độ như vậy?”
“Có bạn trai ư”
“Hay hôm nay được nhận lương nên cô ấy vui như thế”
…
Những sự tò mò đều xoay quanh Tĩnh Di, mọi người bỏ công việc đang dở tay, bước đến gần Tĩnh Di và nói:
“Tĩnh Di à”- một chị đồng nghiệp lên tiếng gọi
Cô vẫn không hề hay biết nãy giờ mọi người đã xuất hiện trước mặt mình nên khi nghe gọi có chút giật mình
“Sao thế ạ?”- cô nhoẻn miệng cười
Một anh đồng nghiệp khác tiếp lời:” Hôm nay em có chuyện gì vui sao?”
Tĩnh Di khó hiểu nhìn mọi người đang đứng trước mặt:”Em không có”
Một chị nhân viên khác lại chen vào nói:”Chúng tôi đã thấy hết rồi nhé hôm nay biểu hiện của em rất tốt, phải chăng là có chuyện gì”
Thật sự là cô đang có chuyện gì vui à? Thật khó hiểu mọi người, cô thầm nghĩ:”Em thật sự không hiểu”
“Triệu Tĩnh Di à, em không thể nào qua nổi mắt chúng tôi đâu nói cho mọi người nghe đi.
Là đồng nghiệp tốt với nhau em tính giấu mọi người thế à”
Cô mới chợt nghĩ ra nãy giờ cô vẫn còn cảm thấy vui vì những dòng tin nhắn của Lạc Uyển nhưng biết nói sao với mọi người bây giờ? Nhỡ mọi người hiểu sai ý cô thì biết giải thích thế nào.
Cô nảy ra một ý nghĩ rồi vội vàng nói:”À..à hôm nay đến ngày nhận lương nên tâm trạng em tốt thế mà”
Chị nhân viên trề môi tỏ vẻ không tin:”Em thật sự không đáng tin cậy”
“Chị Lam Y à, em không đáng tin cậy đến thế sao.
Chị lo cho chị đi kìa đến bây giờ vẫn chưa có một mảnh tình vắt vai”
Câu nói đùa của cô khiến cho mọi người phải thẹn thùng che miệng cười khút khít và mặt Lam Y đỏ như trái cà chua chín.
Mọi người đã giải quyết được sự thắc mắc của mình nên đã quay trở lại tiếp tục công việc dang dở, còn cô vẫn tiếp tục giữ nguyên trạng thái của mình cho đến cuối giờ làm.
….
“Mọi người ơi nghỉ ngơi ăn trưa thôi nào, chốc nữa chúng ta sẽ gặp lại”- bà chủ vỗ tay ra hiệu cho mọi người biết đã đến giờ nghỉ trưa.
Mọi người thu dọn đồ đạc gọn gàng trên bàn của mình rồi đi về, cô cũng đã thu dọn đồ đạc của mình xong bước được vài bước ra cửa thì bà chủ đã gọi cô lại
“Tĩnh Di cô đã cảm thấy bớt chưa”
Cô cảm kích vì sự lo lắng của bà chủ dành cho cô, nhỏ nhẹ đáp:”Vâng em đã đỡ rồi cảm ơn bà chủ”
Bà chủ vỗ vai cô rồi đi vào trong, còn cô thì đi ra khỏi cửa tiệm.
Vừa bước ra khỏi cửa đã nhìn thấy Lạc Uyển đứng chờ cô sẵn, lúc sáng cô vẫn chưa phản hồi tin nhắn nhưng cái cô nàng này vẫn đến đây, Lạc Uyển thấy Tĩnh Di nên ngoắc tay gọi cô tới
“Hôm nay làm việc thế nào”-Lạc Uyển gác hai tay lên đầu xe nhìn Tĩnh Di hỏi
“Rất tốt, nhưng em chưa hồi âm tin nhắn sao chị lại đến đây”
“Tôi biết em cũng không từ chối đâu”- nói xong cô lấy nón đội lên cho Tĩnh Di, liếc mắt ra hiệu cho cô lên xe
“Em tính đứng đó nói chuyện đến chiều hay gì, lên xe đi chị chở em đi ăn trưa”
Cô leo lên xe chỉnh tư thế ngồi, nhưng chưa kịp điều chỉnh Lạc Uyển đã phóng xe đi làm cô ngã nhoài về phía trước.
Lạc Uyển cười xoà, nhắc nhở:
“Nếu em không muốn một lần nữa nhập viện thì ôm tôi cho chắc vào!”