Đọc truyện Vô Tình Ghé Ngang Tim Em – Chương 21
“Hôm nay cô cảm thấy thế nào?”
“Rất thoải mái, từ bé tôi đã có ước mơ sau này lớn lên sẽ đi đến công viên nước một lần.
Đến tận bây giờ tôi mới thực hiện được, thật sự cảm ơn cô rất nhiều”- đến bây giờ trong lòng của Tĩnh Di vẫn còn thấy vui.
“Cô ăn tối chưa tôi qua chở đi ăn”
Tĩnh Di lấy tay xoa xoa bụng mình rồi trả lời:”Đang rất đói”
“Vậy thay đồ đi tôi chở cô đi ăn tối nhé”- nói rồi Lạc Uyển cúp máy.
Tĩnh Di nghe vậy vui mừng đi thay đồ.
….
Lạc Uyển đến sớm nên đứng đợi Tĩnh Di ở bên ngoài, một lúc sau cô cũng bước ra.
Tối nay cô không diện như lúc sáng nữa, chỉ đơn giản một chiếc váy ngắn và áo thun trắng thôi cũng đã rất xinh rồi.
Lạc Uyển để ý rằng cô gái này mỗi khi lựa chọn đồ cũng toàn những màu sáng, cứ như một bông hoa trắng tinh, không hề bị vấy bẩn.
“Hôm nay dẫn em đi một chỗ hay ho có lẽ em sẽ thích”
Tĩnh Di thấy cách xưng hô của Lạc Uyển có chút là lạ nhưng cảm thấy trong lòng bây giờ lại cảm thấy rất vui, nếu Lạc Uyển đã chủ động xưng hô như vậy thì cô dám khẳng định rằng khoảng cách giữa hai người cũng đã được thu hẹp lại.
So về tính cách và khuôn mặt có lẽ lớn tuổi hơn cô cũng nên xưng hô cho đúng cách
“Chị muốn dẫn em đi đến chỗ nào?”
Lạc Uyển nghe xong có chút sững người, cô nàng này cũng biết cách đối đáp ấy chứ.
Cô mỉm cười nhẹ nói:”Một lát sẽ biết”
Một lúc sau cô dừng xe sát lề đường rồi dẫn Lạc Uyển đi vào trong.
Nơi này rất đông đúc và huyên náo, người thì rao bán xiên nướng, người kia thì ngồi nâng ly cạn chén, rất đông vui.
Thấy biểu hiện háo hức trên khuôn mặt Tĩnh Di, cô nắm tay Tĩnh Di chen vào giữa biển người đông đúc.
Tĩnh Di theo quán tính sợ lạc mất nên siết tay Lạc Uyển rất chặt, cùng len lỏi qua khỏi chỗ đông kín người này.
“Em muốn ăn gì?”
“Ở đây nhiều món quá em cũng không biết nên chọn món nào nữa”- cô phân vân không biết nên ăn gì vì ở đây rao bán rất nhiều món, món nào cũng đã mắt, cũng ngon
“Chúng ta ăn đồ nướng nha, ở đằng kia có quán nướng”
“Được”- cô trả lời đại khái
Cô đã chọn được bàn cả hai cùng ngồi xuống.
Cô nhân viên đứng gần quầy thấy vậy nên chạy qua đưa menu cho hai vị khách mới đến
Lạc Uyển cầm menu liếc nhìn Tĩnh Di, bình thường cô không quen để mình gọi món.
Tĩnh Di thấy vẻ mặt của Lạc Uyển, không muốn làm cho cô khó xử nên đã ứng xử nhạy bén gọi đại vài món rồi trả menu cho cô nhân viên
“Những món em gọi ban nãy chị có ăn được không?”- cô nhìn Lạc Uyển mỉm cười
Cô đại khái cũng không nghe rõ Tĩnh Di gọi món gì nên đành trả lời qua loa:”Em ăn được chị cũng ăn được”
Hai người ngồi trò chuyện phiếm một lúc thì đồ ăn cũng đã ra, Tĩnh Di gọi đồ nướng sẵn chứ không tự nướng.
Vì bây giờ người đã rất đông mà còn thêm mùi khói thì sẽ rất ngột ngạt và khó chịu, đó là một sự lựa chọn thông mình.
Lạc Uyển đưa mắt lướt nhìn đồ ăn, ở đây chỉ có vài món cô ăn còn lại một số món không hợp khẩu vị của cô.
Thấy Lạc Uyển giơ đũa ngồi thừ người ra, cô gọi:”Chị ăn đi”
Lạc Uyển gật đầu rồi gắp những món mình có thể ăn được.
Tĩnh Di đưa mắt nhìn Lạc Uyển cảm thấy khó hiểu, nhanh chóng gắp những món còn lại vào chén Lạc Uyển
“Chị ăn nhiều vào”
Lạc Uyển nhìn chằm chằm vào núi đồ ăn Tĩnh Di mới gắp, toàn những món cô ghét ăn.
Nhưng dù sao cô nàng này cũng đã có lòng rồi, bỏ lại dĩa rất bất lịch sự, dù sao cũng không nên kén ăn như vậy nên cô đành ngậm ngùi ăn hết số đồ ăn trong chén.
Ăn xong cả hai đứng dậy định đi về, nhưng Lạc Uyển chợt nhớ ra có một chỗ rất thoải mái ngay tại chợ đêm nên nói nhỏ với Tĩnh Di:
“Chị dắt em đến chỗ này hay ho lắm”