Đọc truyện Vô Tình Ghé Ngang Tim Em – Chương 13
Anh ta là cái người vô duyên vô cớ chặn cô lại gây sự trong Bar, may thay có ông chủ đến kịp thời giải vây.
Nếu không, không biết anh ta đã làm gì cô nữa.
Nhưng hôm nay ở trong quán, chắc hắn không dám làm càn đâu.
Cô điều chỉnh tâm trạng của mình lại, rồi nói với hắn ta
“Anh hẹn tôi ra đây có chuyện gì”
“Xin lỗi vì hôm trước đã hành động thô lỗ với cô, nên muốn mời cô ăn một bữa.
Nhân tiện có chuyện muốn nói”-anh ta điềm nhiên nói.
Cô im lặng không biết nói gì hơn, đối với người này càng nói ít càng tốt.
Anh ta thấy cô im lặng có vẻ không muốn nói gì hơn, anh ta đành phải chủ động mở miệng
“Tôi tên Dương Hy Bạch, hân hạnh được làm quen với cô.
Mạn phép hỏi người đẹp đây tên gì?”
“Tôi tên Lạc Uyển, rất hân hạnh”- cô nhếch mép cười giả tạo.
Thật ra cô không muốn trưng bộ mặt giả tạo này ra để nói chuyện với hắn, nhưng ấn tượng của cô đối với hắn chả có gì tốt đẹp.
*Cái cô gái này thật thú vị, gặp lần đầu cũng như lần hai chẳng khiến cho người khác nhàm chán, trái lại còn cảm thấy hứng thú hơn*- hắn nghĩ thầm rồi cười với cô.
“Cô muốn ăn gì để tôi gọi”- anh khẽ liếm môi nói.
*Sao hắn không vào thẳng vấn đề muốn nói mà vòng vo vậy chứ* cô thầm nghĩ
“Tôi không đói! Anh có việc gì thì cứ nói thẳng”
Anh ta lúc này không còn nhìn cô nữa mà quay đầu nhìn đi chỗ khác :”Tôi muốn mời cô vào một quán Bar do tôi làm chủ.
Tôi thấy kỹ năng pha chế của cô rất tốt, đồ uống ngon và có nhiều tính sáng tạo, biểu diễn điêu luyện.
Đồ uống của cô tôi cũng đã dùng qua, rất hẫp dẫn và vừa miệng.
Ngoài ra thì những cái khác không thể nào chê rồi, tôi nói vậy mong cô xem xét”
*Xem xét gì chứ ở Bar hiện tại ông chủ đãi ngộ tôi rất tốt, cũng đã quen với môi trường làm việc rồi*- cô thầm nghĩ rồi cười nhạt
“Xem ra thì tôi không có hứng thú rồi.
Tôi còn vài công việc cần giải quyết nữa.
Chào anh”.
Nói rồi cô đứng dậy đi một mạch ra khỏi quán, còn anh ta vẫn đưa mắt nhìn về phía cô, anh ta nhếch mép lên cười rồi thầm nghĩ *Chà thật là thú vị đó nha*
…
Cô cầm điện thoại lướt trong vô thức.
Bây giờ chẳng có gì để làm, cô nghĩ mình cần kiếm thêm công việc vào buổi sáng.
Dù sao thì nguyên buổi sáng cũng rảnh chẳng có gì để làm cả, kiếm thêm chút tiền nữa có thể xoay xở cho bản thân.
Cô bắt đầu tìm kiếm cho mình công việc thích hợp, nhưng tìm kiếm một hồi thì chẳng có công việc nào vừa ý cô.
Cô muốn làm công việc gì đó nhẹ nhàng, không áp lực để tối còn có tinh lực làm việc.
Tìm kiếm nãy giờ cũng chẳng có công việc nào vừa ý cô hết, cô lười biếng nên đã buông bỏ ý định.
Ở nhà nghỉ ngơi để tối còn tinh lực làm việc nữa chứ! cô nghĩ vậy rồi chìm vào giấc ngủ
…
“Tĩnh Di à chị thấy sáng giờ em làm việc nhiều rồi, bây giờ em đi ăn trưa và nghỉ ngơi một chút đi.
Làm nhiều quá cũng không tốt đâu em ảnh hưởng đến sức khoẻ thì nguy”- bà chủ vỗ vai cô thương xót.
“Vâng em cảm ơn bà chủ”- cô mỉm cười với bà chủ, sau đó bà chủ đáp lại với nụ cười đầy ấm áp rồi đi vào trong.
Còn cô cởi tạp dề và nón ra, quay lại chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi xách giỏ đi về.
Cô đi ngang đường mua một cái bánh bao về ăn tạm, sau đó lái xe về nhà…
…
Cô uể oải nằm xoà xuống nệm.
Thật mệt mỏi! Hôm nay cô phải lao rất nhiều tinh lực để làm bánh và còn đi giao dưới trời nắng gắt nữa.
Cô không mở mắt nổi nữa nên nhắm mắt lại và ngủ.
Ngủ sẽ giúp cô lấy lại được tinh lực để có thể tận dụng trong cả buổi chiều
…
Lạc Uyển cũng đã thức giấc, bụng cũng đã sôi ùng ục vì cả buổi trưa này cô chẳng nhét gì vào bụng cả.
Định gọi Tĩnh Di đi ăn nhưng cô nghĩ rằng Tĩnh Di rất mệt mỏi vì làm việc nguyên buổi sáng nên không dám gọi nữa…